Những
công cụ tra tấn mà Cổng Trời tận dụng là các loại cùm từ thời trung cổ
còn sót lại đã khiến người tù hoảng loạn và kinh khiếp.
AFP photo
Hai người tù đang lao động bên ngoài một nhà tù ở Vũng Tàu
Gulag may mắn hơn Cổng Trời?
Trong suốt 12 chương sách trong tác phẩm "Quần Đảo Ngục Tù", văn hào
Soltzhenitsyn hoàn toàn không nhắc gì tới các loại gông cùm được sử
dụng trong những trại giam được xem là địa ngục trần gian này. Nếu vì
lẽ gì đó mà Soltzhenitsyn quên không nhắc đến các loại dụng cụ dùng để
trừng phạt người tù qua hình thức tra tấn này thì quả thật là một thiếu
sót lớn. Ngược lại, nếu các nhà giam trong Quần Đảo Ngục Tù không có
loại gông cùm nào đáng để ý thì quả thật nhà tù Xô Viết vẫn còn là
thiên đường nếu so sánh với các trại giam của Việt Nam, đặc biệt là
trại giam Cổng Trời.
Trại giam trên toàn đất nước Việt Nam không nơi nào là không có
phòng biệt giam, cát sô hay trại kỷ luật. Những nơi này luôn luôn đi
kèm với các loại cùm mà người tù nào khi bước chân vào một lần sẽ vĩnh
viễn ghi vào ký ức suốt đời không tài nào xóa bỏ. Chế độ giam giữ
đặc biệt này vừa có mục đích tẩy não những tư tưởng chống đối của người
tù mà vừa là hình thức trừng phạt hữu hiệu nhất đối với những ai không
tuân theo các luật lệ của trại.
Khi người tù bước chân vào trại giam Cổng Trời thì trước hết anh ta
sẽ được nghe môt loại huấn thị sắc máu từ trưởng trại giam, để suốt
những năm tháng sau đó ghi đậm trong tâm trí anh ta rằng nơi này là nơi
sẽ trả thù những việc anh ta làm. Việc trả thù đa dạng với những nhục
hình nào mà cán bộ trại giam có thể nghĩ ra. Nguyễn Hữu Đang, người tù
nổi tiếng trong phong trào Nhân Văn Giai Phẩm trả lời trong một bài
phỏng vấn như sau:
Các anh phải nhớ rằng một khi vào đây là các anh sẽ không có ngày trở lại, các anh sẽ ở đây cho đến lúc chết.
Ông Nguyễn Hữu Đang
"Ngay khi chúng tôi đến nhà tù, người ta đã tuyên bố: Các anh phải
nhớ rằng một khi vào đây là các anh sẽ không có ngày trở lại, các anh
sẽ ở đây cho đến lúc chết. Người ta đã tuyên bố thế – tổng giám thị nhà
tù tuyên bố chính thức, công khai trước tất cả các tù nhân chính trị.
Đã vào đây là không có ngày trở lại, không bao giờ ra khỏi nơi này.
Cho dù án của anh là 5 năm, 10 năm, 15 năm, 20 năm – các anh cũng sẽ
ở đây đến lúc chết. Vì sao? Vì các anh, lũ phản động, phản bội tổ quốc,
phản bội cách mạng, các anh đáng chết. Vì lòng khoan dung, độ lượng,
nhân đạo, mà chính phủ để cho các anh được sống, nhưng trả tự do cho
các anh, không bao giờ! Trả tự do cho các anh là trả tự do cho hùm beo,
các anh sẽ ở đây cho đến chết."
Các loại cùm
Trong suốt bao nhiêu năm hiện hữu, trại giam Cổng Trời chưa hề trả
tự do cho một người tù chính trị nào. Chẳng những thế họ còn bị vô số
hình phạt và một trong những hình phạt thông thường nhưng đau đớn nhất
cho họ là các loại cùm được dùng như hình thức tra tấn. LM Nguyễn Viết
Cường cho biết:
"Nhiều kiểu cùm lắm. Nhiều kiểu cùm và nhiều kiểu xiềng lắm. Đơn
giản nhưng mà nó rất ác. Nhất là khi nó khóa còng số 8. Nó khóa cánh
tiên ác lắm. Nó không đánh nhưng nó khóa như thế còn hơn đánh. Cùm lâu
nhất là 8 tháng"
Theo lời kể của nhiều tù nhân thì ở trại Phong Quang có một loại cùm
mà người ta gọi là cùm chữ V, đây là một loại cùm bằng sắt đóng chữ V
vào chân. Người tù nào bị cùm loại cùm này thì chân coi như bỏ đi. Cán
bộ đưa cùm vào chân người tù sau đó lấy búa gõ vào cho khít.
Khi cán bộ lau cái tút sắt ở bên dưới thì da, thịt, gân tuột theo
hết và người tù rú lên một tiếng và ngất đi. Cùm như thế chỉ trong vòng
một hai ngày thì cán bộ phải bỏ ra thay cái cùm khác. Cái chân hư phải
thuốc men rất lâu mới khỏi nổi. Ai bị cùm chữ V một lần thì có vết sẹo
ở đàng sau cổ chân. Nhiều người tù kể lại có lúc tại trại Phong Quang
hàng mấy chục người nằm dài chân băng bó vì bị cùm.
Thế nhưng tại trại giam Hỏa Lò còn có một loại cùm khác còn kinh
khủng hơn loại cùm chữ V của trại Phong Quang. Đây là một loại cùm hộp
bằng xi măng mà mỗi lần nhắc tới những ai từng ở Hỏa Lò đều không khỏi
rùng mình.
Người tù bị nhốt trong cát sô mà cái cát sô này nằm trên một bể phân
bên dưới là cống rảnh. Cát sô có hai lần tường bao bọc nên tiếng la
khóc của người tù không vang ra phía ngoài được.
Cùm hộp được đúc bằng bê tông, hai chân người tù bị cán bộ nắm đè vào
cái đũa cùm có lỗ tương tự như con số 8. Sau khi người tù đưa chân vào
thì cán bộ dập phần hộp xi măng còn lại xuống cho khớp với phần hộp bên
dưới. Đau đớn làm người bị cùm chỉ rú lên được một tiếng rồi ngất đi,
xương chân coi như vỡ. Cùm này chỉ để 12 tiếng là phải mở ra để thay
cùm khác.
Một
kiểu còng khác không kém đau đớn được mang cái tên rất mỹ miều: "khóa
cánh tiên" đây là loại còng được dùng hầu hết trong các trại giam mà
trại Cổng Trời hầu như sử dụng nhiều nhất nhằm khống chế những người tù
hình sự hay những kẻ to con cứng đầu. Người tù Nguyễn Chí Thiện kể lại
những gì mà tù nhân bị loại khóa tàn ác này hành hạ như sau:
Nguyễn Hữu Đang, người tù nổi tiếng trong phong trào Nhân Văn Giai Phẩm. Photo courtesy of wikipedia
"Nó có cái khóa gọi là khóa cánh tiên mà cái này không cần phải vi phạm
đâu nhé, anh đun trộm ấm trà anh cũng bị khóa. Nó ghét là nó khóa. Lấy
trộm sắn hay mẩu khoai ngoài ruộng cũng đủ khóa như thế rồi. Khóa cánh
tiên là cái khóa số 8, khóa vòng hai tay ra phía sau lưng và phải 3
người mới khóa nổi.
Hai tay người tù cứ mở rộng ra và khép lại đàng sau lưng, hai người
mới khép nổi như thế. Khi bị như thế anh càng to, thì lồng ngực anh
càng như muốn vỡ. Rồi người thứ ba là anh tù tự giác nó đưa cái khóa
vào và khóa lại. Khóa lại như thế thì sức người không chịu nổi 15 phút
vì đa phần bị đau đớn điên cuồng, chỉ trong vòng 15 phút là ngất đi.
Đau đến mức những anh dũng sĩ diệt Mỹ cũng bị tù và khóa như thế,
hay là trùm lưu manh bị khóa như thế thì nó hóa điên. Khi hóa điên thì
nó lạy van xin tha lúc thì nó lôi cả đảng ra nó chửi. Hình thức khóa
cánh tiên làm cho người ta ai cũng sợ vì nó đau không thể tưởng tượng
được.
Tôi là người bị khóa mấy lần nên tôi có thể tả như vầy: trong thời
tiết 0 độ mà nó cởi áo hết khóa ngoài giữa sân, Mồ hôi trên trán chảy
đầm đìa. Nó đau ở hai thái dương điên cuồng lên. Lúc bấy giờ thành tâm
mà nói tôi chỉ muốn chết mà thôi."
Muốn chết cũng không được vì cán bộ canh chừng khi thấy người tù
kiệt sức đến độ nguy hiểm thì họ thả ra hoặc nới lỏng bớt hình phạt.
Cán bộ trại giam nào cũng học được cách tra tấn theo kiểu tầm ăn dâu
này.
Ban đầu nhiều người tưởng rằng trưởng trại sợ để tù nhân chết sẽ ảnh
hưởng đến điểm thi đua, nhưng sau một thời gian người tù mới biết được
cái nỗi sung sướng bệnh hoạn nằm sâu trong tiềm thức của cán bộ trại
giam khi tận hưởng những đau đớn mà họ sáng tạo ra để trừng phạt những
người tù bất hạnh.
Hành hạ tù nhân nữ
Đối với tù nhân nữ thì mức độ tận hưởng của cán bộ quản giáo có khác
hơn đối với tù nhân nam, bệnh hoạn và ác độc hơn. LM Nguyễn Văn Lý kể
lại những phương cách mà mới nghe qua không ai có thể tin được vào tai
của mình, ông kể:
"Những hình khổ khác thì tôi đã tường thuật khá rõ ở trong 54 nhục
hình. Những nhục hình đối xử ở bên các bạn nữ, hình thức mà xúc phạm
nhân phẩm của họ rất kinh hoàng.
Ví dụ như lột trần truồng tập thể 25 cô, bà một lúc mà xâm phạm vào
chỗ kín của họ như vậy thì thấy không còn chi ra con người nữa. Tôi
đang kể với anh mà tôi chảy nước mắt đây. Trong buồng giam thì nó có
hai dãy sàn xi măng cao vừa với tầm của người nằm. Một loại giường tập
thể chính giữa có lối đi.
Linh mục Nguyễn Văn Lý. AFP photo
Chúng bắt những người tù nữ này, xin lỗi, chổng mông lên ở dưới cái sàn
đó, rồi một cán bộ mang găng tay loại găng tay lao động chứ không phải
găng tay vệ sinh của y tế đâu. Găng tay thô nhám lao động.
Nó thọc vào cái chỗ kín của các bà đó để họ tìm các vật dụng như thư từ
tiền bạc mà họ nghi là dấu diếm. Họ thọc như vậy, chẳng có vệ sinh gì
cả. Bà nào có HIV/AIDS thì sẽ lây qua các bà khác dễ dàng lắm. Các bà
không đề kháng lại được cho nên chỉ đứng khóc với nhau. Mỗi bà chịu
nhục hình một lúc, tất cả đều trần truồng như nhộng vậy.
Một hình khổ nữa là họ lấy những vật dụng cứng họ thọc vào nơi chỗ
kín của phụ nữ. Họ lấy dùi điện rà vào những chỗ đó để đốt cháy. Nó vừa
làm đau khổ vừa xúc phạm nhân phẩm người phụ nữ."
Làm sao LM Nguyễn Văn Lý nghe lại được những lời kể lể mà bất cứ ai có nhân tính cũng đều phải quay mặt đi như thế, ông nói:
"Họ cấm không cho nói lại nên đâu dám nói. Mãi đến khi hồi gần đây
họ cho tù hình sự nhốt chung với một số tù chính trị, chính các bạn tù
chính trị này khi ở chung, được các bà các cô hình sự kể lại. Vì trên
thân thể có những dấu tích do những lần tắm chung thì họ thấy dấu tích,
họ hỏi thì các bà kể lại."
Khổ nạn của người tù hầu như vô tận. Mỗi trại giam có một cách hành
hạ người tù tùy theo sự tưởng tượng phong phú của cán bộ trại giam đó.
Người tù chỉ biết chờ tới phiên mình. Họ là những tù nhân ngơ ngác sống
trong vòng vây địa ngục trần gian mà bên ngoài bị cách ly với bên trong
như hai thế giới. Chỉ khi nào may mắn thoát được cái trại giam này thì lúc đó nỗi ám ảnh mới có cơ may ngày một phai nhạt đi.
Hy vọng ló dạng
Cái may mắn ấy cuối cùng rồi cũng tới.
Trong một ngày bình thường như mọi ngày, người tù Cổng Trời cảm thấy
có điều gì đấy rất khác lạ trong cách đối xử của cán bộ trại giam. Họ
hối hả thu xếp những thứ cần thiết, tập họp nhau lại thầm thì, và mắt
láo liên như sợ người tù theo dõi...Những lo lắng này làm sao qua mắt
được vành tai, khóe mắt của những người tù lâu năm trong trại.
Người tù đoán mò với nhau: Hay là Mỹ trở lại? Cộng sản sụp đổ? Sắp
chuyển trại hay là gì khác?...Những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong
những lần gặp nhau ít ỏi của người tù và họ hy vọng, họ mong chờ điều
gì đó kinh khủng sẽ xảy ra thay đổi số phận của mình...
Bài sau sẽ nói rõ những gì sắp xảy đến tại nơi mà cán bộ trại giam
từng nói: "Khi đã vào đây thì các anh đừng hòng sẽ có ngày ra khỏi
trại." liệu biến cố này có thay đổi được cuộc đời của những người tù
trong tại giam Cổng Trời hay không?