Lê Quốc Trinh
Đáp
ứng loạt bài ca tụng tài đức lãnh tụ Hồ Chí Minh, nhân dịp tưởng niệm
ngày 19 tháng Năm, nhìn lại những khó khăn của dân tộc Việt Nam đứng
trước thử thách cấp bách của đất nước, tôi xin phép có đôi lời phân
giải.
Trước hết chúng ta hãy bình tĩnh quan sát kỹ tình hình xưa và nay để thấy rõ những vấn đề mấu chốt:
- Ngày nay, ở thời điểm năm 2010 này, tổ quốc Việt Nam
đã thật sự thống nhất lãnh thổ hai miền, một thực tế không thể chối
cãi. Việt Nam đã trở thành một quốc gia độc lập, một thành viên chính
thức trong Liên Hiệp Quốc, tuy rằng tranh chấp chủ quyền hãy còn bàn
cãi với ngoại bang. Do đó nếu cứ tiếp tục đi ngược lịch sử nhắc lại
hình ảnh ông Hồ Chí Minh và những lời tuyên bố hào hùng 50 năm trước
đây thì vô hình chung chúng ta cứ muốn bị giam hãm mãi trong quá khứ
vừa oai hùng vừa tang thương đẫm máu và nước mắt sao? Phải chăng Nhà
Nước muốn đánh bóng tên tuổi ông Hồ để tiếp tục lôi kéo tình cảm dân
tộc đi vào con đường sa lầy không lối thoát?
- Chẳng lẽ 35 năm sau khi thống nhất đất nước, hoà bình
phục hồi, đất nước này thiếu người tài giỏi cáng đáng việc nước hay
sao, mà đến giờ này cứ phải nhắc đi nhắc lại những lời tuyên bố của cụ
Hồ, đem ra làm kim chỉ nam? Hãy thử nhìn sang các nước khác xem, mỗi
thời kỳ là một tập đoàn lãnh đạo khác, một đảng phái khác, thay nhau
quản lý đất nước họ một cách khéo léo, vừa thuận lòng dân trong nước
vừa giải quyết ổn thoả chuyện đối ngoại căng thẳng. Bên xứ cờ Hoa Hợp
Chủng Quốc 300 triệu dân, người ta còn dám bầu lên một ông da đen làm
tổng thống, cả ngàn ông da trắng phải chạy theo bảo vệ một ông da đen.
Bên Nga tổng thống Medvedev còn dám phê phán Stalin thẳng thừng, công
khai xin lỗi dân tộc Ba Lan về những tội ác của Liên Xô thời chiến
tranh. Còn chúng ta, đến ngày nay lãnh đạo hãy còn kêu gào "hoà hợp hoà
giải dân tộc" trong khi 85 triệu người dân vẫn chưa có cơ hội cầm lá
phiếu bầu lên một tập đoàn lãnh đạo đầy đủ tài đức để đại diện chân
chính cho toàn dân? Có gì mâu thuẫn và vô lý đến thế không? Chúng ta tự
hào là một dân tộc oai hùng, quả cảm, từng đánh bại xâm lược, thế mà
chúng ta vẫn cứ ngậm miệng chịu thua khi ngư dân bị người ngoài cấm
đánh bắt cá ngay trong hải phận của chúng ta? Hiến pháp nào cho phép
Nhà Nước im hơi lặng tiếng trước sự kiện nhục quốc thể như thế?
- Có gì đau xót tâm can hơn không khi một nghiên cô cứu
sinh VN mạo danh Tiến Sĩ đi từ đất nước VN anh hùng lại lên tiếng công
khai phỉ nhổ lịch sử dân tộc mình trên dư luận quốc tế (BBC), mà chính
quyền VN thì cứ tỉnh bơ, xem như là im lặng đồng loã? Có gì nhục nhã ê
chề hơn thế không?
- Có gì buồn bã bực tức hơn khi mà cả một tập thể lãnh
đạo và ngay cả Quốc Hội vẫn cứ nhắm mắt bịt tai làm ngơ trước mọi can
gián, phản biện của toàn dân về những hiểm hoạ từ công trình khai thác
Bauxite trên Tây Nguyên, suốt 12 tháng trời, đến bây giờ thì mọi sự rõ
ràng mười mươi, hết từ sai lầm này đi đến sai lầm khác, và cứ thế nhắm
mắt mà đi, không khác gì một con ngựa bị gài hàm thiếc, chỉ biết nhìn
về một hướng và lầm lũi cúi đầu bước đi?
- Đừng đem chuyện ứng xử đối ngoại ra bàn luận làm gì
mất công, người TQ có tập thể lãnh đạo của họ, họ có hàng triệu chuyện
nội bộ cần giải quyết, họ cần phải phát triển bành trướng thế lực là
chuyện của họ, chúng ta đâu cần họ dạy dỗ chúng ta, do đó không lý gì
chúng ta xem họ như một kiểu mẫu, như một ông chủ để tôn thờ, để noi
gương? Chẳng lẽ 85 triệu người dân cộng thêm ba triệu người ở hải ngoại
không đủ khả năng để tự xoay sở lấy hay sao?
- Lãnh thổ VN chúng ta rộng hơn 320 ngàn cây số vuông,
nông nghiệp vững vàng đứng nhì thế giới, ngư nghiệp phát triển (2200
cây số bờ biển), tài nguyên khoáng sản đứng thứ nhì thế giới, dầu mỏ
vừa đủ dùng cho nhu cầu nội địa, khí hậu ôn hoà, thiên nhiên hậu đãi,
đất đai phì nhiêu... chẳng lẽ chúng ta không thể tự lực cánh sinh nổi
sao? Chúng ta thừa sức vay nợ ngân hàng thế giới để tự xây dựng hạ tầng
cơ sở mà, đâu cần nhà thầu TQ xen lấn vào hầu hết mọi công trình trọng
điểm.
- Chẳng lẽ chúng ta không dám có can đảm ngồi lại với
nhau động não thử tìm hướng đi khác sau khi thấy rằng Chủ Nghĩa Xã Hội
là không tưởng, sau bài học đổ vỡ của Liên Xô, sau hàng chục lần áp
dụng Vô Sản Chuyên Chính bị thất bại thảm thương? Tại sao chúng ta
không dám công khai nói chuyện tự do dân chủ bàn luận chính trị ôn hoà
với nhau trong một bầu không khí trong sạch và văn hoá? Tại sao không
dám đề cập vấn đề thẳng thắn mà cứ phải "đi hai hàng, nói hai nghĩa"?
Tại sao đến giờ phút này chúng ta cứ phải lấm lét lo sợ khi nói chuyện
chính trị với nhau? Tại sao chính quyền VN cứ tiếp tục ngăn cản và đánh
phá điên cuồng các Trang Mạng dân chủ như BVN, Talawas, X-CafeVN, Dân
Luận, DanChimViet, Thông Luận vv... bắt giam các nhà đấu tranh dân chủ
bất bạo động như chị Lê Thị Công Nhân và anh Lê Công Định, vv...?
Nếu đối nội, chúng ta chưa hội đủ Dân Trí cao, Dân Khí
chưa phục hồi, thì Nhân Tài đâu thể lộ diện, chúng ta chưa đủ điều kiện
ắt có và đủ để được độc lập từ bên trong thì làm sao có đủ danh chính
ngôn thuận mà nói chuyện tay đôi với người láng giềng phương Bắc? Vậy
thì ra sức ca tụng ông Hồ Chí Minh ở thời điểm này có lợi gì?
Lê Quốc Trinh, Canada
|