Nguồn Adam Bray, Diên Vỹ chuyển ngữ

"Động thái của Hà Nội nhằm thừa nhận sai trái trong việc chính quyền
tấn công gia đình Đoàn Văn Vươn là một cố gắng nhằm không để ông trở
thành một thánh tử đạo và một anh hùng dân tộc thời đại – một cương vị
mà ông đã có được trong con mắt của người dân Việt Nam.”
Vấn nạn của nông dân Đoàn Văn Vươn và gia đình ông tại thôn Quang Vinh,
Hải Phòng đã khiến báo chí quốc tế đề cập vào tháng trước khi ông và gia
đình cố gắng ngăn cản một đoàn quân của hơn 100 cảnh sát và binh lính
khi họ tìm cách thu hồi (giờ thì chúng ta biết rằng là bất hợp pháp)
trang trại của gia đình ông. Trong trận chiến quan trọng làm ta liên
tưởng đến John Rambo trong phim First Blood (1982), Vươn và các thành
viên trong gia đình đã chống trả lại các quan chức bằng bom tự tạo và
súng hoa cải. Sáu nhân viên công lực bị thương nặng. Vươn và gia đình
cuối cùng đã bị bắt và đang đợi ngày ra toà về tội giết người. Căn nhà
của họ đã bị công an san bằng.
Cưỡng bức di dời bởi chính quyền – thậm chí dùng đến bạo lực – thì
thường xảy ra tại Việt Nam, đặc biệt khi nó liên quan đến dân tộc thiểu
số và tổ chức tôn giáo. Tuy nhiên mức độ phản kháng của Vươn và gia
đình, và việc nó được tường trình rộng rãi thậm chí trên truyền thông do
nhà nước cộng sản quản lý, thì hiếm thấy. Không như những vụ tịch thu
tài sản cá nhân khác, chính quyền đã không che đậy sự kiện này.
Khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thông báo sau đấy rằng việc tịch thu
đất trên thì không hợp pháp và cần phải điều tra và có thêm biện pháp,
việc này đã cho thấy một nhượng bộ chưa từng có trước đây trước áp lực
công luận (vốn, dù không quan trọng, đã bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ với ông
Vươn). Tuy nhiên bất chấp lời của Thủ tướng, Vươn và những người thân
vẫn bị giam giữ.
Liệu sự can thiệp của Thủ tướng cho thấy sự nới lỏng gọng kềm của Hà
Nội về vấn đề sở hữu đất đai? Câu trả lời rất rõ ràng là không. Thậm chí
khi sự kiện này vẫn đang diễn tiến, chính quyền Việt Nam vẫn tiếp tục
bí mật phá huỷ nhà cửa và trục xuất những người dân thiểu số và tổ chức
tôn giáo tại những tỉnh vùng xa như Quảng Ngãi, Kon Tum và Quảng Nam.
Tôi đã tường thuật những sự kiện này – vốn là một phần của chính sách
lâu dài nhằm đốt làng Thiên Chúa giáo và phá huỷ việc xây dựng nhà thờ –
chỉ vài ngày trước đây.
Động thái của Hà Nội nhằm thừa nhận sai trái trong việc chính quyền
tấn công gia đình Đoàn Văn Vươn là một cố gắng nhằm không để ông trở
thành một thánh tử đạo và một anh hùng dân tộc thời đại – một cương vị
mà ông đã có được trong con mắt của người dân Việt Nam.
Sự kiện trên chỉ là một vụ việc mới nhất trong hàng loạt những va
chạm bạo lực giữa chính quyền cộng sản và người dân của họ. Một số sự
kiện nghiêm trọng được cho là đã xảy ra vào năm 2011, từ sự kiện được
cho là vụ thảm sát ở Mường Nhé vào tháng Năm năm ngoái, một sự kiện được
kể là quân đội Việt Nam đã nổ súng vào một nhóm giáo dân người Hmong,
cho đến một cuộc nổi loạn bên ngoài Đà Nẵng trong đó người dân đã tấn
công một trụ sở công an vì quyền lợi đất đai, đến một cuộc nổi loạn tại
khu vực nghỉ mát ở Mũi Né trong đó có hơn 1000 người dân tụ tập và tấn
công trụ sở công an địa phương, đốt cháy một số xe và làm bị thương một
số công an để phản ứng lại việc công an đã tra tấn một người bị bắt giữ.
Trong khi đó vào năm 2011 tờ báo Tuổi Trẻ nổi tiếng, trong một động
thái bất ngờ nhưng cuối cùng cũng đã bị bịt miệng, liên tục tường thuật
hàng tuần những câu chuyện về sự bạo hành của công an, việc tường thuật
này đã kéo dài trong vài tháng. Những vụ việc từ những trường hợp công
an thường xuyên tra tấn trẻ em, cho đến những vụ làm chết người khi bị
giam giữ. Sự kiện điển hình nhất là cái chết của Nguyễn Công Nhựt, một
nhân viên công ty Kumho Tire, khi bị công an giam giữ. Sau đó công an đã
thừa nhận là đã tìm cách ép buộc vợ Nhựt làm tình để giảm nhẹ tội cho
chồng mình. Nhiều người tin rằng công an đã giả mạo thư tuyệt mệnh sau
khi giết chết Nhựt, người đã tình nguyện hợp tác với công an (và đã
không bị truy tố một tội danh nào) trong quá trình điều tra hàng hoá
trong kho của Kumho. Một số công an đã bị khiển trách nhưng vợ Nhựt đã
không bao giờ tìm được công lý cho cái chết của Nhựt trong tay của cảnh
sát. Những sự kiện liên quan đến việc bạo hành của cảnh sát tiếp tục
tăng cao nhưng đã không còn được báo chí nhà nước tường thuật thể theo
bất kỳ một qui chế nào đấy.
Trong năm 2011 vấn đề khai thác Bauxite ở vùng Tây Nguyên bởi những
lao động "bất hợp pháp” Trung Quốc (được đưa sang Việt Nam qua các hợp
đồng của quan chức chính quyền) đã là một vấn đề gây tranh cãi lớn. Chỉ
riêng vấn đề này đã dẫn đến việc bắt giữ những blogger và người phải
đối, làm chính quyền rất đau đầu. Khi những cuộc nổi dậy "Mùa xuân A
Rập” xảy ra tại Trung Đông vào năm ngoái, Việt Nam đã trở nên lo lắng về
một phong trào phản đối trên toàn thế giới và đã bắt đầu phô diễn những
cuộc diễn tập chống bạo loạn của công an tại những quảng trường công
cộng – một hành động chắc hẳn hàm ý cảnh báo đến dân chúng đừng nghĩ đến
việc biểu tình. Vấn đề này sau đó đã bị che khuất bởi những đụng độ với
Trung Quốc trên vùng biển Đông vào mùa hè năm ngoái.
Chính quyền Việt Nam đã lưu ý đến làn sóng bất bình của công chúng –
cả về hành động của Trung Quốc lẫn cách ứng xử của Hà Nội trước tình
hình trong vùng biển Đông – và lo ngại rằng sẽ không thể quản lý được
nếu nổ ra những cuộc biểu tình. Trong một động thái tài tình, chính
quyền đã tự tay tổ chức những cuộc biểu tình, được sắp đặt bởi công an
chìm và những người lãnh đạo Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Những
cuộc biểu tình vào mỗi Chủ Nhật được kiểm soát chặt chẽ tại Sài Gòn và
Hà Nội đã có lợi thế trong việc giảm nhiệt sự bất bình của công chúng
(đến khi chính quyền ra lệnh chấm dứt) cũng như để nhận diện những người
chống đối chính trị. Trong khi nhiều nhà hoạt động chính danh đã bị bắt
giữ một cách bí mật qua những cuộc biểu tình, Bùi Thị Minh Hằng đã có
được sự chú ý của quốc tế khi chính quyền kết án bà hai năm tù tại một
trại cải tạo chính thức (mà chính quyền gọi là "trung tâm cai nghiện”)
mà không qua toà xét xử.
Lo sợ việc tường thuật tin tức độc lập từ trong nước, chính quyền
Việt Nam tiếp tục bắt giữ và bỏ tù những blogger Việt Nam cũng như một
công dân Pháp là Phạm Minh Hoàng trong năm 2011. Một số nhà báo Việt từ
nước ngoài cũng bị bắt giữ trong năm 2011 và một số tiếp tục tường trình
việc liên tục bị công an quấy nhiễu.
Sự kiện gần đây ở Hải Phòng không phải là một vụ việc riêng thuần đơn
giản chỉ vượt quá tầm kiểm soát. Nó là một biểu tượng của mối bất bình
ngày càng cao của dân chúng Việt Nam trên xứ sở cộng sản. Vấn đề hiện
nay không phải là việc chính quyền Việt Nam sẽ đối phó với người dân của
mình ra sao trong những vụ tranh chấp đất đai; mà là những người dân bị
tịch thu đất và quyền tự do sẽ phản ứng ra sao với chính quyền cộng
sản.
Theo X-cafe
|