Diễn
biến ở Thái Hà và Tòa Khâm Sứ Hà Nội tuy đã kéo dài cả năm trời nay,
nhưng chỉ mới bước vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng khoảng vài tháng nay
thôi. Thế mà đối với người dân chúng tôi sao mà nó dài đến thế! Nhưng
dù sao thì nó cũng đã làm sáng tỏ được nhiều sự thật, chỉ tiếc rằng đều
là những sự thật đau lòng! Chúng tôi thấy
lo lắng cho những người dân ở Thái Hà, và tất cả những đồng bào từ xa
xôi về hợp lòng cùng người Thái Hà - Hà Nội để cầu nguyện cho Công lý,
cho Sự thật, và sẵn sàng lãnh nhận bạo lực từ cường quyền. Những lằn
roi, những hơi cay ấy, chúng tôi không hề bị lãnh nhận, nhưng lòng
chúng tôi vô cùng đau xót, và những dòng nước mắt cảm thương, tủi hờn,
uất hận không ngừng chảy nơi chúng tôi, nơi rất nhiều bà con Giáo dân,
và cả Lương dân, những người có cơ may biết được Sự Thật, chứ không
phải những điều giả dối, qua các cơ quan truyền thông xuyên tạc! Chúng
tôi lo lắng cho Ngài Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, cho các LM của Dòng
CCT ở tại Hà Nội, thấy các vị đã quá mệt mỏi - dù tinh thần các vị thì
rất kiên vững - vì luôn phải sống trong tình trạng căng thẳng, và luôn
luôn phải tỉnh táo để đối phó với những kẻ hung bạo gian ác, sẵn sàng
chờ sơ hở là “đớp trộm”, là trả thù! (không biết là trả thù cái gì
nữa?!) Ngoài ĐTGM Kiệt, còn một số vị LM. DCCT ở Thái Hà, sống như tù
giam lỏng, cứ bước chân ra khỏi cửa liền có cả chục công an chìm theo
chân dò xét, mặc dù các LM này chẳng làm gì, chẳng hoạt động chính trị,
chẳng chống phá nhà cầm quyền. Có ai lại
ngu dại mà lén lút làm điều ấy, trong khi bây giờ thì sự uất ức và
chống đối của toàn dân đã công khai, danh chính ngôn thuận, của từng
đoàn người, chứ đâu còn sợ hãi giấu giếm gì nữa mà phải theo dõi họ cho
mất thì giờ, tốn tiền chi phí xăng nhớt xe cộ, ăn uống cho những người
đi theo dõi?! Chẳng hạn số đông đồng bào ở các vùng nông thôn, ngoài
Bắc cũng như trong Nam, thường kéo về thủ đô hay về thành phố Saigon
với bích chương, biểu ngữ giương cao : “Chính quyền địa phương lừa dân,
hại nước , phản đảng, cướp ruộng, cướp đất, đàn áp dân lành...” Nhà
nước trung ương thấy quá nhiều, quá rõ, sao không chịu giải quyết cho
dân nghèo đang chịu áp bức, như từ trước đến giờ nhà nước CS vẫn thường
coi “thành phần công, nông” là thành phần chân chính, đề cao và bảo vệ
họ khỏi bị “áp bức bất công” bởi “chủ nghĩa Tư Bản"? Bây giờ nước ta
làm gì còn chế độ tư bản nào, mà sao họ bị bóc lột kinh khủng thế, mà
nhà nước CS lại làm ngơ? Bẽ bàng và oan trái nhất là các Bà Mẹ VN anh
hùng, từng có chồng, con chết trận, hy sinh và đóng góp nhiều cho chế
độ CS, thế mà ngày nay, chính những người “có công với Đảng” những
thành phần ưu tú của chế độ lại bị mất cả ruộng vườn, nhà cửa, không
còn chỗ sống chỉ vì các đảng viên, vì chính quyền CS sao? Như vậy nhà
nước CS đang tự giới thiệu mình với toàn dân là cái chế độ gì vậy? Còn
các Tôn Giáo, các nhà báo, các Mục sư, Hòa Thượng … đang tranh đấu cho
dân được có quyền làm chủ, được tự do, không bị áp bức bóc lột, lẽ ra
họ làm vậy là đúng đường lối của CS, thì tại sao nhà nước CS lại theo
dõi, bắt bớ, gán tội và hành hung họ? Các vị chức sắc các tôn giáo nói
chung, và riêng Công Giáo, đâu cần phải đi lén lút "làm chính trị” đâu,
họ nói thẳng nói thật, với mục dích xây dựng cho dân, cho nước, họ
“phát huy quyền làm chủ tập thể”, đóng góp phần xây dựng quê hương, cớ
sao họ lại bị ghép tội “phản động”? Vậy Phản động ở đây là gì? Chẳng lẽ
lo cho dân nước là phản động? Hay phản động là chống cường quyền, gian
ác dối trá? Nếu thật sự là Chính quyền của dân, thì chỉ cần nghe trực
tiếp từ nơi họ, cứ làm việc thẳng thắn với họ, như thế đã quá đủ, quá
rõ, cần gì phải theo dõi, bắt bớ? Dân thẳng thắn đưa nguyện vọng chính
đáng sao không giải quyết, lại đi theo dõi bắt bớ? Nhưng chính hành
động bao vây, theo dõi, bắt bớ, đàn áp đó làm cho sự thật được phơi bày
rõ ràng trắng - đen, phải- trái, chính nghĩa và phi nghĩa, để mọi người
dân được tỏ tường. Nếu xét trên phương diện đó thì cuộc tranh đấu gian
lao của người dân nói chung, và của các tôn giáo, cụ thể là của những
tu sĩ và giáo dân Công Giáo tại Thái Hà trong những tháng ngày vừa qua,
đã “bội thu” được những thành quả tốt đẹp chưa từng có. Xin mọi người
cùng chúng tôi duyệt xét lại những thành quả ấy, trong cả lãnh vực Tôn
Giáo lẫn đối với đất nước: I ./ Cuộc tranh
đấu bằng hình thức cầu nguyện và chịu sự khốn khó của người Công Giáo
đã DÀNH ĐƯỢC CHÍNH NGHĨA, và đã làm lộ rõ được Chính Nghĩa ấy cho toàn
dân, cho thế giới: đó là tranh đấu cho Công Lý trên đất nước này, cho
dân tộc này chứ không phải chỉ vì quyền lợi nhỏ hẹp của họ. Bằng chứng
là các đất đai, cơ sở của họ đã mất vẫn hoàn mất. Nếu chỉ cần lấy đất
thì họ đã có thể đi con đường nhẹ nhàng theo nhà nước hướng dẫn gợi ý,
là nếu cần thì “XIN”, nhà nước sẽ “CHO”. Nhưng họ lại không xin, mà
chấp nhận bị mất đất hầu họ đòi Công Lý, đòi Sự thật minh bạch cho toàn
dân, đòi thay đổi BỘ LUẬT PHẢN DÂN, đòi thay đổi MỘT NỀN GIÁO DỤC THIẾU
TRUNG THỰC HỦY HOẠI GIỚI TRẺ v.v…, tất cả những cái đó không chỉ là
quyền lợi, là ước nguyện của Công Giáo, mà CỦA TOÀN DÂN, nhưng người
Công Giáo đã sẵn sàng hy sinh chịu mọi gian lao, chịu bị bêu xấu do
xuyên tạc, chịu bỏ hết công ăn việc làm, đời sống bình an của họ, để lũ
lượt kéo nhau từ khắp vùng xa xôi đổ về thủ đô, về thành phố để liên
kết với người đồng đạo, nói lên tiếng nói chung vì Chính Nghĩa. Thật
là một sự xuyên tạc bỉ ổi và ấu trĩ , khi mới đây có một kẻ dám đưa lên
mạng nói là các đồng bào này được “Giáo Quyền” phát cho mỗi người
50.000đ để đi biểu tình cho đông?! Bỉ ổi vì kẻ đó “trả đũa” cho việc
người Công Giáo phanh phui việc chính quyền đã dùng thành phần côn đồ
bất hảo đi hành hung, sỉ mạ các cha và giáo dân , sau đó vào chỗ Cty
Chiến Thắng lãnh mỗi người 30.000đ ! Thô bỉ và hạ cấp vì kẻ đó dám hạ
giá nghĩa cử của những người giáo dân tình nguyện hiến thân cho Công
lý, như hành động đốn mạt của kẻ côn đồ dám xúc phạm đến Niềm Tin, đến
Tôn Giáo, chỉ vì ba chục ngàn đồng bạc! Còn ấu trĩ, thậm chí phải gọi
là ngu xuẩn, vì thử hỏi có ai bỏ nhà cửa, công việc làm ăn, cuộc sống
bình yên để thuê xe, đáp tàu, thậm chí bị ngăn xe chặn tàu, họ phải đạp
xe hàng mấy trăm cây số lên thủ đô để cầu nguyện, nằm đường, dầm sương
dãi nắng, đói khát và nhất là còn bị đòn, bị hiểm nguy, bị đe dọa, bị
theo dõi, bị làm khó khi về nhà mình, để chỉ nhận 50.000đ không đủ đi
xe và uống nước?! Thế mà kẻ bỉ ổi vẫn nói được!!! Nhưng cũng rất hay ,
vì như thế mới phân biệt được rõ CÁI CHÍNH VÀ CÁI TÀ! II
./ Người Công Giáo đã biểu lộ được một ĐỨC TIN MÃNH LIỆT và TÌNH ĐOÀN
KẾT VÔ SONG, khi không ai bắt, không ai mời, mà họ tình nguyện chịu cực
khổ, tốn phí mà không nhận được gì ngoài đe dọa, đòn vọt, để chung lưng
sát cánh với nhau cùng nói lên tiếng nói chung. Chỉ có Đức Tin và Lương
Tâm của họ mới thôi thúc được họ làm điều ấy. Có lẽ cũng chưa bao giờ
họ làm như vậy, ngay cả khi những quyền lợi vật chất như ruộng vườn,
nhà cửa tư riêng của chính họ bị tước đoạt. III
./ Cộng đồng đông đảo người Công Giáo đã LÀM THÀNH MỘT SỨC MẠNH HỢP
NHẤT, cùng đứng lên hợp sức hợp lời hô to khẩu hiệu đòi Công Lý cho
toàn dân toàn nước, đồng thời cũng là những lời tố cáo sự dã man tàn
bạo, áp bức, bất công mà dân Việt đang phải chịu hàng hơn nửa thế ký
nay, do một chủ thuyết ngoại lai được du nhập vào đã gieo bao tang tóc
cho đồng bào, lấy tài sản của dân, lấy giang sơn đem cống nộp cho ngoại
bang để duy trì chức vụ và quyền lợi. Dư âm Thái Hà và Tòa Khâm Sứ đã
thôi thúc mọi đồng bào trong và ngoài nước chung sức cứu nước cứu dân,
và đánh động trái tim của nhân loại quy hướng về ta để thêm tiếng nói
tranh đấu cho Công Lý. Tất cả những người Việt ở ngoài nước, cho đến
những người đang bị áp bức trong nước, những người trí thức, những đảng
viên CS đã từng “nằm trong chăn” đã thấy những thối tha, những mặt trái
bỉ ổi, tất cả tạo nên một bản đồng ca hết sức nhịp nhàng ăn ý, và cùng
hợp thành một sức mạnh có Chính Nghĩa. Dân ta hơn nữa thế kỷ nay đã
phải khom lưng cúi đầu trước bạo quyền, giờ đây đã dám ngang nhiên yêu
cầu những kẻ thống trị này phải trở lại đúng vị trí là công bộc của
dân, ăn lương của dân phải làm theo ý dân, thay vì vẫn có thói quen coi
dân như lũ ăn xin tùy họ ban bố. Chúng ta đang thắng , chân lý đang
thắng . Chúng ta đang cùng lật giở Lịch Sử
VN qua một trang mới huy hoàng! NGỌN CỜ CHÍNH NGHĨA ĐÃ ĐƯỢC GIƯƠNG CAO,
và cả thế giới đang hướng về chúng ta với lòng quý mến và ngưỡng mộ vì
sự can đảm, chí quật cường của người dân Việt. IV./
Người Công Giáo đã chọn được một hình thức đấu tranh rất ôn hòa và
khoan hậu: “ĐEM ĐẠI NGHĨA ĐỂ THẮNG HUNG TÀN, LẤY CHÍ NHÂN MÀ THAY CƯỜNG
BẠO”! Họ đã sốt sắng cầu nguyện và đứng yên chịu đựng những roi vọt,
những hơi cay đàn áp mà không phản ứng chống trả, khiến cho những người
chuyên đánh thuê mà nhà nước đã mướn đến để hành hung giáo dân, đã nhụt
lòng không dám nhận tiền thuê của nhà nước để đi làm bậy thêm lần nữa,
vì họ bị lương tâm cắn rứt. Chắc chắn thái độ êm hòa và lòng khoan hậu
đó của các Linh Mục và giáo dân, đã giúp thức tỉnh được những con người
lệch lạc vô lương tâm này, để họ sẽ tìm về với sự Công Chính. Những
người vừa nhận ra Công Lý đó chắc chắn rất đông, kẻ thức tỉnh ngay,
người hồi tâm chậm, kẻ sám hối bằng hình thức công khai tuyên bố với
mọi người, kẻ thì âm thầm kín đáo. Trong số
đông kẻ hồi tâm đó, dĩ nhiên là có nhiều người dân thường, người khác
đạo, kẻ đầu gấu, nhưng đáng mừng nhất là có nhiều người từng là đảng
viên, là công an nhà nước, những kẻ đã có những hành vi thô bạo nhất
xúc phạm tới các Đấng Thiêng Liêng, đập phá ảnh tượng mà giáo dân tôn
kính. Cũng rất có thể ông chồng đập phá ảnh tượng, nhưng bà vợ thì rất
sợ hãi. Chính ông cũng hoảng sợ bất an, tay làm bậy, nhưng lòng đánh
trống. Cũng đúng thôi, vì ông xúc phạm đến Thần Thánh đã làm nhiều sự
lạ như Đức Mẹ ở Tòa Khâm Sứ và Thái Hà. Có lẽ ông mới chỉ có cảm nhận
tự nhiên là “sợ bị quả báo” vì làm điều ác với dân, xúc phạm tới thánh
thần, chứ chưa hiểu thế nào là sức mạnh của Thiên Chúa, vì ông đâu có
tin Chúa? Những người CS đã làm quá nhiều điều thất nhân ác đức nên rất
hay tin dị đoan, và lúc nào cũng lo sợ bị “thần thánh vật”, hay “gieo
tai giáng họa” xuống nhà mình. Trường hợp của các vị ấy chẳng khác gì
ông quan Philatô ngày xưa xử án oan cho Chúa Giêsu, thì bà vợ đã nằm mơ
thấy hành động tội lỗi của chồng và hết sức can ngăn, nhưng vì hám
quyền lợi địa vị mà ông quan này không dám làm theo lẽ phải! Biết đâu
Chúa nhân từ chẳng ban cho các quan hung bạo vô thần một cú ngã ngựa
như Thánh Phao Lô ? Trước khi được Chúa tỏ uy quyền để cứu Phao Lô thì
ông đã là một kẻ bách hại đạo Chúa vô cùng dữ tợn. Chính cú ngã ngựa và
bị mù mắt đó, ông mới tỉnh ngộ và biết tìm đường trở về với Chúa . Như thế thì bà con Giáo dân chúng ta đã giúp mở đường cho nhiều người anh em nhận ra Chính Nghĩa, và quay về với lẽ phải. IV./
Còn gì đẹp bằng trong một đoạn băng ghi hình cầu nguyện, chúng tôi nhìn
thấy vài Ni Cô Phật Giáo đứng bên cạnh những người Công Giáo để cùng
cầu nguyện chung cho Hòa Bình Công Lý? Trong nét mặt thành kính , các
Ni Cô cùng hát lời kinh Hòa Bình với giáo dân CG. Chắc chắn các Sư Nữ
này không cùng niềm tin với người dân CG, nhưng những lời kinh thấm
đượm tinh thần hòa bình và chứa chan yêu mến của Thánh Phanxicô: “Xin
hãy dùng con như khí cụ bình an…để con đem yêu thương vào nơi oán thù,
đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân
lý vào chốn lỗi lầm…”, đã khiến cho bất cứ ai nghe cũng phải xúc động
cảm kích, kể cả kẻ vô thần, và cũng muốn cùng hát lên với mọi người, để
cầu cho nước Việt Nam được qua cơn gian nan, và có được sự bình an. Người
Công Giáo Thái Hà đã làm được một việc trọng đại, là LIÊN KẾT MUÔN LÒNG
NÊN MỘT, để những người dân Việt thêm yêu mến nhau , đoàn kết với nhau
mà đi tìm Công Lý, tìm Chân Lý cho đất nước, cho dân tộc. Chưa kể là sự
kiện TKS và Thái Hà, đã là cơ hội cho nhiều cõi lòng chai cứng lạnh
nhạt với Chúa, xa rời anh em, nay bỗng hồi tâm trở về khi thấy Nhà Cha
chung bị cướp đoạt, những anh em mình bị bách hại. Còn những người vốn
kính yêu Chúa, thì dịp này càng gia tăng lòng đạo đức thánh thiện. Đặc
biệt là đã quy tụ được cả giới trẻ vốn thường ham chơi, thờ ơ với việc
chung, việc đất nước, thì dịp này đã có rất nhiều bạn trẻ ở trong và
ngoài nước lên tiếng về việc này một cách thành tâm và nhiệt tình. Rất
vui mừng và cảm động khi thấy nhiều bạn trẻ VN được sinh ra và lớn lên
nơi xứ người, không từng biết gì về quê hương tổ quốc, nay đã đại diện
cho giới trẻ VN tham dự các hội nghị quốc tế về nhân quyền, và đã nhiệt
tâm nỗ lực để có thể dành được sự quan tâm, sự trân trọng của toàn thế
giới ủng hộ cho quê nhà. Nhiều em sinh viên đang du học ở các nước,
cũng luôn quan tâm , hướng về quê nhà để nói lên ước nguyện của mình
với các nhà lãnh đạo, là muốn họ suy nghĩ lại, biết sống trung thực cho
đồng bào được nhờ. Còn ở quốc nội, trong những ý kiến được đưa lên mạng
kêu gọi VN nên thay đổi để dân đỡ khổ, nước đỡ nghèo…, chúng ta thấy
phần đông là ý kiến của các bạn trẻ . Điều đó đã nói lên sự quan tâm
của họ đến vận mệnh quốc gia. Các bạn trẻ Công giáo ở Hà Nội thì luôn
có mặt nơi hiện trường sôi bỏng, liên kết cùng mọi người trong việc cầu
nguyện cũng như bảo vệ những nơi tôn nghiêm. Chưa bao giờ giới trẻ VN
lại ý thức trách nhiệm một cách đáng yêu mến như thế. Vì thật ra họ mới
chính là những người chủ thật của đất nước mai sau. Những thế hệ cha
anh chúng ta có hy sinh gian khổ để đấu tranh cho công lý, cho sự thật
thì cũng là muốn để dành cho thế hệ con cháu chúng ta sau này. Tóm
lại, nếu không bùng nổ sự kiện Thái Hà, có lẽ các bạn trẻ VN cũng chưa
đặc biệt quan tâm đến quê hương tổ quốc như vậy. Đó cũng thêm một “thu
hoạch” tốt của Thái Hà. Thật khó ai làm nổi
những việc cả thể như vậy ngoài Chúa. Cũng không phải ngẫu nhiên mà sự
việc này lại xảy ra ở thủ đô Hà Nội, nơi tai mắt quốc tế, để sự vụ sớm
được cả thế giới quan tâm ủng hộ, nhờ vậy mà giảm thiểu được sự đàn áp,
sự khổ đau cho bà con giáo dân ở đây. Cứ tưởng tượng việc này xảy ra
nơi một miền hẻo lánh, một tỉnh xa thủ đô Hà Nội, thì nó sẽ khủng khiếp
thế nào?! Đó cũng là VINH DỰ và là sự MAY MẮN cho giáo dân và các Linh
Mục Thái Hà, Hà Nội mà không ngoài Thiên ý. Đến
nay, sau khi bị mất đất TKS và Thái Hà, thì khắp nơi trên lãnh thổ VN,
từ thành thị đến thôn làng , từ vùng đồng bằng lên vùng núi cao, nơi
đâu có nhà thờ CG, thì nơi ấy đều vang dội tiếng chuông và lời kinh cầu
nguyện cho đất nước, cho Thái Hà, cho người dân Việt đau khổ, và cho cả
những nhà cầm quyền đang bách hại dân biết hồi tâm. Ôi ! Thật là một
nghĩa cử cao cả và đầy từ bi bác ái của Chúa cũng như của Phật. Chúng
ta ước muốn cho đất nước được thanh bình, cho dân tộc được thoát cơn bĩ
cực, nhưng chúng ta cũng không trả thù, không loại bỏ những kẻ đã hại
dân hại nước đã bức bách chúng ta, mà lại cầu nguyện cho họ ăn năn sám
hối, và sẵn sàng mở cửa cho họ vào chung hưởng vinh quang với dân tộc.
Chúng ta thật sự muốn có được một thể chế tự do, với những nhà lãnh đạo
có tài và có đức hết lòng lo cho dân cho nước, nhưng chúng ta lại cũng
quảng đại mà tha thứ cho những kẻ đã gieo tội ác trên dân tộc, trên
các tôn giáo của chúng ta. Thật là một việc làm THUẬN LÒNG TRỜI, ĐẸP
LÒNG NGƯỜI VÀ ĐẠI ĐOÀN KẾT DÂN TỘC, mà người dân Thái Hà- Hà Nội đã làm
được thay cho toàn dân. Giờ đây thì các buổi cầu nguyện tập thể trong
ôn hòa vẫn tiếp diễn, nhưng không phải cho việc đòi đất của Giáo Hội
nữa, mà là cầu nguyện xin cho Công Lý và Hòa Bình sớm trở về trên quê
hương, và Tự do, hạnh phúc, ấm no cho dân tộc Việt. Nguyện
xin Ơn Trên ban phúc lành , sự bình an và sự thắng lợi cho ĐTGM Kiệt ,
cho các LM Dòng CCT , cho bà con giáo dân cũng như cho toàn dân Việt
Nam. NGƯỜI DÂN VIỆT
|