"Đừng lạm dụng từ "nhạy cảm" để né tránh những trọng trách đất nước đang đặt lên vai của Đảng" - ý kiến của TS. Mai Liêm Trực.
Bàn về việc chuẩn bị cho Đại hội
Đảng XI sắp tới, TS. Mai Liêm Trực, nguyên Thứ trưởng thường trực Bộ
Bưu chính Viễn thông nói điều băn khoăn lớn nhất là làm thế nào để các
văn kiện Đại hội sắp tới có thể thực sự tiếp nhận được trí tuệ của mọi
tầng lớp xã hội chứ không phải làm chiếu lệ, hình thức. Đừng lạm dụng
từ "nhạy cảm" hay để lại vấn đề bức xúc cho nhiệm kỳ sau để né tránh
những trọng trách đất nước đang đặt lên vai Đảng.
Hỏi dân một cách hình thức là vô trách nhiệm với dân tộc
- Một nội dung quan trọng trong
Hội nghị Trung ương sắp tới sẽ bàn về việc xây dựng các văn kiện cho
Đại hội Đảng toàn quốc. Vừa rồi, Thủ tướng Chính phủ cũng đã "đặt hàng"
báo chí chắt lọc, phản ánh những ý kiến đóng góp của người dân cho
Đảng. Cá nhân ông kỳ vọng gì vào vấn đề này?
- TS. Mai Liêm Trực:
Câu hỏi này làm cho tôi nhớ lại sự kiện Đại hội VI cách đây 25 năm.
Thời kỳ đó toàn Đảng và cả nước cũng sôi nổi thảo luận để chuẩn bị cho
ĐH. Kết quả là các văn kiện cuối cùng của ĐH so với bản dự thảo đã khác
nhau rất nhiều.
|
Ông Mai Liêm Trực. Ảnh: Lê Anh Dũng |
Nói cách khác là lãnh đạo ở những cấp cao nhất đã đủ dũng khí để nhìn
nhận thực tiễn khủng hoảng của đất nước sau 10 năm được thống nhất.
Với những tư duy rất mạnh mẽ như là
"Nói thẳng nói thật", "Đổi mới hay là chết", đã khơi dậy được ý thức
đóng góp của đảng viên và nhân dân để từ đó đưa được những tiếng nói
thực tiễn đến các cấp cao nhất mà những cấp cao nhất khi soạn Dự thảo
chưa lường hết được những sôi động của thực tiễn và trí tuệ xã hội.
Cần học tấm gương cố Tổng bí thư Trường
Chinh, ông vốn là người khá nguyên tắc, cứng nhắc, kinh viện, nhưng với
cái tâm với dân tộc, với trách nhiệm với Tổ quốc, ông đã lắng nghe từ
thực tế cuộc sống để mà thay đổi, để quyết liệt đổi mới.
Chính những điều đó đã tạo nên bước ngoặt cho sự phát triển của dân tộc chúng ta trong 25 năm đổi mới vừa qua.
Tôi hy vọng là Đại hội lần này sẽ có
nhiều những thảo luận sôi động để mỗi người với trí tuệ và khả năng của
mình được đóng góp cho việc xây dựng đường lối, chính sách đưa đất nước
phát triển giàu mạnh.
Sau 25 năm đổi mới, chúng ta đã đạt
được nhiều thành công. Chúng ta tự hào với điều đó nhưng khi nhìn lại
thì cảm thấy vẫn còn rất nhiều điều trăn trở.
Trăn trở lớn nhất là chúng ta có thể
làm tốt hơn vì tiềm năng trong đất nước của chúng ta vẫn còn rất lớn.
Làm sao và bằng cách nào khai phóng mọi nguồn lực để bứt phá trong giai
đoạn phát triển sắp tới là câu hỏi lớn nhất mà thời cuộc đang đặt ra.
Do đó, điều tôi băn khoăn, lo lắng là:
liệu các văn kiện trong Đại hội sắp tới có thể tiếp nhận được những trí
tuệ của mọi tầng lớp nhân dân cũng như những mong mỏi đề xuất từ cuộc
sống nhất là từ cơ sở hay không? Hay chúng ta chỉ làm chiếu lệ, hình
thức, mà biểu hiện là các văn bản dự thảo trước khi lấy ý kiến nhân dân
và các văn bản sau khi có ý kiến của nhân dân đóng góp sôi nổi, đầy
trách nhiệm mà chả khác là bao.
Làm như vậy là thiếu trách nhiệm với
đất nước, với dân tộc, nếu những cá nhân được giao nhiệm vụ chuẩn bị
các văn kiện mà làm như vậy thì cần phải kiểm điểm làm rõ trách nhiệm.
Nhân dân cần được lãnh đạo tôn trọng
- Ông vừa đề cập đến hiện tượng các
văn bản dự thảo trước khi lấy ý dân và sau khi có ý kiến của dân đóng
góp sôi nổi không khác nhau là mấy. Theo ông, làm thế nào để Đại hội
sắp tới khắc phục được tình trạng này?
|
Điều
tôi băn khoăn, lo lắng là: liệu các văn kiện trong Đại hội sắp tới có
thể tiếp nhận được những trí tuệ của mọi tầng lớp nhân dân cũng như
những mong mỏi đề xuất từ cuộc sống nhất là từ cơ sở hay không?. Ảnh:
Lê Anh Dũng
|
Để các văn kiện tiếp thu được tất cả những tinh hoa và giá trị của toàn
dân tộc thì trước hết những người thực hiện phải có năng lực để mà đưa
ra những cách thức thu hút người dân tham gia góp ý cho văn kiện. Mặt
khác, những người đó cũng phải có năng lực để tiếp nhận và xử lý thông
tin.
Nhưng tôi có cảm giác rằng hình như
việc tổ chức soạn thảo các văn kiện hiện nay vẫn là những đội ngũ đã
làm nhiều kỳ các văn kiện trước đây và sức tiếp thu những tư duy mới có
vẻ hạn chế.
Tại sao chúng ta không sử dụng những
nhân lực trẻ tràn đầy sinh lực, nhựa sống từ thực tiễn cuộc sống hôm
nay, cảm nhận được những đòi hỏi và hơi thở của cuộc sống hôm nay?
Khi tiếp nhận ý kiến đóng góp của nhân
dân, chúng ta cần nói rõ ý kiến nào tiếp thu hay không tiếp thu và phải
có đối thoại rõ ràng. Những ý kiến nào được tiếp thu, những ý kiến nào
chưa thể sử dụng, chưa thể tiếp thu lúc này, nêu rõ nguyên nhân.
Trong khi có bao nhiêu ý kiến tranh cãi
thì lãnh đạo phải quyết và công khai đây là ý kiến của tôi, tôi chịu
trách nhiệm trước lịch sử, trước dân tộc.
Nhân dân ta đã đi theo Đảng 80 năm nay,
trao quyền lãnh đạo đất nước cho Đảng, hôm nay vẫn đặt niềm tin vào
Đảng là chính Đảng duy nhất lãnh đạo đất nước thì nhân dân phải được
tôn trọng, phải được các cấp lãnh đạo đặt niềm tin vào mình.
Sao phải sợ những vấn đề "nhạy cảm"?
- Có nhiều vấn đề trong các văn
kiện Đại hội bấy lâu chúng ta ít được đề cập và bàn bạc vì cho rằng đó
là vấn đề "nhạy cảm". Ông nghĩ sao về vấn đề này?
|
Cái
nghề của lãnh đạo là phải ra quyết định, chứ chờ đến khi mọi người đồng
tình rồi mới quyết định thì nói làm gì nữa, đâu cần đến anh lãnh đạo
nữa. Ảnh: Lê Anh Dũng
|
Tôi hơi bị dị ứng với những cụm từ như "nhạy cảm", "phức tạp" hay "phối
hợp". Những từ đấy rất bình thường nhưng hiện nay đang bị lạm dụng để
né tránh.
Cái chữ "nhạy cảm" là né tránh những
vấn đề đáng lý phải giải quyết nhưng lại đẩy nó sang một bên hay làm
chậm lại việc giải quyết.
Cái chữ "phức tạp" bản chất là do anh không có giải pháp nên anh dùng từ đó để né tránh giải pháp.
Từ "phối hợp" để nói đây là việc của nhiều người, bản chất là để né tránh trách nhiệm,
Lạm dụng những từ nhạy cảm, phối hợp,
phức tạp để tránh phải đối diện với những vấn đề bức xúc cần giải quyết
là không thể chấp nhận được.
Nhất là trong thời điểm hiện nay thì quyết định chậm cũng là quyết định sai vì chậm là mất thời cơ bứt phá.
Điều này cũng phụ thuộc vào bản lĩnh
của người lãnh đạo, nói như cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt là cứ nhìn xuống
chân ghế thì chẳng làm được gì cả, đất nước này giao cho anh trọng
trách như vậy, mất cái gì nữa mà sợ!
Cái nghề của lãnh đạo là phải ra quyết
định, chứ chờ đến khi mọi người đồng tình rồi mới quyết định thì nói
làm gì nữa, đâu cần đến anh lãnh đạo nữa. Cứ nói "nhạy cảm" nhưng ở
những cấp cao không ai làm thì ai sẽ làm? Tại sao chúng ta cứ phải né
tránh?
Năm 1945 chỉ có 5000 Đảng viên, Đảng ta
giành chính quyền, rồi sau đó lãnh đạo đất nước trong muôn vàn khó
khăn, thù trong giặc ngoài, mà nay cả 3 triệu Đảng viên, là chính Đảng
duy nhất nắm quyền, lãnh đạo đất nước đang có những bước đi lên như thế
này mà sao lại phải sợ, phải né tránh những vấn đề gọi là nhạy cảm?
Nhiều việc chúng ta cứ đổ lỗi cho cơ
chế, phần nào cũng có cái lý của nó nhưng cơ chế là của ai? là của mình
tạo ra chứ ai, tại sao chúng ta không thay đổi cơ chế ấy?!
Không thể cứ vấn đề bức xúc để lại nhiệm kỳ sau
- Như ông đã nói, chúng ta đã tiến
hành công cuộc Đổi mới được gần 25 năm. Đâu là điều mà ông ưu tư cho
giai đoạn đổi mới tiếp theo?
Nếu tự so với chúng ta 25 năm trước thì
thành tích rất là tuyệt vời nhưng so với một số đất nước cũng trong
vòng 20 năm từ một nước rất nghèo nàn, lạc hậu người ta đã thành công
và bỏ rất xa chúng ta.
Sau 35 năm thống nhất đất nước, tôi cảm
thấy rằng chúng ta vẫn để mất nhiều thời cơ. Chúng ta vẫn chưa khai
thác được hết tiềm năng của đất nước, tài nguyên, truyền thống, trí tuệ
và ý chí của dân tộc.
Dân tộc mình đã theo Đảng bao nhiêu
năm, Đảng của mình là đảng duy nhất lãnh đạo và xứng đáng với điều ấy.
Nhưng đứng về tâm trạng tôi cảm thấy nguy cơ tụt hậu vẫn tiếp tục còn.
Chúng ta đang cố gắng thoát khỏi thân
phận một nước nghèo nhưng ngay như bản thân tôi không thể tránh khỏi
cảm giác có lỗi khi những ngày gần tết mở cửa ra vẫn thấy những bà mẹ
già gánh từng bó rau đi bán, không thể không cảm thấy xấu hổ và sốt
ruột khi thấy phụ nữ Việt Nam phải xếp hàng cho đàn ông Hàn Quốc chọn
vợ.
Công cuộc Đổi mới của chúng ta có những
lúc bị lựng khựng, lúng túng và thường những vấn đề bức xúc cứ để lại
nhiệm kỳ sau làm cho sức mạnh của Đảng, của Dân tộc chưa được phát huy
hết.
Tôi cho rằng những biện pháp để đất
nước phát triển, để bảo vệ chế độ có lẽ nên bằng hình thức xì hơi giải
tỏa những bức xúc xã hội, bằng đối thoại dân chủ hơn là siết lại làm
cho quả bóng nó thêm căng.
Bằng chính việc dựa vào nhân dân, tôn
trọng lắng nghe ý kiến của quần chúng nhân dân chúng ta mới có sức
mạnh, mới có thể củng cố niềm tin của nhân dân với Đảng.
Lãnh đạo phải chuyển từ tư duy "cởi trói" đến tầm nhìn mở đường
- Vậy ông nghĩ sao về những đòi hỏi
phải thay đổi trong tư duy lãnh đạo quản lý giai đoạn sắp tới để đáp
ứng đòi hỏi của thời cuộc?
Vấn đề của giai đoạn hiện nay không phải là giải pháp để thoát khỏi
khủng hoảng như trước mà đây là đây là giai đoạn chúng ta cần phải có
tầm nhìn để thúc đẩy phát triển.
Cũng như tư duy trong quản lý internet
trước đây có lúc là "Quản lý được đến đâu thì mở đến đó" rồi sau đó
được thay bằng tư duy "Quản lý phải theo kịp với yêu cầu của phát
triển".
Nhưng bây giờ, trong những điều kiện
của toàn cầu hoá, chúng ta cần tiến thêm một bước nữa đó là "Quản lý
phải thúc đẩy phát triển".
Lãnh đạo không phải chỉ để cởi trói,
lãnh đạo không chỉ cố gắng quản lý theo kịp yêu cầu phát triển mà lãnh
đạo ở giai đoạn này phải với tư duy thúc đẩy phát triển.
Nó đòi hỏi một tầm nhìn khai đường mở
lối, yêu cầu đó cũng đòi hỏi bản lĩnh của các nhà lãnh đạo, đòi hỏi một
sự lắng nghe, đòi hỏi một không khí thảo luận dân chủ.
Có làm được điều đó thì những tiềm năng
của dân tộc mới được phát huy tối đa, và lúc đó những người lãnh đạo
lại càng được tôn vinh.
Để làm sao trong 20 năm tới, đến khi
chúng ta kỷ niệm 100 năm ngày thành lập Đảng, nhìn lại bây giờ chúng ta
nói rằng những trí tuệ, tinh hoa trong các tầng lớp nhân dân đã được
đón nhận và phát huy. Chúng ta phải nói cái đó một cách dõng dạc vì
chúng ta có cơ sở và xứng đáng để làm điều đó.
Tất nhiên chúng ta không được kiêu
ngạo, chủ quan nhưng chúng ta có quyền tự hào về những điều đã làm
được, ta tự tin nói về kỷ niệm Đảng 100 tuổi.
Có người lo ngại cho rằng nói như vậy
có quá viển vông không? Liệu Đảng ta có tồn tại được 10 năm nữa không?
Tôi cho rằng chúng ta có niềm tin, có khát vọng, có trách nhiệm với đất
nước, với dân tộc, chúng ta hoạch định chiến lược, tầm nhìn, hoạch định
các bước đi cụ thể, dốc hết tâm lực để thực hiện khát vọng đó.
Chúng ta đã ngẩng cao đầu không khuất
phục trước các cuộc xâm lược trong thế kỷ XX và đến lúc kỷ niệm 100
năm ngày thành lập Đảng chúng ta ngẩng cao đầu với thế giới là một đất
nước giàu mạnh, văn minh.
Và nếu có cái dũng khí đó thì tất cả
những việc đó có gì đâu mà phải sợ, có gì đâu mà thấy nó nhạy cảm quá,
có gì đâu mà phức tạp quá.
Thảo Lam - Cao Nhật Nguồn: Tuần Việt Nam
Nếu ai cũng sợ bị "chụp mũ”
"Nếu ai cũng sợ bị "chụp mũ",
nếu chỉ có một trung tâm độc quyền phát ra chân lý, nếu cấp dưới chưa
có thói quen dám tranh luận với cấp trên, không dám suy nghĩ bằng cái
đầu của mình vì còn sợ "mất đầu" thì tình trạng lạc hậu về nhận thức lý
luận ở nước ta còn kéo dài" - ý kiến của GS.TS Dương Phú Hiệp, nguyên
Phó Viện trưởng Viện Triết học, nguyên Tổng thư ký Hội đồng lý luận
Trung ương.
Tranh luận sòng phẳng
Cá nhân ông từng là người tham gia
soạn thảo một số văn kiện Đại hội Đảng, ông có ưu tư gì để công tác xây
dựng, lấy ý kiến của người dân đạt hiệu quả ngày càng cao hơn?
- GS. TS Dương Phú Hiệp:
Bắt đầu từ Đại hội VI, các văn kiện đã được đưa ra để lấy ý kiến nhân
dân, việc làm này là rất cần thiết và rất đáng hoan nghênh nhưng theo
tôi nên có cách xử lý đổi mới vì nếu nó chỉ dừng lại ở tính hình thức,
tính tuyên truyền thì không có nhiều ý nghĩa thực chất.
Người chuẩn bị văn kiện ĐH khi đã đưa
ra hỏi ý kiến thì phải biết lắng nghe, thực sự cầu thị. Hỏi ý kiến ở
đây là hỏi thật, nghe là nghe thật và phải tổ chức công việc tiếp nhận,
phản hồi rõ ràng và cần một không khí tranh luận sòng phẳng.
Cứ theo tiêu chuẩn lớn nhất là "ích
nước lợi dân". Vấn đề gì lớn tiếp thu thì nói rõ ra, cái này chúng tôi
xin tiếp nhận để đưa vào, hoặc cái này thì tiếp thu nhưng xin để nhiệm
kỳ sau hoặc nếu không tiếp nhận thì vì sao.
Ban soạn thảo phải phân công người đọc
và nên có trả lời đăng rộng rãi trên báo chí chứ không phải từng người.
Điều đó sẽ chứng tỏ rằng Đảng có trách nhiệm với những người đóng góp ý
kiến, từ đó củng cố thêm lòng tin của người ta, lần sau người ta hăng
hái đóng góp tốt hơn.
Nếu nhiều ý kiến được gửi lên mà không
có sự phản hồi thì đó là một sự mất lịch sự, làm mất niềm tin của những
người có thiện chí đóng góp.
Ông Dương Phú Hiệp. Ảnh: Thanh Nga
Ngoài ra, ban soạn thảo cần nghiên cứu
xác định được những vấn đề lớn của mỗi kỳ ĐH để đưa ra tranh luận, mỗi
ĐH nên tập trung bàn một vài vấn đề lớn mà nếu gỡ được cái này là gỡ
được nhiều cái khác.
Chúng ta không nên bàn quá nhiều, mất
quá nhiều thời gian cho những vấn đề còn lý luận xa xôi. Thay vào đó,
việc lựa chọn vấn đề của mỗi ĐH nên sát với thực tế hơn, phải xuất phát
từ thực tế chứ không phải xuất phát từ lý luận, mà như vậy thì nhân dân
cũng dễ góp ý.
Ví dụ như ĐH X, chúng ta tập trung
tranh luận đảng viên có được làm kinh tế tư nhân không. Phải tranh luận
cho ra nhẽ để đưa ra được quyết định cuối cùng. Như thế mới có hiệu quả
và đem lại những lợi ích to lớn.
Cầu thị
Ý của ông là rất cần những người có trách nhiệm lắng nghe thực sự cầu thị, chân thành?
Sự thành thực rất quan trọng, như
nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu khi đương chức có lần xuống nói chuyện
ở Viện Khoa học Xã hội, đã nói một câu rất chân thành: "Trong ĐH
VIII có một câu là, nhận thức của chúng ta về CNXH và con đường đi lên
CNXH ngày càng sáng rõ ra, nhưng riêng tôi vẫn chưa thấy rõ lắm".
Câu nói đó phần nào cho thấy sự thành
thực, thẳng thắn và cầu thị của ông. Vì vậy, chúng tôi cũng không ngần
ngại gì trong việc đóng góp ý kiến của mình.
Nghĩa là khi mình muốn nghe góp ý thì
phải chấp nhận có người nói dễ nghe, người nói khó nghe. Phát biểu trái
với lãnh đạo, trái với nghị quyết chưa chắc đã sai. Ông là lãnh đạo,
tôi nói trái với ông rồi ông bảo tôi sai, thế thì độc quyền chân lý à?
Sai hay đúng thì thực tiễn sẽ trả lời
vì thực tiễn là tiêu chuẩn của chân lý, là điểm xuất phát, đồng thời
cũng là điểm cuối cùng để kiểm nghiệm chân lý.
Ông từng là thành viên nhóm tư vấn
của cố Tổng Bí thư Trường Chinh trong quá trình chuẩn bị cho Đại hội
VI, chắc ông cũng có nhiều kỷ niệm đáng nhớ?
Hồi tôi ở trong nhóm tư vấn của cố TBT
Trường Chinh thì anh em cũng đóng góp ý kiến một cách rất thẳng thắn.
Ông Trường Chinh mặc dù là cán bộ cao cấp như thế nhưng rất biết lắng
nghe các ý kiến từ các nhà khoa học, đặc biệt là các ý kiến trái chiều.
Một người chân thành muốn nghe thì mình
cũng chân thành phát biểu mà không e ngại gì cả. Ai cũng có thể đúng,
có thể sai nhưng đã tham khảo ý kiến người ta thì sai đúng gì cũng phải
nghe đã, còn quyết định cuối cùng lại là chuyện khác.
Tôi nhớ một buổi chiều đồng chí Trường
Chinh nói hôm nay tôi hỏi các đồng chí một câu thôi, các đồng chí trả
lời không cần lập luận nhiều: Bao giờ kết thúc chặng đường đầu tiên và
bao giờ kết thúc thời kỳ quá độ ở Việt Nam? Mỗi người đưa
những mốc thời gian khác nhau, đến lượt tôi thì tôi trả lời là không
biết vì lý lẽ của tôi là phải xem đường lối của Đảng như thế nào đã,
chứ nếu như hiện nay thì có thể dẫm chân tại chỗ hoặc có thể bị lùi lại
thêm nữa.
|
Ảnh: Thanh Nga |
Hồi bấy giờ có nhiều ý kiến khác nhau
lắm. Ý kiến khó nhất là đánh giá đường lối của ĐH IV, ĐH V tiếp tục
đường lối đó, bây giờ ĐH VI phải xử lý thế nào.
Đường lối đại hội của Đảng ta vẫn luôn luôn nói là đúng nhưng thực tế lại dẫn đất nước vào khủng hoảng là vì sao?
Một luồng ý kiến giải thích rằng đường
lối đúng nhưng nhận thức chưa đúng. Người Việt Nam cũng thông minh, nói
như vậy thì ở Việt Nam này ai nhận thức đúng? Người soạn thảo ra đường
lối phải có trách nhiệm làm cho người khác hiểu đúng đường lối chứ!
Luồng ý kiến thứ hai thì bảo đường lối
đúng nhưng chưa cụ thể hóa thành những chính sách đi vào cuộc sống. Thế
thì các Hội nghị BCH Trung ương Đảng hàng năm họp mấy lần nếu không cụ
thể hóa đường lối trong khóa ấy thì làm gì?
Luồng ý kiến thứ ba lại lý luận là
đường lối đúng, chính sách đúng, cụ thể hóa đúng nhưng việc tổ chức
thực hiện kém. Tôi bảo, nếu cái gì nó hay, đúng với tâm lý của quần
chúng thì cứ vạch ra là người ta tự động theo. Giống như bài hát mà hay
thì chinh phục người nghe nhanh lắm, chẳng cần phải dạy, chỉ cần nghe
một vài lần người ta cũng thuộc, không hay thì anh cứ cò cưa mãi trên
đài cũng chả vào gì cả.
Tranh luận với cấp trên
Từng giữ cương vị Tổng thư ký Hội
đồng Lý luận Trung ương, ông nghĩ sao về những đòi hỏi mới của công tác
nghiên cứu lý luận ngày hôm nay?
Tôi nhớ lúc Hội đồng Lý luận Trung ương
khi thảo luận dự thảo Nghị quyết Trung ương 5 khóa IX về công tác tư
tưởng và công tác lý luận, tôi có bảo là hai cái này không nên nhập làm
một.
Công tác tư tưởng hay tuyên huấn là
phải tuyên truyền đúng như nghị quyết đã nói, không được nói trái, còn
công tác lý luận thì có chức năng khác. Nó cho phép nói khác, nói trái
chiều thì mới mong đi tìm cái mới, đi tìm chân lý được.
Chúng ta cần tạo ra bầu không khí dân
chủ trong nghiên cứu khoa học, cho phép các nhà khoa học có quyền nói
và viết những suy nghĩ của mình. Nếu không cho người ta nói trái với ý
của mình thì chẳng bao giờ có tiến bộ trong lý luận, khoa học được cả.
Ảnh: Thanh Nga
Ở nước ta, do chưa có truyền thống dân
chủ, chưa có thói quen tranh luận, nhất là tranh luận với cấp trên, thì
việc mở rộng bầu không khí dân chủ trong xã hội, nhất là trong sinh
hoạt đảng, trong nghiên cứu khoa học là một trong những điều kiện để
khắc phục tình trạng lạc hậu về nhận thức lý luận.
Nếu quan liêu hóa công tác nghiên cứu
lý luận, nếu ai cũng sợ bị "chụp mũ", nếu chỉ có độc thoại, không có
đối thoại, nếu chỉ có một trung tâm độc quyền phát ra chân lý, nếu cấp
dưới chưa có thói quen dám tranh luận với cấp trên, chỉ thụ động "gọi
dạ, bảo vâng", không dám suy nghĩ bằng cái đầu của mình vì còn sợ "mất
đầu" thì tình trạng lạc hậu về nhận thức lý luận còn kéo dài.
Trong Báo cáo Chính trị tại ĐH VI của Đảng, tư duy biện chứng duy vật
đã được thể hiện trong việc đánh giá tình hình bằng cách "nhìn thẳng
vào sự thật, đánh giá đúng sự thật, nói rõ sự thật".
Còn lối tư duy không tin nhân dân,
không dám nói thẳng, nói thật những khó khăn thiếu sót và sai lầm của
Đảng trước nhân dân đã trở thành cách suy nghĩ lỗi thời.
Trong một thời kỳ dài đã từng tồn tại
lối tư duy lạ lùng: chỉ nói đến những mâu thuẫn trong chủ nghĩa tư bản,
còn trong chủ nghĩa xã hội thì hình như không có mâu thuẫn. Tư duy mới
là tư duy dám nói đến những mâu thuẫn hiện thực trong chủ nghĩa xã hội
và tìm cách giải quyết đúng đắn các mâu thuẫn đó, không e ngại, che
giấu mâu thuẫn.
Tuy nhiên, tôi thấy rằng trong những
năm qua, chúng ta không những chậm phát hiện mâu thuẫn mà còn chậm giải
quyết mâu thuẫn. Đổi mới tư duy chính là phải khắc phục tình trạng đó.
Cao Nhật Theo Tuần Việt Nam
|