Song Chi
|
Có rất nhiều bài báo, cuốn sách phân
tích, nghiên cứu về việc tại sao Đảng Cộng sản Việt Nam đã chiến thắng
trong cuộc chiến tranh với Mỹ và với phe Việt Nam Cộng hoà. Ở đây tôi
chỉ xin nói lại vài điểm trong quan điểm của mình. Tôi cho rằng, trong
cuộc chiến với Mỹ trước kia, Đảng Cộng sản Việt Nam có rất nhiều lợi thế
và họ đã biết tận dụng tối đa những lợi thế này. Một, đó là họ đã khai
thác được lòng yêu nước, tinh thần chống ngoại xâm mạnh mẽ của người dân
Việt Nam dưới chiêu bài "chống Mỹ cứu nước” để tiến hành một cuộc chiến
tranh thực tế là vì quyền lợi của Đảng Cộng sản Việt Nam và của phe xã
hội chủ nghĩa mà đứng đầu là Liên Xô lúc bấy giờ; hai, họ đã nhận được
sự hỗ trợ về nhiều mặt từ lương thực, cố vấn quân sự cho đến vũ khí các
loại, chẳng hề thua kém gì sự viện trợ của Mỹ dành cho Nam Việt Nam,
thậm chí trong giai đoạn cuối cùng của cuộc chiến khi miền Nam bị cắt
giảm viện trợ rồi cúp hẳn thì viện trợ của phe xã hội chủ nghĩa dành cho
miền Bắc vẫn hết sức hùng hậu; thứ ba, họ rất biết cách tuyên truyền,
định hướng dư luận với nhân dân miền Bắc và với quốc tế, tranh thủ sự
ủng hộ của các phong trào phản chiến, phong trào xã hội có tính chất
khuynh tả ở các nước phương Tây lúc bấy giờ, thêm một cái may cho họ là
báo chí phương Tây, nhất là báo chí của chính nước Mỹ, với cách đưa tin,
bài nhấn mạnh về sự kéo dài của cuộc chiến, những tổn thất về tiền bạc
và nhất là sinh mạng của người Mỹ, chỉ trích sự sa lầy của chính phủ Mỹ
tại Việt Nam v.v… đã góp phần làm cho phong trào phản chiến tại Mỹ dâng
cao cộng với dư luận quốc tế dẫn đên việc Mỹ quyết định rút khỏi Việt
Nam. Và còn rất nhiều nguyên nhân khác nữa.
Nhưng đến bây giờ nếu xảy ra cuộc chiến
với Trung Quốc, Đảng và Nhà nước Việt Nam hoàn toàn không còn có những
lợi thế đó nữa. Người dân Việt Nam muôn đời vẫn là một dân tộc rất có
tinh thần yêu nước, nhưng liệu bây giờ Đảng Cộng sản Việt Nam có còn
nhận được sự ủng hộ 100% của nhân dân nữa không? Những người đảng viên
từ trên xuống dưới, đặc biệt là các cấp lãnh đạo, không còn là những
người vô sản như ngày xưa mà trái lại, bây giờ họ có quá nhiều tài sản,
quá nhiều thứ để mất nên tinh thần chiến đấu chắc chắn cũng không thể
bằng như ngày xưa. Nếu xảy ra chiến tranh bây giờ, Đảng và Nhà nước Việt
Nam cũng không còn ai là đồng minh như đã từng có Liên Xô, Trung Quốc
trước kia… Về mặt tuyên truyền, hướng dẫn dư luận, với nhân dân trong
nước, Đảng Cộng sản Việt Nam không còn muốn nói gì thì dân cũng tin và
nghe theo, còn trên quốc tế thì cả thế giới đều hiểu rõ chủ nghĩa cộng
sản và thực chất cuộc sống của người dân trong những quốc gia do đảng
cộng sản lãnh đạo là như thế nào, ngay cả người Nga bây giờ còn phải lên
án chế độ cộng sản; nên nếu hai nước "anh em, đồng chí” cùng do hai
đảng cộng sản lãnh đạo này có đánh nhau thì thế giới cũng phản đối lấy
lệ chứ chẳng ai nhiệt tình can thiệp, tình hình như vậy đã từng xảy ra
khi Trung Quốc đánh Việt Nam vào những năm 1979, 1988. Chưa kể nước nào
cũng phải nghĩ đến những quyền lợi của đất nước họ, nhân dân họ là trên
hết, tại sao họ phải vì Việt Nam – một quốc gia chẳng phải là đồng minh
của họ – để đối đầu với Trung Quốc, ảnh hưởng tới bao nhiêu mối lợi về
thương mại, kinh tế…?
Trước đây, trong cuộc chiến tranh với
một nước dân chủ mà chính phủ rất sợ phản ứng của người dân như nước Mỹ,
Đảng Cộng sản Việt Nam tha hồ tận dụng điểm này để tuyên truyền xách
động dư luận quốc tế và tạo sức ép về mặt dư luận với nhân dân Mỹ để đến
lượt họ, gây sức ép lại với chính phủ Mỹ về cuộc chiến tranh hao người
tốn của này. Nhưng với nhà cầm quyền Trung Quốc thì nhà cầm quyền Việt
Nam thua vì Đảng Cộng sản Trung Quốc – cũng giống như Đảng Cộng sản Việt
Nam, thậm chí còn hơn hẳn một bậc, chẳng hề coi nhân dân họ ra ký lô
gì. Còn về việc nướng quân trong chiến tranh thì Trung Quốc sẵn sàng
chẳng ngán gì ai. Trong bài viết "Hiểm họa
diệt chủng”, tác giả Nguyễn Sơn có nhận xét về việc nếu xảy ra chiến
tranh giữa Mỹ và Trung Quốc như sau:
"So sánh về tư tưởng chiến lược quân
sự tương lai. Chi Hoatian nhận xét "lý do mà nước Mỹ còn tồn tại vì
chưa bao giờ có chiến tranh xảy ra ngay tại trên đất nước của họ. Nếu
tình huống chiến tranh xảy ra hôm nay, tôi có thể tiên đoán là khi địch
quân đã tràn vô tới thủ phủ Hoa Thịnh Đốn rồi thì Quốc
hội Mỹ vẫn còn bận họp để tranh cãi có nên cho phép Tổng thống của họ
tuyên chiến hay không? Đó là sự khác biệt giữa Mỹ và Trung
Quốc. Chúng ta không phí thời giờ cho những bàn cãi vô bổ này.
Đồng chí Đặng Tiểu Bình đã từng dạy "Cái cốt lõi của vấn đề nằm ở sự
nhạy bén của Đảng. Một khi Đảng đã quyết định, thì lập tức mệnh lệnh
được thi hành, không mất thời giờ vô bổ như các quốc gia
tư bản”.
Và:
"Não trạng Trung Quốc từ
sau trận chiến biên giới Việt-Trung cũng không thay
đổi. Họ sẵn sàng thí mạng dân Trung Quốc
nếu phải xảy ra cuộc đối đầu chiến tranh nguyên tử cũng như không ngần
ngại sử dụng vũ khí hủy diệt nhân loại để chiến thắng nếu cần. Nếu thế
chiến thứ hai hơn 57 triệu người đã bị chết, thì thế
chiến thứ ba sẽ khủng khiếp hơn. Đối với lãnh đạo
Trung Quốc mạng người chỉ là rơm rạ. Bộ trưởng Bộ
Quốc phòng Trung Quốc tuyên bố câu nói lịch
sử "nếu phải hy sinh một nửa
dân Trung Quốc, tức là hơn nửa tỷ
dân chết đi để giữ cho đảng CSTrung Quốc được tồn tại thì họ vẫn làm”.
Vì nếu bị mất Đảng, tức là mất đầu tàu, mất lãnh đạo, mất phương hướng
thì Trung Quốc coi như sụp đổ.”
Chưa kể, tất cả những trò ma mãnh, thủ
đoạn nào mà Đảng Cộng sản Việt Nam có thể sử dụng với đối phương thì
Đảng Cộng sản Trung Quốc còn là thầy của họ trong những trò này nữa. Cả
hai quốc gia này đều nắm trong tay toàn bộ ngành báo chí truyền thông
trong nước, tha hồ chỉ đạo cho báo chí nói gì thì nói, muốn đổi trắng
thay đen, sửa đổi lịch sử, muốn tuyên truyền chính nghĩa về phía mình,
bôi nhọ kẻ thù, kích động lòng căm thù của nhân dân, định hướng dư luận
trong nước… tha hồ. Tuy nhiên, cho đến nay, mới thấy báo chí truyền
thông Trung Quốc mạnh miệng trong lĩnh vực này, hết thẳng tay chửi Việt
Nam là "lòng lang dạ sói”, "tiểu nhân bỉ ổi không biết xấu
hổ”, rằng nếu "cuộc chiến tranh Trung-Việt năm 79 vẫn chưa đủ
dạy cho Việt Nam một bài học tơi bời thì trong bài học lần này, chúng ta
cần làm triệt để, để Việt Nam có được bài học nhớ đời và cũng là vì lợi
ích lâu dài của Trung Quốc” hoặc "phải giết bọn giặc Việt Nam
để làm vật tế cờ trong trận chiến thu hồi Nam Sa” và những kiểu hù
dọa, lăng mạ, bôi nhọ, vu cáo khác nhau trong rất nhiều bài báo đăng
trên một số trang báo mạng chính thức của Trung Quốc, đã được dịch và
đăng lại trên trang Bauxite Vietnam gần đây. Trong khi đó thì
báo chí Việt Nam suốt một thời gian dài không được phép nói bất cứ điều
gì bất lợi cho "mối quan hệ hữu hảo” giữa hai nước, mãi đến gần đây mới
thấy đưa tin ngư dân Việt Nam bị tàu Trung Quốc bắt giữ, cướp tài sản,
đòi tiền chuộc… chẳng hạn.
Nếu Đảng Cộng sản Việt Nam chuyên nói
ngược, nói một đằng làm một nẻo thì Đảng Cộng sản Trung Quốc còn hơn thế
nữa. Hãy xem cái cách Đảng Cộng sản Trung Quốc một mặt cứ đem chiêu bài
16 chữ vàng trong mối quan hệ giữa hai nước ra để làm yên lòng những
nhà cầm quyền Việt Nam nhưng mặt khác vẫn để yên cho báo chí thóa mạ
Việt Nam, cho tàu bè ngang nhiên bắt bớ ngư dân Việt Nam… thì đủ hiểu.
Nếu Đảng Cộng sản Việt Nam không biết ngán sợ dư luận thế giới trong
hàng loạt hành vi bắt bớ, giam cầm những người bất đồng chính kiến,
thẳng tay đàn áp tôn giáo, ngang nhiên tuyên bố chính công an và chính
quyền là thủ phạm tấn công và đánh sập hàng loạt các trang báo mạng độc
lập và trang blog cá nhân có những quan điểm trái chiều với nhà nước
v.v… thì Đảng Cộng sản Trung Quốc, với thế mạnh của một cường quốc kinh
tế đứng hàng thứ hai trên thế giới hiện nay và là chủ nợ của nhiều nước
kể cả Mỹ, càng không coi dư luận thế giới ra cái gì. Nói như thế để nếu
có một cuộc chiến tranh xảy ra giữa Việt Nam và Trung Quốc, có điều gì
mà Trung Quốc không dám làm rồi sau đó phủi tay, tìm cách nói ngược lại
trước dư luận thế giới? Ở Trung Quốc cũng như ở Việt Nam, làm gì có báo
chí độc lập để lên án chính phủ sa lầy trong một cuộc chiến vô nghĩa,
buộc chính phủ phải rút lui như ở Mỹ? Còn người dân Trung Quốc thì đã
được báo chí chuẩn bị tinh thần, định hướng dư luận trong suốt một thời
gian dài để phần lớn họ sẽ tin rằng "đánh cho bọn Việt Nam xấu xa một
trận” là đúng.
Tuy nhiên, thiết nghĩ, trong thời đại
này, việc một nước nào đó sử dụng con đường quân sự, con đường chiến
tranh để đánh chiếm một nước khác cũng là kế hạ sách. Thay vào đó, Đảng
Cộng sản Trung Quốc có hàng ngàn cách khác để vẫn nắm được Đảng Cộng sản
Việt Nam trong tay, qua đó khai thác tối đa những gì có thể khai thác
được từ mảnh đất hình chữ S này. Đó là việc sử dụng sức mạnh mềm – ở đây
là vừa dùng tiền để mua chuộc các cấp lãnh đạo tham nhũng có hạng của
Việt Nam, vừa sử dụng mối quan hệ "láng giềng hữu hảo”, "anh em đồng
chí” như một lá bùa dán lên miệng để làm yên lòng giới lãnh đạo Việt
Nam; lũng đoạn chính trị, lũng đoạn kinh tế, làm cho kinh tế Việt Nam
ngày càng phải lệ thuộc vào Trung Quốc, mặt khác, chiếm đoạt dần dần
lãnh thổ lãnh hải của Việt Nam mà không tốn một viên đạn. Dù là một nước
lớn nhưng trong cách hành xử từ trước đến nay với các nước láng giềng
nhỏ yếu hơn trong đó có Việt Nam, Trung Quốc chưa bao giờ tỏ ra là một
nước đàn anh chính nhân quân tử, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để lừa các
nhà cầm quyền Việt Nam vào tròng, giành lấy từng kilomet đất, biển;
trong làm ăn kinh tế thì chỉ toàn tính lợi cho nước mình còn sự mất mát,
thiệt hại lâu dài thì nước khác phải gánh chịu. Điều này cũng đang diễn
ra trong mối quan hệ của Trung Quốc với một số quốc gia khác, nhất là ở
Châu Phi.
Trong nhiều năm dài, Đảng Cộng sản Việt
Nam với các thế hệ lãnh đạo liên tiếp chỉ là những kẻ tham lam, bạc
nhược, quan trí thấp, tầm nhìn ngắn, lại thêm nỗi lo sợ phải bảo vệ thể
chế chính trị này bằng mọi giá, đã thua trắng tay các thế hệ lãnh đạo
Trung Quốc vốn thâm sâu, trăm mưu ngàn kế, lại không che giấu một tham
vọng bành trướng đã ăn sâu vào máu từ bao đời nay. Đảng Cộng sản Trung
Quốc thừa hiểu nỗi sợ lớn nhất của Đảng Cộng sản Việt Nam là phải giữ
vững chế độ cho dù có phải chịu lệ thuộc vào ngoại bang (ở đây là Trung
Quốc), có phải mất đất mất biển; họ cũng biết rât rõ điểm yếu của Đảng
Cộng sản Việt Nam nằm ở đâu và họ triệt để khai thác những điểm này.
Chẳng hạn như Đảng Cộng sản Việt Nam rất sợ mất tính chính danh trước
nhân dân nếu để cho nhân dân thấy giới lãnh đạo Đảng chỉ là bọn bán
nước, nhu nhược, thì Đảng Cộng sản Trung Quốc cứ ngang nhiên và thường
xuyên cho tàu vào ra vùng biển thuộc lãnh hải của Việt Nam, bắt bớ đánh
đập đòi tiền chuộc các ngư dân Việt Nam… buộc nhà cầm quyền Việt Nam
hiện nguyên hình là những kẻ hèn với giặc ác với dân trong mắt người dân
Việt Nam; hoặc nếu Đảng Cộng sản Việt Nam rất sợ những bí mật về ông Hồ
bị phơi bày ra thì đó cũng là một trong những con bài để Đảng Cộng sản
Trung Quốc gây áp lực khi cần v.v… Nói tóm lại, chơi kiểu gì, chơi đường
nào thì Đảng Cộng sản Việt Nam cũng dưới cơ Đảng Cộng sản Trung Quốc mà
thôi. Hay nói cách khác, chỉ có Đảng Cộng sản Trung Quốc là trị được
Đảng Cộng sản Việt Nam vì tất cả những lý do trên. Điều đó lý giải vì
sao trước nhà cầm quyền Trung Quốc, nhà cầm quyền Việt Nam trở nên bạc
nhược, hèn hạ đến vậy.
Đảng Cộng sản Việt Nam vì những quyền
lợi của họ mà phải hèn nhát chịu cho Đảng Cộng sản Trung Quốc ép mọi bề,
nhưng còn nhân dân Việt Nam – một dân tộc đã từng có một lịch sử lâu
dài vượt qua mọi âm mưu thôn tính, mọi cuộc chiến tranh tàn khốc, mọi sự
nghiệt ngã của số phận để tồn tại, lẽ nào ngày hôm nay chúng ta lại
chịu để cho lịch sử 1000 năm lệ thuộc phương Bắc sẽ lặp lại nhưng tinh
vi hơn, tàn nhẫn hơn? Lẽ nào nhân dân Việt Nam lại cứ cam chịu để cho
Đảng Cộng sản Việt Nam và một nhóm những kẻ nắm quyền lãnh đạo cao nhất
được phép thay mặt nhân dân dâng đất, dâng biển, bán rẻ tài nguyên, biến
mảnh đất này thành nguồn lợi khai thác đồng thời là bãi rác thả của đủ
thứ độc hại từ sản phẩm kém chất lượng cho tới bùn đỏ bauxite… của nước
khác? Đất nước này không phải chỉ của Đảng Cộng sản và của một nhóm
người để họ có quyền muốn làm gì thì làm. Bao nhiêu quốc gia đã chọn
được một con đường đúng để đi, kể cả những quốc gia từng một thời sai
lầm như Liên Xô cũ và các nước Đông Âu nay cũng đã vượt qua được quá
khứ, sao nhân dân ta phải cam chịu đi con đường sai thành ra lẻ loi
không bè bạn không đồng minh, một mình đối mặt với hiểm họa từ phương
Bắc?
© 2010 Song Chi
© 2010 talawas
|