Sai lầm của hệ thống
truyền thông nhà nước
trong vụ Thái Hà
JB Nguyễn Hữu Vinh
Rằng hay thì thật là hay…
Thời đại kinh tế truyền thông, nhất là truyền thông điện tử
đã đem cho nhân loại nhiều điều mà chỉ vài chục năm trước đây, có ngồi mơ ở Việt
Nam cũng không bao giờ thấy được. Truyền thông đã làm biến đổi nhanh chóng bộ
mặt xã hội, từ nhận thức đến cách hành động của mỗi con người.
Ngày nay, với hệ thống báo chí, truyền hình, các phương
tiện đồng bộ khác và khi internet đã trở thành những nhu cầu thường nhật của
người dân, thì truyền thông càng có một ý nghĩa và trở thành một ngành kinh tế
lớn.
Với mục đích đem lại những lợi ích cho con người, cho xã
hội và đất nước, việc tạo ra một hệ thống truyền thông đủ mạnh, nhanh, xác thực
và bình đẳng là đòi hỏi bức thiết.
Với Việt Nam, hệ thống truyền thông cũng đồ sộ không kém,
hơn 700 tờ báo các loại là một con số lớn. Hệ thống đó đã giúp người dân tìm
được những thông tin mà họ quan tâm, những sự kiện mà họ cần biết…
Truyền thông hay thì thật là hay, nhưng sử dụng cái hay đó
như thế nào là việc cần có nhiều bàn luận. Nó cũng như một con dao sắc, dùng thì
thích, nhưng không cẩn thận thì có ngày trả giá không chỉ cho cá nhân mà là cả
xã hội.
Tuy nhiên, những nhà làm truyền thông, ngoài những điều đã
làm được thì nhiều khi cũng đã gây những tai hại không kém. Kể ra những sự việc
đó, thì có quá nhiều, ở đây chỉ nói riêng vụ việc ở Giáo xứ Thái Hà, thuộc
Phường Quang Trung, Quận Đống Đa – Hà Nội mà hiện đang còn nóng bỏng.
Truyền thông vào cuộc và chiến dịch bóp méo sự thật ở
Giáo xứ Thái Hà
Thiết nghĩ, không có việc gì có thể ổn định, lâu dài và tạo
niềm tin vững chắc bằng sự thật và sự công chính. Thế nhưng, có những người làm
công tác truyền thông, vì một mục đích nào đó, đã không kể đến sự thật, bất chấp
lương tâm, tạo ra những sản phẩm truyền thông méo mó và phản bội lại sự thật.
Ở sự kiện Thái Hà mấy tháng qua, nhất là tròn một tháng mới
đây, truyền thông đã làm tất cả những điều có thể làm để chứng minh cho sự xảo
trá, sự nô lệ và sự tha hóa lương tâm người cầm bút. Những điều đó làm người dân
chỉ tiếp xúc với truyền thông chính thống nhà nước thấy rằng:
Ở Thái Hà, Hà Nội, có đám tu sĩ đang phản loạn, cầm đầu
đám giáo dân dốt nát gây nên những điều không thể chấp nhận được. Họ đã thách
thức pháp luật cả tám chín tháng trời, với lượng giáo dân ngày càng nhiều. Những
người giáo dân đó không phải là những người kính Chúa, yêu nước. Họ đã đem ảnh
tượng ra mà nhạo báng, để vào những nơi bẩn thỉu, nhục mạ hình ảnh Chúa và Đức
Mẹ bằng cách vứt ảnh tượng xuống đất, rắc cát bẩn lên để quay phim và vu cáo.
Họ đã không thuộc điều răn thứ 3 của Thiên Chúa do Đài TH Hà Nội sáng tác. Họ
đã vu cáo nhà nước dùng dùi cui điện, hơi cay để trấn áp giáo dân mà sự việc đó
không hề có, điều này chỉ do mấy ông linh mục cố tình ngụy tạo để kích động và
làm mất ổn định xã hội, thậm chí còn dùng loa công suất lớn phá hoại an ninh
người dân đến 1,2 giờ sáng…”.
Trên đó không ngớt những lời buộc tội họ là những kẻ vi
phạm pháp luật, là những người trốn tránh trách nhiệm, hèn nhát không dám tiếp
xúc với các cấp chính quyền. Dù chính quyền đã hết sức nhẫn nại và ôn hòa, đã
rất thiện chí giải quyết. Một số giáo dân còn đập phá tài sản là cả đoạn tường
rào gạch cũ dài những… 6 mét để vào khu đất đã được linh mục Bích bàn giao qua
nhà nước quản lý từ 1961. Và sự vi phạm pháp luật đó ngày càng tăng. Giáo dân và
tu sĩ đã dùng khẩu hiệu chống đối chính quyền…
Vì thế, hàng loạt những ý kiến phản đối được đưa ra. Từ
những người ở miền xa xôi như Lao Cai, những linh mục ở Ban Mê Thuột, những giáo
dân, những đảng viên công giáo, bí thư đảng ủy, ủy ban đoàn kết, đoàn thanh
niên… và rất nhiều người có trách nhiệm với đất nước đã lên tiếng…
Trên nhiều tờ báo, (nhất là tờ Hà Nội mới và TH Hà Nội)
nói rằng: Đất nước này chấp nhận các tôn giáo, nhưng để có đất nước tuyệt vời
đẹp đẽ tươi sáng như ngày nay, là do công lao của bao nhiêu thế hệ máu xương
Việt Nam đã đổ, vì vậy công giáo cũng là công dân, phải biết tôn trọng đất nước,
đã có những thế lực đứng đằng sau giật giây việc này… Không thể để pháp luật bị
vi phạm nghiêm trọng mà không bị xử lý nghiêm khắc… Một số đã bị khởi tố, tạm
giam và đã nhận tội…
Ở trên các phương tiện đó, không có bao giờ đề cập rằng:
Ở đám tu sĩ, giáo dân kia, đã chờ đơn khiếu nại quyền
lợi mới có 12 năm mà không chờ tiếp. Họ đã âm thầm cầu nguyện, ăn gió nằm sương
tám chín tháng nay chỉ có công an canh chừng mà không ai đếm xỉa. Họ là những
người đã chặn đứng mất âm mưu biến của Nhà thờ, của Thánh thất thành của nhà
nước và bây giờ là bán chác chia nhau thành của tư nhân. Họ đã bị đám công nhân
(hay giả danh công nhân công ty may Chiến Thắng) ném ảnh tượng của Đức Mẹ xuống
đất và lấy mất mấy cái lều bạt của họ. Họ đòi lại quyền lợi chung của cộng đồng
mà bản thân họ chẳng được lợi lộc gì, vậy mà vẫn quyết chết để bảo vệ. Họ đã cầu
nguyện ôn hòa mà không hề phản kháng dù khi bị đàn áp bằng dùi cui điện, giày
đinh. Khi bị đàn áp bằng hơi cay, họ đã yêu cầu lập biên bản, yêu cầu điều tra
nhưng những người làm công tác an ninh tại đó đông đúc đã làm ngơ. Họ đã học tập
mấy quan chức đã phá không chỉ mấy mét, mà là cả mấy chục mét hàng rào để làm
nhà chiếm nửa đường đi, bằng cách phá mấy mét tường rào mà họ cho là bất hợp
pháp để tiếp cận khu đất và tài sản của họ. Họ đã bị bắt và nhiều người trong số họ
sẵn sàng tiếp tục chịu bị bắt để công lý được thể hiện mặt thật của mình… Họ
cũng hiểu rằng họ là những người đã góp công, góp sức và cả tính mạng xây nên
đất nước này, và hiện nay họ đang đòi công lý, đòi mọi việc phải tuân theo Hiến
pháp và pháp luật.
Ở vụ việc Thái Hà, nhiều tờ báo đã lên tiếng, nhiều bài
viết được sử dụng đưa lên mạng, chiếm nhiều trang quan trọng của nhiều tờ báo ở
Việt Nam. Ở đó cả dàn truyền thông như một cơn lên đồng tập thể đã tham gia trận
đòn hội chợ với nhóm nhỏ giáo dân và tu sĩ Thái Hà.
Tờ Công an Nhân dân viết trong bài
“Sự thật đã rõ như
ban ngày” như sau:
“… gốc rễ vấn đề khởi nguồn
từ động cơ mưu lợi của một nhóm ít người nấp dưới danh nghĩa chức sắc tôn giáo ở
đây”. Tôi đọc những dòng này và cứ bật
cười cho tờ báo này. Thì sự thật đã rõ hơn cả ban ngày chứ như gì nữa. Đất từ
của Nhà thờ, định chia nhau thì dân đòi lại, mà những người được chia trong đó,
chắc chắn không có một chức sắc tôn giáo nào. Nếu có, chắc chỉ là chức sắc làm
công tác tôn giáo cho nhà nước mà thôi.
Thật ra thì họ đã nhầm chỉ mấy
chữ là “chức sắc tôn giáo” với “cán bộ tham nhũng”. Vì chức sắc
tôn giáo không có bất cứ một quyền lợi gì nơi đây kể cả khi đòi lại được, thì
cũng chỉ để phục vụ cộng đồng và người nghèo, họ không hẹn nhau đòi để chia đất
khi về hưu, họ không hối lộ nhau. Chỉ có những người nào đó mới có những mưu đồ
trên thì ai chẳng biết.
Ngạo ngược hơn, tờ báo của mang
tên của những người đã dùng hơi cay, dùng dùi cui điện lại đi lên lớp tu sĩ và
giáo dân vê Lời Chúa. Đó là gì nếu không phải là sự nhục mạ?
Tờ Hà Nội mới thì cho rằng việc
nhà thờ Thái Hà đưa đơn khiếu nại là việc làm vi phạm pháp luật, trích dẫn những
người đã chết để lên án nhà thờ hòa giọng với ông bí thư đảng ủy, ông bí thư
đoàn, ông Ủy ban đoàn kết tại Buôn Mê Thuột. Thật khôi hài.
Cũng trên tờ Hà Nội mới (và trên
trang VOV), trong hàng loạt ý kiến phản hồi của những người không có địa chỉ cụ
thể có đăng ý kiến phản hồi của “giáo dân Nguyễn Đức Thắng ở xứ Thạch Bích”
khi kiểm tra lại qua linh mục chính xứ cho biết đã chết từ lâu. Lại còn có
“Giáo dân Nguyễn Quốc Cường (giáo xứ Đại Ơn, Chương Mỹ) nói rằng đó là
những hành vi không tôn trọng giáo lý”. Nhưng chúng tôi gọi đến hỏi Ban hành
giáo Giáo xứ Đại Ơn, sau khi đã kiểm tra kỹ các xóm, hoàn toàn không có giáo dân
nào là Nguyễn Quốc Cường? Những sự bịa đặt đến thế mà họ không thấy ngượng. Như
vậy có ai có thể tin được những người khác với địa chỉ, hộp thư ảo khác là có
thật?
Với những cách thông tin và nội dung như trên, với thời
lượng phát sóng dày đặc vào những giờ vàng, trên trang nhất cũng như hệ thống
loa phường ra rả… cả xã hội đã nhìn nhận đám tu sĩ và giáo dân cũng như giáo hội
Công giáo Việt Nam như một bộ phận quái dị đứng ngoài đất nước đang chống lại
đất nước này. Một cuộc bài xích tôn giáo này là điều có thể nhìn thấy đối với
những người tiếp nhận thông tin đó.
Nhưng điểm lại những bài viết, những tiết mục truyền thanh,
truyền hình… người ta thấy điều gì?
Những chứng cứ lẫn lôn thật giả, trắng đen đã được xào xáo
và đưa lên đã làm cho dư luận hoang mang, tạo một phản ứng không thật trong xã
hội với cách đưa tin lập lờ, những chứng cứ giả, những chuyện trái thành phải và
trắng thành đen. Không thiếu những chuyện bịa đặt và vu cáo hết sức ác ý…
Như vậy, truyền thông đã “thắng” trong việc áp đặt
những thông tin trái ngược và đã đáp ứng được cái định hướng là “tạo dư luận
xã hội lên án, đấu tranh” như yêu cầu mà báo Hà Nội mới đã đưa tin.
Thắng, nhưng không … lợi
Với một cộng đồng tôn giáo Thái Hà nhỏ bé ở Thái Hà , và
ngay cả Giáo hội Công giáo chiếm 1/10 dân số, không có một tờ báo nào riêng để
có thể nói lên những tiếng nói của mình. Còn những tờ báo nhà nước, đố có ai
trong cuộc này có được một lời bày tỏ mà không bị xuyên tạc. Kể cả Đức Tổng Giám
mục Ngô Quang Kiệt.
Nhiều chi tiết truyền thông bịa đặt đã trở thành hài hước
đã bị bóc trần làm trò cười cho thiên hạ như vụ đưa giáo dân giả, dùng cái bang
để quay phim bị bắt tại trận, phỏng vấn giáo dân giả tận nơi xa xôi đưa lên
truyền hình đã bị Tòa Tổng Giám mục Hà Nội bóc trần trong thông báo gửi toàn thể
Cộng đồng dân Chúa.
Nhiều bài viết, với sự hiểu biết ngây ngô của tác giả và
của Tổng biên tập đã tạo nên những sự cố mất niềm tin lớn lao với nhà nước không
chỉ cộng đồng dân Chúa mà còn với cả những người quan tâm tìm hiểu. Không chỉ ở
nội dung, mà ngay cả ở những từ ngữ và khái niệm đơn giản nhất.
Chính những tờ báo đó, những bản tin truyền hình đó đã đặt
TP Hà Nội vào tình trạng dở khóc dở mếu khi chiếu lên màn hình cái quyết định số
76 của Sở Nhà đất HN ký ngày 31/1/1961 giao đất cho Xí nghiệp Thảm len để vu
cáo rằng đó là giấy tờ linh mục Bích giao đất cho nhà nước các đây 50 năm. Trong
khi TP HN đã nhỡ nói là tháng 10/1961 (thậm chí là đến năm 1963) thì linh mục
Bích mới bàn giao đất qua nhà nước quản lý? Chính cái video clip đó lại được ai
đó mau mắn đưa lên mạng, và giáo dân Thái Hà đã giữ nó lại để dùng khi cần
thiết.
Nhiều bài viết đã kích động hằn thù tôn giáo rõ rệt khi đưa
nhữn thông tin có tính mạ lỵ, bôi xấu lãnh đạo giáo hội, hàng ngũ tu sĩ, giáo
dân… điều đó đã gây nên những hậu quả tai hại hiện nay và lâu dài.
Hậu quả trước hết, là dù tiếp xúc với những thông tin một
chiều, nhưng đa số giáo dân cũng như nhiều người không là giáo dân đã không còn
tin những phương tiện đó như ngày xưa, họ có kinh nghiệm tìm hiểu bằng cách
khác.
Khi sự thật đã bị bóc trần, người dân đã mất niềm tin, thì
những thông tin trên hệ thống báo chí nhà nước đã vô tình kích động bản thân họ
đến tận nơi để chứng kiến sự việc. Khi đã biết tường tận sự thật, họ chính là
những nguồn tin đáng tin cậy trong cộng đồng. Vì thế, dòng người đổ về Thái Hà
đông như hội.
Cũng chính hệ thống truyền thông bóp méo kia, đã không để
các Giám mục yên vị, chờ đợi lâu hơn như vụ Tòa Khâm sứ. Không một Giám mục nào
chấp nhận việc nhạo báng hình tượng Thiên Chúa và Đức Mẹ như báo chí, truyền
hình đã đưa tin. Không một giáo dân nào thấy yên tâm, khi những chủ chăn của họ
đã ngang nhiên bị mạ lỵ, bôi xấu và xúc phạm trước cộng đồng dân tộc. Tất cả
thấy được nhiệm vụ của mình là phải đến tận nơi, làm chứng cho sự việc, kiểm tra
thông tin.
Và khi các Giám mục đến tận nơi, hiệp thông cùng dân Chúa
giáo xứ Thái Hà, thì làn sóng giáo dân sẽ còn hứa hẹn tăng lên theo cấp số nhân.
Người ta dự tính rằng, dù có cấm cản cách nào, thì những
tháng ngày tới, số giáo dân đến Thái Hà cũng sẽ là con số khó kiểm soát nếu sự
việc không nhanh chóng giải quyết đến kết thúc. Và nếu càng cấm theo cách cổ
điển là chặn xe, phạt… thì biện pháp đó chỉ là những xúc tác cho phản ứng xảy ra
nhanh hơn khi họ quyết tâm đến Thái Hà. Khi đó TP Hà Nội vốn chật chội sẽ xảy ra
điều gì? Đặc biệt với những người dân quê chất phác ăn sóng nói gió và ít khi
chấp nhận những sự khiêu khích, mạ lỵ, báng bổ Thiên Chúa của họ.
Đấy là chưa nói hết với toàn bộ nhà thờ, nhà ở hiện nay của
Thái Hà chỉ có còn 2700 mét vuông, với lượng người có ngày lên đến 15.000 người,
nói dại mồm là khi bệnh dịch đang ngấp nghé đâu đó, được những người xa xôi đưa
về TP thì hậu quả là khôn lường.
Đó là một hậu quả thấy dễ nhất và tác hại lớn nhất của hệ
thống truyền thông đã đưa đến cho nhà nước và TP Hà Nội.
Chính hệ thống truyền thông vừa qua, đã như một anh đầy tớ
hăng hái, xảo trá nhưng ngốc nghếch vô dụng đã đặt TP Hà Nội trước một sức ép
ghê gớm cần giải quyết vụ việc nhanh chóng.
Để giải quyết nhanh chóng, dễ dàng nhất là nếu TP HN có
chứng cứ đầy đủ tính pháp lý thì Nhà thờ phải chấp nhận chấm dứt khiếu nại. Nếu
nhà nước không có căn cứ pháp lý, thì phải trả lại khu đất và tài sản cho Nhà
thờ. Nhưng cho đến nay, hình như TPHN chưa có ý định giải quyết vấn đề này dựa
trên những chứng cứ pháp lý hai bên cung cấp. Vì nếu dựa trên những chứng cứ mà
TP đưa ra, thì chắc là khó có thể đứng vững được dưới góc độ pháp lý ở môt nhà
nước pháp quyền.
Hậu quả lâu dài khác, đó là sự khó hòa giải mối quan hệ
đoàn kết dân tộc khi một tôn giáo đã bị ngang nhiên xúc phạm đến hình tượng mà
họ tôn thờ. Hãy nhìn xem điều gì đã xảy ra khi một vài tờ báo ở nước ngoài đã
đưa lên hình ảnh mà người Hồi giáo đã cho là xúc phạm đến đấng Mohamet để thấy
được hậu quả lâu dài của những sai lầm mà truyền thông nhà nước vừa qua đã phạm
phải.
Nguyên nhân khó tránh
Có thể những hậu quả đó là điều không lường trước được của
những nhà điều khiển và những người làm truyền thông. Họ làm theo chỉ thị, định
hướng, theo cách truyền thống bằng mọi giá. Đó là hậu quả của lối truyền thông
theo cái cách nhìn những người không nghe chỉ thị, quyết định của chính quyền
thì đều là thù địch, bất kể những quyết định đó là đúng hay sai.
Sai lầm đó chính là hậu quả của lối truyền thông không tôn
trọng sự thật, bước qua lương tâm và đạo đức con người, đạo đức nghề nghiệp nhằm
trấn áp những người bé mọn tay không. Qua đó như để thể hiện một quyền lực, mà
thực chất chỉ là công cụ của những kẻ có quyền lực. Họ có thể bất chấp cả pháp
luật, miễn là đứng về phía những người cai trị mà không có áy náy hoặc ân hận
trong lương tâm, chỉ vì bà đỡ đang đứng đằng sau họ là bộ máy nhà nước mà họ là
công cụ.
Khi truyền thông không đứng trên sự thật, không nhằm phục
vụ những cộng đồng dân chúng mà chỉ nhằm bảo vệ lợi ích của một nhóm người nào
đó. Khi truyền thông không phản ánh đúng đắn những sự việc, hiện tượng trong xã
hội mà trái lại còn bóp méo những sự việc đó với ý đồ ác độc.
Thực chất, đó cũng chỉ là lối tư duy nô lệ. Những vụ việc
báo chí bị bắt, bị khởi tố, bị cấm đoán cũng như nhiều anh hùng trong làng báo
chí đã ngã ngựa thời gian qua đã nói lên điều đó. Khi mà anh đầy tớ vô dụng làm
hại đến ông chủ, thì dù trung thành, cũng phải bị thí đi, đó là quy luật của câu
chuyện người đi săn và con chó. Câu chuyện PMU18 là một bằng chứng sống vẫn nóng
hổi quanh ta.
Một vài điều dễ nhận thấy trên đây, là những hậu quả trước
mắt của hệ thống truyền thông đã làm trong vụ việc Thái Hà. Những nguyên nhân đã
được xác định rõ ràng, biết là không tốt, nhưng khó tránh.
Với những người Công giáo, họ biết họ phải
làm gì để chứng minh một điều: “Sự thật bao giờ cũng chiến thắng” dù hiện
tại có bị bóp méo, bị chôn vùi. Nhưng ánh sáng sự thật sẽ phải tỏa sáng, dù muốn
hay không. Và khi ánh sáng ban ngày tới, lũ dơi, chuột sẽ hốt hoảng mà không kịp
chạy tháo thân.
Bởi Kinh Thánh đã chỉ cho họ con đường giải thoát: “Sự
thật sẽ giải thoát anh em”.
Hà Nội, ngày 15 tháng 9 năm 2008. Một tháng sau ngày Đức Mẹ về Linh địa Thái Hà.
JB Nguyễn Hữu Vinh
http://www.chuacuuthe.com/chiase/9430tt.html
——Φ——
Đánh lạc hướng
Lm Chân Tín
Có
người thắc mắc hỏi: Ông nhà nước làm ầm ỉ vụ mấy người giáo dân đập ít
viên gạch, cắt ít đoạn thép của bức tường một công ty may mặc đã dựng
lên bất hợp pháp trên đất của Xứ Thái Hà Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội để
làm gì ?
Tôi nghĩ nhà nước đã có kế hoạch đánh lạc hướng người dân để họ quên những bất mãn lớn của chế độ.
Bất mãn thứ nhất: Tệ tham nhũng ngày càng tăng
Vấn đề tham nhũng tôi đã đề cập trong bài “Cán cân công lý trong chế độ
cộng sản Việt Nam” cho thấy những viên chức cao cấp trong Đảng, trong
chính quyền có làm mất của công quỹ hàng ngàn tỷ như vụ PMU18 vẫn được
yên hàn, không bị điều tra, không bị bắt, không bị xử, không bị ở tù …
Còn mấy người giáo dân nghèo chỉ cần đụng đến ít cục gạch của một công
ty xây cất bất hợp pháp trên đất nhà thờ là có tội, vì dám đụng đến tài
sản của con cái ông lớn nào đó đã chiếm của Dòng Chúa Cứu Thế.
Về phương diện tệ nạn xã hội, đây là mối bất mãn của toàn dân, ai cũng thấy.
Bất mãn thứ hai: Lạm phát kinh tế
Trong những ngày đầu, thủ tướng Dũng nghĩ rằng với đầu tư quốc tế, sau
khi Việt Nam vào tổ chức WTO, Việt Nam sẽ tăng trưởng kinh tế. Đó là
một ảo tưởng. tăng không thấy, lạm phát đang tiềm tàng. Trước hết, lạm
phát vì ngân sách thiếu hụt ở mức cao trong nhiều năm trước đây, vì
phải bù lỗ rất lớn từ năm này qua năm khác cho các xí nghiệp quốc doanh
làm ăn thua lỗ và nạn tham nhũng tràn lan. Ngoài ra mức nhập siêu ngày
càng gia tăng, phải trả nợ nước ngoài. Lạm phát đe dọa cuộc sống người
dân. Chẳng có tăng trưởng kinh tế. Vì sự lạm phát này, những mặt hàng
thiết yếu cho đời sống đang leo thang khủng khiếp. Đời sống của đa số
dân chúng nghèo trở nên cơ cực, nhất là những người không nghề nghiệp,
hoặc có nghề nhưng lương bổng thấp, nhân dân hết sức bất mãn chế độ.
Bất mãn thứ ba: Đầu hàng Bắc Kinh để cứu Đảng CSVN
Ít tháng sau khi làm thủ tướng, ông Dũng đã ký nghị định số 37 ngày
24.11.2006 bắt báo chí và các nhà báo phải tuân lệnh Ban Tuyên Giáo
Trung Ương. Cuối năm 2007, ông cấm báo chí không được đưa tin về việc
Bắc Kinh sát nhập Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam vào đất Trung Quốc.
Chính quyền đã không phản ứng việc Trung Quốc cướp đất Việt Nam, mà còn
răn đe báo chí. Thật tồi tệ. Lịch sử 4000 năm của Việt Nam là luôn luôn
chống lại những cuộc xâm lăng của Trung Quốc. Bao anh hùng đã ngã xuống
để bảo vệ đất nước. Những năm trước đây báo chí có đưa tin các nhà lãnh
đạo Việt Nam đã sang Trung Quốc bán đứng miền Bắc và các hải đảo, thì
nay họ đương nhiên sát nhập Hoàng Sa Trường Sa vào Trung Quốc. Thế nên
Đảng và nhà nước CSVN cấm nói đến.
Trên đất thì Trung Quốc đã đặt mốc biên thùy của họ ăn sâu vào đất Việt
Nam. Cả hàng ngàn năm, cửa Nam Quan là của Việt Nam, nhưng từ khi CSVN
bán đứng cho Trung Cộng, thì ải Nam Quan lại ở bên Tàu. Vì quyền lợi
của Đảng CS, những người lãnh đạo Việt Nam đã muối mặt trao cho Trung
Cộng mảnh đất cha ông ta đã đổ bao xương máu để bảo vệ toàn vẹn lãnh
thổ.
Người dân Việt Nam rất bất mãn chính quyền và Đảng CS. Đảng chỉ cần
Trung Quốc bảo vệ cho Đảng giữ quyền cai trị đất nước này, còn thì sống
chết mặc bây !
Bất mãn thứ tư: Bắt bớ tù đày những người tranh đấu cho nhân quyền
Để bảo vệ quyền lợi của vô số viên chức cao cấp trong đảng, trong chính
phủ, trong quân đội, trong công an, chính quyền cộng sản dùng bạo lực
bắt bớ giam cầm những người yêu nước can đảm nói lên tiếng nói của
lương tâm để bảo vệ nhân quyền và người dân. Bao nhiêu người dân chủ
đấu tranh cho quyền con người, quyền của người dân, bằng lời nói, bằng
những phương pháp bất bạo động, đã bị bắt oan uổng, bị tống giam.
Đảng CSVN sợ cuộc chống đối của các nhà dân chủ sẽ lôi kéo người dân
bất mãn lan thành phong trào quần chúng lật đổ chế độ cộng sản nên
chính quyền phải ra tay trước.
Tham nhũng, lạm phát kinh tế, đầu hàng Bắc Kinh, bắt bớ người dân chủ
đấu tranh cho nhân quyền, đó là 4 yếu tố đưa đến bất mãn của dân chúng.
Do đó chính quyền nghĩ đến việc bày ra những chuyện động trời giả tạo
để đánh lạc hướng dân chúng, để tiếp tục cai trị đất nước này, để làm
giàu cho các viên chức cao cấp trong đảng, trong chính quyền và cho tài
phiệt trong nước cũng như nước ngoài.
ĐT 0909929584
Lm Chân Tín
http://vietcatholic.net/News/Html/58527.htm
——Φ——
Những tin đồn đang được loan truyền tại thủ đô Hà Nội
Mê Linh
HÀ
NỘI - Trong vài ngày nay, tại thủ độ Hà nội, giới trí thức, ngay cả một
số cán bộ, và những người am hiểu tình hình nội bộ các quan chức cộng
sản, v.v... đã bắt đầu có những cuộc bàn tán bên chén trà hay tại góc
phố quán cà phê... về sự kiện Thái Hà. Những tin đồn này hiện đang được
rỉ tai nhau. Chúng tôi xin ghi lại như sau:
Bất đồng nội bộ các cơ quan Nhà nước về hiện tình vụ việc Thái Hà
Theo tin từ một quan chức cộng sản cấp trung ương (xin được dấu tên)
hiện đang có sự bất đồng về vấn đề giải quyết cũng như qui kết trách
nhiệm nội bộ các cơ quan Nhà nước về hiện tình vụ việc Thái Hà.
Một nhóm quan chức Trung ương thì cho rằng, Hà Nội đã định hướng và xử
lý vụ việc Thái Hà không chuẩn xác nhất là trong thời điểm nhậy cảm
hiện nay, làm cho chính phủ khó khăn hơn trong công tác ngoại giao,
kinh tế …
Quan chức nhận định sai tình thế ngay từ đầu...
Vụ việc Thái Hà không thuộc loại việc đương nhiên phân cấp giải quyết
lần đầu cho địa phương. Nó được trung ương hết sức quan tâm và lo ngại
ngay từ đầu, khi họp nghe Hà Nội báo cáo. Theo đó, quan chức Hà Nội đã
khẳng định nắm bắt được vụ việc và sẽ giải quyết êm thấm …
Rồi địa phương nhận nhiệm vụ được tự việc giải quyết vụ Thái Hà, chưa
cần sự hỗ trợ của trung ương. Trong kế hoạch sơ bộ của Hà Nội (ngày
23.08) báo cáo trung ương các bước giải quyết vụ việc Thái Hà, không
thấy ưu tiên biện pháp dùng vũ lực, hay dùng các thủ đoạn nghiệp vụ
ngoài luật của công an để giải quyết …
Có lẽ quan chức Hà Nội không muốn để trung ương biết các vấn đề gai
góc, tồn tại của Hà Nội… Nếu để trung ương giải quyết ngay từ đầu, Hà
Nội sẽ phải báo cáo, công khai nhiều chi tiết … Sẽ làm lộ tẩy nhiều bí
mật "làm ăn" khác của quan chức Hà Nội …
Tính cách kiêu binh của các Quan chức Hà nội... muốn che dấu sự thực
Người ta cho rằng: quan chức Hà Nội là kiêu binh, cậy thế phân quyền,
phân chia lãnh địa, và tự cho rằng có "học" cao hơn các địa phương, có
nhiều kinh nghiệm cọ xát nơi đất thánh "Kinh kỳ"… Ít khi chịu qui phục
hoàn toàn trung ương … Quan hệ giữa các phe nhóm, giữa các quan chức
cộng sản Việt Nam là mối quan hệ rất tế nhị, phức tạp nhiều khi nó có
tính chất đấu trí, đối đầu như hoạt động của các cơ quan tình báo-phản
gián …
Sau khi vụ việc Thái Hà bùng nổ (ngày 28.08) Trung ương một lần nữa lại
để mắt tới Thái Hà … Quan chức Hà Nội càng lúng túng, nhưng vẫn cho
rằng kiểm soát được tình hình. Họ bắt đầu sử dụng các đầu mối trung
ương để tham gia giải quyết công việc như ban tôn giáo chính phủ, bộ
công an. Tuy nhiên họ vẫn chỉ đạo mọi hành động bởi vụ việc đã được
giao cho Hà Nội giải quyết lần đầu …
Hãy xem nhưng hành động và phản ứng của các quan chức trung ương tham
gia giải quyết vụ việc: Trưởng-phó ban tôn giáo chính phủ, thứ trưởng
bộ công an, người ta thấy các vị này hành động, phát ngôn rất mô thức,
thiếu "sinh khí" thậm chí chỉ làm cho hết "phần trách nhiệm qui kết" …
Hình như có sự thiếu tin tưởng lẫn nhau vì quyền lợi xung đột
Giới chính trị cộng sản cho rằng các vị quan chức trung ương tham gia
giải quyết vụ việc đang khi Hà Nội giữ quyền tổng chỉ huy. Muốn dậy cho
quan chức Hà Nội biết rằng đường hướng họ theo đuổi khó có kết quả mong
muốn … Họ không muốn nói ra, bởi trách nhiệm không phải của họ, măt
khác đây là vấn đề rất nhạy cảm, rất dễ bị qui kết là "gián điệp" của
Vatican, của CIA, nếu đưa ý kiến trái chiều khi không có thẩm quyền
quyết định …
Thiếu tướng giám đốc công an Hà Nội là người sẽ bị qui kết trách nhiệm
nặng nề nhất. Vì là người tham mưu quyết định cho thành uỷ, chính quyền
Hà Nội đứng ra lãnh nhận trách nhiệm giải quyết vụ việc trước trung
ương. Mấy ngày nay, người ta thấy ông Nhanh vận hết "công lực" mà công
việc chẳng đến đâu … Mặt mày thất sắc … Khi đi thăm khu đất Thái Hà, bộ
mặt võ biền của ông trông thật thảm hại… Một quan chức bộ ngoại giao
nói: "Sao lại để cho một tay võ biền giải quyết vụ việc 'Ngoại giao với
Thượng đế' cơ chứ" ???
Đang khi thành uỷ, chính quyền Hà Nội tin tưởng giao vụ việc Thái Hà
cho CAHN dưới bàn tay sắt của thiếu tướng Nguyễn Đức Nhanh, thì trung
ương vẫn âm thầm chỉ đạo một hướng khác theo sát, tìm hiểu sự việc cũng
như các diễn tiến hành động của CAHN … Đó là tổng cục 2 - Tổng cục tình
báo quân đội…
Sợ những vụ việc mờ ám trước đây của các quan chức sẽ bị phơi bầy ra ánh sáng
Sự việc Thái Hà ngày càng trở nên phức tạp không phải chỉ bởi tính chất
chính nghĩa, đòi công lý của giáo dân, của người dân, được cả thế giới
văn minh quan tâm, hậu thuẫn, mà từ vụ việc này, năng lực, lý lịch, các
"thương vụ" làm ăn mờ ám của quan chức từ trước còn trong nghi hoặc nay
tự bộc lộ …
Với người Công Giáo, thì đây là việc Chúa làm. Còn với người cộng sản
có chút "suy tư", đây là một màn "đi dây" nguy hiểm, một di sản "rách
nát" mà họ thừa kế từ chính sách cộng sản thời chiến… Với các phe cánh
quyền lực, thì đây là dịp để hạ bệ nhau, tranh chức tranh quyền.
(Hà nội ngày 15/9/2008)
Mê Linh
http://vietcatholic.net/News/Html/58561.htm
——Φ——
DÒNG CHÚA CỨU THẾ VIỆT NAM
Tu viện Thái Hà
180/2 Nguyễn Lương Bằng
Đống Đa, Hà Nội
Đt: 04. 8511 239
Hà Nội ngày 15 tháng 9 năm 2008
THÔNG CÁO
VỀ VIỆC TRỢ GIÚP VÀ ĐÓN NHẬN TIỀN BẠC, VẬT CHẤT
Để Giáo xứ Thái Hà-DCCT Hà Nội không bị hiểu lầm, để sứ mạng làm chứng
cho công lý và sự thật của toàn thể quý linh mục, tu sĩ và quý ông bà
anh chị em giáo dân trong ngoài Giáo xứ không bị tổn hại, Giáo xứ Thái
Hà-DCCT Hà Nội chúng tôi xin thông cáo :
1. Giáo xứ Thái Hà-DCCT Hà Nội không xin bất cứ cá nhân hay tổ chức nào trong ngoài nước trợ giúp tiền bạc, vật chất.
2. Giáo xứ Thái Hà-DCCT Hà Nội không uỷ nhiệm cho bất cứ cá nhân hay tổ chức nào trong ngoài nước tổ chức quyên góp tiền bạc, vật chất.
3. Giáo xứ Thái Hà-DCCT Hà Nội không nhận bất cứ sự trợ giúp tiền bạc, vật chất nào từ bất cứ cá nhân hay tổ chức nào gửi về từ ngoại quốc cách trực tiếp hay gián tiếp.
Giáo xứ Thái Hà-DCCT Hà Nội rất cảm động trước tấm lòng yêu thương bác
ái của quý vị ân nhân trong ngoài nước đã vì tình thương mà tự nguyện
quan tâm, giúp đỡ chúng tôi, đặc biệt là giúp đỡ các nạn nhân của các
vụ trấn áp.
Tuy nhiên trong hoàn cảnh tế nhị và phức tạp hiện nay, Giáo xứ Thái
Hà-DCCT Hà Nội chúng tôi chỉ xin được đón nhận từ quý vị ân nhân ở
ngọai quốc những lời cầu nguyện tha thiết và sốt sắng mà thôi.
Chúng tôi xin chân thành cám ơn quý vị ân nhân. Nguyện xin Thiên Chúa
qua lời chuyển cầu của Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, ban cho quý vị và mọi
người thân của quý vị muôn ơn lành.
Giáo xứ Thái Hà - Tu viện DCCT Hà Nội
Phát ngôn viên
Lm Phêrô Nguyễn Văn Khải DCCT
|