Rớt mồng tơi
Nói
về “Nghèo,” tiếng Việt có nhiều chữ cực đoan để diễn tả: Nghèo rớt mồng
tơi, nghèo tận mạng, bần chí tử, nghèo sặc gạch, nghèo sát d’…, nghèo
khạc ra tro, nghèo ho ra máu… Riêng thành ngữ tượng hình “nghèo rớt
mồng tơi” được dùng khá rộng rãi. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Việt Nam
(của nhà xuất bản Văn Hóa) giải nghĩa “nghèo rớt mồng tơi” là “nghèo
đến cùng cực.” Thành ngữ này được dùng nhiều nhất ở miền Bắc Việt Nam
vì ở nông thôn miền Bắc, các cửa ngõ, hàng rào thường hay trồng rất
nhiều giây mồng tơi. Đây là một lọai rau dễ mọc, dùng cho nhà nghèo.
Dân nghèo đi làm ruộng về, không có tiền mua thịt cá, chỉ cần bắt vài
con cua, con cáy ở đồng; khi về nhà, ra ngõ vơ một nắm mồng tơi là có
được một nồi canh cho bữa cơm thường ngày của nhà nông. Rau mồng tơi có
nhiều nhớt (người Bắc còn gọi là “rớt”) vì vậy “rớt mồng tơi” được dùng
để chỉ sự nghèo khổ của ngưới Việt (nhất là ở miền Bắc). Thi sĩ Nguyển
Bính đã có lần thi vị hóa cái sự “mồng tơi xanh rờn” trong bài “Cô Hàng
Xóm” để tả sự đơn giản, môc mạc của tình cảm dân nông thôn Bắc việt.
Đến
đây kể cũng bàn lọan tạm đủ về chuyện mồng tơi. Để khỏi lạc đề, mục
đích của bài này là bàn về “sự nghèo” chứ không phải thực phẩm rau canh
mồng tơi!
Cuộc
sống có rất nhiều chuyện để quan tâm. Nhưng trên phương diện thực tiễn,
đa số mọi người đều thấp thỏm về hai vấn đề giầu và nghèo. Thật lòng,
ai cũng muốn giầu chứ có ai muốn nghèo? Giầu thường đi đôi với sang
trọng (giầu sang!) xung túc. Giầu được kính nể, được mọi người chú ý
săn đón… trong khi nghèo thì đi với khổ (nghèo khổ!) thiếu thốn, bị mất
đi hay thiếu những vật chất cần thiết tối thiểu để cho cuộc sống có ý
nghĩa như cơm áo, nước uống, chỗ ở... chưa kể các cơ hội được đi học,
tình trạng tâm trí căng thẳng rụt rè lo âu. Nghèo đến rớt mồng tơi đâm
ra hèn mọn, bị khi dễ, chí đỏan, bị đời bỏ rơi khinh miệt… Giầu ở hang
hốc cũng có người tìm đến; nghèo đứng giữa chợ đông người cũng chẳng có
ai để ý ngó ngàng…
Như đã thấy, nghèo không chỉ có đơn gỉan một định nghĩa mà là sự tập hợp của cả trăm cách khác nhau. Thí dụ:
Nghèo vì không có thực phẩm để ăn
Nghèo vì không có nước để uống
Nghèo vì không có nhà ở
Nghèo vì không có phương tiện y tế
Nghèo vì không có tiền
Nghèo vì bị bỏ rơi, quên lãng,
Nghèo vì thiếu học, thiêu giáo dục
Nghèo vì đông con
Nghèo vì không có công việc làm hay không có đất để cày cấy trồng trọt
…
Thôi!
Tạm thời “Nghèo” được định nghĩa là: “sự thiếu thốn các vật chất cần
thiết của đời sống.” Còn “người Nghèo” là: “người không có hay không đủ
khả năng để tự tìm ra các phương tiện vật chất cho đời sống. Nếu họ vẫn
sống hoặc vẫn tồn tại thì họ cần phải trông cậy vào sự giúp đỡ hay nhờ
vào tài nguyên, lòng từ thiện của người khác.”
Nghèo
đã thiếu ăn thiếu mặc là một chuyện mà lại bất lực, không có tiếng nói
(có muốn nói cũng chẳng ai nghe), bị lệ thuộc, bị đối xử nhục nhã.
Biết
sự nghèo là khổ như vậy, nhưng không phải cứ muốn giầu là được! Không
có ai muốn nghèo. Cái nghèo không được mời, nhưng nó cứ đến với mọi
người một cách “vô tư…” ngòai ý muốn, chạy nhanh cách mấy cũng không
thóat!
Các
tờ bao kinh tế tài chánh, thí dụ như Forbes…, thỉnh thỏang vẫn hay liệt
kê danh sách những người giầu nhất kèm với trị giá tài sản mà họ đang
có. Không thấy ai, báo chí nào lập ra danh sách tương tự như vậy cho
người nghèo; bởi vì, cũng dễ hiểu, lập danh sách người nghèo cho đến
khi nào mới xong? Người nghèo có cái gì cụ thể để mà đo và đếm?
Phân
tách vấn đề giầu nghèo của đời người cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhiều lúc giầu và nghèo luân chuyển với nhau như bánh xe luân hồi: Giầu
có thì hoang phí. Hoang phí hết tiền của sinh ra nghèo. Nghèo sống cần
kiệm chăm chỉ. Cần kiệm chăm chỉ trở thành giầu có…
Trong
khuôn khổ bài nhận định này, một cách chủ quan, tôi sẽ tìm cách phân
tách nguyên do và hòan cảnh của sự nghèo khó của người mình và để cố
gắng nêu ra (cũng lại chủ quan) một vài giải pháp khả dĩ. Nếu có gì sơ
xuất thì xin quí vị quan tâm bổ túc thêm.
Nguyên nhân nghèo
Tại
sao nghèo? Có nên trách người dân nghèo vì chính họ làm cho họ nghèo?
Hay là trách cái chính phủ ngu dốt đã theo đuồi các chính sách hại dân
hại nước; chính sách đắp mô trên sự nghiệp thăng tiến của dân tộc? hay
vì lý do nào khác nữa?
(Óai
ăm là nếu các cơ sở nhân đạo trên tòan thế giới lấy tất cả số tiền mà
họ tài trợ cho các công cuộc nghiên cứu về nguyên do “nghèo đói” đem
giúp đỡ thẳng cho người nghèo; thì nửa số người nghèo đã bớt nghèo
rồi!!!)
Về nguyên do, sự nghèo có thể được tạm phân lọai thành 2 nhóm như sau:
-
Nghèo vì tự chính bản thân mình: Người lười biếng, thích chơi và ngủ
hơn làm việc; nghèo vì ham cờ bạc, nghiện ngập, thích tiêu xài hoang
phí…
-
Nghèo vì hòan cảnh bên ngòai: Chính quyền ngu muội, dã man, tham nhũng
sách nhiễu, lạm dụng bóc lột, làm sưu cao thuế nặng, kinh tế lạm phát,
thất nghiệp, thời tiết, thiên tai, bệnh tật...
Ngân hàng thế giới lại phân người nghèo ra thành 2 thể lọai căn cứ vào đồng đô la:
- Nghèo rớt mồng tơi (extreme poverty) là lọai người sống với dưới 1 đô la mỗi ngày (US$ per person)
- Nghèo vừa vừa (moderate poverty) là lọai người sống với dưới 2 đô la mỗi ngày.
Nhìn
vào nước Việt Nam qua lợi tức bình quân trên đầu người (“income per
capita”), sau 63 năm đảng Cộng sản nắm chính quyền (1945) 33 năm sau
khi “thống nhất đất nước” (1975), là $725.00 thì Việt Nam vẫn là nước
rất nghèo. Điểm đáng chú ý là 51% dân Việt vẫn còn nghèo trong tình
trạng rớt mồng tơi (tức là dưới US$ 1.00 một ngày).
Qua lịch sử, câu nói sau đây của Lenin đã hòan tòan lỗi thời và sai bét:
“Nguyên do chính gây ra nạn nghèo trên thế giới là là chính sách thực dân của tây phương.”
Các
quốc gia nghèo nhất trên thế giới chưa hề có bước chân của thực dân
như: A Phú Hãn, Ethiopia, Tây Tạng và Liberia. Đồng thời có một số quốc
gia giầu bậc nhất trên thế giới cũng chưa hề có sự kiểm sóat nào của
thực dân như: Thụy sỉ, Na Uy, Đan Mạch, Phần lan. Trong khi cũng có các
quốc gia giầu có lại là thuộc địa cũ như Hồng kông, Hoa Kỳ, Gia nã đại,
Tân tây Lan…
Trở
ngại chính của sự phát triển quốc gia là chính trị chứ không phải kinh
tế, văn hóa hay tôn gíao (mặc dầu kinh tế, văn hóa hay tôn gíao cũng có
ít hay nhiều đóng một vai trò phụ trong sự giầu nghèo của dân tộc!)
Hòan cảnh Việt Nam
Trong
“Mười điều răn” của Thiên chúa giáo. Đã có đến 2 hai điều (20%) nhắn
nhủ về vấn đề tôn trọng tài sản (tư hữu) của con người.
Điều 8 nói : “Không được trộm cắp.”
Điều 10 nói : “Không đươc tham của người.”
Hèn gì CS không thích Thiên Chúa gíao (và ngược lại!)
Có
ý tham tài sản của người (điều 10) đã là một tội rồi; lấy trộm (điều 8)
tức là “lấy” mà không có sự đồng ý của sở hữu chủ còn mang tội nặng
hơn.
Chính
CS (và XNCH) đã hợp thức hóa vấn đề “lấy” của cải của người dân. Họ
không chỉ “lấy” mà ngang nhiên “cướp (!)” đi tất cả những gì người dân
tạo dựng ra từ mồ hôi nước mắt; và rồi rao giảng là làm như vậy để tạo
một “xã hội công bằng tốt đẹp hơn.” Sau 60 -70 năm (từ sau “cách mạng
tháng 10” ở Nga và “cách mạng tháng 8” ở Việt Nam), sự công bằng vẫn
chỉ là bánh vẽ. Chỉ thấy “hướng dẫn sản xuất” dẫn đến kinh tế trì trệ,
“giới hạn lợi bổng và chế độ bao cấp” dẫn đến năng xuất kém và tiêu
diệt sáng kiến. Chính phủ càng tăng gia sự kiểm sóat thì tự do của công
dân càng bị thu hẹp… CS một mặt không xây dựng được gì đã đành; lại còn
phá hủy cái động cơ căn bản thúc đẩy sự sản xuất: “tư hữu.” Người dân
dưới chế độ CS càng ngày càng nghèo thêm; ngọai trừ một thiểu số cán
bộ, nhân viên chính quyền giầu có nhờ tham nhũng, lường gạt dân chứ
không phải vì họ lao động giỏi…
Ngay
cả lý tưởng “công bằng xã hội” theo kiểu cộng sản (“cách mạng vô sản”)
nghe cũng không ổn! Gỉa dụ việc lấy hết của nhà giầu để chia cho nhà
nghèo được thi hành một cách “nghiêm chỉnh” thì chính sách “nghiêm
chỉnh” này tự nó đã “thiếu tinh thần sản xuất” rồi. Theo John Tucci:
“Lấy
của cải của người giầu - bất kể giầu vì lý do gì (giầu vì làm việc
siêng năng, may mắn hay thụ hưởng gia tài của cha ông, lường gạt, tham
nhũng…) đem chia cho người nghèo sẽ không giúp ích gì cho người nghèo
cả. Bời vì giầu nghèo không phải là vấn đề có nhiều tiền của (hay ít
tiền ít của) hơn người khác; chẳng khác gì người bị béo phì không phải
vì Mc Donald bán hamberger và khoai chiên có nhiều dầu mỡ. Ăn hamburger
và khoai chiên có nhiều dầu mỡ là sự lựa chọn của mỗi người.”
Đúng
như vậy? Ngòai ra, sự bố thí chẳng giúp ích gì cho người nghèo nếu nhìn
theo chính sách về lâu về dài. Nếu cho (free of charge!) người nghèo
đói một con cá. Họ ăn hết con cá đó thì ngày mai họ lại đói lại như
thường. Chính sách tốt là chính sách biết cách dậy (“gíao dục”) người
nghèo làm sao biết cách “câu cá” thì mới mong họ tự túc kiếm ăn không
bị đói.
Nhìn
chung các nước nghèo (trong đó hiển nhiên có cả nước Việt Nam anh hùng)
đều có vài điểm giống nhau. Ngòai chuyện thiếu ăn, thiếu mặc còn thấy
ngay là nước đó có chế độc tài hoặc Cộng sản - hoặc có cả hai của quí
“độc tài và CS” một lúc (Tôi đề nghị CS nên đổi lại khẩu hiệu mà họ
thường trên in trên những hàng đầu các văn bản của nhà nước là: “Không
có gì quí bằng độc tài và Cộng sản”) - Không phải vì đất nước thiếu tài
nguyên mà vì lãnh đạo độc tài CS phần lớn thất học, tham lam mông muội.
Họ chỉ lo vơ vét cho nhiều cho nhanh để vinh thân phì gia (hoặc bỏ vào
nhà băng ở ngọai quốc); họ không hề để ý gì đến vấn đề giáo dục, y tế
và an sinh của dân; không xây dựng các cơ sở hạ tầng cần thiết tối
thiểu như trường học, bệnh viện, đường xá… để giúp dân có cơ hội thóat
ra cảnh nghèo đói triền miên của họ.
Chính
quyền CS cứ ra rả hô hào “xóa đói, gỉam nghèo” mà chẳng thấy làm được
cái gì cụ thể cả. Họ không biết là dân chúng Việt Nam đang muốn thi
hành điều cần thiết số 1 (“number ONE”) là “diệt bỏ chủ nghĩa cộng
sản.” Nếu trong một đêm, cứ mỗi một gia đình Việt Nam chia nhau xiết cổ
1 tên đảng viên CS là hôm sau nước Việt mới có thể có cơ hội “xóa đói
giảm nghèo” được ngay! Việt Nam có thể cùng sánh bước tiến hóa với dân
tộc của tòan cầu được.
Chế
độ CS và HCM sau khi ám sát, cắt đầu, mổ bụng, phá cầu, đắp mô, pháo
kích vào khu đông dân cư, nướng bao nhiêu sinh mạng thanh niên Việt qua
hết kháng chiến này đến chiến tranh nọ… thành quả duy nhất mà họ đem
đến cho nước Việt là làm cho đất nước tụt hậu từ 50 dến 90 năm. Vinh
quang ở chỗ nào? Xin cho biết với! Đời sống người dân dưới chế độ CS cứ
dần dần chìm sâu hơn trong tuyệt vọng, không thấy lối thóat. Con đường
“hy vọng” ngắn nhất đi từ sự nghèo khó đến hy vọng sinh tồn có lẽ là
phải làm những chuyện bất hợp pháp như trộm cắp, lường gạt, buôn bán ma
túy và… mãi dâm để sống qua ngày qua tháng. Ngay cả những người lương
thiện, ngay thẳng, trọng nhân phẩm cũng phải nghĩ đến việc phải phạm
pháp, việc phải đáng xấu hổ chỉ vì họ có cha mẹ, có anh em, có con cái
đang đang sống vất vưởng và trông cậy vào họ. Thật là thương tâm khi
phải nghĩ đến sự lựa chọn, sự hy sinh to tát của họ.
Xứ
sở nghèo (như Việt Nam) đều thiếu các cơ sở hạ tầng như đường xá, giao
thông, nguồn nước sạch để uống, Ai cũng biết, sự giáo dục, học hành và
sức khỏe sẽ mang lại một hy vọng cho người nghèo thoát ra khỏi hoàn
cảnh bị đất của mình, những vùng nghèo lại thiếu trường học, thiếu cơ
sở y tế tối thiểu. Không thấy chính quyền CS thi hành các nỗ lực (xây
dựng) nào để giúp người nghèo. Nếu có tạo được một vài cơ sở hạ tầng
như trường học, trạm y tế, thì người dân nghèo (“bần cố nông nòng cốt
của cách mạng!” “chủ của đất nước!”) lại bị hạ nhuc, bị đối xử tàn nhẫn
khi họ có nhu cầu cần tiếp xúc với các nhân viên, cán bộ nhà nước (“đấy
tớ của nhân dân!”) ở chính ngay các cơ sở hạ tầng nầy (hối lộ, các chế
tài khắt khe, ngăn cấm…)
Nhiều
chủ gia đình nghèo Việt Nam thấy sự thất bại của mình trong việc xây
dựng tương lai cho gia đình và con cái, thường quay ra nghiện rượu,
đánh vợ đánh con, làm cho cơ cấu gia đình bị đổ vỡ, rồi xã hội đổ vỡ.
Chuyện tội phạm, vô luật lệ là chuyện bình thường của xứ nghèo. Đã xoá
đói giảm nghèo không được, mà lại không có đủ phương tiện để chống phạm
tội… Cái vòng lẩn quẩn dường như khó mà xoay ngược lại được mà lại cứ
thế lún xuống xâu hơn mỗi ngày.
Tiến
trình của lịch sử thế giới cho thấy chủ nghĩa cộng sản chẳng sớm thì
muộn rồi cũng sẽ bị tận diệt. Thật oan trái! Cái nguyên nhân chính sẽ
tiêu diệt CS lại là cái mà CS vẫn hô hào cổ võ: “vô sản” (sau khi đã
thi hành “Trí, phú, địa, hào / Đào tận gốc, trốc tận rề!"). Vô sản làm
lụt đi cái động năng tự nhiên thúc đẩy con người làm việc chăm chỉ hơn
(để thêm lợi nhuận tư sản). CS có khả năng làm đại đa số dân chúng
nghèo bằng nhau những khó mà đem lại sự xung túc cho dân. CS biến văn
minh dân tộc trở thành văn minh của các bộ lạc bán khai nơi đó tất các
tài sản chung của bộ lạc (quốc gia) và tài sản của riêng của người dân
mọi (dân chúng) đặt dưới sự “quản lý” của bộ lạc (nhà nước!)
Thể
chế dân chủ hay độc tài chưa thể quyết định được sự thịnh vượng hay
nghèo khổ của quốc gia. Phải nhìn vào hệ thống kinh tế của quốc gia đó
mới thấy rõ được sự thành công hay thất bại. Ngày hôm nay nền kinh tế
tư bản mặc dù không hoàn hảo (khủng hoảng kinh tế, sự cách biệt lớn lao
giữa giầu và nghèo…) nhưng nó đưa ra nhiều kết quả tốt hơn là từ nền
kinh tế xã hội chủ nghĩa (nhà nước / giới cai trị kiểm soát mọi động
tác trên sân chơi kinh tế). Bởi vì “công bằng xã hội” và “động lực phát
triển kinh tế” không nằm chung giường với nhau được.
CS
có khả năng lật đổ, “cướp” chính quyền nhưng hoàn toàn không có khả
năng đưa ra một phương cách cải tiến đời sống và tiện nghi của dân tộc.
Đại đa số quần chúng đã nghèo từ trước vẫn nghèo như muôn thuở; Chẳng
những thế, số người nghèo lại còn gia tăng thêm gấp bội hơn lúc trước.
Sự thể này đã thấy rõ rệt ở các quốc gia trước đây theo chế độ CS như
Liên xô, CS Đông âu… Hầu hết các các quốc gia có nền kinh tế tư bản đều
là nước dân chủ – có nghĩa là chính quyền được dân bầu lên một cách dân
chủ chứ không phải được chỉ định bởi 1 thiểu số hay 1 đảng phái. Dân
nghèo, bị ép vế dưới chế độ tư bản sẽ áp lực các đại biểu của họ thi
hành các biện pháp (hay thông qua các dự luật) để thay đổi hoàn cảnh
của họ. Nhưng ngược lại, người nghèo, yếu thế dưới chế đó CS hoàn toàn
bất lực, đó là chưa kể chính quyền CS lấy đâu ra tiền (capital) và mậu
dịch (trade) – 2 món mà họ luôn luôn đã phá - để cải tiến mức sống của
dân nghèo? Các nước tư bản tiến bộ vì dị biệt về quan điểm ý thức hệ
với CS, không tha thiết gì về việc giúp đỡ các lân bang CS. Thành ra,
cách tốt nhất, các chính quyền CS phải lấy / cướp của nhà giàu, trên
nguyên tắc là, chia bớt cho người nghèo (?) (đánh tư sản mại bản cho
đến tận gốc rễ, cái cách ruộng đất một cách phi lý, đẫm máu).
Ở
cuối con đường, các tài sản bị cướp từ các giới tư sản và địa chủ không
vào tay dân nghèo mà lại vào tay của các cán bộ, đảng viên của giai cấp
lãnh đạo (cò gọi “giai cấp mới”). Xã hội mất hẳn ý chí sản xuất (vì sản
xuất ra lại sợ bị tịch thu…) như vậy lấy đâu ra vốn và kỹ thuật để làm
gia tăng sản xuất, gia tăng mức sống… Nghèo sẽ là chuyện đương nhiên –
hãy nhìn lại thêm một lần nữa Liên xô, Đông âu, Cuba, Bắc Hàn,
Kampuchia, Việt Nam…) -
Cơ
hội giàu có sung túc của một dân tộc rõ ràng không chỉ căn cứ trên địa
lý, văn hoá mà cả chính sách kinh tế và thể chế chính trị của dân tộc…
75 năm lịch sử cận đại đã chứng minh rõ rệt điều này.
Tự
nhiên, trong hai cái xấu, tốt nhất là mình nên chọn cái nào xấu it hơn.
Bài học sai lầm (lựa chọn cái xấu!) của dân tộc đã dài 60 - 70 năm rồi.
Mình đâu có sống lâu để đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Hãy khôn
ngoan học cái sai lầm của các dân tộc khác.
Việt Nam đứng lên.
Trần Văn Giang