Trần Khải
Kính xin Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam đón nhận
lời đề cử nơi đây: chị Phạm Thanh Nghiên, người vừa bị 30 công an vào
tận nhà bắt ở Hải Phòng hôm 18-9- 2008, là người nên được trao Giải
Nhân Quyền Việt Nam 2008 vào cuối năm nay.
Trong danh sách đang được nhiều đồng bào gửi đề cử tới Mạng Lưới NQVN (trên mạng www.vnhrnet.org
ghi hạn chót đề cử là ngày 30-9-2008), chắc chắn là cũng có nhiều người
xứng đáng vinh danh tương tự, như nhà báo tự do Điếu Cày, người vừa bị
án tù 30 tháng vì công an quy chụp là trốn thuế; như ký giả Trương Minh
Đức, hồi tháng 7-2008 bị xử phúc thẩm 5 năm tù giam; như thầy giáo Vũ
Hùng ở Hà Tây, người bị công an bắt khẩn cấp vào cùng ngày với chị Phạm
Thanh Nghiên; và như một số nhà dân chủ khác... Xin MLNQ đón nhận lời
đề cử này của một người cầm bút nóng lòng với ước mơ dân chủ của đồng
bào: nếu có thể trao giải cho nhiều vị cùng lúc, thì là tốt; nhưng nếu
phải chọn duy nhất một người, những dòng chữ này xin đề cử chị Nghiên.
Xin hãy trao giải nhân quyền 2008 cho chị Nghiên,
và hãy dịch tất cả các văn bản liên hệ về chị ra nhiều ngôn ngữ, và
gửi lên các tổ chức nhân quyền quốc tế. Không có bao nhiêu hình ảnh xúc
động như thế. Hình ảnh một người phụ nữ đang mang nhiều bệnh, đã can
đảm nộp đơn xin biểu tình, bị từ chối, về nhà ngồi tọa kháng và tiên
đoán là sẽ bị bắt... Và chị Nghiên đã bị bắt, đúng như chị đã tiên đoán.
Kính thưa Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam: hãy cho
thế giới nhìn thấy chị Phạm Thanh Nghiên, một hậu thân của bà Trưng, bà
Triệu. Hãy cho thế giới thấy rằng trong khi dân tộc Miến Điện tự hào vì
có bà Aung San Suu Kyi, thì dân tộc Việt cũng tự hào vì có chị Phạm
Thanh Nghiên, người bị vây giữa rừng công an mà vẫn bình tỉnh ngồi
xuống tọa kháng để đòi nhân quyền và đòi giữ các đảo Biển Đông.
Báo mạng DCVOnline
(http://dcvonline.net/php/index.php) hôm 18-9-2008 đã phỏng vấn mẹ và
anh của chị Phạm Thanh Nghiên, ngay trong ngày sau khi chị bị bắt.
Bài phỏng vấn này cho biết:
"Cô Phạm Thanh Nghiên đã bị gần 30 công an các cấp
đến nhà đọc lệnh bắt giữ vào lúc 13:45 hôm nay tại nơi cư trú ở phường
Đông Hải, quận Hải An, thành phố Hải Phòng.
Theo mẹ của cô Nghiên là bà Nguyễn Thị Lợi, thì cô
bị cáo buộc đã vi phạm vào điều 88 luật Hình sự của nước Cộng hòa XHCN
Việt Nam: "Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hoá phẩm có nội
dung chống Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam" vì tấm biểu ngữ
bằng vải mang dòng chữ "Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam" mà cô để
trước mặt khi tọa kháng tại nhà.
Trong thời gian này, Phạm Thanh Nghiên đang theo
đuổi vụ kiện Ủy ban nhân thành phố Hà Nội ra tòa án hành chánh vì đã
bác đơn xin phép biểu tình của cô.
Hôm 11/09, lúc 16:00, nhiều công an cũng đã đến
lục soát nơi ở của cô Phạm Thanh Nghiên và mang đi rất nhiều tài liệu,
sách vở cùng với máy tính, điện thoại di động. Sau đấy, cô Nghiên đã bị
công an các cấp yêu cầu đến trụ sở làm việc mỗi ngày.
Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với luật sư Lê Trần
Luật là người đang đảm nhận bảo vệ pháp lý cho cô Nghiên nhưng điện
thoại của luật sư Luật bỗng dưng ở "ngoài vùng phủ sóng"..." (hết trích)
Mẹ của chị Nghiên là bà Nguyễn Thị Lợi, và anh
trai của chị Nghiên là ông Phạm Thanh Sơn cho phóng viên báo DCVOnline
biết, theo lời công an thì lý do bắt chị Nghiên không phải là vì tọa
kháng, mà vì chị Nghiên viết khẩu hiệu "Hoàng Sa - Trường Sa là của
Việt Nam" trên một băng vải để phản đối công hàm của Phạm Văn Đồng đã
ký trước đây. Công an gọi khẩu hiệu đó là văn hóa phẩm chống nhà nước...
Chị Phạm Thanh Nghiên đã từng trải qua các đàn áp
của công an nhiều thời gian trước đây. Gần nhất là hồi tháng 7-2008.
Đài RFA (http://www.rfa.org/vietnamese) trong bản tin ngày 6-7-2008 đã
phỏng vấn chị Nghiên, sau khi chị bị "đánh đập tàn tệ ở giữa đường giữa
phố" tại Hải Phòng vào ngày Thứ Sáu 4-7. Lúc đó, chị vừa ghé thăm nhà
văn Nguyễn Xuân Nghĩa, cũng là một nhà hoạt động dân chủ. Chị kể với
phóng viên RFA:
"... 1 người đánh, 3 người đứng xem
Phạm Thanh Nghiên: Tôi bị hành hung vào chiều hôm
nay, vào lúc khoảng 5 giờ chiều, giờ Việt Nam. Khi tôi đến thăm nhà văn
Nguyễn Xuân Nghĩa sáng nay, thì gia đình nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa và
tôi đã phát hiện ra là có 2 thanh niên ngồi ở bên đường để theo dõi
chúng tôi.
Việc này không lạ gì với chúng tôi vì chúng tôi
vẫn thường bị an ninh theo dõi như vậy. Khi tôi từ giã ra về thì họ lại
bám theo tôi. Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa và tôi đều biết là họ đang theo
đằng sau. Đi được nửa chặn đường thì họ ép xe đạp của tôi vào lề đường.
Họ đi bằng 2 xe gắn máy và có 4 thanh niên, họ
giật mũ, giật khẩu trang của tôi, sau đó thì họ đấm liên tục vào mặt và
vào đầu của tôi rất là đau. Sự việc xảy ra rất là nhanh, tôi không thể
nào lường trước được.
Họ đánh rất bất ngờ, một người đánh còn 3 người
kia thì đứng nhìn. Khi người dân đi đường can thiệp thì 3 người kia đe
doạ và đuổi người dân đi, không cho ai can cả và họ tiếp tục đánh vào
đầu, vào thái dương và vào mặt của tôi.
Khi tôi hỏi họ tại sao lại đánh tôi và tôi khẳng
định họ là công an thì họ mới dừng tay và bỏ đi. Trong lúc đánh tôi, họ
chửi tôi bằng những danh từ rất tục tĩu, bẩn thỉu, họ còn đe dọa là tôi
phải ngừng ngay lại những việc đang làm và cảnh cáo tôi là sẽ còn nhiều
lần sau nữa nếu tôi không nghe lời họ..." (hết trích)
Khi quyết định ngồi tọa kháng để phản đối công hàm
Phạm Văn Đồng, chị Phạm Thanh Nghiên đã tiên liệu rằng công an sẽ bắt.
Bản văn "Tâm Thư" chị viết ngày 13-9- 2008 đã nói rằng chị dự định biểu
tình trước sứ quán Trung Quốc ngày 14-9-2008, đúng 50 năm ngày ông Phạm
Văn Đồng ký công hàm Biển Đông, và nếu bị công an ngăn cản, chị sẽ về
nhà tọa kháng. Bản "Tâm Thư" viết như sau:
"Tâm thư
Trong suốt chiều dài lịch sử hào hùng của dân tộc
Việt Nam, hàng hàng lớp lớp các thế hệ tiền nhân cống hiến cuộc đời,
mạng sống của mình cho sự nghiệp cứu nước và dựng nước. Giải giang sơn
gấm vóc mà chúng ta có được ngày hôm nay đã nhuộm thắm mồ hôi, xương
máu của biết bao công dân Việt Nam đầy lòng ái quốc. Trong trách nhiệm
của một con dân Việt Nam, trong sự biết ơn và trân quý những hy sinh
xương máu của tổ tiên, tôi tự cho mình có bổn phận phải tiếp nối truyền
thống bảo vệ và gìn giữ đất nước. Sự gìn giữ và bảo vệ không chỉ đơn
thuần ở từng mét vuông lãnh thổ mà còn là danh dự và niềm tự hào của
dân tộc Việt Nam. Sự gìn giữ và bảo vệ này nằm trong tinh thần Tổ Quốc
trên hết, đứng trên mọi bất đồng về ý thức hệ, chính kiến, tổ chức và
đảng phái.
Cách đây đúng 50 năm, vào ngày 14 tháng 9 năm
1958, ông Phạm Văn Đồng đã đại diện đảng Cộng sản Việt Nam ký bản công
hàm chấp nhận và tán thành bản Tuyên bố của đảng Cộng sản Trung Quốc về
bề rộng lãnh hải của Trung Quốc trong đó bao gồm các quần đảo Trường Sa
và Hoàng Sa, vốn tự nghìn đời thuộc vào lãnh thổ Việt Nam. Đây là một
hành động cúi đầu bán nước của đảng cầm quyền CSVN đối với ngoại bang,
chưa kể là ông cựu thủ tướng Phạm Văn Đồng vào thời điểm đó không có
thẩm quyền ấy vì 2 đảo Trường Sa và Hoàng Sa lúc ấy thuộc về quyền
trách nhiệm sở hữu của miền Nam Việt Nam Cộng Hòa. Nhân dân Việt Nam
chưa bao giờ và sẽ không bao giờ chấp nhận sự dâng hiến này của đảng
CSVN. Hoàng Sa và Trường Sa muôn đời vẫn là lãnh thổ của Việt Nam.
50 năm trôi qua, mối nhục mất đất mất biển lại bị
tiếp nối bởi nhiều sự dâng hiến khác, vì quyền lợi riêng tư, của thiểu
số cầm quyền. Điển hình là Hiệp định về biên giới trên đất liền Việt
Nam-Trung quốc vào ngày 30-12-1999 và Hiệp định phân định lãnh hải Việt
Nam-Trung quốc ngày 25-12-2000. 789 cây số vuông dọc biên giới Trung
Việt, trong đó có thác Bản Giốc và Ải Nam Quan cùng một phần lãnh hải
của dân tộc lại bị dâng hiến cho ngoại bang. Thêm một lần nữa, độc lập
của Việt Nam lại bị xâm phạm, danh dự của dân tộc Việt Nam lại bị chà
đạp. Trong khi đó, mọi tiếng nói, hành động bày tỏ quan điểm của công
dân Việt Nam về Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, mọi thái độ thể
hiện lòng yêu nước và bảo vệ sự vẹn toàn của lãnh thổ cha ông của người
dân đã bị thẳng tay đàn áp, bắt bớ hoặc giam cầm.
50 mươi năm trôi qua nhưng chúng ta không thể
quên. Vì một phần thân thể của đất mẹ vẫn còn bị cắt đứt. Chúng ta
không thể cúi đầu. Vì danh dự và tự hào dân tộc vẫn là một vết nhục
chưa được xóa nhòa. Chúng ta không thể im lặng. Vì im lặng là đồng ý
với hành động bán nước. Chúng ta không thể buông xuôi. Vì mọi sự thờ ơ
và buông xuôi sẽ dẫn đến những hành động bán nước tiếp diễn trong tương
lai. Chúng ta, không những phải nỗ lực lấy lại những gì đã mất, mà còn
phải ngăn chận những gì sẽ mất trong tương lai. Một người, chúng ta sẽ
không thành công. Một ngày, một tháng, một năm là quá ngắn để đạt được
mục đích. Nhưng với nhiều công dân Việt Nam, bằng trách nhiệm, lương
tâm và lòng yêu nước, bằng chiều dài cuộc sống của chúng ta, chúng ta
sẽ thành công trong việc tiếp nối sự nghiệp cứu nước và giữ nước của
tiền nhân.
Trong sự ý thức về trách nhiệm của một công dân
Việt Nam, trong tinh thần Tổ Quốc trên hết, tôi quyết định sẽ tọa kháng
ngay trước nhà của tôi khởi từ ngày 14 tháng 9 năm 2008 trở đi để phản
đối hành động bán nước, dâng hiến Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Quốc
cách đây 50 năm. Lý do tôi phải chọn hình thức đấu tranh này là vì tôi
đã từng nộp đơn xin phép nhà nước để được biểu tình, để được làm theo
đúng pháp luật quy định của nhà nước, hầu không bị công an vô cớ đàn áp
và vu khống như những lần tham dự biểu tình trước, nhưng đơn xin phép
của tôi cũng đã bị bác bỏ, và bản thân tôi lại bị hành hung. Tôi khiếu
tố và đơn khiếu tố ấy cũng bị tòa từ chối không giải quyết. Tôi không
còn lựa chọn nào khác trừ phương thức đấu tranh tọa kháng ngay tại nhà
tôi để thể hiện quyền bày tỏ thái độ của tôi, một quyền mà chính hiến
pháp nhà nước trong điều khoản 69 cũng đã ghi rõ. Và lần này, nếu nhà
nước đàn áp, sách nhiễu hay xử dụng bạo lực với tôi, hay thậm chí án tù
với tôi, thì ít ra tôi cũng đã thể hiện qua chính sự an nguy của tôi
cho cả thế giới được biết sự thật của đất nước này là không hề có tự do
ngôn luận, cho dù là ngay tại chính nhà mình sở hữu.
Tôi cũng tọa kháng để phản đối mọi hành động khiếp
nhược của nhà nước này trước ngoại bang phương bắc nhưng lại hung hãn
đàn áp mọi tiếng nói, mọi thái độ bày tỏ lòng yêu nước của công dân
Việt Nam. Đây chỉ là một việc làm nhỏ bé mà cá nhân tôi có thể làm được
trong lúc này. Nhưng dù là một hành động nhỏ bé, nhưng với tinh thần
đất nước là của chung, tôi xin kính khẩn kêu gọi mọi tầng lớp công dân
Việt Nam, quý bác, quý chú đã từng hy sinh cuộc đời của mình cho nền
độc lập của đất nước, các anh chị và các bạn trẻ đang mong ước đất nước
Việt Nam sẽ ngẩng cao đầu với cộng đồng nhân loại, hãy cùng với tôi bày
tỏ thái độ và lòng yêu nước của mình ngay tại chính nhà của quý vị, bất
cứ ngày nào khởi từ ngày 14 tháng 9 này trở đi, nếu như quý vị cũng như
chúng tôi bị ngăn cấm, không thể đến được nơi biểu tình ở Hà Nội vào
14/09 trước sứ quán Trung Quốc.
Mục đích duy nhất của hành động tọa kháng của tôi
là bày tỏ lòng yêu nước và nhắc nhở cho chính tôi và đồng bào của tôi
về mối nhục mất đất, mất biển và tôi mong mỏi được sự hỗ trợ và đồng
thuận của nhiều người qua những hành động cụ thể. Nếu tôi bị bắt giam
thì chắc chắn "tội" của tôi và đó là là tội duy nhất của tôi, là đã dám
công khai bày tỏ lòng yêu nước của mình. Và nếu vì yêu nước mà bị giam
cầm thì tôi rất sẵn sàng và hãnh diện đón nhận bản án tù ấy bất cứ lúc
nào. Và nếu như tôi bị bắt giam trước khi tôi có cơ hội toạ kháng tại
nhà như ước muốn, thì tôi sẽ tọa kháng phản đối trong nhà tù. Đối với
tôi những khó khăn này rất là nhỏ bé so với những hy sinh của các bậc
tiền nhân, của các vị cha chú đi trước tôi đã trải qua trong sự nghiệp
bảo vệ đất nước.
Kính mong,
Ngày 13 tháng 09 năm 2008
Công dân Phạm Thanh Nghiên
17 Phương Lưu 2, Phường Đông Hải, Quận Hải An, Hải Phòng"
Nơi đây, để kết, xin trân trọng đề cử lên Mạng
Lưới Nhân Quyền Việt Nam hồ sơ nhà dân chủ Phạm Thanh Nghiên cho Giải
Nhân Quyền Việt Nam 2008. Bản "Tâm Thư" trên, với việc ngồi tọa kháng
giữa một chế độ công an trị và bên một biểu ngữ đòi giữ các đảo Biển
Đông... Còn hình ảnh nào đẹp hơn không?
|