Thứ Sáu, 2024-11-22, 3:27 AM
Welcome Guest | RSS

Dân Chủ Cho Việt Nam

Main » 2008 » Tháng Chín » 27 » Thái Hà - Tòa Khâm sứ: Phúc cho ai về được Hà Nội
6:20 AM
Thái Hà - Tòa Khâm sứ: Phúc cho ai về được Hà Nội

Trước hết, tôi xin kể lại một câu chuyện của tôi.

Nhớ khi còn làm bên VTV9, một lần tới phỏng vấn Nguyên Tổng Biên tập của Báo Sài Gòn Giải Phóng về vấn đề giáo dục, trước khi phỏng vấn, ông Tổng Biên tập còn hỏi đi hỏi lại tôi rằng: “Anh muốn tôi trả lời theo hướng nào? Tôi bảo: Bác cứ thoải mái trả lời, về bọn con sẽ trích những đoạn thích hợp thôi ạ.”

Nguyên Tổng Biên tập của một tờ báo Cộng Sản hàng đầu Việt Nam đã hỏi tôi như thế đấy!

Tất cả những lời phỏng vấn – như tôi và mọi người đã từng làm, luôn luôn được “mớm” câu trả lời trước (và sẽ chỉ dừng lại khi câu trả lời phỏng vấn đạt nhất) – Tôi đã bỏ làm việc cho truyền hình, báo chí Cộng Sản khi thấy rằng: ở Việt Nam không có tự do báo chí. (Ngày còn học đại học, tôi đã ước ao được làm báo bao nhiêu thì khi làm báo rồi tôi lại thất vọng bấy nhiêu…)

Tối ngày 25/09

Đài Truyền hình Việt Nam dành hẳn một thời lượng đáng kể với sự tham gia của 2 Biên tập viên (cho cả nước biết rằng đây là vấn đề thực sự nghiêm trọng) để diễn lại tuồng hài kịch Toà Khâm Sứ với một lời dẫn “Nhìn lại toàn bộ sự việc Toà Khâm Sứ”.

Vẫn giọng điệu cũ, vẫn vin vào sự “cắt dán” (xưa nay vốn là truyền thống của Báo chí -Truyền hình) lời phát biểu của Đức Tổng Ngô Quang Kiệt để tiếp tục vu khống, mạ lị cùng với những lời phỏng vấn của những công dân “ưu tú” tít tận Quận Cam – Hoa Kỳ tới Thày và trò của đại học Tây Nguyên và những cựu chiến binh ở Phường Bến Nghé – Sài Gòn.

Tôi thấy nực cười nhất là đoạn trả lời phỏng vấn của anh chàng giảng viên Lịch sử trường Đại học Tây Nguyên với nội dung: “Tôi là một giảng viên lịch sử, tôi nghiên cứu rất kỹ về lịch sử Việt Nam và tôi thấy rằng lịch sử mảnh đất 42 Nhà Chung và 178 Nguyễn Lương Bằng xưa nay thuộc về sự quản lý của Nhà nước…”. Tôi thật không hiểu, anh chàng này xưng danh là một Giảng viên lịch sử mà lại có lời nói đi vào “lịch sử” như thế? Nếu thực sự ông nghiên cứu rất kỹ lịch sử của Việt Nam và biết cả lịch sử của số 42 Nhà Chung và số 178 Nguyễn Lương Bằng, tôi dám cá là ông ta biết cả lịch sử các ngôi vila, biệt thự của nhà ông Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Trương Vĩnh Trọng... của những Tướng Hưởng, Tướng Nhanh… cùng tất cả lịch sử của mọi số nhà, mọi mảnh đất của mỗi gia đình, cơ quan, đoàn thể… trên khắp Việt Nam!!!

Thật đáng nực cười cho một người vốn được gọi là “Tri thức”.

Thật thảm hại thay, đến cuối đoạn phóng sự, giữa trường quay của truyền hình, giọng nói vốn sang sảng của hai Biên tập viên Đức Hoàng và Quang Minh đã run lên đầy sợ hãi.

Chính quyền Hà Nội sẵn sàng để mất 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, sẵn sang bỏ qua sự lạm phát của nền kinh tế đất nước, sẵn sàng chà đạp lên luật pháp mà chính họ đã ngày đêm tạo ra để bảo vệ cho bản thân họ để điều khiển đám công an, đám chó nghiệp vụ, đám thanh niên mặc áo xanh tình nguyện, đám hút chích du thủ du thực đến quậy phá Đất Chúa, Nhà Chúa, đến khủng bố những người chân lấm tay bùn, những người buôn thúng bán bưng, những linh mục tu sĩ trong áo chùng thâm hiền hoà. Những người vốn chỉ quen “tay cuốc, tay cày – tay nến, tay hương” nay phải đối mặt với những chặng đường gian khổ. Bị ngăn cấm, đe doạ, bắt bớ, tra khảo, đánh chặn từ quê, về tới Hà Nội lại bị bao vây bởi những hàng rào kẽm gai với loài ưng khuyển, phải đối mặt với bạo hành khủng bố - biểu tượng của quyền lực độc đoán bộ máy nhà nước.

Linh Địa Thái Hà đã bị phong toả, Toà Khâm Sứ đã bị quần nát, Tượng Đức Mẹ Sầu Bi và Thánh Giá đã bị trộm đi. Nhưng con người vẫn còn đấy. Đức tin vẫn còn đấy. Hàng ngàn người vẫn ngày đêm tuôn về Hà Nội, Hàng triệu người Công Giáo Việt Nam vẫn ngày đêm cầu nguyện, sát cánh với Đức Tổng Giám Mục, sát cánh với giáo xứ Thái Hà, với các Cha DCCT. Cả thế giới đang dõi mắt hướng về Hà Nội. Giữa kẽm gai, roi điện, hơi cay, giữa giày đinh sung ống hoà lẫn tiếng chó sủa, niềm tin đã, đang và sẽ mãi bùng cháy hơn bao giờ hết. Tôi nhớ lại lời Đức Giám Mục Thái Bình “Chào các bạn, tôi đi tù”, tôi cũng nhớ tới lời của Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt “Nếu vì cầu nguyện mà phải đi tù, tôi xin đi tù thay cho tất cả mọi người”, hay mới đây nhất, giữa Linh Địa Thái Hà, Cha Phero Nguyễn Văn Khải đã cất cao tiếng nói ngay đầu thánh Lễ “ Kính chào anh chị em. Tôi vẫn còn đây, chưa bị bắt đi tù như nhưng gì anh chị em được nghe”.

Những tiếng nói đầy hào sảng, những bước chân trên khắp mọi phường quê, chốn chợ Việt Nam đang ngày một tuôn về với Toà Khâm Sứ, với Linh Địa Thái Hà. Dẫu vẫn biết rằng, ở chốn ấy máu đã đổ, nước mắt đã rơi giữa những cuộc khủng bố điên loạn của chính quyền, dẫu biết rằng, Hà nội - ở chốn ấy giăng đầy rào kẽm, thép gai, với đám tay sai của họ. Nhưng họ không thể không về, trái tim thúc giục họ phải về với Đất Mẹ, về với Chủ Chiên để đoàn chiên cất cao tiếng hát Công Lý và Hoà Bình, tiếng hát của người bị bách hại trong niềm hân hoan nhà Chúa.

  • Phúc cho ai về được Hà Nội - ở đó, mỗi người sẽ cảm nhận Đạo Chúa đang được suy tôn hơn bao giờ hết.
  • Phúc cho ai về được Hà Nội - ở đó, mỗi người sẽ cảm nhận được sự thánh thiêng diệu vợi của lời cầu nguyện giữa rào kẽm, thép gai, giữa sự khủng bố bắt bợ, bạo hành.
  • Phúc cho ai về được Hà Nội - ở đó, họ có thể trải nghiệm được một phần nào đó mà 117 Thánh Tử Đạo Việt Nam đã từng trải qua.
  • Phúc cho ai về được Hà Nội - ở đó, mỗi người sẽ hân hoan trong cảm nhận của một chiên tìm về được với đoàn chiên một sống động nhất.
  • Phúc cho ai về được Hà Nội - ở đó, mỗi người sẽ thấy bản chất du đãng thực sự của bộ máy nhà nước Việt Nam.
  • Phúc cho ai về được Hà Nội - ở đó, họ sẽ thấy dân tộc Việt Nam với 4000 năm lịch sử đang bị một số người “chia chác” và bôi nhọ một cách tàn bạo nhất.

Nếu như các Mẹ, các Chị cùng toàn thể người công giáo Việt Nam và trên Khắp thế giới hang đêm canh thức cầu nguyện bên Toà Khâm Sứ và Bên Linh Địa, giữa hang rào, kẽm gai, giữa tiếng chó xen lẫn tiếng giày đinh, súng ống nhưng ngập tràn niềm tin, hy vọng vào Công lý cùng một tấm lòng phấn chấn, thanh thản lạ thường thì ở đâu đó, giữa những biệt thự xa hoa đầy rẫy lính canh, vọng gác, trong nỗi sợ sệt tới tột cùng, Chính quyền HN cũng đang ngày đêm hoang mang điên cuồng tìm cách trấn áp Đồng Bào Công Giáo trên mọi mặt trận từ Truyền thông cả nước đến giăng thiên la địa võng khắp các vùng quê tới “Chiến trường Hà Nội” sao cho người Công giáo bị lung lạc càng nhanh càng tốt.

Tối ngày 25/09

Tối thấy thật đáng thương cho các cụ già - những người cựu chiến binh đang ngày đêm hò hét ngoài Toà Khâm Sứ. Họ được gì sau 2 cuộc chiến tranh thảm khốc ngoài những mất mát đau thương, dị hình? Tuổi xuân của họ đã trôi qua trên chiến hào, bom đạn. Đến cuối đời mà vẫn không buông tha, lại lợi dụng thân hình què quặt, dị dạng để biện hộ cho sự tàn bạo và độc đoán của mình. Đáng thương thay…!

Tôi thấy thật đáng trách cho những bạn thanh niên, sinh viên; hoặc vì vài chục ngàn đồng mà họ bán linh hồn cho quỷ hoặc vì thiếu hiểu biết mà dám cao ngạo trước ống kính truyền hình diễn vở kịch đầy lố lăng. Thật đáng thất vọng cho họ - những con người được coi là tương lai của nước Việt Nam. Họ bị xỏ mũi thật dễ dàng. Với những con người như thế, sau này nước Việt Nam sẽ đứng ở đâu trên trường quốc tế?

Tôi thấy đáng buồn cho những người trung niên - họ lên truyền hình phê phán sự vụ như những người đang trong cơn hấp hối trăn trối lại những lý lẽ thâm sâu nhất về cuộc đời cho con cháu ở lại trần gian. Họ đã an phận trong cuộc sống của mình rồi. Một cuộc sống chỉ biết quay cuồng tìm kiếm một ngày 3 bữa. Đối với họ, đời thế là hạnh phúc!!!

Tùng V

Category: Việt Nam ngày nay | Views: 1004 | Added by: danchu | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
Only registered users can add comments.
[ Registration | Login ]
Login form
Search
Our poll
Đánh giá
Total of answers: 887
Site friends
Statistics

Đang online: 20
Khách: 20
Thành Viên: 0