Tiếp theo: phần I.
Không thể bất công kéo dài đến vậy (II)
_________________________________________________________________________________________
Phải đối xử công bằng với anh Nguyễn Tất Trung:
Trên đây nói về ông Hồ Sĩ Tạo là người ông nội thật sự của ông Hồ
Chí Minh, về Vương Chí Nghĩa là em út cùng cha khác mẹ với ông Hồ Chí
Minh, về Thượng tọa Thích Chân Quang (Vương Chí Việt) là cháu gọi ông
Hồ Chí Minh là bác ruột, về cả chuyện ông Hoa Quốc Phong nay được biết
rõ là con cả theo huyết thống của Mao Trạch Đông... chỉ để nói đến
trường hợp anh Nguyễn Tất Trung.
Tất cả những sự thật trên đây đều bị chế độ cộng sản phủ nhận, đi
với những sự giả dối và bịa đặt bị cưỡng bức là sự thật. Chế độ độc
quyền đảng trị ép mọi người phải hiểu rằng ông nội của Hồ Chí Minh là
Nguyễn Sinh Nhậm chứ không phải là Hồ Sĩ Tạo, rằng ông Hồ chỉ có chị cả
là cô Thanh, có bí danh là Bạch Liên, người anh là ông Nguyễn Tất
Khiêm, còn gọi là ông Khơm, và em út là Xin chết sớm sau khi sinh vào
năm 1904 (Mậu Tuất), chứ không có anh chị em nào khác.
Bà Nông Thị Xuân (1956) - Ảnh tư liệu
Một trong những nạn nhân bi thảm kéo dài nhất của kiểu lừa dối trên
đây là anh Nguyễn Tất Trung, con của ông Hồ Chí Minh và cô Nông Thị
Xuân, một cô gái Tày quê ở làng Nà Mạ, xã Hồng Việt, huyện Hòa An, tỉnh
Cao bằng. Cô được Trần Đăng Ninh, chủ nhiệm hậu cần quân đội chọn rồi
đưa về Hà Nội nhằm ''phục vụ'' ông Hồ. Cô được bộ công an của Trần Quốc
Hoàn quản lý, giấu tại ngôi nhà số 66 phố Hàng Bông - Thợ Nhuộm, để
hàng tuần đưa vào phục vụ ông Hồ 1, 2 đêm. Mối quan hệ ấy đưa đến kết
quả là cô Xuân cho ra đời vào cuối năm 1956 một cháu bé được ông Hồ đặt
tên là Nguyễn Tất Trung theo họ cũ của mình (Nguyễn Tất Thành).
Trần Quốc Hoàn nổi tiếng dâm loạn đã nhiều lần cưỡng hiếp cô Xuân,
bị cô chống lại quyết liệt, có cô Vàng là em họ ở cùng phòng với cô
Xuân biết rõ. Nhiều lần con quỷ râu xanh này trói cô Xuân vào giường để
cưỡng hiếp, hắn còn đe dọa 2 cô không được hé môi nói với ai, nhất là
không được bẩm báo ông Hồ. Hoàn còn dương súng ngắn đe nẹt 2 cô rằng:
"chúng mày liệu hồn, đến ông Hồ cũng nằm trong tay tao đây, hiểu
chưa?''. Thế rồi sau một cuộc cưỡng hiếp cực kỳ thô bạo, tên Hoàn sợ
rằng cô Xuân sẽ báo với ông Hồ, Hoàn liền dựng lên một tai nạn xe ô tô
trên đường đê gần làng Chèm vào tờ mờ sáng để thủ tiêu cô.
Ông Nguyễn Minh Cần lúc ấy là phó chủ tịch uỷ ban nhân dân Hà Nội đã
biết rõ vụ án mạng này, với những biên bản khám mổ tử thi của bệnh viện
Việt - Đức. Sau đó cô Vàng bị đuổi về Cao bằng và ''chết đuối'' trong
một nghi án trên sông Bằng Giang; chồng chưa cưới của cô Vàng khẳng
định hung thủ là tay chân của Trần Quốc Hoàn, kẻ sát nhân muốn bịt hết
kẽ hở về tội ác của mình.
Những nạn nhân một cuộc án mạng giữa cung đình:
Cô Xuân, cô Vàng, anh thương binh nặng chồng chưa cưới của cô Vàng
đều là những nạn nhân của chế độ toàn trị giả đạo đức, hiện còn ngậm
đắng nuốt cay dưới suối vàng vì nỗi oan khiên của họ vẫn chưa được làm
sáng tỏ; bọn tội phạm bất nhân của một chính quyền đàn áp lấy công an
làm nòng cốt vẫn còn lộng hành.
Ở đây, lúc này, toàn xã hội ta cần đặc biệt chú trọng đến số phận,
đến nỗi oan khiên đeo đẳng một con người còn sống và gia đình anh, đó
là anh Nguyễn Tất Trung, đứa con không được thừa nhận của ông Hồ Chí
Minh và cô Nông Thị Xuân.
Đã 52 năm nay, hơn nửa thế kỷ, anh Trung sống lay lắt về mặt pháp
lý, không có giấy khai sinh thật, không được nhận cha đẻ của mình,
không được nhận mẹ đẻ của mình, chưa được một lần thăm mộ và thắp hương
trên mộ mẹ; anh không được về quê hương bản quán quê nội cũng như quê
ngoại để nhận bà con họ hàng, không được biết, và dù biết cũng không
được nhận ai là ông bà, chú bác, anh chị em, con cháu ruột thịt của
mình.
Cả cuộc đời anh và đời vợ và con anh bị đặt trong thế bất công và
phi lý, không có một văn bản pháp lý nào quy định, sống không có căn
cước thật, bị xô đẩy, đưa qua chuyển lại tùy tiện theo ngẫu hứng của
giòng đời. Trung chỉ được yên ấm trong lòng mẹ Xuân và trong vòng tay
êm ái của dì Vàng có vài tháng ngắn ngủi, để rồi côi cút, cô đơn, không
hiểu gì cho rõ về cuộc đời mình. Ông Sao Đỏ - Nguyễn Lương Bằng đưa bé
Trung về gia đình được vài tháng trong năm 1957, rồi giao lại cho gia
đình tướng Chu Văn Tấn trên Thái Nguyên vài năm. Sau đó, các bà Hội phụ
nữ cứu quốc trung ương đưa chú bé vào trại mồ côi của Hội, rồi vào
trường Nguyễn Văn Trỗi dành cho con liệt sỹ.
Vào những năm 1967 - 1968, cậu bé Trung thông minh, nhanh nhẹn, bắt
đầu tìm hiểu thế giới xung quanh, cũng bắt đầu tò mò về căn cước thật
của mình, thì 2 đợt ốm nặng ập đến, có lúc tưởng như không qua khỏi.
Bóng đen của tên ''lưu manh xứ Nghệ'' trở thành trùm công an cộng sản -
quỷ dâm ô Trần Quốc Hoàn lại hiện ra. Tên này lo sợ bị lật tẩy, đã dùng
thủ thuật an ninh cộng sản được thày Tàu tiếp tay, cho cậu bé uống và
tiêm nhiều lần thuốc độc, thuốc lú, gây thần kinh hỗn loạn, khi quên
khi nhớ, có lúc như ngớ ngẩn, có khi ngồi thừ vô cảm hàng buổi, mất hẳn
sinh khí, như kẻ vô hồn. Ông Hồ mất vào tháng 9-1969 khi cậu Trung vừa
ra khỏi cơn ốm dài. Trước khi mất, ông chỉ mong được đi gặp Cụ Mác cụ
Lê, quên khuấy còn có đứa con bị bỏ rơi đang băn khoăn về lý lịch thật
của mình.
Cái may cho cậu Trung là sau khi ông Hồ mất, ông Vũ Kỳ, thư ký riêng
lâu năm (từ năm 1948) của ông Hồ đón Trung về gia đình, nhận Trung làm
con nuôi, coi như con đẻ của mình, đi học trường phổ thông Chu Văn An
cạnh Hồ Tây cùng 2 con ông là Vũ Quang và Vũ Vinh, cùng độ tuổi với
Trung. Đây là thời kỳ ổn định, ấm cúng nhất của anh Trung, nhưng bệnh
đau đầu dai dẳng không cho anh vào được trường Đại học.
Hai vợ chồng Nguyễn Tất Trung, Lưu Thị Duyên trước mộ của Chu Văn Tấn - Ảnh tư liệu
Ông Vũ Kỳ còn quan tâm đến việc lập gia đình cho Trung, và đám cưới
được tổ chức khi anh 32 tuổi, vào năm 1988, với cô Lưu Thị Duyên, thuộc
một gia đình bình thường. Anh chị có một cháu trai kháu khỉnh, sinh năm
1992, đặt họ và tên là Vũ Thanh, sau đổi là Nguyễn Thanh Trung, vì tuy
Trung rất quý ông Vũ Kỳ, nhưng vẫn nuôi ý muốn tìm trở về gốc gác thật
của mình.
Trong xã hội Việt Nam suốt nửa thế kỷ qua, không có một con người
nào sống trong tình trạng cay đắng đặc biệt như anh Trung. Anh bị mất
quyền được là mình. Anh luôn phải đeo chiếc mặt nạ. Anh không có cha
thật, mẹ thật, anh chị em thật của mình. Anh là người công dân lương
thiện cực hiếm trong xã hội không có căn cước thật. Anh không hề có một
tội nào dù là nhỏ nhất. Thắc mắc về cội nguồn, anh có chăng? Biết hỏi
ai cho ra lẽ? Anh tự biết, nếu hỏi với người cai quản anh, có khi mang
vạ vào thân. Vì anh có thể lờ mờ hiểu rằng người đẻ ra anh có liên quan
đến nhiều vụ án mạng kinh khủng. Anh ngại, anh sợ. Nhiều người biết, và
họ thấy ở anh luôn có sự không bình thường; bệnh trầm cảm, phẫn chí,
lầm lỳ, tâm thần bất định...luôn bám chặt anh.
Thời minh bạch và hội nhập, sự giải thoát:
Chúng ta hãy tưởng tượng nỗi hận đời trong lòng anh Nguyễn Tất
Trung, khi tâm trí anh đã trở lại gần như bình thường 5, 6 năm nay, như
một số anh em trong nước cho biết, sau khi ''thuốc lú '' độc ác đã tiêu
tan với thời gian. Bao nhiêu câu hỏi ''vì sao?'', ''vì sao?'' gậm nhấm
tâm hồn anh. Vì sao anh lại phải sống u ẩn, trong bóng tối mãi thế này?
Vì sao mình lại không được là mình? Phải mang mặt nạ kỳ quặc mãi thế
này? Cái quý nhất của con người là căn cước riêng biệt để phân biệt với
mọi người khác đã bị tịch thu vĩnh viễn. Quyền cao quý nhất là quyền
được làm một con người, được là chính mình đã bị tước đoạt. Một điều
phi lý bất công anh có vẻ không sao hiểu và chịu nổi.
Nguyễn Tất Trung và Lưu Thị Duyên bên suối Lê Nin, hang Pắc Bó - Ảnh tư liệu
Vẫn chưa hết. Câu hỏi ai oán nhất làm anh đau xót là về mẹ anh. Anh
chỉ có một bức ảnh hơi mờ ảo về người mẹ xinh đẹp và hiền hậu của anh,
đôi mắt sáng mà dịu, hàm răng hé trắng, mái tóc bồng, áo len cụt tay tự
đan, ảnh quý chụp năm 1956 ngay sau khi sinh anh; nhưng còn thiếu cháy
bỏng những di vật có thể còn,- bộ quần áo, chiếc gương, lược - , những
hiểu biết về ông bà ngoại, về họ hàng thân thuộc ở Nà Mạ hiện còn là
những ai để ngày nào đó anh sẽ đưa vợ con anh lên thăm.
Nỗi ám ảnh lớn là cái chết bi thảm của người mẹ yêu quý của anh đã
diễn ra như thế nào vào sáng 12-2-1957 ấy, vì sao? Ai là thủ phạm? Mộ
mẹ anh ở đâu sau khi mổ tử thi ở bệnh viện Việt - Đức thì người ta mang
chôn nơi nào? Có ai chăm sóc nấm mộ thiêng ấy, bao giờ anh và vợ con
anh được thăm viếng? Lại còn cái chết bi đát của dì Vàng, mà vòng tay
đã ôm ấp anh từ những ngày trứng nước, có phải đã bị giết ngày
2-11-1957 rồi quẳng xuống sông Bằng Giang? Phải chăng như có người
biết, anh vẫn gìn giữ một phiên bản lá thư của anh thương binh chồng
chưa cưới của cô Vàng gửi ông Nguyễn Hữu Thọ Chủ tịch Quốc hội (đề ngày
29-7-1983) để quyết tìm hiểu cho ra sự thật. Bức thư tuyệt mệnh này đã
được gửi ra hải ngoại và một bản sao đã được một người bạn chuyển cho
anh. Có lần anh đã mạnh dạn tìm đến nhà tướng Ngô Thế Nùng, em rể ông
Hoàng Minh Chính để cố hỏi dò về cái chết bi thảm của mẹ anh.
Việc thông tin công khai, nói lên đầy đủ sự thật về Nguyễn Tất Trung
nay đặt ra là đã chín muồi. Nỗi hận ấp ủ nửa thế kỷ đến hồi phải được
giải tỏa. Vì đất nước đang trong quá trình đổi mới không ai cưỡng lại
nổi, tính trong sáng, minh bạch đã được cam kết trước toàn dân và thế
giới.
Chia sẻ yêu thương:
Trước hết những người có lương tâm và tình người trong xã hội ta dễ
thông cảm với anh Nguyễn Tất Trung và lòng khao khát của anh tìm hiểu
sự thật về mình, vượt lên số phận bất công phi lý do hoàn cảnh khe khắt
tạo nên, và sẵn sàng khuyến khích, tiếp sức cho anh bước vào cuộc đời
mới, có căn cước thật, được là chính mình.
Được biết anh Trung thường ngồi suy tư hàng giờ, và từng nói với bạn
rằng anh đã khóc cạn nước mắt về người mẹ quý yêu, rằng cuộc đời anh
chìm nổi tưởng là chết nhiều lần rồi, nay thì phải sống để biết những
điều cần biết ...
Tôi cùng một số bạn mạnh dạn đưa câu chuyện về anh Trung và gia đình
vì thông cảm sâu sắc với hoàn cảnh của anh, trên trách nhiệm con người
đối với con người, không ai có quyền dửng dưng với một số phận éo le,
cô đơn, có vẻ bế tắc như thế, để tiếp sức nghị lực cho anh đứng dậy là
chính mình giữa thanh thiên bạch nhật. Anh rất ham tin tức trên đời,
hằng ngày đọc các bản tin trên mạng. Anh thông minh, tư duy đã hồi
phục, tự mình biết cách '' ra công khai '' như thế nào và từ đó làm chủ
đời mình, không cần ai chỉ vẽ, o ép.
Thật ra tôi đã có lòng cảm mến anh thanh niên Nguyễn Tất Trung từ
gần 20 năm nay. Vào năm 1989 tôi hay ghé qua nhà ông Vũ Kỳ, khi ấy đang
là Giám đốc bảo tàng Hồ Chí Minh. Ông Kỳ và tôi lúc ấy rất không hài
lòng khi thấy họ xóa bỏ 3 đoạn của di chúc ông Hồ Chí Minh, các đoạn
nói về: mở ngay cuộc kiểm điểm sau toàn thắng để phòng ngừa bệnh kiêu
ngạo; giảm một năm thuế nông nghiệp để ''thư dân''; làm ''hỏa thiêu''.
Tôi đặt và đăng bài viết của ông Vũ Kỳ trên báo ''Nhân dân Chủ
nhật'' phơi bày 3 điểm ấy, buộc họ phải đưa ra Quốc hội, công bố lại
''toàn bộ di chúc'', đưa công khai bản chụp nguyên si cả tập di chúc,
ra nghị quyết giảm thuế nông ngiệp 50% trong 2 năm. Ông Kỳ và tôi bị
ban bí thư lên án là vô kỷ luật, bị triệu tập đến ''làm việc với lãnh
đạo'' ở số 4 Nguyễn Cảnh Chân, cứ như một phiên tòa. Sau đó tôi hay ghé
chơi nhà ông Kỳ, và gặp cả 3 cháu Quang, Vinh và Trung ở đó. Quang và
Vinh người mập mạp như ông Kỳ, còn Trung thì gầy, cao, rất xinh trai.
Vợ Trung là cô Quyên cũng xinh, trắng, giản dị; 2 vợ chồng đã ở riêng,
đang cố chữa bệnh để mong có con. Hai vợ chồng vẫn thường về thăm ông
Vũ Kỳ và gia đình.
Tôi cũng được biết tháng 4-2005, khi ông Vũ Kỳ ốm nặng nằm trong
bệnh viện Việt - Xô sát bờ sông Hồng, Trung luôn thay phiên với Quang
và Vinh túc trực bên cạnh bố; khi ông Kỳ mất, Trung cũng mặc áo xô,
chống gậy, đội mũ rơm trong lễ tang.
Vì bị bệnh, học không đến nơi đến chốn, nên Trung khó kiếm việc làm.
Có lúc làm giữ kho, bảo vệ công xưởng. Khi sức khỏe khá, 2 vợ chồng mở
quán cà-phê, ở sau ga Hàng Cỏ - Hà Nội, rồi dời về cổng trường Đại học
Bách khoa. Có lúc gia đình anh ở số nhà 31 phố Lê Thanh Nghị, có lúc ở
tại Phòng 102- Khu tập thể Ủy ban khoa học nhà nước trong ngõ Thịnh Hào
1 . Lâu nay anh được tự do tiếp bè bạn hơn trước, không khí chung của
xã hội dễ thở hơn, tính công khai minh bạch và quyền tự do công dân
được khẳng định dần.
Trước đây, thế lực an ninh luôn vây bủa, kiềm chế cuộc sống của gia
đình Trung, kiểm tra mọi mối quan hệ, vừa đe dọa vừa mua chuộc. Gần
dây, kinh tế khá lên, họ cấp cho nhà khá rộng, rồi phong lên là sỹ quan
trong danh sách, nhận lương cấp ''thượng tá, cốt để vợ chồng tránh
những quan hệ xã hội rộng rãi khó kiểm soát.
Nhưng không gì quý hơn tự do, nhân phẩm của một con người.
Con người luôn nhận trách nhiệm với chính bản thân mình trước hết.
Khi cuộc sống anh Nguyễn Tất Trung khá lên, tiền không thiếu, có xe
cộ khá sang thì anh lại càng có vẻ băn khoăn thao thức; thì ra tiền
không mua được sự yên tĩnh của tâm hồn, anh có vẻ bứt rứt: tại sao cuộc
đời che dấu, mang mặt nạ mãi của anh lại không đến lúc chấm dứt, để anh
được là anh với căn cước chân thực đàng hoàng, sống tự do, thoải mái,
hồn nhiên trong quãng đời còn lại của mình.
Cả đại gia đình người Việt trong và ngoài nước sẽ hết lòng chia sẻ
yêu thương với anh và chị Duyên cùng gia đình và tận lực giúp anh, che
chở anh khi cần.
Có kẻ sẽ lại vu cáo tôi là nói xấu chế độ, có âm mưu lật đổ và phá hoại.
Tôi chỉ có lòng dạ ngay thật, trọn vẹn với nhân dân, kiên định niềm
tin vững chãi rằng sự thật, chỉ có sự thật mới cứu vãn được đất nước
này khỏi sự dối trá, đạo đức giả và tội ác, xây dựng mối quan hệ ngừơi
với người là bạn, là anh chị em trên tình nghĩa đồng bào thân thiết.
Không có bí mật quốc gia nào, không có danh dự của một phe đảng nào
có thể viện ra để chà đạp nhân thân, thủ tiêu căn cước thật, quyền làm
người trọn vẹn của một công dân sinh ra đã bình đẳng tuyệt đối với mọi
con người khác dưới ánh mặt trời.
Giáp Tết Mậu Tý 2008.
|