Tôi sinh ra và lớn
lên ở miền Bắc Việt nam khi đất nước đã không còn chiến tranh. Cũng như
bao đứa trẻ khác tôi đi học cấp I, cấp II, cấp III, rối đến đại học,
rồi đi làm. Nói chung là rất bình thường như những đứa bạn tôi ở chốn
thành thị. Cũng như tất cả những đứa trẻ khác, từ bé cho đến tận bây
giờ tôi luôn được tuyên truyền về hình ảnh một con người siêu phàm cả
về tài năng và đạo đức mà tôi chưa từng được gặp mặt. Đơn giản bởi vì
người đó đã chết trước khi tôi ra đời.
Từ sách vở, ca nhạc, cho đến đài báo, rồi sau này cho đến truyền hình
đều không ngừng, không nghỉ đưa vào óc tôi những câu chuyện, lời ca và
hình ảnh về công việc, cuộc sống, đức tính, tư tưởng..., nói chung là
đủ mọi thứ, của một con người - Bác Hồ. Bài hát đầu tiên tôi thuộc khi
tôi mới 3 tuổi, mà tôi không thể nhớ nổi bao nhiêu lần tôi đã hát, "Như
có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng...". Một trong những câu thơ đầu
tiên mà tôi thuộc là "Nhà em treo ảnh Bác Hồ. Bên trên là một lá cờ đỏ
tươi".
Khi đi học ở trường cấp II tôi đã phải mất bao đêm học cho bằng thuộc
những bài thơ dài dằng dặc về Bắc Hồ. Nếu sáng hôm sau cô giáo kiểm tra
mà không thuộc bài thơ đó thì quả là một rắc rối lớn. Không hiểu thế
nào mà đến bây bây giờ tôi chỉ nhớ được bài thơ "nhái" theo chứ không
thể nào nhớ được bài thơ gốc. (Đêm nay Bác không ngủ, Vì có quả đu
đủ... chắc các bạn đều thuộc cả. Tôi không cần phải kể ra đây nữa làm
gì).
Tôi còn nhớ rõ một lần năm tôi học lớp 7, trong một tiết học thơ Bác,
bà giáo dạy môn văn của tôi đứng trên bục giảng ra sức truyền đạt đến
học sinh các đức tính và nhân cách tốt đẹp của Bác Hồ. Bài giảng của bà
giáo xúc động lắm. Cả lớp toàn những đứa trẻ con mới 13 tuổi bọn tôi
ngồi nghe rất chăm chú và im lặng như nuốt lấy từng lời. Cuối cùng, khi
nói đến ngày mất của Bác Hồ thì bà giáo không cầm được nước mắt bật
khóc.
Đến khi thi chuyển lên cấp III tôi đã phải khốn khổ vì môn văn do rất
kém về khả năng học thuộc và phân tích thơ của Hồ Chủ Tịch. Tôi nhớ bài
thi đó tôi đã chuẩn bị rất kỹ và làm hết sức mình mà chỉ được có 5
điểm. Tôi cay cú lắm. May mà môn toán tôi được 10 điểm nên vẫn đạt điểm
khá cho hai môn thi văn và toán. Câu chuyện lại tiếp diễn khi tôi học
cấp III. Vẫn toàn thơ Bác. Cứ như là nước Việt nam chỉ có mỗi một nhà
thơ thôi ấy.
Tuy nhiên sau đó khi thi vào đại học tôi không chọn ngành phải thi môn
văn nên thoát được việc nghiên cứu thơ Bác. Thật là hú vía. Tôi phải kể
ra dài dòng như vậy là để cho các bạn biết là tôi đã qua một quá tình
bị tuyên truyền nhồi sọ nặng nề và lâu dài như thế nào. Ấy thế mà không
hiểu tại sao trong suốt hơn 20 năm của cuộc đời tôi chưa từng bao giờ
có chút thiện cảm chứ chưa nói đến chuyện tôn Bác Hồ lên làm thần tượng
của mình bao giờ.
Hồi tôi 5 tuổi, lớp mẫu giáo của tôi được vào lăng viếng Bác. Giữa mùa
hè nóng nực đoàn trẻ con chúng tôi hoà vào đoàn người dài dằng dặc tại
quảng trường Ba Đình để đi vào lăng. Chúng tôi đứa nọ túm áo đứa kia
lần lượt bước qua cái cửa có hai người lính cảnh vệ bồng súng đứng hai
bên. Vừa bước vào bên trong tôi thấy lạnh toát người vì khí lạnh toả ra
từ các máy lạnh trong lăng. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết thế
nào là máy lạnh.
Ở nhà mỗi khi trời nóng quá tôi thường chạy ra sân tắm truồng dưới cái
máy nước. Nhưng cái máy lạnh lúc đó thì thú vị hơn cái máy nước rất
nhiều. Thi hài Bác Hồ nằm trong một tủ kính. Khắp khuôn mặt được đánh
phấn trông như diễn viên kịch. Tôi thấy hay hay vì Bác Hồ hoá ra trông
giống như một con búp-bê to chứ không phải như một tiên ông mà tôi có
lần tưởng tượng ra. Sau khi đi ra khỏi lăng bọn tôi mỗi đứa được phát
không một chiếc bánh mỳ vừa to, vừa thơm. Lúc đó cả nhà tôi đang phải
ăn gạo mốc có đầy mọt cho nên chiếc bánh mỳ đó thực sự là một đặc sản.
Tôi ăn ngay nửa chiếc, nửa còn lại tôi đem về cho thằng em gầy còm suy
dinh dưỡng ở nhà. Kỷ niệm về lần duy nhất trong đời vào lăng viếng Bắc
thật đặc biệt nên tôi không bao giờ quên.
Một lần anh công an khu vực đến nhà tôi lấy lý do thăm hỏi nhưng chắc
là để dò xét xem gia đình tôi có điều gì sai phạm hay không. Khi đang
nói bao chuyện dông dài về tình hình trị an tại địa phương với bố tôi
anh luôn đảo mắt khắp nhà tôi một cách nghi hoặc. Trước khi ra về anh
bảo bố tôi "Sao nhà bác chưa treo ảnh Bác Hồ?" Bố tôi trả lời "Tôi đã
có treo nhưng cái ảnh cũ hôm nọ bị ngấm nước mưa nên ố hết cả. Tôi vừa
vứt đi rồi". "Thế thì bác phải đi mua ngay một chiếc ảnh mới mà treo
đi".
Thế là bố tôi phải tức tốc đạp xe đi mua một cái khung có kính và một
bức ảnh Hồ Chủ Tịch mới để treo lên tường. Mẹ tôi bảo "Anh đợi mấy hôm
nữa đi mua có được không? nhà mình đang hết tiền". "Không được. Công an
họ yêu cầu gì mình phải chấp hành ngay. Chậm là không được". Bố tôi trả
lời. Cái bức tường mốc meo và loang lổ của nhà tôi chẳng ăn nhập gì với
cái khung ảnh mới bên trong là hình ông cụ râu dài có nét mặt hồng hào
và nụ cười nửa miệng. Tôi chợt nhìn sang bức ảnh của ông nội tôi treo ở
một phía tường khác. Bức ảnh đen trắng cũ kỹ, còn mặt ông nội tôi nhăn
nhúm, gầy dơ xương. Tôi cảm thấy trong lòng mình có một cái gì khang
khác mà tôi không thể biết rõ là cái gì. Có lẽ vì lúc đó tôi còn nhỏ
quá chăng?
Khi nhà tôi có tiền mua TV thì cũng là lúc tôi được truyền hình Việt
nam đưa tin tuyên truyền về Bắc Hồ. Tuần nào cũng có một chương trình
gì đó nói về Bác Hồ. Nếu dịp gần những ngày lễ lớn thì ngày nào cũng
có. Thông tin rất chi tiết, lời bình trên TV thật truyền cảm. Bắc đã đi
những đâu, nói cái gì, thăm hỏi nhà ai, vân vân và vân vân. Một lần tôi
được xem một đám đông rất lớn, có đến hàng trăm nghìn, thậm chí đến
hàng triệu người đang đứng khóc thảm thiết. Họ có vẻ đang rất đau đớn
và thương tiếc vì Bác Hồ đã ra đi đột ngột trong khi sự nghiệp chống Mỹ
cứu nước còn dở dang. Số người đông quá, người già, trẻ con, đàn ông,
đàn bà, trông mặt ai cũng đều rất đau khổ, dàn dụa nước mắt. Tôi hỏi mẹ
tôi. "Lúc đó mẹ có ở đấy không? Mẹ có khóc không?" "Có con ạ" "Tại sao
mẹ lại khóc? Mẹ thương Bác Hồ quá à?" "Không con ạ, mẹ thấy xung quanh
ai cũng khóc nên mẹ cũng khóc thôi.
Tối hôm trước đám tang ông tổ trưởng dân phố đến từng nhà phát
khăn tang và dặn mọi người phải có mặt đầy đủ và đeo khăn tang trong
ngày hôm sau". "Nhưng mẹ phải đi chợ bán rau cơ mà". "Thì mẹ phải nghỉ
chợ một ngày". À, hoá ra là thế. Cái mình nhìn thấy thế chưa chắc đã
hoàn toàn như thế. Tôi liên tưởng trực tiếp đến cảnh hàng triệu dân Bắc
Triều tiên cũng đứng chật đường gào khóc trước linh cữu Kim Nhật Thành.
Giữa lúc đất nước Triều tiên muôn vàn khó khăn với gần 2 triệu người
chết đói thì lãnh tụ Kim Nhật Thành lại ra đi. Kể ra khó khăn của các
bạn Bắc Triều tiên cũng không kém gì chúng ta lúc Bác mất. Hai sự việc
cách nhau hàng chục năm sao kịch bản giống nhau quá vậy. Tôi đã khôn
hơn một tí rồi.
Có một lần khác tôi đã nhìn thấy Bác Hồ khóc trên TV. Không biết có
phải là lần duy nhất Bác khóc khi quay phim không? Lý do là vì Bác tiếc
thương nhiều đồng bào đã bị chết thảm trong cải cách ruộng đất. Bác
công nhận đấy là sai lầm của Đảng, và bác lấy khăn lau nước mắt...
trước ống kính camera. Lúc này tôi đã lớn hơn rồi. Tôi đã biết thế nào
là cái chết, bất công, sự tàn bạo và lừa bịp.
Tôi không phải là cảm thấy nữa mà đã nhận thấy. Vài năm gần đây trên
các phương tiện thông tin đại chúng, tôi lại được nghe và đọc nhiều về
"tư tưởng Hồ Chí Minh". Tôi vẫn cay cú cái bài thi bị 5 điểm ngày xưa
lắm nên tôi đã dành nhiều thời gian căng hết cả óc ra để nghiền ngẫm
các bài viết về "tư tưởng Hồ Chí Minh" trên báo Đảng. Rủi thay cho tôi,
lần này cũng không hơn gì năm xưa. Tôi chẳng những không thu được kết
quả gì mà đầu óc tôi càng mông lung mụ mẫm hơn. Đã dồn hết tâm chí vào
rồi mà tôi vẫn không hiểu được "tư tưởng Hồ Chí Minh" là cái quái gì.
Tại sao cái tư tưởng của một con người đã có lần tự nhận rằng mình
chẳng có tư tưởng gì cả lại có thể linh nghiệm cho một đất nước nghèo
khổ và lạc hậu nhất thế giới như Việt nam trong khi cả thế giới văn
minh đang ầm ầm tiến lên? Có lẽ nó cũng chỉ giống như cái ảnh bóng
nhoáng lồng trong khung kính treo trên cái tường mốc meo nhà tôi năm
xưa thôi. Chẳng để làm gì cả.
Hay "tư tưởng Hồ Chí Minh" là cái gì đó giống như sấm Trạng vậy. Nói
một câu gì đó thì phải viết ngay thành sách rồi cùng nhau suy ngẫm mấy
chục năm thậm trí hàng trăm năm mới ra, rồi một ngày nào đó à lên một
cái - hoá ra là thế. Nghe nói nhà nước sắp sửa chi ngân sách để xây
dựng một viện nghiên cứu lớn gọi là Học viện Tư tưởng Hồ Chí Minh. Cũng
nghe nói rằng rất nhiều học giả uyên bác về Hồ Chí Minh đã sẵn sàng
rồi, chỉ cần hô lên một tiếng là sẽ đủ bộ xậu ngay.
Không. Như thế đã quá đủ rồi. Hãy để cho chúng tôi được nghe cái chúng
tôi muốn nghe, thấy cái chúng tôi muốn thấy, làm cái chúng tôi muốn
làm. Đừng tiếp tục bắt lũ trẻ tội nghiệp chúng tôi ngồi im lặng mà nghe
người ta chỉ bảo "phải như thế này này, không được thế kia".
Không! Tôi sẽ không bao giờ giống mẹ tôi - bật khóc chỉ vì thấy mọi
người xung quanh đều khóc. Không. Tôi sẽ không bao giờ gật chỉ vì tất
cả mọi người đều gật.
Không! Tôi sẽ không giống bố tôi - giả bộ ngoan ngoãn để được yên thân.
Tôi sẽ chỉ là tôi thôi. Không! Tôi sẽ không phải là tôi của hôm nay
nữa. Tôi sẽ là tôi của ngày mai, bước ra khỏi đám đông, đạp đổ mọi thần
tượng giả hình, xây tượng đài mới của chính mình - TỰ DO và TRI THỨC.
Ko biết nói gì hơn nữa.Đơn giản toi hỏi bạn bạn có khả năng làm được như Bác không.Nếu làm được thì bạn có thể nói thế nói như vậy nhưng tôi nghĩ với cái tư tưởng đó của bạn ko bao giờ làm được
Bạn nói bạn nhận rõ chân tướng. Vậy theo bạn chân tướng là gì? Và nó là ntn? Kiểm chứng sự thật dựa trên cái gì và trên quan điểm như thế nào? Ai làm lãnh đạo mà không phải hy sinh những việc khác để đạt mục đích. Tôi còn nghi ngờ làm thế nào với một nhận thức như thế mà bạn đi du học được? Chắc là viết linh tinh như thế để người ta cho tiền đi du học nhỉ? Nhân thức như thế thì cho học cao cách mấy cũng chỉ là đồ cặn bã của xã hội mà thôi
chao ban, toi thay bai viet cua ban cung rat thuc te day chu, sao nhieu nguoi lai noi ban nhu vay nhi, co le vi ho cung nhu ban bi dang cong san nhoi nhet nhung kien thuc nua that nua gia ve ho chi minh va cung bi dang cong san che day nhung su that dau thuong ma nguoi dan viet nam phai chiu duoi thoi chu tich ho chi minh va dang cong san viet nam hien nay.Cung dung thoi vi chi trong mot dem va cung chi can co hon mot tieng dong ho luc nua dem dang cong san da huy dong mot luc luong canh sat hung hau "de lam gi" de dam ap hang ngan nguoi dan oan,nhung nguoi bi cong san viet nam "an chao da bat"lay het ruong dat de cho chia chac nhau, ko o dau ma o ngay giua mot thanh pho dc goi la vien ngoc xanh cua vien dong.ma nguoi dan viet co may nguoi biet dau, thi chuyen dua ra nhung loi noi doi va che day nhung chuyen xau ve ho chi minh thi qua don gian doi voi ho. Nhung chuyen rat lon ma nguoi dan viet nam nao song thoi do cung biet do la cai cach ruong dat, ho chi minh va dang cong san viet nam da lam gi thoi do, vang ho da lam cho dan viet nam bao chuyen dau thuong, lam cho"cha dau con .vo dau chong , anh em li biet nguoi than tro mat nhau'de roi bao dau thuong ko ai het la nguoi viet nam ganh chiu. Ho phai lam phai noi nhung loi co loi voi luong tam minh, phai cat len nhung loi de roi giet chet nguoi cha, nguoi vo, nguoi con, nguoi anh em cua ho. vay ma dang cong san viet nam lai gi vao lich su la mot cuoc cai cach ruong dat thanh cong. vang cac ban thay day dang cong san viet nam xem nhu vay la thanh cong cua ho. Nen ban cung thong cam cho nhung nguoi chua biet ro ve su that vi ho chi duoc nghe thong tin mot chieu va nhung ai muon noi len su that thi bi bo tu bat bo, ham doa nen ko co ai noi cho ho biet su that ca.khi noi den dang cong san thi toi cung ko muon noi nhieu nua toi thay chan ngan khi noi ve ho
ban noi hay lam toi nghi neu ko co hcm thi bo me ban cung chang co ngay nay va duong nhien ban cung chang co duoc cai phuc di du hoc ma tro lai phi nho con nguoi viet nam nhu vay. biet dau neu ban ko muon thi toi mong ban se qua mot the gioi khac mot dat nuoc viet nam ko co bac khi do toi nghi ban co the la mot trong nhung " hon do" ma phap, mi ( co the la noi ban dang dang cu ngu) cho vao ho sau khong chung. toi doc bai cua ban toi moi nhan ra duoc su re rung ma truoc dau toi von rat lo mo. toi cung du hoc nhu ban toi biet o mi co nhung gi, la mot con nguoi viet nam chan chinh toi van huong ve que hong cua minh ko nhu ban dau_ ke toi nghiep a 2341
ban la ai vay?ban den tu nuoc nao?toi khong nghi ban la nguoi Viet Nam .Con neu la nguoiViet Nam thi chac ban bi dien mat roi.That dang thuong cho ban va cung that toi nghiep cho nhung nguoi da sinh ra ban.
Tôi thấy thật tội nghiệp cho gia đình bạn khi có 1 đứa con như bạn, tội nghiệp cho thầy cô giáo đã dạy bạn, tội nghiệp cho bạn bè của bạn! Và thấy khinh bỉ bạn! Thật lãng phí khoảng thời gian mà bạn đã đi học! Bạn có phải là người Việt Nam không vậy????