Ngô Quốc Sĩ
Chủ thuyết cộng sản đã tàn tạ và thế
giới cộng sản đã vỡ tan. Đông Âu đã từ bỏ cộng sản, hân hoan hội nhập
vào thế giới tự do. Chính Liên Sô là cái nôi cộng sản cũng đã quay lưng
với chủ thuyết lỗi thời này để cùng sóng bước với thế giới dân chủ. Hôm
nay chỉ còn vỏn vẹn mấy nuớc như Cuba, Triều Tiên, Trung Quốc và
Việt Nam là còn níu kéo chế độ cộng sản, nhưng không hẳn là vì chủ
thuyết mà có thể chỉ vì quyền lực và quyền lợi của cá nhân và phe nhóm.
Câu hỏi đặt ra là hôm nay, di sản Mác Xít còn có thể bám trụ thêm tại
Việt Nam, hay đang rữa nát và sắp tiêu vong?
Đa số các nước đã một thời theo chủ
nghĩa cộng sản, nay đã dứt khoát vất bỏ chủ thuyết sai lầm và phản tiến
hóa đó vào thùng rác lịch sử. Nhận định về những rác rưỡi cộng sản đã
một thời có màu mè thu hút trên một nửa thế giới, nhiều nhà lãnh đạo uy
tín, xuất thân từ cộng sản, cũng như không cộng sản, đã thẳng thắn
coi cộng sản là trùng độc của xã hội cần phải tẩy uế và vất bỏ. Còn
ai đủ tư cách hơn Gorbachev, nguyên là Tổng Bí Thư Đảng cộng sản Liên
Sô, có thể đưa ra những nhận định xác đáng về cộng sản. Ông đã không
ngại nói ra như một lời thú tội: "Tôi đã bỏ nửa cuộc đời để theo lý
tưởng cỗng sản. Hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng, Đảng cộng sản
chỉ biết tuyên truyền và dối trá!”. Kinh nghiệm cay đắng về bản chất dối
trá và bạo lực của cộng sản cũng được Milovan Djilas, nguyên là Bí Thư
Đảng Cộng Sản Nam Tư đã trần tình: "20 tuổi mà không theo cộng sản là
không có trái tim. 40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản là không có cái
đầu”.
Hơn ai hết, Vladimir Putin, nguyên là một tên trùm KGB, nguyên
Tổng Thống Cộng Hòa Nga, nay là Thủ Tướng, cũng đã đưa ra một nhận
định đáng cho mọi người suy nghĩ: "Kẻ nào tin những gì cộng sản nói là
không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời cộng sản là không có trái tim!”.
Thật vậy, cộng sản trước sau cũng chỉ là những bộ máy chém giết, những
con người khổng lồ không tim không óc, đúng như nhóm Nhân Văn Giai
Phẩm đã mô tả cách đây cả nửa thế kỷ. Chính bộ mắt thật của cộng sản đã
bị phanh phui như thế, nên Boris Yeltsin, vị Tổng Thống dân chủ đầu
tiên của cộng hòa Nga đã khẳng định như một tuyên ngôn: "Cộng sản
không thể thay đổi, mà chỉ có thể thay thế.”
Những nhận định trên về cộng sản rất
có tính cách thuyết phục. Nhưng đối với những nuớc còn bám víu vào
cộng sản như Trung Hoa, Triều Tiên Cuba và đặc biệt là Việt Nam thì
vấn đề chưa dứt khoát dừng lại ở đó, và còn mở ra một cửa ngõ để tranh
luận góp ý. Hà Sĩ Phu quan niệm rằng, di sản Mác Xít còn lâu mới tiêu
tan tại Việt Nam, vì theo ông, rồi đâu lại vào đó, tập đoàn lãnh đạo
cộng sản Việt Nam hôm nay đã chuẩn bị chu đáo chỗ ngồi cho con cháu của
họ, tạo cơ hội cho con cha cháu ông tiếp tục theo đuổi chế độ độc tài
toàn trị của cha ông, và cứ thế mà cộng sản tiếp tục ngự trị trên đất
nước này. Đỗ Mạnh Tri đã biểu đồng tình với Hà Sĩ Phu, nhận định
rằng, qủa là ngây thơ nếu có người nghĩ rằng, giới trẻ Việt Nam lớn
lên, lại được du học ngoại quốc, thấm nhuần ý thức dân chủ của Tây
Phương, sẽ đóng góp tích cực vào việc thay đổi thể chế chính trị tại
Việt Nam. Theo ông, biết đâu, những người trẻ này sẽ không sắt máu
hơn cha ông của họ hôm nay?
Nhận định của Hà Sĩ Phu và Đỗ mạnh
Tri không hẳn thiếu căn bản, và hình như đang được chứng nghiệm với
chủ trương gia đình trị của Hà Nội, thể hiện trong Đại Hội XI của Đảng
Cộng sản Việt Nam vừa qua. Theo Nguyễn Hưng Quốc "Ở Vệt Nam, gần đây,
nhất là qua Đại Hội Đảng lần thứ XI vửa rồi, người ta cũng thấy âm mưu
đưa con cháu lãnh tụ hoặc công thần của chế độ vào ban Chấp Hành Tung
Ương để chuẩn bị cho việc kế nhiệm về sau.”. Ông đã nêu lên những
trường hợp cụ thể để dẫn chứng, như con trai Nông Đức Mạnh là Nông Đức
Tuấn, con trai Nguyễn Tấn Dũng là Nguyễn Thanh Nghị, con trai cố Đại
Tướng Nguyễn Chí Thanh là Nguyễn Chí Vịnh, con trai Nguyễn Cơ Thạch là
Phạm Bình Minh, con trai Nguyễn Văn Chi là Nguyễn Xuân Anh, con trai
Nguyễn Sinh Hùng là Trần Sỹ Thanh và cháu ngoại Hà Huy Tập là Nguyyễn
Thị Kim Tiến, đều được sắp sếp vào làm Ủy Viên Trung Ương Đảng..
Sự thể là thế, nhưng có thể Hà Sĩ Phu
và Đỗ Mạnh Tri chỉ dựa vào lý luận thuần lý mà chưa để ý đến chữ
"ngờ” với những biến cố bất chợt của lịch sử. Thật vậy, nào ai có ngờ
Ben Ali, Tổng Thống Tunisia phải trốn sang ẢRập Saudi chỉ sau 4 tuần
lễ bị dân chúng xuống đường chống đối, chấm dứt 23 năm cai trị độc tài
nghiệt ngã. Cũng thế, nào có ai ngờ Mubarak, Tổng Thống Ai Cập phải ra
đi tức tưởi chỉ vỏn vẹn 1 tuần lễ bị dân chúng tràn xuống đường đòi
truất phế, chấm dứt 30 năm cai trị độc tài chuyên chế.
Từ Bắc Phi và Trung Đông nhìn qua
Việt Nam, người ta không khỏi nghĩ tới trường hợp chế độ cộng sản bị
giải thể và di sản Mác Xít sẽ vĩnh viễn tiêu tan tại Việt Nam. Đây
không phải chỉ là một suy luận hay một hy vọng, mà là một thực tế đang
diễn ra, với những triệu chứng cụ thể sờ mó được.
Trước hết, sự tàn bạo của cộng sản
Việt Nam đã đi tới mức tối đa và sức chịu đựng của dân Việt cũng đã đến
chỗ tận cùng. Tư do bị cướp đoạt, dân chủ bị hạn chế, nhân quyền bị
chà đạp, xã hội Việt Nam đã đi đến chỗ rữa nát với bóc lột, tham nhũng
bất công và bất nhân. Giờ đây, dân Việt chỉ còn thoi thóp chờ đợi ngày
quật khởi, như thể cơn bão lửa sắp bừng lên, như thể cơn sóng thần sắp
dâng trào, cuốn trôi độc tài đảng trị.
Tiếp đến, sự phân hóa trong nội bộ
Đảng cũng đang nhen nhúm. Đã có những dấu hiệu rạn nứt giữa những đảng
viên còn chút tình tự dân tộc và con tim Việt Nam với nhóm thiểu số
lãnh đạo buôn dân bán nước. Tiếng nói của những cựu đảng viên thức tỉnh
như Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Nguyễn Minh Cần, Vũ Thư
Hiên, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, và mới đây của Nguyễn Văn An, hẳn phải có
tác dụng đánh thức tất cả những ai còn ngây thơ tin vào cộng sản, hay
còn ngủ mê trên quyền lực và quyền lợi, sống phè phỡn trên nỗi thống
khổ chất ngất của dân Việt.
Thêm vào đó, sức sống đang bừng lên
từ giới trẻ trong nước cũng như ngoài nước với ý thúc dân chủ trong
sáng, với bầu nhiệt huyết Lạc Hồng, và nhất là với khả năng tin học
tiến bộ, có thể làm trào lên sức mạnh Diên Hồng, dương cao ngọn cờ Phù
Đổng, dứt khoát xé bỏ màn sắt, xô ngã bức tường cộng sản ô nhục.
Đó là chưa nói tới sức mạnh dân chủ
đang nhen nhúm từ các chiến sĩ can trường trong nước như Phạm Hồng Sơn
LS Lê Thị Công Nhân, LM Nguyễn Văn Lý, BS Nguyễn Đan Quế, nhà văn Trần
Khải Thanh Thủy..Họ là những đóa than hồng sẵn sàng bùng lên thành bão
lửa bất cứ lúc nào. Họ là những đóm lửa sẽ bừng cháy thành ngọn hải
đăng soi đường dân chủ, chẳng khác nào như Bouazizi của Tunisia, Khaled
Said của Ai Cập..
Nhất là hôm nay, mọi người đều nhận
thức được tình trạng lo sợ của tập đoàn lãnh đạo cộng sản Việt Nam,
không dại gì mà muốn chung số phận với Ben Ali và Mubarak. Hiện nay,
họ đang tẩu tán tài sản ra ngoại quốc, bỏ tiền đầu tư trong nhiều dự án
tại hải ngoại, cho con cháu dọn chỗ trước tại các nước Tây
Phương.
Hình như họ đang chuẩn bị những bãi đáp an toàn. Nhưng vấn đế,
họ có đáp xuống an toàn không, còn tùy thuộc vào sự lựa chọn khôn ngoan
của họ. Nếu họ thực tâm lìa bỏ cộng sản, sớm trở về với đại khối dân
tộc, thì dân Việt và thế giới sẽ mở rộng vòng tay bao dung, đón họ về
với dân tộc. Đó là bãi đáp an toàn. Ngược lại, nếu họ ngoan cố bám lấy
di sản Mác Xít tới phút chót, thì ai dám bảo đảm rằng, dân Việt và lịch
sử sẽ tha thứ cho họ?
Tóm lại, cuộc cách mạng Hoa Lài tại
Bắc Phi và Trung Đông đã viết lên một trang sử thế giới mới. Hy vọng
người cộng sản, nếu còn chút chất người, và nhất là còn chút chất
người Việt Nam, thì hãy dứt khoát từ bỏ chế độ cộng sản bạo tàn dối
trá, chấm dứt chính sách đày đoạ dân tộc, bán nước buôn dân để hội
nhập vào thế giới văn minh với trào lưu nhân bản đang được cổ võ và tôn
vinh hôn nay. Nói khác, hãy dút khoát xóa bỏ mọi tàn tích cộng sản,
hãy tiêu hủy mọi di sản Mác Xít ngoại lai, để trở về với tổ quốc và dân
tộc. Con đường đã mở. Hãy bước xuống để cùng đồng hành với dân tộc
Việt Nam.