Sunday, 10.12.2008, 02:20pm (GMT-6)
Khách
của nhà trọ ven đô thuộc đủ thành phần, lứa tuổi, từ những tay chơi
tiền bạc rủng rỉnh cho đến những cô cậu tuổi teen. Không chỉ phục vụ
nghỉ ngơi, nơi đây còn đáp ứng nhiều dịch vụ không có trong giấy phép
kinh doanh...
Đến nhà nghỉ không...để ngủ
Sau
một chầu lai rai ở quán vỉa hè lấy "can đảm"...đi nhà trọ, T. - một tay
chơi "ngủ nhà trọ hơn ngủ nhà" dẫn tôi đến nhà trọ V.A ở Hà Đông. Mặc
dù mới năm giờ chiều, nhưng khu nhà trọ này đã nhộn nhịp kẻ ra người
vào.
Lạc vào thế giới nhà nghỉ
Thấy
khách đến, mấy nhân viên lễ tân đon đả: Hai đại ca đi hát hay nghỉ? Ra
vẻ tay chơi sành điệu, T. đáp nhanh, thì hát trước...hò sau. Nói đoạn,
hắn quay sang tôi giải thích: "Cái lợi của khu nhà trọ này sau khoản
bia bọt, hát Karaoke, rồi đi "tâm sự" với mấy em, thì có thể qua khu kế
bên Massage.. sẽ lấy lại sức khỏe ngay như lúc...mới đến.
1 cô gái "làng chơi" tuổi 9x đến gặp "khách" tại nhà nghỉ Không
phải đợi lâu, chúng tôi được nhân viên nhà trọ hướng dẫn đến khu vực
hát Karaoke cạnh khu vực để xe. H. - người quản lý tại đây đưa chúng
tôi vào một căn phòng rộng chừng 10m2 đèn mờ mờ, ảo ảo, bên trong nhạc
đã được mở. Vừa ngồi xuống ghế, H. "nhập đề" ngay: Anh T. uống "Ken" và
em Ngọc... làm mồi nhé.
Không kịp để T trả lời, H. quay sang
tôi, còn anh trông khó tính, để em chọn hàng mới cho. Có con Diễm mới
"đầu quân", "ngon lắm", nhưng chút nhớ "hậu tạ" em nhé (?!). Nói xong
cô ta bỏ ra ngoài. 5 phút sau, 2 cô gái tên Ngọc và Diễm bước vô và
không ngần ngại xà ngay vào lòng chúng tôi. Hát được 4 bài, T. tỷ tê
với "người đẹp" rồi cả hai qua phòng trọ "tâm sự", với giá 200 ngàn
đồng.
Vài
hôm sau T. lại dẫn tôi đi thực địa ở nhà trọ N.P. ở khu Mỹ Đình. So với
"khu liên hợp" V.A, nhà trọ N.P. hoạt động chuyên nghiệp hơn, với hàng
chục phòng trọ được cho khách thuê. "Thượng đế" của nhà trọ này thì đủ
mọi thành phần, lứa tuổi, từ những tay chơi rủng rỉnh túi tiền sau khi
trúng quả, rủ rê mấy em tiếp viên cà phê, quán bia đi tìm "bờ bến lạ"
đến mấy chàng "Hai lúa" măng tơ rủ rê nhân tình, nhân ngãi đi "vui vẻ"
hay "ăn cơm trước kẻng"....
Khách đến "nghỉ tiếng", người nào
cũng âm thầm, lặng lẽ, khẩu trang kín mặt như "Ninja", chẳng cần gửi
giấy tờ tùy thân, chừng vài ba tiếng "hành sự" xong là vọt xe đi như ma
đuổi!
Sau khi xong các thủ tục ở quầy tiếp tân, chúng tôi được
một gã bồi phòng hướng dẫn đến phòng 212. Đi đoạn hết cầu thang, T. làm
thân với gã mà không quên nhờ "thằng em" giùm đàn anh hai đứa em để tâm
sự. Như một thói quen khi có khách yêu cầu, gã nhanh miệng: Thế "gu"
của đại ca là em chân dài hay em chịu chơi...nhưng xấu một tí?
T. trả lời: Tùy chú em ga lăng với
thằng anh, nhưng mà giá bao nhiêu? Gã đáp: 2 hoặc 3 xị. Nếu mấy em
"xịn" đại ca cho em vài chục ăn sáng, rồi ra hiệu T cho mượn điện thoại
để y gọi "hàng". Sau hồi liên lạc 2 số điện thoại đang "ngoài vùng phủ
sóng", gã bắt mối được với kiều nữ tên Phương, sau đó lẻn đi ra
ngoài...nhường chỗ cho mấy anh tâm sự.
Quả thật trong cái "thế
giới" của nhà nghỉ dường như ai cũng biết trong đó hoạt động gì và như
thế nào, nhưng vẫn chưa có cách quản lý chặt chẽ và hiệu quả. Những nhà
nghỉ chỉ hoạt động quy củ vào những đợt ra quân rầm rộ, còn sau đó lại
trở lại như...cũ. Thực trạng này còn diễn ra nhiều năm mà chưa thấy các
cấp chính quyền có biện pháp quản lý hữu hiệu.
|