Người nhà chúng tôi không thể sống lại, trở về cùng gia đình nhưng
chúng tôi nói riêng và xã hội Việt Nam nói chung cần có những bản án
đúng lương tâm, một mức án và một tội danh đúng người, đúng tội, đúng
pháp luật. Có như vậy tội ác mới thôi hoành hành, không còn kẻ đầu bạc
tiễn người đầu xanh, cảnh những người mẹ khóc con, vợ khóc chồng, con
khóc cha bởi cái chết của người thân do bàn tay của những người mà đúng
ra trách nhiệm là bảo vệ luật pháp và bảo vệ công dân.
Vấn đề nan giải công an đánh dân giống như một căn bệnh dịch có sức
lây truyền và lan tỏa nếu như không có phương pháp cứu chữa kịp thời nó
sẽ trở thành một ổ dịch lớn. Tội ác đó chỉ có thể chấm dứt khi sự thật
được làm sáng tỏ, công lý được thực thi... - Nguyễn Quang Phục, Trịnh Kim Tiến, Nguyễn Thị Thanh Tuyền.
*
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập-Tự do-Hạnh phúc
**************
ĐƠN TỐ CÁO VÀ YÊU CẦU
(V/v: Quốc hội lên tiếng về việc công an lạm quyền đánh chết dân, công lý chưa được thực thi đầy đủ, pháp luật chưa công minh)
Kính gửi:
Ủy ban Thường vụ Quốc hội nước Cộng hòa XHCN Việt Nam
Chủ tịch Quốc hội nước Cộng hòa XHCN Việt Nam - ông Nguyễn Sinh Hùng
Các Đại biểu Quốc hội:
- Quận Hai Bà Trưng, Hà Nội: Ông Phạm Quang Nghị
- Quận Hoàng Mai, Hà Nội: Ông Nguyễn Hồng Sơn
- Huyện Bến Cát, Bình Dương: Ông Lê Thành Nhơn
Chúng tôi là thân nhân của những nạn nhân bị công an Việt Nam đánh chết. Gồm:
- Nguyễn Quang Phục – Sinh năm: 1949
Trú tại: số nhà 11, hẻm 254/101/3, tổ 5, phường Mai Động, quận Hoàng Mai, Hà Nội
Số điện thoại: 01653687846
- Trịnh Kim Tiến – sinh năm: 1990
Trú tại: 525 Trần Khát Chân, Hai Bà Trưng, Hà Nội
Số điện thoại:0947526256
- Nguyễn Thị Thanh Tuyền – sinh năm: 1981
Trú tại: Thôn Phước An, xã Đức Hòa, huyện Mộ Đức, Tỉnh Quảng Ngãi
Số điện thoại: 0908796116
Chúng tôi đồng gửi đơn này khẩn thiết đề nghị Quốc hội lên tiếng về tình
trạng công an ngày càng lạm dụng chức vụ, nghề nghiệp gây ra những cái
chết oan khuất cho người dân; sự thật bị bao che, lấp liếm; công lý và
pháp luật không được thực thi đầy đủ và trọn vẹn.
Đau đớn trước những cái chết oan ức, tức tưởi của người thân, chúng tôi
càng đau xót hơn khi sự thật bị che giấu, công lý bị chà đạp bởi những
người thực thi pháp luật và tình trạng công an đánh chết người vẫn liên
tục tiếp diễn mà không được giải quyết trọn vẹn.
Việc cụ thể như sau:
1. Tôi là Nguyễn Quang Phục, sinh năm 1949, trú tại Mai Động, Hoàng Mai, Hà Nội. Ngày 21/01/2010, con tôi là Nguyễn Quốc Bảo,
sinh năm 1978 bị công an quận Hai Bà Trưng tạm giữ một cách không rõ
ràng và ngày 22/01/2010 tôi được báo tin xác con tôi đã được công an
quận Hai Bà Trưng đưa đến bệnh viện Thanh Nhàn, Hà Nội.
Bảo là một người con có hiếu với cha mẹ, xưa nay không hề có tiền án,
tiền sự nào, là một thanh niên đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự, có một vợ
và con trai nhỏ.
Lúc bị giữ, Bảo đang trên đường đi mua đồ chơi cho con của Bảo. Công an
quận Hai Bà Trưng đã bắt ép đưa Bảo về đội Hình sự quận với lý do tạm
giữ hành chính. Nhưng lý do tạm giữ hành chính là gì lại không nhất quán
rõ ràng. Theo kết quả điều tra của VKSNDTC, sáng ngày 21/ 01/2010, công
an quận Hai Bà Trưng nhận được đơn của ông Vũ Văn Hoạt nào đó, mà không
ai biết đó là ai, trình báo về việc con trai tôi đi xe máy theo sát ô
tô của ông ta với biểu hiện nghi vấn từ sáng nên yêu cầu được bảo vệ.
Nhưng thời điểm đó, Bảo không đi ngoài đường mà đang nghỉ tại khách sạn
Thành Đô (Đền Lừ). Công an quận Hai Bà Trưng nói họ đã theo dõi Bảo từ
sau khi nhận được đơn của ông Hoạt cho đến lúc bắt nhốt Bảo.
Mâu thuẫn là ở chỗ kết luận lại nói con trai tôi bị tạm giữ vì lý do
không đội mũ bảo hiểm, trong cốp có vũ khí thô sơ và không có giấy tờ
tùy thân. Nhưng nếu con tôi không đội mũ thì tại sao họ không bắt con
tôi luôn từ sáng trong khoảng thời gian họ theo dõi con tôi mà phải đợi
đến chiều? Vũ khí thô sơ mà họ nói chỉ là một con dao gọt hoa quả cùng
với cái kéo chỉ là hai đồ gia dụng bình thường mà ai cũng có thể mang
đi, đó không phải là vũ khí thô sơ. Còn nếu không có giấy tờ tùy thân
thì tại sao đang trong quá trình điều tra, công an thành phố Hà Nội lại
có chứng minh nhân dân của Bảo để trả lại cho gia đình tôi? Việc trả lại
giấy tờ là một điều kì lạ và sai quy trình điều tra.
Kết luận của cơ quan pháp y Quân đội có cho kết quả khám nghiệm HIV và
độc tính trong cơ thể của con tôi là âm tính, vậy mà họ nói con trai tôi
sử dụng ma túy.
Nguyên nhân trực tiếp gây tử vong cho Bảo là chấn thương sọ não mức độ
nặng, do tác động của vật tày có giới hạn gây vỡ nền sọ ở hố sau sọ
phải. Trên thân thể vô số thương tích do vật tày có giới hạn là vật cứng
gây ra.
Không ai tự đánh mình đến chết! Vậy mà cơ quan điều tra kết luận con trai tôi tự thương, tự gây ra thương tích cho mình mà chết.
2. Tôi là Trịnh Kim Tiến, sinh năm 1990, trú tại 525 Trần Khát Chân, Hà Nội, là con gái của nạn nhân Trịnh Xuân Tùng, sinh năm 1958, người bị Trung tá công an Nguyễn Văn Ninh, nguyên phó Công an cùng dân phòng phường Thịnh Liệt đánh vào ngày 28/02/2011 và tử vong vào ngày 8/3/2011.
Bản án 4 năm tù giam về tội "làm chết người trong khi thi hành công vụ",
không xem xét truy cứu trách nhiệm hình sự của công an trực ban và dân
phòng phường Thịnh Liệt, những đồng phạm gây ra cái chết oan của bố tôi
trong phiên Tòa ngày 13/01/2012 của Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội;
chúng tôi cho rằng là chưa đúng pháp luật, chưa khách quan, bỏ lọt tội
phạm, gây bức xúc cho gia đình tôi.
Ngày 28/02/2011, bố tôi bị giam giữ trái pháp luật gần 6 tiếng đồng hồ
tại đồn công an phường Thịnh Liệt. Sau khi bị đánh đập dã man, trong
tình trạng hết sức nguy hiểm, liệt hết tay chân và đau đớn, họ đã không
cho bố tôi đi cấp cứu. Bố tôi bị còng tay, đưa lên xe đồn và mang về
phường. Các cán bộ trực ban Công an phường Thịnh Liệt đã thiếu trách
nhiệm, bỏ mặc, giam giữ bố tôi suốt 6 tiếng tại trụ sở mà không kiểm tra
sức khỏe của bố tôi dẫn đến bố tôi không được cấp cứu kịp thời và đã tử
vong. Họ đã cản trở việc cứu chữa kịp thời của bố tôi, không cho gia
đình tôi được tiếp xúc chăm sóc và cho bố tôi ăn uống, thậm chí họ còn
còng tay bố tôi đến tận phòng cấp cứu của bệnh viện Bạch Mai.
Chỉ vì một sự việc không đáng, một lỗi vi phạm giao thông nhỏ, không đội
mũ bảo hiểm mà bố tôi bị đánh chết một cách oan ức. Bản án cho rằng
người bị hại là bố tôi có lỗi, có hành vi chống người thi hành công vụ
là không có cơ sở.
Lời khai của nhân chứng có mặt trực tiếp tại đó khẳng định bố tôi hoàn
toàn không đánh bị cáo mà chỉ có lời nói nóng nảy. Trong khi đó, các
nhân chứng khách quan là những người xe ôm, người bán hàng và người có
nhà ở gần đó thì không được phép có mặt tại Tòa án để được thẩm vấn công
khai, khách quan tại phiên tòa mà Tòa án chỉ đọc lời khai có trong hồ
sơ vụ án. Như vậy, không đủ cơ sở khẳng định các lời khai của các nhân
chứng này có khách quan không, có bị ép cung hay mớm cung không.
Tội danh mà Tòa án xét xử bị cáo là chưa đúng với hành vi tội phạm
đặc biệt nghiêm trọng của bị cáo Ninh. Đồng thời việc không xem xét đến
trách nhiệm của những người liên quan đã bỏ lọt tội phạm.
3. Tôi là Nguyễn Thị Thanh Tuyền, sinh năm 1981, trú tại Thôn phước an, Xã Đức Hòa, Huyện Mộ Đức, Tỉnh Quảng Ngãi.
Chồng tôi là Nguyễn Công Nhựt, sinh năm 1981 đã chết một cách bí ẩn tại trụ sở công an huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương, ngày 25/04/2011.
Tôi khẳng định chồng tôi bị tra tấn, nhục hình, đánh đến chết. Chồng tôi
không tự tử như lời ông Nguyễn Tấn Đức, Chánh văn phòng VKSND tỉnh Bình
Dương trả lời trên báo Người lao động.
Anh Nhựt không thể tự nguyện ở lại đồn công an rồi tử tự chết trong khi
anh có một gia đình hạnh phúc. Trong khi anh không hề phạm tội mà lại là
người đi tố giác tội phạm.
Chồng tôi làm việc cho công ty Kumho, một công ty chuyên sản xuất lốp xe
của Hàn Quốc. Phát giác được có sự ăn chặn, trộm cắp diễn ra, mức hao
hụt thành phẩm do phần mềm bị lỗi, nghi ngờ những người ăn trộm 56 lốp
xe trong đêm ngày 21/08/2010, anh đã báo cho ông Chi Kyu Sik, ông Kim
Tae Song… nhưng các vị lãnh đạo công ty Hàn Quốc này đều làm ngơ. Sau
đó chính họ đã giao nộp anh Nhựt cho công an Bình Dương trong giờ làm
việc mà không báo cho gia đình tôi biết. Cũng trong ngày họ đã tuyển
dụng gấp thay thế vị trí của anh Nhựt.
Lúc đầu công an Bình Dương trả lời là anh sợ tội nên quẫn trí tự tử
chết? Sau đó lại trả lời anh có công tố giác tội phạm và sợ bi trả thù
nên không dám về nhà và đã xin ở lại đồn công an rồi tự tử.
Điều đáng buồn cười nhất, tôi xin được nói là buồn cười, cười trong dòng
nước mắt đau thương, một điều hết sức phi lý, chồng tôi chết bởi một
sợi dây sạc pin điện thoại. Chồng tôi tự tử bằng một sợi dây sạc pin
điện thoại - đó là phát ngôn đầu tiên của công an Bình Dương. Sau đó,
đối diện với dư luận phẫn nộ thì công an Bình Dương trả lời rằng "Nhựt
thắt cổ bằng dây cáp điện thoại bàn”. Câu trả lời của công an Bình
Dương: "Thắt cổ dưới hình thức treo cổ”. Vô lý trong một đồn công an
hàng bao nhiêu con người ra vào lại để một người đàn ông nặng 65kg cao
1m78 "thắt cổ dưới hình thức treo cổ” dễ dàng đến vậy. Người ta biết rõ
anh chuẩn bị tự tử hay sao mà còn chuẩn bị cho anh giấy bút để viết lại
bức thư tuyệt mệnh ca ngợi những điều tra viên là những người tuyệt vời
nhất. Nét chữ đó không phải nét chữ của anh Nhựt, ngôn ngữ viết không
phải do anh viết. Nhưng cơ quan điều tra công an tỉnh Bình Dương đã giám
định và đưa ra kết luận là do anh viết. Cơ quan pháp y của cơ quan công
an Bình Dương kết luận là anh tự tử. VKSND Tối cao gần một năm qua chưa
thông báo cho gia đình tôi về kết quả điều tra.
Một lần nữa tôi xin khẳng định chồng tôi không tự tử.
*
Tất cả chúng tôi đều nhận thấy những cái chết oan khuất như thế vẫn đã và đang diễn ra trong nhiều năm nay:
- 20/11/2009: Anh Nguyễn Mạnh Hùng (33 tuổi) đã qua đời tại phòng
tạm giam công an quận Hà Đông, Hà Nội. Chiều 10/11/2009, có hai người
tự xưng là công an quận Hà Đông đến nhà, nói đưa Hùng đi có chút việc.
Ngày 21/11/2009, gia đình Hùng nhận được tin báo từ công an Hà Đông rằng
Hùng đã chết. Hùng vốn khỏe mạnh, nặng 55kg, không có tiền sử bệnh tật.
Ông Nguyễn Xuân Bình (70 tuổi), bố của Hùng đau đớn gấp ngàn lần hơn
khi kinh hoàng trông thấy xác con: " Toàn bộ thân thể khô đét lại, 10
đầu ngón tay chân bầm tím…từ 1/3 đùi trở xuống đến bàn chân phù nề và
thâm tím”. Ông gửi đơn thư đi nhiều nơi mong nhận được trả lời thỏa đáng
về nguyên nhân tử vong trong khi bị giam giữ của đứa con trai duy nhất.
Phía công an Hà Đông cho rằng "không có chuyện dùng nhục hình, bức cung
hay đánh đập can phạm", nhưng lại từ chối giải thích vì sao lại có
những dấu vết "lạ" trên cơ thể anh Hùng, dù họ khẳng định lúc bị bắt
những vết thâm tím này không hề có. Vụ việc này đến nay vẫn chưa có câu
trả lời.
- 7/5/2010: Anh Võ Văn Khánh (SN 1981, ngụ Đại An, Đại Lộc, Quảng
Nam) bị chết trong đồn công an. Kết luận của công an là "tự tử bằng dây
buộc giày". Theo thông báo của tổ pháp y với gia đình, xương sườn anh
Khánh bị đứt là do vết mổ cũ, còn bên trái xương sườn có vét bầm đen là
do quá trình sơ cấp cứu.
Ngoài ra, khi phẫu thuật phía dưới vai trái anh Khánh, tổ pháp y cũng
phát hiện có máu bầm tím. 8-5, công an huyện Điện Bàn đưa xác anh Khánh
về cho gia đình ở Điện An kèm theo một phong bì 10 triệu đồng.
Cho đến nay vẫn không có tin tức gì thêm về vụ việc này.
- 25/5/2010: Em Lê Xuân Dũng (12 tuổi, vừa học xong lớp 6, Trường THCS Tĩnh Hải), anh Lê Hữu Nam
(43 tuổi, trú tại thôn Trung Sơn) bị công an bắn chết khi người dân xã
Tĩnh Hải tập trung tại khu vực thi công san lấp mặt bằng dự án lọc hóa
dầu Nghi Sơn ngăn cản không cho các thiết bị máy móc, xe ôtô chở đất đá
hoạt động. Đến nay vụ việc này đã bị cho chìm xuồng.
- 29/6/2010: anh Vũ Văn Hiền (40 tuổi) tử vong trong tay công an.
Theo lời công an nói với bác sĩ, nạn nhân phải đi cấp cứu do "tự lao
đầu vào tường". Người giám sát việc mổ tử thi cho hay, nạn nhân bị đa
chấn thương rất nặng: Đỉnh đầu có hai vết tụ máu, vỡ xương hàm trái,
thái dương trái bị rạn xương sọ, phổi tụ máu, gãy 4 chiếc xương sườn,
gẫy cẳng xương tay trái.
Ngày 1.12, cơ quan điều tra, viện KSND tối cao đã khởi tố vụ án, khởi tố
bị can đối với ông Hạ Kim Quý, trung tá công an, nguyên đội trưởng đội
quản giáo, công an huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên về hành vi "thiếu
trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng”. Các can phạm Lê Văn Hiếu, Nguyễn
Quý Thương trong đó Lê Văn Hiếu đã nhiều lần đánh anh Vũ Văn Hiền khiến
Hiền bị đa chấn thương, xuất huyết não, nhồi máu phổi bị tạm giam. Không
có thêm tin tức gì về vụ việc này và kết quả khởi tố.
- 23/7/2010 : Anh Nguyễn Văn Khương, sinh năm 1989, quê thôn Như Thiết, xãHồng Thái, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang bị tử thương do không đội mũ bảo hiểm.
Chiều 4/8/2010, Viện khoa học hình sự kết luận nguyên nhân cái chết của
anh Khương được xác định là do não bị tụ máu dưới màng mềm được hình
thành do có ngoại lực lớn tác động trực tiếp.
Liên quan đến vụ án này đã có quyết định tạm đình chỉ công tác 4 cán bộ
công an huyện Tân Yên là: Ngô Văn Đỗ, Hoàng Văn Thái, Nguyễn Thế Nghiệp
và Diêm Đăng Quyết để điều tra vụ việc.
Kết quả cuối cùng Nguyễn Thế Nghiệp nhận án 7 năm tù giam về tội "Làm
chết người trong khi thi hành công vụ" sau khi nhân dân Bắc Giang bức
xúc mang thi thể anh Khương lên UBND Bắc Giang.
- 8/8/2010: Anh Trần Duy Hải (32 tuổi, phường Cái Khế, quận Ninh
Kiều, TP CầnThơ) chết trong đồn công an huyện Châu Thành A, Hậu Giang.
Theo lời của công an thì anh Hải đã "dùng áo sơ-mi dài tay treo cổ trên
khung cửa sổ buồng tạm giam để tự sát".
- 9/9/2010: Ông Trần Ngọc Đường (52 tuổi, ngụ ấp Trung Tâm, xã
Thanh Bình) đã chết sau khi làm việc với công an xã Thanh Bình, huyện
Trảng Bom - Đồng Nai. Công an nói ông Đường chết "do treo cổ", nhưng
người nhà ông Đường cho rằng chuyện đó khó có thể xảy ra vì ông chết
trong tư thế ngồi co, hai tay chống vào tường nhà, cách đó 2 m là chiếc
mũ, điếu cày và quần tây của ông được xếp ngăn nắp. "Chết trong tư thế
ngồi thì làm sao gọi là thắt cổ được. Qua quan sát bằng mắt thường, tôi
không thấy dấu hiệu cha tôi chết do treo cổ”. Vụ việc này đã bị chìm
xuồng.
- 6/3/2011: Anh Nguyễn Lập Phương (sinh 1965, ở thôn 3, xã Thiên
Hương, Thủy Nguyên, Hải Phòng) sau 4 ngày bị giam giữ đã được đưa từ đồn
công an huyện Thủy Nguyên đến bệnh viện và tử vong. Thượng tá Võ Xuân
Trọng, phó Trưởng Công an huyện Thuỷ Nguyên cho biết: Do thấy đối tượng
Nguyễn Lập Phương có dấu hiệu bất thường về sức khoẻ nên cho đi cấp cứu,
lên viện thì chết. Kết quả giám định ban đầu cho thấy nạn nhân chết vì
bệnh tim. Anh Nguyễn Trung Trực (SN 1983), em trai anh Nguyễn Lập Phương
cùng người nhà có mặt tại nhà xác BV Thuỷ Nguyên, chứng kiến thi thể
anh Phương có nhiều vết bầm tím trên 2 tay, dọc hai bên sườn, chân, cằm
và ngực bầm tím, hai mi mắt và hai bên tai có vết rách khoảng 2 cm.
- 30/3/2011: Ông Trần Văn Dữ (44 tuổi, ngụ tại ấp 3, thị trấn Ngã
Năm, tỉnh Sóc Trăng) bị vỡ gan và lách gây tụ máu bầm trong ổ bụng dẫn
đến tử vong sau khi bị công an bắt. Ông được người dân phát hiện nằm
chết ở gần đồn công an sau đó. Hung thủ là Thượng úy Võ Văn Út Đèo, Phó
trưởng công an thị trấn Ngã Năm, huyện Ngã Năm (tỉnh Sóc Trăng), Thượng
sĩ Danh Nhãn và trung sĩ Trần Văn Khải, công an thị trấn Ngã Năm.
Tháng 9/2011, báo Dân Trí đưa tin: Truy tố 3 công an đánh người tử vong.
Theo Viện KSND tỉnh Sóc Trăng, trong vụ án này, Thượng úy Đèo đã thiếu
trách nhiệm, để cho cấp dưới đánh ông Dữ khiến ông này bị chấn thương
nặng; thậm chí khi ông Dữ bị lâm nguy lại ra lệnh cho thuộc cấp mang ra
bỏ ngoài khuôn viên đơn vị cho đến chết. Hành vi này trái với đạo đức
nghề nghiệp nên Đèo cũng là đồng phạm với Nhãn, Khải và Thắng.
Không có thêm tin tức gì về vụ án này.
- 8/8/2011: anh Trần Gòn (27 tuổi, thị trấn Khánh Hải, huyện Ninh
Hải, tỉnh Ninh Thuận) bị công an đánh trọng thương, phải cấp cứu tại
Bệnh viện Đa khoa Ninh Thuận vào ngày 8/8 và chết tại bệnh viện tối cùng
ngày.
Khi đến trụ sở CA phường Mỹ Hải, anh Trần Gòn vẫn bình thường, không bị
thương tích. Nhưng đến khoảng 14 giờ cùng ngày, anh được đưa từ Công an
P.Mỹ Hải đi cấp cứu với nhiều vết thương và tử vong tại bệnh viện.
Hung thủ là thượng sĩ công an Lê Khắc Sáu bị tạm giam 2 tháng để phục vụ điều tra vì bị nghi đánh người tử vong.
Chiều 14-8, thiếu tướng Huỳnh Thế Kỳ - giám đốc Công an Ninh Thuận - cho
biết vừa ra quyết định khởi tố vụ án cố ý gây thương tích dẫn đến hậu
quả chết người, khởi tố bị can và bắt tạm giam đối với thượng sĩ Lê Khắc
Sáu. Không có thêm thông tin về vụ này.
- 19/02/2012: gia đình anh Hoàng Gia Đạt Phước, ngụ phường Long
Thạnh Mỹ, quận 9- thành phố Hồ Chí Minh, nhận được tin từ công an
phường, yêu cầu đến công an quận 9 để làm việc. Tại đây gia đình anh
Phước bất ngờ và đau đớn nhận được tin anh đã tử vong. Trước đó cuối
tháng 12-2011, Phước đã mua chiếc xe máy không rõ nguồn gốc của 1 đối
tượng tại tiệm sửa xe của mình trên đường số 1, phường Long Thạnh Mỹ và
bán lại để kiếm lời. Do chiếc xe này liên quan đến vụ mất cắp nên Phước
đã bị công an tạm giữ để điều tra làm rõ hành vi tiêu thụ tài sản do
người khác phạm tội mà có. Gia đình anh khẳng định từ trước đến nay anh
vẫn mạnh khỏe không có bệnh tình gì đáng kể. Theo những người hàng xóm
Phước rất hiền và chưa từng vi phạm pháp luật. Sự việc rồi cũng im
lặng.
- Mới đây nhất, ngày 29/02, ông Nguyễn Hữu Năm, sinh năm 1957 nguy kịch sau khi chịu 6 phát súng của viên Trưởng công an xã Long Hà, Bình Phước.
Trước khi bị bắn, ông Năm đang xem tivi với cháu nội. Chỉ vì ông đứng
dậy can ngăn công an khi một người khách không liên quan đến việc đánh
bài bị mời vào làm việc mà ông đã bị tên Cao Đình Sâm, Trưởng công an xã
Long Hà dùng chân đạp ngã, rút súng ngắn và từ khoảng cách một mét bắn
liên tiếp vào cổ và vai ông và sau đó còn tiếp tục lao đến đánh vào đầu
ông Năm rồi còng tay bắt ông này về trụ sở công an xã.
Trưởng công an xã này và các công an viên nồng nặc mùi rượu, trước đó họ
ăn thịt chó và uống rượu tại quán kế bên quán ông Năm - theo lời của
nhiều nhân chứng.
Sự việc đến nay không có thêm thông tin.
…
Đó chỉ là một số trường hợp bị chết dưới bàn tay của công an hay liên
quan đến công an trong 3 năm trở lại đây. Và sẽ có rất nhiều những
trường hợp khác nữa nếu như tình trạng công an đánh chết người dân không
được ngăn chặn kịp thời.
Tình trạng trên tiếp diễn liên tục đã làm cho hình ảnh của lực
lượng công an ngày càng tồi tệ trong mắt nhân dân, những bản án, kết
luận điều tra không công khai minh bạch, thiếu công bằng đã làm giảm sút
nghiêm trọng niềm tin của người dân vào pháp luật và chính quyền.
Chúng tôi cho rằng những việc làm, hành động đó của công an vi
phạm nghiêm trọng phẩm chất đạo đức, phẩm chất nghề nghiệp mà ngành công
an thường tuyên bố - là những người thực thi pháp luật, hiểu biết luật
pháp.
Sự bao che lấp liếm, dung túng cái ác đang được diễn ra một cách công khai, công lý đang bị chà đạp.
Người nhà chúng tôi không thể sống lại, trở về cùng gia đình nhưng
chúng tôi nói riêng và xã hội Việt Nam nói chung cần có những bản án
đúng lương tâm, một mức án và một tội danh đúng người, đúng tội, đúng
pháp luật. Có như vậy tội ác mới thôi hoành hành, không còn kẻ đầu bạc
tiễn người đầu xanh, cảnh những người mẹ khóc con, vợ khóc chồng, con
khóc cha bởi cái chết của người thân do bàn tay của những người mà đúng
ra trách nhiệm là bảo vệ luật pháp và bảo vệ công dân.
Vấn đề nan giải công an đánh dân giống như một căn bệnh dịch có
sức lây truyền và lan tỏa nếu như không có phương pháp cứu chữa kịp thời
nó sẽ trở thành một ổ dịch lớn. Tội ác đó chỉ có thể chấm dứt khi sự
thật được làm sáng tỏ, công lý được thực thi.
Quốc hội là cơ quan duy nhất có quyền lập hiến và lập pháp, Quốc
hội được xem như tiếng nói của người dân. Chúng tôi gửi đơn tố cáo và
yêu cầu này đến Văn phòng Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt
Nam với đề nghị Quốc hội phải lên tiếng về vấn nạn công an lạm dụng
quyền lực gây ra những cái chết tang thương cho dân lành. Tình trạng
trên cần được ngăn chặn ngay lập tức. Công lý phải được thực thi đầy đủ
và trọn vẹn để những tiếng nấc uất nghẹn được an nghỉ nơi chín suối.
Việt Nam, ngày 19 tháng 03 năm 2012
Đồng kính đơn
Nguyễn Quang Phục
Trịnh Kim Tiến
Nguyễn Thị Thanh Tuyền