Một đám tang vô tiền khoáng hậu.
Một đám tang có một không hai trong lịch sử Việt Nam ! Ðám tang mà không ai
được " vô cùng thương tiếc ” người quá cố.
Không ai được vô cùng thương
tiếc bậc tiền bối của cách mạng Việt Nam ( tham gia Thanh niên Dân chủ từ
1939, đảng viên Cộng sản Việt Nam từ 1940, tỉnh uỷ viên tỉnh Thái Bình 1941,
bị tù ở Hoả Lò 1941, bị đi đầy ở Sơn La 1942 - 1943, chỉ đạo cướp chính
quyền ở Ðông Anh năm 1945 ... ).
Không ai được thương tiếc vị
đại công thần của cách mạng ( từng nằm gai nếm mật suốt các chiến dịch: Trần
Hưng Ðạo, Hoàng Hoa Thám, Lý Thường Kiệt, Hoà Bình, Tây Bắc, Thượng Lào,
Ðiện Biên Phủ; từng là phó chính uỷ bộ chỉ huy Quân Giải phóng Miền Nam, là
trưởng ban Văn hoá-Văn nghệ Trung ương Ðảng, là Phó Chủ tịch Quốc hội ....).
Ðây là sự chỉ đạo của lãnh
đạo đảng Cộng sản Việt Nam ư ? , của nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt
Nam ư ? Tôi không muốn tin như thế. Nhưng, trong cuộc biểu tình nổ ra ngay
giữa đám tang, tôi nghe có người réo tên các vị lãnh đạo cao nhất của Ðảng,
Nhà nước ra chửi rất tục ( không tiện dẫn ra ở đây ).
Kể cũng đáng căm phẫn lắm chứ.
Chắc chắn Trần Ðộ là một trong những người có công lớn nhất xây nên "
ngai vàng ” cho họ hôm nay. Vậy mà họ nỡ để xẩy ra tình trạng như vậy
sao ! Họ nỡ vô ơn, bất nhân, bất nghĩa vậy sao !
Cuối buổi lễ truy điệu, một
cán bộ đeo quân hàm đại tá đứng giữa sân kể cho mọi người nghe : Vũ Mão đọc
xong bài điếu văn, lúc đi xuống, có mấy cựu chiến binh định xông tới tát cho
mấy cái, Mặt thất sắc, ông ta đi như chạy ra ôtô, vội vã chuồn .
Trút tất cả phẫn nộ lên đầu
Vũ Mão thực ra là tội nghiệp ông ta. Ông chỉ là người thừa hành. Oái oăm ở
chỗ, bây giờ Vũ Mão là Chủ nhiệm uỷ ban Ðối ngoại của Quốc hội. Bắt ông làm
việc vừa rồi là " giết ” ông. Rồi đây, trên đường đi làm đối ngoại,
đến bất cứ đâu, người ta cũng nhớ trước mặt mình là một kẻ vô văn hoá, thất
nhân tâm, chà đạp nhân quyền đối với con người cho đến khi người ta đã chết
! Ðấy là sự hớ hênh hay chủ trương cố tình hại nhau của người sắp xếp tổ
chức? Bởi vì, ai cũng biết, nhẽ ra đám tang này phải do Ðảng và Nhà nước
đứng ra tổ chức. Cùng lắm, giao cho Quốc hội thì ít ra người đọc điếu văn
cũng phải là phó chủ tịch Quốc hội.
Ðáp từ lời điếu của Vũ Mão,
ông Trần Thắng - trưởng nam Trần Ðộ - tuyên bố : " Gia đình chúng tôi
không chấp nhận lời điếu trên đây ! ”. Cả đám tang bỗng biến thành cuộc
biểu tình. Tất cả rầm rầm vỗ tay. Vỗ tay rất to và rất lâu. ầm ầm đây đó
những tiếng hô, những tiếng la mắng, những lời chửi rủa. Tôi cố nhìn xem
những ngòi nổ cơn thịnh nộ bùng phát từ những ai ?. Không có ai trong "
nhóm dân chủ ” cả. Thì ra tư tưởng Trần Ðộ, tinh thần Trần Ðộ không chỉ
cháy sáng trong " những người dân chủ ” chúng tôi mà đã tiêm nhiễm
khắp đó đây, trong lão thành cách mạng, trong cựu chiến binh, trong trí thức
...
Cuộc biểu tình không rầm rộ,
không kéo dài nhưng chắc chắn sức âm vang rất sâu và sẽ còn lan toả khôn
cùng. Cho nên nhiều người đã nghĩ đến một " thời kỳ hậu tang lễ Trần Ðộ
”. Phải chăng chính vì ở đây, họ đã thể hiện hết sức xuất sắc cái sự "
đểu một cách rất ngu ” trong luận điểm tôi thường nêu mỗi khi đánh giá
về họ : " Chúng nó đểu một cách rất ngu, và, đểu đến từng chi tiết ”.
Tại đây, cái sự " đểu đến từng chi tiết ” của họ cũng quả là tởm lợm.
Xin nêu vài dẫn chứng :
Tướng Trần Ðộ mất ngày 9
tháng 8 năm 2002. Ngày đó Quốc hội khoá XI đang kỳ họp thứ nhất. Lẽ ra tin
phải được loan báo ngay và toàn thể hội nghị phải đứng lên mặc niệm người
cựu phó chủ tịch của mình. Năm ngày sau, trước lễ tang chỉ một ngày, tin mới
được đưa. Họ vừa trốn được một phút mặc niệm, vừa không chỉ ngăn trở các đại
biểu Quốc hội đến viếng mà khống chế được số người biết tin để kịp đến dự lễ
tang. Mặc dù vậy, số người đến tiễn biệt Trần Ðộ vẫn rất đông ( trên 300
vòng hoa và bức trướng; riêng số xe máy gửi ở sân nhà tang lễ cũng trên 800
).
Ðiều đáng ghi nhận không phải
ở số lượng mà là chất lượng người đến đưa tang. Ở một số đám tang khác,
nhiều người đến chỉ lấy lệ, nhiều người chỉ vì muốn buôn danh bán tước với
con mà đi đưa tang bố, muốn cầu danh mưu lợi ở chồng mà đi đưa tang vợ...
Tất cả những ai đến đám tang này, ngoài một số trong đám dày đặc công an (
nói một số bởi vì tin rằng nhiều công an phải thực thi nhiệm vụ một cách
miễn cưỡng, trái lương tâm mình ), đều vì thực sự thương nhớ, kính phục Trần
Ðộ. Ðến tang lễ này không chỉ những người nhân ái mà còn dũng cảm. Cho nên,
có thể nói, đây là một trong một số rất ít đám tang lớn nhất trong lịch sử
hiện đại Việt Nam.
Ðọc được tâm địa họ, tôi đã
nhắc tang quyến lo giữ các sổ tang. Quả nhiên, dù không cướp được sổ tang,
họ vẫn kịp xé đi nhiều trang mà cả buổi họ đứng theo giõi được. Ăn cắp, ăn
cướp trong tang lễ tức là đã vượt xa cả lưu manh, côn đồ; đã ma quỷ hơn cả
ma quỷ !
Trong tất cả các đám tang, để
đưa lĩnh cữu xuống nghĩa trang hoăc đài hoá thân, bao giờ cũng có xe cho
tang quyến cùng một số thân bằng, cố hữu. Một trong những người con Trần Ðộ
mời tôi: " Chú lên chiếc xe 14 chỗ ngồi kia ”. Chúng tôi đến đúng
chiéc xe đó nhưng người lái xe là công an vờ như câm điếc. Xe cứ lừ lừ chạy
theo đám tang, không mở cửa. Chỉ có tang quyến, ban tổ chức tang lễ và công
an được đến đài hoá thân. Mặc dầu vậy, Hoàng Minh Chính, Phạm Quế Dương,
Hoàng Tiến, Dương Sơn, Dương Hùng và tôi vẫn kịp gọi taxi, đuổi theo. Họ vứt
hết các băng tang trên những vòng hoa buộc hai bên thành xe, xe đưa tang mà
họ phóng như ma đuổi ! ...
Họ lén lút vụng trộm. Họ sợ.
Họ sợ nhân dân nơi đám tang đi qua lại tiếp tục biểu tình. Họ sợ Trần Ðộ
sống. Họ sợ Trần Ðộ cả khi Người đã chết !
Dẫu thế nào đi nữa Trần Ðộ
cũng đã được toại nguyện rồi. Ðúng như đề xuất của tôi : " Cụ đừng vào
Mai Dịch cụ nhé ! vào đấy bây giờ tức là ô danh cụ ” Quả như di chúc,
hôm nay Trần Ðộ đã được về nằm bên thân mẫu, nơi quê hương có Tiếng trống
Tiền Hải và sang sảng lời thơ ông ngày nào: " Những mong xoá ác ở trên
đời. Ta phó thân ta với đất trời ”.
Riêng tôi, tôi vẫn còn băn
khoăn. Ngày 18 tháng 7 năm 2002, tôi đến thăm ông tại phòng hồi sức cấp cứu.
Giữa gần chục người, vừa con cháu, vừa bầu bạn, ông vẫy riêng tôi đến. Ông
nắm chặt tay tôi kéo lại. Tôi ghé sát tai vào miệng ông nhưng vị thanh quản
đã bị mổ nên ông không phát âm được nữa. Ông nói khá dài mà tôi không nghe
được gì. Ðể đỡ mỏi, tôi ngẩng lên, giả vờ gật đầu cho ông đỡ thất vọng. Ông
lại kéo tôi xuống tiếp tục nói, nhưng vì quá xúc đông, ông nấc lên liên tiếp.
Bác sỹ vội chạy vào và tôi phải đi ra.
Dẫu không nghe được những lời
trăn trối cuối cùng kia nhưng tôi hiểu đấy là những câu tâm tình tha thiết
làm bỏng cháy con tim tôi dù đã già nua. Ðấy là mệnh lệnh bảo tôi giục giã
mọi người hãy noi gương người anh hùng Trần Ðộ không nề gian nguy, xả thân
phấn đấu vì công cuộc dân chủ hoá làm tiền đề cho đất nước phát triển bền
vững, lành mạnh, nhân dân được thực sự giầu sang, tự do. hạnh phúc như sở
nguyện của Trần Ðộ.
Nguyễn Thanh Giang
Nhà A13P9 - Tập thể Phòng không Hoà Mục
Phường Trung Hoà - Quận Cầu Giấy
|