Main » 2010 » Tháng Tám » 13 » Đặc tả nhân quyền theo kiểu Việt Nam (phần 6)
8:17 AM
Đặc tả nhân quyền theo kiểu Việt Nam (phần 6)
Trân Văn, thông tín viên RFA
2010-08-12
Qua các cuộc trò chuyện với Trân Văn, một số cựu tù chính trị đã cung cấp khá nhiều thông tin về nhà tù và tù chính trị.
Photo courtesy of tiengnoitudodanchu.org
Tù chính trị Nguyễn Anh Hào vừa ra khỏi nhà tù tháng 7/2010
Thế
còn ở góc độ cá nhân, người tù chính trị cần gì và người ta có thể làm gì cho họ?
Trân Văn có cuộc trao đổi với ông Nguyễn Bắc Truyển…
Giá
của sự dấn thân
Trân
Văn: Thưa anh Truyển, tù chính trị
chấp nhận mất tự do cá nhân vì lý tưởng của họ nhưng họ có nghĩ đến gia đình của
họ không?
Hình như anh có quan hệ
khá rộng đối với gia đình của nhiều tù chính trị. Theo anh biết thì họ nghĩ gì
về chồng, về cha, về con, về anh, về em của
mình?
Ai cũng biết, thiếu vắng
người thân là một sự thiệt thòi nhưng sự thiệt thòi cả về vật chất lẫn tinh thần
đối với thân nhân của tù chính trị thì cụ thể ra sao?
Nguyễn
Bắc Truyển: "Tôi nghĩ bất cứ người tù chính trị nào cũng
thương nhớ gia đình hết. Trong đó, cái thứ nhất là tình cảm chứ không phải là vật
chất.
Xin
đừng nghĩ rằng những người hoạt động chính trị khô khan. Họ rất là tình cảm, rất
là lãng mạn. Nếu không có sự lãng mạn đó thì họ không thể tồn tại trong môi trường
khắc nghiệt được.
Họ
đấu tranh là để mang lại tự do cho dân tộc. Gia đình và người thân của họ cũng
có phần trong đó. Tôi đã chứng kiến nhiều lần cảnh người tù chính trị nhận tin
người thân của mình qua đời. Nỗi đau có thể nói là nhân lên gấp trăm, gấp ngàn
lần. Tôi cũng từng đau đớn khi nghe mẹ của nhà tôi mất. Tôi nghĩ rằng tôi cũng
có phần trách nhiệm trong đó, khi mà mẹ tôi sống trong nỗi lo lắng, buồn đau
khi có một người con rể phải chịu tù đày.
Theo
tôi thì chúng ta nên có những chương trình thiết thực cho người tù chính trị
như là đề nghị với nhà nước CSVN cho các tổ chức nhân quyền, tổ chức y tế vào
thăm và khám bịnh theo định kỳ.
Ô. Nguyễn Bắc Truyển
Có
những trường hợp trông đợi gặp vợ của mình trong nhiều năm, để rồi có một ngày,
con thông báo rằng vợ đã qua đời rồi…
Khi
tôi trở ra ngoài xã hội, tôi rất quan tâm đến những gia đình có người đang bị ở
tù, nhứt là tù chính trị. Tôi muốn tìm tới họ, động viên họ, nói với họ rằng
hãy vượt qua nỗi sợ hãi, hãy đi thăm những người thân của mình trong tù. Bởi vì
đó là cách bảo vệ cho người tù, giúp họ chống lại sự ngược đãi và đàn áp của trại
giam, cũng như là động viên tinh thần họ.
Gia
đình của những người tù nên liên kết lại với nhau để giúp đỡ nhau, để bảo vệ, động
viên nhau.
Có
khi người tù chính trị cũng là trụ cột của gia đình nên khi họ bị bắt, bị kết
án, gia đình của họ có khả năng bị ly tán, bị tan vỡ. Nhiều gia đình sống trong
cảnh nghèo khổ mà tôi cũng đã có lần tiếp cận. Rồi người thân của họ phải chịu
nhiều thiệt thòi. Trong một số trường hợp còn bị địa phương ngược đãi, gây khó
khăn trong cuộc sống."
Trân
Văn: Theo anh, người tù chính trị
cần gì nhất và điều thiết thực nhất mà người ta có thể làm được cho tù chính trị
là gì?
Nguyễn
Bắc Truyển: "Có thể nói rằng người tù chính trị cần sự quan tâm. Họ cũng có một
nỗi lo rằng họ sẽ chết ở trong đó mà mọi người không biết họ là ai và quên lãng
họ.
Không
đơn thuần là vấn đề vật chất đâu vì vật chất là điều mà anh em có thể tự bươn
chải, gói ghém, san sẻ với nhau được nhưng sự không quan tâm mới làm cho họ buồn.
Từ trái qua: Nhà dân chủ Nguyễn Tiến Trung, Blogger Điếu cày, Blogger
Người Buôn Gió. Photo courtesy of nguoibuongio.multiply.com
Tuy
nhiên họ cũng có thể vượt qua những trở ngại đó để vững vàng, kiên định trên
con đường đấu tranh.
Theo
tôi thì chúng ta nên có những chương trình thiết thực cho người tù chính trị
như là đề nghị với nhà nước CSVN cho các tổ chức nhân quyền, tổ chức y tế vào
thăm và khám bịnh theo định kỳ. Rồi liên hệ với các gia đình của tù chính trị để
giúp đỡ gia đình có tài chánh đi thăm tù chính trị thường xuyên nếu mà họ quá
nghèo. Khi họ mãn hạn tù, trở ra ngoài xã hội thì nên giúp đỡ họ có công việc,
phương tiện để sinh sống, cũng như chăm sóc sức khỏe cho họ.
Đó
là những gì tôi nghĩ rằng có thể thiết thực đối với người tù chính trị."
Ngay vào lúc này,
một trong những điều khiến ông Nguyễn Bắc Truyển bận tâm nhiều nhất, đó là chưa
làm tròn sự ủy thác của những người bạn tù muốn chu toàn lời hứa với những bạn
tù khác đã chết trong tù. Ông Truyển kể:
"Lúc tôi chuẩn bị về thì anh em có chuẩn bị
cho tôi một vài cái tên của những gia đình có tù nhân chính trị chết ở trong trại
giam nhưng rất tiếc là tôi không thể tìm được họ bởi vì gia đình họ đã ly tán rồi.
Họ đã chuyển đi những nơi khác mà không để lại dấu vết gì hết. Tôi có hỏi hàng
xóm và tôi để lại số điện thoại của tôi. Tôi dặn dò là nếu có bất kỳ thông tin
gì về họ, xin vui lòng cho tôi nhưng cho đến nay, đã trên hai tháng rồi mà tôi
không nhận được bất kỳ thông tin nào về những thân nhân của tù chính trị đã chết."
Hòa giải nên bắt đầu từ đâu?
Z30A ở huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng
Nai, chỉ là một trong số hàng trăm trại giam những người tù đã có án trên khắp
Việt Nam. Đó là chưa kể hệ thống trại tạm giam. Đang có bao nhiêu người vì bất
đồng chính kiến, vì kêu đòi dân chủ hoặc tự do tôn giáo mà bị cầm giữ trong những
trại giam này? Không ai biết chính xác!
Có
thể nói rằng người tù chính trị cần sự quan tâm. Họ cũng có một nỗi lo rằng họ
sẽ chết ở trong đó mà mọi người không biết họ là ai và quên lãng họ.
Ô. Nguyễn Bắc Truyển
Đã có bao nhiêu người thiệt mạng,
bao nhiêu gia đình ly tán, thậm chí tan nát? Cũng không ai biết chính xác.
Tình trạng đàn áp, ngược đãi
những người bất đồng chính kiến, những người kêu đòi dân chủ hoặc tự do tôn
giáo là một sự thật, tồn tại bên cạnh một sự thật khác là những lời kêu gọi hòa
hợp, hòa giải của chính quyền Việt Nam. Cách đây chưa lâu, phát biểu trước Việt
kiều, ông Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt
Nam, tiếp tục tuyên bố:
Trong gia
đình, trong bạn bè có lúc cũng còn giận nhau. Bây giờ á… là lúc chúng ta phải
gác lại tất cả… Hãy đoàn kết, hãy xây dựng một nước Việt Nam vững mạnh, hùng cường,
sánh vai cùng bạn bè năm châu… (tiếng vỗ tay)… Chúng ta hoàn toàn tin tưởng rằng,
ý chí Việt Nam, bản lĩnh Việt Nam và sự đoàn kết thống nhất của Việt Nam, chắc
chắn là sẽ thành công xây dựng một nước Việt Nam hòa bình, vững mạnh, sánh vai
cùng bạn bè năm châu thế giới.
Ai sẽ và ai cần
chủ động gác lại tất cả để đoàn kết, để xây dựng một Việt Nam hùng cường?