“New crack-down on Vietnamese dissidents: wrong and harmful
action for the ruler”
• của Phạm Hồng Sơn do Khánh Ðăng lược dịch.
Chiến dịch đàn áp mới đây đối với các nhà bất đồng chính kiến ở Việt Nam :
hành động sai lầm và tai hại cho kẻ cầm quyền
Ðảng cộng sản Việt Nam (ÐCSVN) –là đảng duy nhất đang cai trị Việt Nam hàng
thập niên qua, đã bị đặt vào một tư thế chẳng đặng đừng kể từ khi nhà cầm
quyền Trung Quốc quyết định thành lập một thành phố ở cấp quận huyện tên là
Tam Sa, trong đó bao gồm cả các quần đảo của Việt Nam, Hoàng Sa và Trường
Sa, vào tháng 12 năm ngoái. Thật ra thì Trung Quốc đã chiếm đóng toàn bộ
quần đảo Hoàng Sa và một phần của Trường Sa trong nhiều năm qua. Ðể duy trì
mức tăng trưởng trên 7 phần trăm, ÐCSVN phải có chiều hướng nghiêng về phía
thế giới Tây phương mang nhiều giá trị dân chủ đối nghịch lại với quyền cai
trị độc đảng.
Nhằm tiếp tục nắm giữ quyền lực độc đoán, ÐCSVN phải bám chặt lấy cái chỗ
dựa lý tưởng từ Trung Quốc, nhưng thật trớ trêu Trung Quốc lại có vẻ rất
hung hăng về vấn đề chủ quyền lãnh thổ của Viêt Nam. Sau những thái độ hèn
nhát ngần ngại không dám lên tiếng phản đối sự xâm lấn của Trung Quốc và ra
tay đàn áp tàn bạo những người muốn tổ chức các cuộc biểu tình công khai
chống lại bọn bá quyền Bắc Kinh, ÐCSVN mới đây cho thấy có vài hành động
đáng khen ngợi: khẳng định về chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Trường Sa
của một thứ trưởng ngoại giao để phản ứng lại sự phản đối của Trung Quốc về
dự án hợp tác thăm dò dầu khí ở vùng biển quanh đảo Trường Sa giữa Tập đoàn
Dầu khí Quốc gia Việt Nam (PetroVietnam) và công ty ExxonMobil, và việc
triệu tập các viên chức ngoại giao Trung Quốc ở Việt Nam để lên tiếng về một
bài báo đầy gây hấn khích động được đăng tải trên sina.com –một trang mạng
do Ðảng cộng sản Trung Quốc kiểm soát, đưa ra một kế hoạch rất chi tiết nhằm
tấn công và xâm chiếm Việt Nam trong vòng 31 ngày. Cả hai hành động hiếm có
này đã mang lại một sự tín nhiệm tuy nhỏ nhoi nhưng đáng giá cho ÐCSVN.
Nhưng chiến dịch đàn áp các nhà tranh đấu mà ÐCSVN vừa mới phát động hôm 10
tháng Chín có nhiều nguy cơ làm thiệt hại thêm đến tính chính đáng của họ.
Chiến dịch đàn áp này được bắt đầu chỉ có 2 ngày sau khi một người khách
Trung Quốc vừa đến Việt Nam, ông Wang Yang –một uỷ viên Bộ chính trị trung
ương Ðảng cộng sản Trung Quốc đồng thời là Bí thư tỉnh uỷ Quảng Ðông, bằng
vụ bắt giữ vào giữa đêm khuya 4 nhà bất đồng chính kiến : ông Nguyễn Xuân
Nghĩa, một nhà văn 59 tuổi vừa mới đoạt giải Hellman- Hammett, ông Phạm Văn
Trội một cử nhân xã hội học và là một nhà hoạt động nhân quyền lâu năm, ông
Nguyễn Văn Túc một nông dân nghèo bị đấu tố và anh Ngô Quỳnh một sinh viên
ủng hộ dân chủ. Cộng thêm vào chiến dịch đàn áp này, trước đó trong cùng
ngày, một blogger khá nổi tiếng tên Nguyễn Văn Hải (có biệt danh là Ðiếu
Cày) được biết đến nhiều qua các hoạt động chống Trung Quốc, đã bị tuyên án
2 năm rưỡi tù giam. Nhiều ngày kế tiếp, một số các nhà bất đồng chính kiến
khác bị gọi lên các đồn công an và nhiều người bị theo dõi cặn kẽ hoặc bị
hạn chế đi lại. Ngay khi lúc bài này đang được viết thì có thêm hai nhà bất
đồng chính kiến khác, cô Phạm Thanh Nghiên, một phụ nữ 31 tuổi vẫn còn đang
bị đau yếu, và ông Vũ Hùng một giáo viên 42 tuổi, đã bị còng tay dẫn đi sau
khi bị sách nhiễu nhiều ngày trời, riêng ông Vũ Hùng bị bắt đi với một biểu
ngữ có hàng chữ “Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam”.
Tất cả các nạn nhân bị bắt giữ được biết là nằm trong số những người sẵn
sàng hăng hái tham gia vào các cuộc xuống đường có nhiều khả năng xảy ra,
theo một lời kêu gọi được loan truyền rộng rãi cách đây nhiều tuần lễ trên
mạng internet, để biểu tình bên ngoài các văn phòng ngoại giao Trung Quốc ở
Hà Nội và Sài Gòn vào ngày 14/9/08 –nhằm đánh dấu lần thứ 50 ngày ký bản
thông báo của cựu Thủ tướng nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà Phạm Văn Ðồng
công nhận tuyên bố của Trung Quốc về chủ quyền trên vùng biển trong đó có
các quần đảo của Việt Nam, Hoàng Sa và Trường Sa, vào lúc đó thuộc về Việt
Nam Cộng Hoà. Lời kêu gọi biểu tình trên có lẽ cũng là một phản ứng mạnh mẽ
đối với bài báo đã đề cập trên mạng sina.com. Như sự việc đã xảy ra, cuộc
biểu tình dự kiến đã không biến thành hiện thực trong khi một lực lượng
thuộc đủ mọi thứ an ninh mật vụ được điều động đến các khu vực chung quanh
sứ quán Trung Quốc ở Hà Nội và lãnh sự quán của họ ở Sài Gòn.
Giới cầm quyền ở Viêt Nam, những kẻ vẫn ưa thích một trò chơi hai mặt, lợi
dụng sự mở rộng kinh tế về phía được Tây phương ủng hộ và tiếp tục duy trì
sự khép chặt chính trị lệ thuộc vào Trung Quốc, có lẽ nghĩ rằng chiến dịch
đàn áp này là việc làm đúng. Một mặt, chiến dịch đàn áp có thể đã reo rắc
thêm nhiều sợ hãi cho những người có ý định đứng lên tranh đấu cho tự do.
Mặt khác, chiến dịch đàn áp vào lúc này có thể làm dịu bớt đi nhiều lo ngại
của quan thày Trung Quốc về lòng trung thành trên mặt chính trị của Hà Nội
đối với họ, sau khi Việt Nam có nhiều hành động xích lại gần Hoa Kỳ mới đây.
Tuy nhiên, trong thực tế, kể từ năm 2000 thì tất cả các chiến dịch đàn áp
đối với các nhà bất đồng chính kiến ở Việt Nam đều có vẻ như là giúp làm nảy
nở thêm ra nhiều nhà bất đồng chính kiến và tranh đấu kiên cường khác. Ba
nhà bất đồng chính kiến trẻ tuổi bị bắt trong chiến dịch đàn áp năm 2002 ở
lứa tuổi vừa mới hơn 30, rồi lại thấy có nhiều kẻ đồng chí hướng với họ
trong đó nhiều người thuộc thành phần có học thức cao hơn và trẻ trung hơn.
Và bây giờ rất rõ ràng để nhận thấy rằng nhiều nhà bất đồng chính kiến khác
bao gồm nhiều sinh viên đang tiếp tục con đường tranh đấu sau khi có chiến
dịch đàn áp “tồi tệ nhất” (theo quan điểm của Hội Ân xá Quốc tế) kể từ 20
năm qua đang xảy ra, bắt đầu từ năm 2006.
Vào năm 2002, việc loan truyền êm thắm đến mọi người một bài viết của các
nhà bất đồng chính kiến được coi là một sự thành công, thì hiện thời mọi
người lại cảm thấy không thoả mãn với vài tập san xuất bản định kỳ chỉ có
khoảng 30 trang giấy khổ A4. Và một điều khác, quan trọng hơn đáng được đề
cập tới, là ước muốn và khát vọng cho một xã hội rộng mở đã trở nên vang
vọng và quyết tâm hơn. Các đảng phái không cộng sản, các hội đoàn tư nhân,
các buổi cầu nguyện chung cho quyền dân sự và các cuộc biểu tình rộng lớn
phản đối chính quyền địa phương, mặc dù vẫn còn rải rác, ở mức độ nhỏ và
thường bị đe doạ, thì không còn chỉ là một giấc mơ.
Không một ai chắc chắn rằng các vụ bắt bớ trong chiến dịch đàn áp vừa qua có
phải là nguyên nhân chính làm cho cuộc xuống đường ngày 14 tháng Chín bị
thất bại hay không, nhưng mọi người Việt Nam yêu nước đều tin chắc rằng các
vụ bắt bớ này đã làm hài lòng quân xâm lược Trung Quốc. Do đó chiến dịch đàn
áp vừa qua đã mang lại một sự nhục nhã to lớn cho ÐCSVN mà tính chính đáng
của họ chỉ còn sót lại rất ít ỏi.
Trong lúc này, ÐCSVN có thể làm ngơ những lời lên án của phương Tây về các
vụ xúc phạm nhân quyền vì quyền lợi kinh tế hình như có sức quyến rũ hơn các
giá trị tinh thần của nhân loại trong thời buổi khủng hoảng hiện nay, và thế
giới Tây phương đang bận rộn tìm cách đối phó với các sự kiện quan trọng như
chiến tranh lạnh.
Nhưng tất cả mọi chế độ dám khinh thường quyền lợi của đất nước và chỉ dựa
vào sự ủng hộ của nước ngoài sẽ không thể nào đứng vững. Và trong lịch sử
nhân loại, người ta có thể tha thứ cho một kẻ cầm quyền về nhiều lỗi lầm
hoặc ngay cả các tội ác, nhưng người ta không bao giờ tha thứ cho một “lỗi
lầm” phản bội tổ quốc hoặc âm mưu thông đồng với kẻ xâm lược. Một nhà triết
học theo đạo Khổng ở Trung Quốc vào thế kỷ thứ 2 trước Thiên Chúa giáng
sinh, Tuân Tử, đã nói rằng, “Dân là nước quan là thuyền. Nước đẩy thuyền đi
nhưng nước cũng có thể làm lật thuyền”. Do đó nhìn từ mọi khía cạnh, chiến
dịch đàn áp mới đây của ÐCSVN là sai lầm và tai hại cho chính họ.
Phạm Hồng Sơn
Việt Nam ngày 18/9/08
• Pham Hong Son
The Vietnam’s Communist Party (VCP)- the only party to rule Vietnam for
decades, has found itself in an dilemma since China’s Government decided to
found a new district-level city Tam Sa that includes Vietnam’s archipelagos,
Paracel and Spratley, in December last year. Actually, China invaded the
whole Paracel and parts of Spratley for years. To maintain economic growth
over 7% CPV has to incline more towards Western world that contains
democratic values opposed to one-party rule. To retain an authoritarian
power VCP has to hold on the ideological back-up of China but ironically
China is looking more aggressive to Vietnam’s sovereignty. After coward
reluctance to speak out against China’s invasion and deplorable repression
on people who wanted to organize public demonstrations against China’s
hegemony, recently CPV has shown few moves worth a praise: confirmation by a
deputy-foreign minister about sovereignty of Spratley, responding to an
objection of China to the cooperative project PetroVietnam- ExxonMobil in
exploring the sea around Spratley and evocation of China’s foreign officials
in Vietnam to say against an aggressive and provocative article posted on
sina.com – a website controlled by Chinese Communist Party, detailing a plan
to attack and conquer Vietnam in 31 days. Both of those two rare moves
brought a little but valuable credibility for VCP. But the crack-down VCP
just launched on dissidents on last September 10th risks to cost VCP’s
legitimacy more.
The crack-down began just 02 days after the arrival of a Chinese visitor,
Mr. Wang Yang - a member of Chinese Communist Party’s Politburo and Party
Secretary of Guangdong province, by arresting at mid-night 04 dissidents:
Nguyen Xuan Nghia, a 59 year-old writer and a fresh Hellman-Hammett prize
laureate, Pham Van Troi, a 36 year-old bachelor in sociology and
Human-rights activist for years, Nguyen Van Tuc, a denouncing impoverished
peasant and Ngo Quynh, a pro-democracy student. In addition, earlier on the
same day, a well-known blogger Nguyen Van Hai (nicknamed Dieu Cay) famous
for anti-China activities was sentenced to 2.5 years in prison. Next many
days, several other dissidents were summoned to the police office and many
other suffered close watch or limited travel. And right at the time of
devising this article two more dissidents, Pham Thanh Nghien, a 31 year-old
female still getting sick and Vu Hung, a 42 year-old teacher, have been
handcuffed away after being harassed for days, the former taken away with a
banner reading “ Paracel and Spratley belong to Vietnam”.
All arrested victims are believed to be among those who are keen on public
manifestation that was likely to happen upon a call spread few weeks ago on
the internet for a demonstration outside the China’s foreign offices in
Hanoi and Saigon on 14 September, 08 – the 50th day of anniversary for the
Communiqué by former Prime Minister Pham Van Dong of Democratic Republic of
Vietnam to recognize the declaration of China over sea sovereignty that
includes Vietnam’s archipelagos, Paracel and Spratley, at that time these
archipelagos belonged to Republic of Vietnam. The call might also be a
stronger response to the above-mentioned article of sina.com. As happened,
the demonstration failed to take place while a large contingent of all kinds
of security agents deployed to the areas around China’s Embassy in Hanoi and
China’s Consulate general in Saigon.
Those Vietnam’s Authorities who still favor a double-face game, taking
advantage of open economy towards Western support and retaining closed
politics towards China’s back-up, might think that the crack-down is right
to do. On one hand, the crack-down may sow more terror on people who intend
to stand up for freedoms. On the other hand, the crack-down, at this time,
may assuage their Chinese superiors’ worries over their political loyalty
after Vietnam’s recent closer moves to U.S.A.
However, in reality, since 2000 every crack-down on Vietnamese dissidents
have seemed to help give birth to other more challenging dissidents and
activities. 03 young dissidents arrested at their early 30’s in 2002’s
crack-down then saw many other fellows of whom several are more
highly-educated or much younger. And now it is clear to see many other
dissidents including students continued to go on the stage after the “most
severe” (viewed by International Amnesty) crack-down since 20 years that
took place at the beginning of the year 2006. In 2002, spreading smoothly a
dissident writing among the people was considered a success but now people
feel dissatisfied with some periodicals that contain each about 30 A4-size
pages. And one thing, much more important to mention, is wishes and
aspirations for an open society have become more vocal and determined.
Non-communist parties, private associations, public vigils for civil rights
and mass protests against local government, though still sparse, at a
small-scale and often facing threats, are no longer a dream.
No one is sure about whether the arrests of the recent crack-down were the
main cause of the failure of September 14th demonstration but every
Vietnamese patriot believes the arrests pleased the Chinese invader. So the
recent crack-down has brought a great disgrace on VCP whose legitimacy is
left a modicum.
For this moment, VCP could ignore Western blames over its Human-rights
abuses since economic interests seem much more alluring than spiritual
values of humanity in the crisis time and the Western world is getting busy
to tackle cold-war like incidents. However, every regime that despises the
country’s interests and only relies on foreign back-up could never stand.
And in the history of human-beings, people could forgive a ruler for many of
his mistakes or even crimes but never for a “mistake” of turning back to the
nation or plotting with the invader. A Chinese Confucian philosopher Xunzi
in 02nd century BC said, “The people are the water and the ruler a boat. The
water can keep the boat afloat, the water can also capsize it”. So in every
view, the recent crack-down by VCP is wrong and harmful for itself.
Pham Hong Son
Vietnam, September 18, 08
|