THÁI HÀ- TÒA KHÂM SỨ: CHUYỆN NHỎKhông
bàn đến chuyện nực cười, vô liêm sĩ của bộ phận cầm quyền đang hành xử
liên quan đến chuyện Thái Hà và Tòa Khâm sứ mấy ngày qua. Bởi chưng,
những chuyện thật như bịa là chuyện thường ngày của cái gọi là Chính
quyền độc tôn, độc quyền, độc đoán, độc tài và cả độc ác của nhiều quốc
gia xưa lẫn nay. Ta có toàn quyền nên ta làm gì cũng được. Ta luôn luôn
đúng nên ta bất chấp ngôn luận đó đây. Chỉ có ta lãnh đạo nên ta không
cần đối thoại với một ai. Chỉ có ta làm ra luật (Lập pháp) nên ta có
quyền bất chấp luật lệ! Chỉ có ta là người thi hành luật (hành pháp)
nên ta làm gì cũng là thực thi pháp luật. Chỉ có ta xét xử, chế tài (Tư
pháp) nên mọi sự đúng sai ở trong tay ta, và dĩ nhiên phần đúng là luôn
ở ta. Những ai làm khác ta, có ý kiến nghịch với ta đều là sai trái,
phạm pháp và hệ quả tất yếu là khởi tố, tù tội…
Thử hỏi vì sao
ngay tại mộ Thủ đô ngàn năm văn hiến, trong một hoàn cảnh lịch sử mà sự
thông tin không thể nào bị ém nhẹm, chưa kể là rất nhanh nhạy như hiện
nay, thế mà Chính quyền Thủ Đô Hà Nội lại có những hành vi ngược ngạo
như thế đối với bà con tín hữu Công giáo qua chuyện Thái Hà, đặc biệt
là chuyện Tòa Khâm Sứ khởi đầu vào ngày 19-9-2008.
Có nhiều
người nghĩ rằng đây là đòn đánh phủ đầu của giới cầm quyền muốn răn đe
các tôn giáo và vừa chứng tỏ uy lực của mình. Tuy nhiên theo thiển ý
của tôi, dù không loại bỏ các dụng ý trên, nhưng còn có một dụng ý khác
thâm độc hơn nhiều. Đó là chính quyền muốn gây một xì căng đan để
chuyển hướng dư luận trong và ngoài nước.
Vừa qua người anh em
“môi răng liền kề” là Trung Quốc vừa nhắc lại cái Công Hàm của Nguyên
Thủ Tướng Phạm Văn Đồng cách đây 50 năm, minh nhiên hay mặc nhiên công
nhận chủ quyền của Trung Quốc trên hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa.
Là người dân Việt yêu nước, thương nòi thì ai ai cũng căm giận, phẩn nộ
cái sự “bá quyền” của người “anh em”. Dĩ nhiên người ta không thể không
trách cứ hành vi của các vị cầm quyền phe ta trước đây. Trong số những
người căm phẩn và bày tỏ sự phản bác chuyện này có cả nhiều vị đã và
đang nắm quyền và nhất là những người đang quyết tâm hy sinh vì công
lý, vì dân chủ, vì hạnh phúc của quê hương Việt Nam. Một vài nhà dân
chủ ngồi tọa kháng đã bị bắt hay bị quản thúc cách này cách khác. Chắc
chắn vì quê hương dân tộc, vẫn có đó nhiều người đang nắm quyền chức
phẩn nộ, bất bình nhưng chưa có dịp biểu lộ chính kiến. Còn phía người
dân, đặc biệt thành phần trí thức thì có thể xả “xì trét” bằng các diễn
đàn “blog” này nọ.
Thử đặt mình vào kẻ cầm quyền:Tình
yêu quê huơng là một tình yêu không thuộc độc quyền của một ai, một tập
thể nào. Hơn nữa, là con dân Nước Việt, một đất nước có bề dày lịch sử
nhiều phong ba, bão tố trong việc bảo vệ sự độc lập tự do và vẹn toàn
lãnh thổ, thì lòng yêu nước như là cái gì vốn sẵn có trong máu huyết
từng người. Bất cứ giá nào cũng không thể để mất đất đai mà tiên tổ để
lại, dù là hải đảo xa xôi hay là giải đất biên giới phía Bắc. Không ai
dại gì đi chống lòng yêu nước của đồng bào mình, vì làm như thế là quá
“vong bản”, mất gốc. Nhưng người ta lại sợ những tấm lòng yêu nước ấy
có thể làm lung lay cái ghế, cái chức, cái quyền của mình đang nắm giữ.
Và chắc chắn sau những cái ghế, chức, quyền ấy là vô vàn bổng lộc bất
chính mình đang hưởng, đang thu có thể bị đe dọa.
Thời gian là
liều thuốc hữu hiệu trong nhiều trường hợp. Thiên hạ đã um sùm sùm lên
về các xì xăng đan qua chuyện “Năm Cam”, “Tân Trường Sanh”, “PMU
18”…nhưng rồi với thời gian cái gì cũng qua hay lắng dịu xuống mà thôi.
Vậy ta hãy làm cái gì đó để người ta tập trung chú ý mà lãng quên
chuyện bị mất đất, mất đảo của tổ tiên. Mãi lo tập trung chú ý vào
chuyện khác thì sau một thời gian dài ngắn, chuyện mất đất sẽ nhẹ đi
hay bớt ồn ào đi và thế là ta khỏi phải bị kết án về cái tội “gây hậu
quả nghiêm trọng” gần như là bán nước.
Không gì tuyệt vời cho
bằng tập trung sự chú ý vào cái việc đòi đất, đòi nhà của mấy người
Công Giáo. Nhân dân ta theo Công giáo chỉ là thiểu số. Bà con Phật tử
chính danh thì cũng không nhiều. Giữa người đạo này và đạo khác cũng có
đó nhiều sự không thuận thảo, chưa kể là vẫn có đó sự ganh tị tiềm
tàng. Khi ta đánh dân Công giáo thì ít nữa là có rất nhiều người cùng
đảng phái hay đang nắm quyền ủng hộ ta. Chưa kể số người có lập trương
trung dung, con số người vì sợ hãi không dám lên tiếng ở nước ta thì
đầy dẩy. Đánh vào đám dân Công giáo, bất chấp người vai vế, chức vị
nào, tuy có hơi bất nhân, hơi vô đạo, nhưng một mủi tên mà trúng hai
mục tiêu, nhất là mục tiêu chuyển hướng sự quan tâm của người dân ra
khỏi chuyện mất đất, mất đảo là ta thắng lớn.
Đã đánh là sử
dụng mọi thủ đoạn, kể cả thủ đoạn đê hèn. Chẳng hạn vừa qua thông tin
truyền hình và báo chí Việt Nam chúng ta cắt xén câu phát biểu của Đức
Tổng Giám Mục giáo phận Hà Nội để gây bức xúc trong lòng những người
dân Việt yêu nước, thương nòi. Đúng là một chiêu tuyệt độc mà việc giải
độc không phải dễ dàng gì khi mà Chính quyền độc nắm phương tiện truyền
thông đại chúng. Trong khi nội dung lời phát biểu của Đức Tổng Hà Nội
là chúng ta, chính quyền và các tổ chức tôn giáo, các tập thể xã hội…
cần chung vai sát cánh làm việc cách hợp lý để thế giới kính trọng Việt
Nam ta mỗi khi có người đi ra nước ngoài, thì Chính quyền chúng ta làm
cho người dân hiểu ngược lại là Ngài Đức Tổng vong bản khi “cảm thấy
nhục nhã” vì mang hộ chiếu Việt Nam. Đánh được người cầm đầu thì bà con
các tôn giáo khác lẫn bà con lương dân và người cộng sản sẽ cho rằng
người Công giáo là phản quốc thảy thảy.
Thử đặt mình vào người bị đánh: Thái Hà – Tòa Khâm sứ là chuyện nhỏ.Hội
Thánh Việt Nam đã mất biết bao nhiêu cơ sở, biết bao nhiêu đất đai hợp
pháp của mình? Nếu làm con số thống kê thì nhiểu người phải há miệng
kinh ngạc. Đã mất nhiều như thế mà còn gồng vai để đòi lại một mảnh
đất, một căn nhà làm gì? Khi phía Chính quyền khăng khăng không chịu
nhượng bộ, không chịu thua lý, dù không có lý chút nào, thì chuyện kiên
trì chịu khổ, chịu bách hại có mang lại kết quả gì chăng? Con kiến mà
kiện củ khoai! Mấy ông chủ hữu danh vô thực mà dám đi kiện các đầy tớ
có đủ đầy súng ống hả! Chuyện dã tràng se cát thôi.
Không, nhiều
vị lãnh đạo Công giáo đã từng tuyên bố rằng chuyện đất đai nhà cửa chỉ
là chuyện nhỏ. Đó chỉ là cái nhân, cái cớ (nói theo tiếng nhà Phật là
cái duyên) để đấu tranh cho công lý ngự trị trên quên hương đất Việt.
Rất có thể việc đấu tranh đòi đất, đòi nhà sẽ thất bại, nghĩa là không
đòi được gì cả và có thể phải chuốc lấy sự bách hại, tù tội… nhưng
tiếng nói đạo đức, nhân nghĩa, tiếng nói công lý lại được cất lên khắp
mọi miền đất nước. Hơn nữa khi ánh sáng bừng lên thì nhiều cái nhơ nhớp
sẽ lộ diện.
Một thiển ý đáng lưu ý: Giải độcTheo thiển ý của tôi, để cho tiếng nói của công bình của chân lý được cất lên thì tiên vàn cần phải “GIẢI ĐỘC”.
Trong
phạm vi gia đình, một người cha độc đoán, độc quyền, độc tài thì cả nhà
sẽ ở trong địa ngục. Trong phạm vi xã hội, nếu một tổ chức kinh tế nắm
độc quyền, chẳng hạn như cái “Ông Điện Lực”, thì xã hội sẽ vô vàn điêu
đứng mà chúng ta đã chứng kiến hết năm này đến năm khác. Đã độc quyền
thì ông tự tiện “cúp điện” tùy hứng làm cho nhân dân, cách riêng, các
nhà sản xuất điêu đứng.
Trong phạm vi quốc gia, nếu có một tổ
chức độc quyền lãnh đạo đất nước, chẳng hạn đảng cộng sản, thì đảng sẽ
ở trên mọi cơ cấu quyền lực. Quốc Hội (Lập Pháp) cũng chẳng là gì. Muốn
thông qua bộ luật nào hả? Phải theo sự lãnh đạo của đảng. Chính Phủ ư?
Đảng ra lệnh là ngay Thủ Tướng (Hành Pháp) cũng phải tuân hành, chẳng
hạn như chuyện ông Thứ trưởng Bộ Giao Thông Nguyễn Việt Tiến đấy. Còn
Tư Pháp thì sao đây? Công an, Viện Kiểm Sát, Tòa án đều là công cụ của
đảng mà thôi. Đảng biểu bắt ai, khởi tố ai, bỏ tù ai thì chuyện phải
xảy ra như vậy.
Người dân khiếu kiện, tập thể tôn giáo đòi hỏi
sự công bằng, quả là chuyện quá khôi hài và vô ích. Ai đứng ra làm
trọng tài xét xử đây? Cả Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp đều do đảng đặt
ra và lãnh đạo. Không bao giờ có chuyện đảng xử đảng thua dân, thua các
tập thể tôn giáo… Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có vài ba chuyện lẻ tẻ mà
đảng chỉ đạo hay bật đèn xanh khi một cơ quan Tư Pháp nhìn nhận sai lầm
và bồi thường cho nạn nhân oan sai để cho dân tưởng rằng luật pháp
nghiêm minh hay để làm mặt, làm mủi với thế giới.
Đã độc quyền
là độc đoán, đã độc đoán là độc tài, và chuyện độc ác là chuyện đương
nhiên xảy ra. Cần phải giải độc ngay để người dân nước Việt chúng ta
thoát ách lầm than khốn khổ, để đất nước Việt Nam có cơ hội bay lên
ngang tầm với bạn bè năm châu.
Làm sao để giải độc đây? Có
người đề nghị là lấy độc trị độc. Một phương sách khá hay và rất có thể
có ngay hiệu quả nhưng không hợp với tinh thần Tin Mừng. Vậy chỉ có
cách là “không sợ độc”, sẵn sàng đối diện với “sự độc” và sẵn sàng đón
nhận mọi sự xấu do cái độc gây ra. Và chuyện vác thập giá, chuyện hy
sinh là chuyện đương nhiên. Không qua thập giá thì sẽ không đến vinh
quang.