1. CHÍNH TRỊ: VÙNG CẤM ĐỊA?
Dưới
chế độ CSVN, tất cả hình thức làm báo của người dân đều bị nghiêm cấm.
Làm báo hay nói tổng quát hơn, quyền tự do ngôn luận là một trong các
nhân tính căn bản của con người. Vì vậy, mặc dầu bị ngăn cấm khắc
nghiệt, người dân vẫn tìm mọi phương cách để vượt ra ngoài lệnh cấm vừa
kể. Một trong những phương cách kia chính là người dân viết lên các
loại suy nghĩ của họ trên hệ thống internet thông trang mạng cá nhân,
goi tắt blog. Thời gian qua, giới viết blog đã cung cấp cho xã hội
những tin tức CS bưng bít, những suy nghĩ không thuận lợi cho chế độ
độc tài tham ô. Ngày 02/10/2008, cục Quản Lý Phát Thanh, Truyền Hình,
và Thông Tin Điện Tử” trực thuộc bộ Thông Tin Truyền Thông của CSVN
thông báo là họ đang soạn thảo văn bản nhằm “Quy định về quản lý blog
cá nhân”. Nhân dịp này, ông thứ trưởng bộ Thông Tin Truyền Thông có cho
báo chí biết rằng: “Blog có nội dung chính trị, kinh tế và văn hóa thì
không thể gọi là blog”. Nói ngắn và gọn: CSVN đang toan tính dùng luật
pháp độc tài để đàn áp những bloggers bước vào địa bàn chính trị. Chính
trị là gì? Tại sao CSVN thường xuyên nổ lực ngăn cản người dân suy nghĩ
về chính trị, hành động cho chính trị?
Theo
ý nghĩa cội nguồn, tất cả tư tưởng và/hoặc hành động có liên hệ tới
guồng máy quyền lực của quốc gia đều được qui chiếu vào hai chữ chính
trị.
Có
những người tìm đủ mọi ngõ ngách để có thể tham dự vào, hoặc nắm giữ
được guồng máy quyền lực của quốc gia với chủ ý thỏa mãn lòng háo danh,
vinh thân, phì gia, tham ô, buôn lậu, v.v... Số người này có mặt đông
đảo tại bất kỳ quốc gia nào của thế giới. Đó là lý do giải thích tại
sao thuật ngữ chính trị bị vấy bùn.
Muốn
thấy rõ nội dung đích thực của chính trị, chúng ta không thể không tìm
hiểu ý nghĩa căn bản của cách mạng. Đời sống của mỗi cá nhân cũng như
sinh hoạt của xã hội bao giờ cũng là một cuộc xô đẩy lẫn nhau giữa
thiện và ác, hạnh phúc và đau khổ, thương yêu và hận thù, chân thành và
gian dối. Cách mạng là lời nói và việc làm nhằm giúp cho đời Người trở
nên Người hơn, giúp cho thiện thắng ác, giúp cho yêu thương xóa bỏ hận
thù. Tuy nhiên, muốn biến những điều được gọi là "giúp cho" vừa kể trở
thành hiện thực, người làm cách mạng không thể không nghĩ tới guồng máy
quyền lực của quốc gia. Guồng máy này chính là phương tiện giúp cho
việc mang tư tưởng cách mạng đi vào đời sống xã hội. Từ đó người làm
cách mạng phải làm chính trị. Cách mạng là bộ óc trong sáng đi kèm với
quả tim nồng nàn yêu nước. Chính trị là đôi cánh tay rắn chắc và kiên
cường của cách mạng. Chính trị trong khung cảnh cách mạng gọi là chính
trị cách mạng hay chính trị chính danh. Điều đáng buồn là chính trị
chính danh thường xuyên bị quấy nhiễu bởi chính trị lấm bùn, chính trị
phản cách mạng, chính trị ngụy danh. Lịch sử chẳng là gì khác hơn là
một cuộc đấu tranh triền miên giữa chính trị chính danh và chính trị
ngụy danh. Lương tâm tự nhiên của con người hối thúc chúng ta phải hỗ
trợ những người làm chính trị chính danh. Muốn như vậy, chúng ta phải
có khả năng nhận định giữa cách mạng và phản cách mạng, giữa thiện và
ác. Người làm chính trị chính danh là người vừa mang tấm lòng yêu nước
tha thiết, vừa có được những hiểu biết sâu sắc đối với một mô thức xã
hội mà họ tin là tốt đẹp nhất. Mô thức này chỉ ra rằng : giáo dục là
linh hồn của chính trị. Giáo dục là khởi điểm, đồng thời cũng là chung
điểm của chính trị. Giáo dục là con đường duy nhất sản sinh ra những
người vừa là trí thức vừa là chuyên viên. Lực lượng trí thức chuyên
viên là lực lượng nồng cốt có khả năng xây dựng và phát triển một xã
hội mới thực sự hạnh phúc và thịnh vượng bền bĩ. Nói tóm lại, người làm
chính-trị-chính-danh là người mang hoài bão làm cho xã hội thăng tiến
cả về kinh tế lẫn đạo đức, lấy giáo dục làm công cụ chính yếu của công
cuộc cách mạng xã hội. Ngược lại, người làm chính trị phản cách mạng,
chính trị ngụy danh chỉ đam mê chạy theo quyền hành. Họ không hiểu biết
gì hoặc chỉ nhìn thấy lơ mơ vai trò của giáo dục trong công cuộc hoàn
thiện xã hội. Đó là điểm khác biệt rõ rệt nhất giữa chính trị chính
danh và chính trị ngụy danh. Tấm lòng lương tri và ái quốc đòi hỏi mọi
người phải có nghĩa vụ hỗ trợ cho những người làm chính- trị-chính-danh.
Có hai phương cách hỗ trợ :
Hỗ
trợ bằng hành động chính trị : Tức là dấn thân đi vào con đường hoạt
động chính trị chính danh. Quyết tâm phục vụ quê hương Việt Nam thông
qua lề lối chính-trị-cách-mạng. Nỗ lực tìm con đường tham dự vào guồng
máy quyền lực của quốc gia nhằm thực thi lý tưởng cách mạng lấy tuyên
ngôn quốc tế nhân quyền của Liên Hiệp Quốc làm kim chỉ Nam.
Hỗ
trợ bằng thái độ chính trị : Tức là sử dụng lá phiếu dân chủ, sử dụng
quyền biểu tình, quyền trình bày quan điểm bằng lời nói hay ngòi bút
với chủ ý gay gắt đả phá thành phần chính trị ngụy danh, phản cách mạng.
Như
vậy, chẳng những không xa lánh chính trị theo đúng ý muốn của CSVN mà
tất cả chúng ta đều có nghĩa vụ tham chính. Tham chính dưới hình thức
hoạt động chính trị hoặc tham chính dưới hình thức biểu tỏ thái độ
chính trị, lập trường chính trị. Nghĩa vụ tham chính được biện giải bởi
các lý lẽ chi tiết như sau :
THAM CHÍNH LÀ HÀNH ĐỘNG NHÂN ÁI :
Tích
cực tham chính tức là chúng ta tích cực không để cho chính quyền bị rơi
vào tay những kẻ sâu dân mọt nước, những phần tử chính trị phản cách
mạng. Từ đó, hạnh phúc và thịnh vượng sẽ đến với từng nhà, từng người.
Hai chữ “Nhân ái” không thể im lìm nằm trên những trang sách viết về
nhân ái. Nhân ái không thể đơn giản như một chén cơm trắng, một manh áo
cũ dành tặng cho những người đói khổ. Nhân ái không thể chỉ là vài lời
lẽ hời hợt cố làm cho ra vẻ ân cần được gửi đến những người gặp hoạn
nạn. Nhân ái cụ thể nhất, nhân ái cao cấp nhất chính là hành động tham
chính, dầu chỉ tham chính bằng quan điểm hay bằng các thái độ chính
trị. Con đường tham chính là con đường hưu hiệu nhất giúp chúng ta có
cơ hội tạo điều kiện để người người hạnh phúc, nhà nhà no ấm. Ấm no cả
cơm áo lẫn ấm no tự do dân chủ. Sau cùng, nhân ái không nên được hiểu
hẹp hòi theo sự liên hệ tình cảm giữa cá nhân với cá nhân. Nhân ái đích
thực, nhân ái từ trời cao đổ xuống đất rộng phải là nhân ái dàn trải
trên căn bản một người yêu thương mọi người và mọi người yêu thương một
người. Muốn tìm thấy mối tương quan giữa "mọi" và "một" như vừa kể,
chúng ta không thể không tham chính. Tham chính không phải chỉ là dấu
hiệu của nhân ái. Tham chính chính là nhân ái.
THAM CHÍNH LÀ TRÌNH ĐỘ THĂNG HOA CỦA TRÍ THỨC :
Trí
thức của mỗi người được xác định bởi hai chuẩn mực. Một là phải có nghề
nghiệp chuyên môn để tạo đời sống độc lập về tài chính : phải là chuyên
viên. Hai là phải chu toàn nghĩa vụ đối với bản thân, đối với gia đình,
đối với Tổ quốc, đối với cộng đồng quốc tế : phải có lý tưởng sống và
tích cực thể hiện lý tưởng đó. Như vậy, trí thức của mỗi người chẳng là
gì khác hơn là sự cộng hưởng của hai yếu tố chuyên viên và lý tưởng
sống. Yếu tố chuyên viên được ghi nhận bởi các loại văn bằng cao thấp
khác nhau. Đặc biệt yếu tố lý tưởng chỉ có thể tìm thấy trong hành động
sống cụ thể. Nói gãy gọn lý tưởng sống hối thúc con người thực thi một
cách tròn đầy và sinh động nghĩa vụ làm người. Ông biện lý chỉ có thể
thực thi nghĩa vụ bảo vệ an ninh và trật tự xã hội chừng nào vị thẩm
phán công tố này có quyền ký lệnh bắt giam phạm nhân. Như vậy, quyền là
phương tiện để thực thi nghĩa vụ. Từ đó, quyền và nghĩa vụ là hai mặt
không thể tách rời của một bàn tay. Từ đó, nghĩa vụ làm người sản sinh
ra quyền làm người. Nhân quyền mặc nhiên hàm ngụ nghĩa vụ làm người.
Nhân quyền triệt để gắn bó với sinh mệnh của mỗi người. Lý luận cho
rằng nhân quyền là một loại quyền do nhà cầm quyền tại mỗi quốc gia tùy
nghi ban phát cho mỗi người dân là lý luận gian ác của những kẻ ôm tham
vọng thống trị xã hội. Khởi hành từ nghĩa vụ làm người, bậc trí thức
không thể không đối diện với vấn đề nhân quyền. Nói rõ hơn, người trí
thức là người thường xuyên đấu tranh chống lại các thế lực chà đạp nhân
quyền. Người trí thức là người thường xuyên quan tâm tới vấn đề nhân
quyền trên căn bản “quyền làm người là công cụ giúp con người có thể
thực thi nghiêm chỉnh nghĩa vụ làm người”.
Quyền
tự do dân chủ là nhân quyền trọng yếu hàng đầu. Trong tự do dân chủ có
tự do tín ngưỡng, tự do báo chí, tự do tổ chức hội đoàn, tự do tư
hữu,... Nếu nghĩa vụ làm người được hình dung như cái cổng lớn của một
ngôi nhà, thì nhân quyền là tấm thảm đỏ chạy dài từ cổng vào nhà. Tất
cả các quyền tự do dân chủ khác là những loại vật liệu đã được sử dụng
để xây dựng ngôi nhà kia. Bức tranh cổng nhà và "ngôi nhà tự do dân
chủ" đã cho chúng ta một nhận thức rõ ràng và cụ thể về mối liên hệ
quấn quyện giữa nghĩa vụ làm người, nhân quyền và các quyền tự do dân
chủ. Mặt khác, chính bức tranh "ngôi nhà dân chủ" đó đã giải thích một
cách khoa học và chính xác lý do tại sao người trí thức phải tham
chính. Ít ra là tham chính bằng cách đưa ra quan điểm chính trị trước
mỗi tình huống dân chủ, nhân quyền bị vi phạm. Thái độ tham chính vừa
kể của người trí thức được dư luận đánh giá như trình độ trí thức đã
thăng hoa.
THAM CHÍNH LÀ BẢO VỆ MÔI TRƯỜNG SỐNG :
Như
đã trình bày ở trên, nhân quyền là tính bẩm sinh của con người. Nó là
bộ phận trội yếu của nhân tính. Tuy nhiên, con người sống giữa mọi
người. Con người làm người giữa mọi người. Hai chữ "mọi người" hàm ý
nói tới xã hội, nói tới môi trường sống. Vì vậy, nhân quyền không thể
nằm im lìm trong Hiến Pháp hay trên biểu ngữ các loại. Nhân quyền phải
được vui đùa, nhảy múa trong môi trường sống, trong một cấu trúc xã hội
thích nghi. Vấn đề nhân quyền không thể ngưng lại ở hành động đòi hỏi
tôn trọng nhân quyền. Vấn đề chính là làm thế nào để người dân có thể
làm- chủ- xã- hội, ngõ hầu giúp cho nhân quyền trở thành một quyền sinh
động trong môi trường xã hội. Một quyền có năng lực biến thiên sao cho
ở vào mọi tình huống của lịch sử, quyền làm người vẫn được tôn trọng
đúng mức. Làm chủ xã hội chính là làm chủ môi trường sống. Nói tới nhân
quyền nhưng không quan tâm đến tự do dân chủ chẳng khác nào một người
chỉ lo gìn giữ cái mũi tránh các thương tích, nhưng không hề nghĩ đến
bầu không khí mà cái mũi kia hít thở. Người dân làm chủ môi trường sống
bằng cách ứng cử vào các vị trí trong guồng máy quyền lực quốc gia để
trực tiếp tổ chức và điều hành dân chủ. Người dân làm chủ môi trường
sống bằng cách sử dụng lá phiếu để thuê mướn hoặc bãi nhiệm người lãnh
đạo quốc gia. Người dân làm chủ xã hội bằng cách trình bày quan điểm
chính trị trong trường hợp nhà cầm quyền đã không thực thi nghĩa vụ làm
công bộc cho nhân dân. Nói một cách chung nhất, làm chủ xã hội tức là
bảo vệ môi trường sống, tức là tham chính.
THAM CHÍNH LÀ BIỂU LỘ TINH THẦN THƯỢNG TÔN LUẬT PHÁP :
Xã
hội loài người được thành hình căn cứ trên một qui ước bất thành văn.
Đó là xã ước. Xã ước gồm hai điều khoản. Một là xã hội cung ứng cho con
người mọi tiện ích tinh thần cũng như vật chất, những tiện ích này là
sản phẩm của cuộc sống hợp quần. Hai là con người phải mẫn cán bảo vệ
xã hội bằng cách nghiêm chỉnh tuân hành luật pháp. Luật pháp là công cụ
tổ chức và điều hành xã hội. Một cách tổng quát nhất, luật pháp bao gồm
hai loại điều luật. Loại điều luật thứ nhất là những điều khoản qui
định những sự việc bị cấm hành động : cấm trộm cướp, cấm hiếp dâm, cấm
lường gạt... Loại điều luật thứ hai là những điều khoản qui định những
sự việc bị buộc phải hành động : phải tố cáo mọi dự mưu phạm pháp, phải
nhanh chóng giúp đỡ những người gặp tai nạn... Mặc dầu luật pháp không
buộc con người phải tham chính để bảo vệ quốc gia trong hoàn cảnh đất
nước gặp khó khăn, tuy nhiên dưới mắt nhìn của môn triết học của luật
pháp (triết pháp) : phòng bệnh là phương cách trị bệnh tốt nhất. Vì
vậy, thay vì chờ cho đất nước lâm nguy mới ra tay cứu chữa, mỗi chúng
ta phải tích cực tham chính nhằm giúp cho guồng máy dân chủ thường
xuyên ổn định, xã hội thường xuyên hạnh phúc và thịnh vượng. Như vậy
tham chính hiển nhiên là hành động bảo vệ xã hội mẫn cán hơn cả những
đòi hỏi của luật pháp. Đó là chân ý nghĩa của tinh thần thượng tôn luật
pháp.
Không
còn nghi ngờ gì nữa : Tham chính là hành động nhân ái. Tham chính là sự
thể hiện trình độ thăng hoa của trí thức. Tham chính là thái độ bảo vệ
môi trường sống. Tham chính là dấu hiệu cụ thể của tinh thần thượng tôn
luật pháp. Thế nhưng, tại sao lại có ý kiến kêu gọi chúng ta xa lánh
chính trị ? Câu hỏi này khiến chúng ta liên tưởng tới một phương pháp
xác định sự thực trong cổ luật La Mã. Phương pháp rằng : Mỗi khi đối
diện với một hiện tượng mà xã hội chưa xác định được thủ phạm, người La
Mã thường đặt câu hỏi "cui bono". Câu hỏi này có nghĩa rằng "ai là
người có lợi". Tìm ra người được hưởng các loại lợi lộc chung quanh một
sự việc tức là chúng ta đã tìm ra thủ phạm đã tạo thành sự việc đó.
Trở
về với tình hình Việt Nam : Cộng sản Việt Nam là nhà cầm quyền độc tài
và tham ô. Nếu mọi người đều xa lánh chính trị, mọi người đều bịt mắt
bưng tai trước tệ nạn phản dân chủ nhân quyền, thì thành phần duy nhất
được hưởng lợi chính là chế độ CSVN. Chế độ này hưởng lợi bằng cách
tiếp tục cuộc sống đế vương trên độc tài và tham ô mà không một mảy may
lo sợ bị người dân vận dụng kiến thức chính trị phối hợp với kỷ thuật
chính trị nhằm đào thải triều đình Hà Nội.
Tham
chính vừa là quyền hành, vừa là nghĩa vụ của mỗi công dân. Điều này đã
được biện giải. Kêu gọi xa lánh chính trị rõ ràng là âm mưu ru ngủ quần
chúng của CSVN. Điều này đã được chứng minh. Chúng ta hãy tích cực tham
chính. Tham chính bằng hành dộng chính trị chính danh hoặc tham chính
bằng quan điểm chính trị lấy dân làm gốc.Tham chính là ngọn đòn đánh
thẳng vào xương sống quyền lực của chế độ CSVN độc tài, tham ô và ngu
dốt. Sau cùng, tham chính là truyền thống bất khuất của nòi giống Tiên
Rồng.
ĐỖ THÁI NHIÊN
2008-10-10 18:19:28 |