Kính dâng Đức Tổng Giám Mục Tổng Giáo Phận Hà nội
Lê Đạo
Sau
ngày 30.4.1975, bác sĩ Phạm thị Xuân Quế, một cơ sở việt cọng nội thành
ở Huế đã phát biểu : "Tôi hãnh diện vì là người Việt Nam bởi Việt Nam
đã đánh thắng được đế quốc Mỹ." Không biết đến nay bác sĩ Quế có còn
nhớ câu nói ấy của mình không; một khi đã là miếng chanh bị vắt kiệt
nước. Và sau 33 năm qua, bà ta đã nhìn thấy gì một khi Nguyễn Minh
Triết và Nguyễn Tấn Dũng đại diện cho nước Cọng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa
Việt Nam sang Mỹ "ăn xin" mà xe lại không dám treo cờ của đất nước mình!
Tôi
thì hoàn toàn không như bác sĩ Quế, bởi tôi không mê muội để không thấy
rõ bản chất và bộ mặt của cọng sản. Tôi không những đã không bị nhồi sọ
cái chủ nghĩa lạc hậu ấy, mà lại còn được trải nghiệm qua biến cố Tết
Mậu Thân mà lúc đó tôi chỉ mới học lớp 10 và là nạn nhân hụt trong cuộc
thảm sát kinh hoàng ấy.
Thế rồi, sau đó 7 năm, ngày Miền Nam bị
cưỡng chiếm, tôi đã phải trải qua các lớp học chính trị. Trong đó cán
bộ lớp, lớp trưởng – tổ trưởng, đã chủ trì các buổi thảo luận. Tôi phải
bấm bụng để nói lên những "nét ưu việt" của chủ nghĩa xã hội mà tôi
biết là không hề có.
Sau nầy, tôi gặp lại các ông cán bộ lớp của
tôi ngày xưa, mà bây giờ họ là giảng viên đại học, là nhà giáo ưu tú.
Hẳn nhiên họ là đảng viên kỳ cựu rồi! Tôi gặp lại họ và cho dù mình
không là tổ trưởng chủ trì thảo luận nhưng tôi có thể buộc họ phải trả
lời những gì họ đã buộc tôi phát biểu về cái gọi là "ưu việt" của chủ
nghĩa xã hội. Trước 1975, họ cũng là những sinh viên như tôi, đã trải
nghiệm xã hội dân chủ đa nguyên của Việt Nam Cọng Hòa. Bây giờ, sau 33
năm, họ cũng đã thấm thía bởi bằng chứng cụ thể đã đầy dẫy không kể hết
được, về mọi mặt, từ chính trị đến kinh tế, văn hóa xã hội,…Họ đã không
thể đưa ra được một "nét" nào gọi là "ưu việt" của xã hội cọng sản nầy.
Mà trái lại họ lại xin tôi: thôi đừng tra tấn họ nữa!
Tôi hoàn
toàn đồng cảm với Đức Tổng Giám Mục Tổng Giáo Phận Hà Nội khi bước chân
ra nước ngoài và cảm thấy hổ thẹn khi mang quốc tịch Việt Nam trong hộ
chiếu. Lý do thật dễ hiểu với cái mặc cảm của con dân của một đất nước
mà trước 1975, ai cũng có quyền ngẩng cao đầu khi ra nước ngoài. Việt
Nam Cọng Hòa thời đó cho dù đang bị cọng sản Miền Bắc đánh phá, mà văn
hóa xã hội vẫn phát triển và được thế giới công nhận. Chẳng hạn sinh
viên đi du học vẫn được nhận thẳng vào tất cả các trường đại học trên
thế giới. Còn bây giờ, văn bằng không được nước nào công nhận, ngay cả
các nước trong khu vực.
Nhìn chung về hiện tình đất nước thì tôi "không thể nào hãnh diện",có nghĩa là "hổ thẹn", về đất nước tôi đang sống, khi mà:
Đất nước độc tài đảng trị không hề có tự do dân chủ, nhân quyền. Các quyền căn bản của con người đều bị chà đạp. Đất nước không hề có luật pháp, mà chỉ là luật rừng. Đất
nước được lãnh đạo bởi một đám ngu dốt mê muội, chẳng qua một trường
lớp nào, chẳng hạn như cụ Đỗ Mười hoạn lợn, Lê Khả Phiêu, Nguyến tấn
Dũng,…. Đất nước không hề có chủ quyền và gần như là chư hầu của Đại Hán. Lãnh thổ thì lại đem dâng cho quan thầy. Đất nước mà truyền thông báo chí chỉ biết nói theo mệnh lệnh của đảng kể cả nói láo, tuyên truyền sai sự thật. Đất
nước mà công an cảnh sát quân đội đi bảo vệ đảng và trấn áp nhân dân
của mình khi họ thể hiện lòng yêu nước của mình, bảo vệ tài sản của
giáo hội mình,… Đất nước mà cảnh sát công an đi đánh phòng viên nước ngoài đến độ gây thương tích. Đất nước mà phụ nữ được bán làm nô lệ tình dục, công nhân được xuất khẩu để làm nô lệ, như đã xãy ra ở Mã Lai và Jordanie. Đất nước chậm tiến, lạc hậu về mọi mặt, từ khoa học kỹ thuật. đến y tế, giáo dục. Liên tục ở hạng chót trong các bảng xếp hạng. Đất nước tràn ngập những tệ nạn xã hội bên cạnh nạn tham ô tham nhũng của giới lãnh đạo. Đất nước mà xướng ngôn viên đài truyền hình quốc gia khi ra nước ngoài lại đi ăn cắp đồ ở siêu thị bị bắt quả tang. …………………………………………………
Làm
sao một đứa con trong gia đình có thể hãnh diện khi mà bố mẹ đã làm cho
con cái phải hổ thẹn với mọi người vì lối sống của mình, đưa gia đình
đến tình trạng bi đát trong nợ nần, tệ nạn nầy tệ nạn kia, …..
Ngài
chủ tịch nước Nguyễn minh Triết khi mang sứ mệnh đi quan hệ ngoại giao
với Mỹ đã không dương cờ, lại còn đi ngõ sau, có làm cho nhân dân trong
nước hổ thẹn không? Nguyễn minh Triết có phải đã chối bỏ "quốc tịch"
của mình khi không dương cờ?....
Nếu Đức Tổng Giám Mục Tổng
Giáo Phận Hà Nội nói rằng Ngài đã hổ thẹn khi mang hộ chiểu với quốc
tịch Việt Nam, thì tôi cũng đã hổ thẹn như Ngài. Không những thế tôi đã
phải khóc vì tủi và nhục khi nhìn người và ngẫm nghĩ đến ta. Chính vì
thế mà đã có một số người Việt Nam khi ra nước ngoài khi được hỏi
"Where are you from?" thì đã phải trả lời "I am Japanese." Chúng ta
không thể nào trách những người đó được bởi chính quyền cọng sản đã đưa
đất nước đi vào nghèo nàn, lạc hậu, đem lại những điều ô nhục cho đất
nước.
Muốn hãnh diện về đất nước mình, quốc tịch mình không còn
cách nào khác là thay thế bộ máy lãnh đạo cọng sản nầy bằng một tập thể
lãnh đạo tinh hoa của đất nước được nhân dân tự do lựa chọn để có thể
đưa đất nước đi lên hầu mọi người có thể ngẩng cao đầu với bạn bè năm
châu.
Tôi tự hào khi đất nước tôi có một Quang Trung Nguyễn
Huệ, một Lê Lợi, một Trần Hưng Đạo,…Tôi hổ thẹn khi đất nước tôi có một
Hồ chí Minh, một Nông đức Mạnh,…
Tôi hổ thẹn khi đất nước tôi đang đeo đuổi một chủ nghĩa ngoại lai, một đảng cọng sản đang tàn phá quê hương đất nước.
Và tôi hổ thẹn khi đất nước tôi đang được một đảng lãnh đạo chính là một ĐẢNG ĂN CƯỚP!
|