Quan
hệ giữa hai nước Hoa Kỳ và Việt Nam đang bước vào một hướng kết thân
hơn, đặc biệt là "đối thoại chiến lược về chính trị và quốc phòng,"
theo lời của Thứ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ Mark Kimmitt họp báo chung
với Thứ trưởng Ngoại Giao CSVN Phạm Bình Minh tại Hà Nội hôm 6-10-2008.
Ngoài ra, tất cả những chuyện khác, kể cả "nhân quyền và tự do tôn
giáo," phải chăng chỉ là "đối thoại chiến thuật"? Như thế, việc hỗ trợ
phong trào dân chủ tại Việt Nam chỉ là chuyện trình diễn của Hoa Kỳ ?
Nhìn lại các diễn
tiến quan hệ với Việt Nam, có vẻ như Hoa Kỳ đã có sẵn một lộ trình làm
việc, trong đó vấn đề ổn định Biển Đông là ưu tiên, và sau đó mới tùy
thuận các mục tiêu khác. Chính sách này như dường được cả Bạch Ốc, tức
cơ quan Hành Pháp Hoa Kỳ, và Quốc Hội, tức cơ quan Lập Pháp Hoa Kỳ,
phối hợp nhịp nhàng, bất kể những dị biệt đảng phái giữa Dân Chủ và
Cộng Hòa lúc nào cũng sôi sục ở Washington D.C. Trong khi nhiều vị dân
cử Hoa Kỳ, như Thượng nghị sĩ Barbara Boxer của tiểu bang California
hay Dân biểu Loretta Sanchez luôn luôn lớn tiếng, đòi hỏi Mỹ dùng bàn
tay sắt để ép CSVN tôn trọng nhân quyền, thì các Thứ Trưởng Ngoại Giao
Mỹ như ông Kimmitt vừa nói trên và ông John Negroponte hồi đầu tháng
9-2008 lại bay tới Hà Nội biểu diễn màn lăng ba vi bộ, ca ngợi nhà nước
cộng sản này đã chịu cải thiện về các quyền tự do tôn giáo.
Tuần này, Đại Sứ
Mỹ Michael Michalak cũng đi tới nhiều thành phố Hoa Kỳ, những nơi đông
người Mỹ gốc Việt, để nói về chính sách Mỹ với VN và chắc chắn, cũng
như nhiều lần trước ông Michalak đã từng nói, mời gọi người Mỹ gốc Việt
góp sức về VN để thúc đẩy tiến trình dân chủ hóa VN, tất nhiên là dân
chủ hóa tiệm tiến, trong đó ưu tiên giáo dục là một phương tiện - như
ông Michalak đã nói khi gặp người Mỹ gốc Việt tại buổi hội thảo ở Quận
Cam, "Trong 20 năm tới, chúng ta sẽ có thể nói rằng chúng ta không
vào VN chỉ vì kiếm tiền, mà chúng ta sẽ có thể nói rằng hơn 75% thành
viên Nội Các VN đã được giáo dục tại Hoa Kỳ." (nguyên văn: "Twenty
years from now we'll be able to say we're not just in Vietnam for
money, we'll be able to say that over 75 percent of the Vietnamese
Cabinet has been educated in the United States of America.")
Tất nhiên nhiều
người nóng ruột. Không chỉ các nhà dân chủ hay các nhà hoạt động vì
quyền tự do tôn giáo, mà cả các vị dân cử Hoa Kỳ ở các vùng đông dân
Việt. Cụ thể như dân biểu Loretta Sanchez, người tổ chức buổi hội thảo
vừa nói, đã nhắc tới trường hợp Linh Mục Nguyễn Văn Lý và Hòa Thượng
Thích Quảng Độ. Thực tế, cụ thể, các vị dân cử này thấy rõ là họ chỉ
nói lên tiếng nói của cử tri gốc Việt, vì đó là vai trò của họ, nhưng
họ không lấy đó làm điều cản trở cho quan hệ ngoại giao hai nước. Tương
tự, như Thượng Nghị Sĩ Barbara Boxer, tiểu bang California, Chủ tịch
Tiểu ban Châu Á - Thái Bình Dương thuộc Ủy ban Đối ngoại Thượng viện
Hoa Kỳ tuần trước vừa đệ nạp Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam S.3678 - ngay
trên nhan đề ở một tờ dân báo độc lập (http://www.govtrack.us/congress/bill.xpd?bill=s110-3678), chuyên về quan sát công quyền, đã ghi rõ "S. 3678: A bill to promote freedom, human rights, and the rule of law in Vietnam" (S. 3678: Một dự luật nhằm thúc đẩy tự do, nhân quyền, và pháp trị tại Việt Nam).
Như thế thôi. Tất
nhiên là bà Boxer không hài lòng về hồ sơ nhân quyền tại VN, dù là đại
sứ Michalak nghĩ là CSVN đã có tiến bộ. Câu thần chú thường gặp của các
nhà ngoại giao trong các trường hợp tương tự đều điển hình là, "nhà
nước độc tài này [thí dụ, Saudi Arabia hay CSVN] đã có tiến bộ về nhân
quyền, có cởi mở thêm về quyền tự do tôn giáo, nhưng tất nhiên là vẫn
còn tồn tại nhiều vấn đề cần giải quyết nữa." Chắc chắn, chúng ta
đã nghe các câu nói tương tự như thế ở các buổi điều trần của các nhà
ngoại giao Mỹ trước Quốc Hội. Đặc biệt lần này, thượng nghị sĩ Boxer là
người duy nhất đưa dự luật S.3678 ra, mà không có một thượng nghị sĩ
nào khác ký tên đồng bảo trợ. Vì sao dự luật này lại có chữ ký cô đơn
như thế ?
Dự luật S.3678 mà TNS Boxer trình lên có nhắc tới trường hợp Linh Mục Nguyễn Văn Lý, người bị kết án 8 năm tù, và "nay,
chúng ta lại chứng kiến thêm một cuộc đàn áp khác - lần này nhắm vào
các giáo dân Công Giáo tại Hà Nội khi họ tổ chức những buổi cầu nguyện
để đòi lại các tài sản đất đai đã bị tịch thu sau khi chính quyền cộng
sản lên nắm quyền vào thập niên 50. Chính quyền VN đã phản ứng lại
những cuộc cầu nguyện phản đối này bằng những biện pháp đe doạ, bạo
lực, và bắt bớ."
Bà Boxer đòi mạnh
tay với CSVN, thí dụ như đòi ngăn VN tiếp cận với chương trình
Generalized System of Preferences (GSP) của Hoa Kỳ cho tới khi Nhà nước
VN cải thiện những tiêu chuẩn về lao động…Nhưng rồi bà cũng nói rõ: "Tôi
xin khẳng định rõ rằng tôi ủng hộ mối quan hệ song phương bền chặt giữa
Việt Nam và Hoa kỳ. Nhưng chính quyền Việt Nam phải cải thiện rất nhiều
tình trạng nhân quyền thì mối quan hệ giữa hai nước mới có thể phát
triển được."
Có phải, như dường
TNS Boxer đang muốn vuốt ve các chức sắc nhà thờ Công Giáo Hoa Kỳ vì bà
đã nằm trong danh sách bị nhà thờ xem là thù nghịch với nhà thờ [về
nhiều quan điểm]? Cũng không hẳn, bởi vì tới năm 2010 bà mới phải ra
tái ứng cử, chứ bầu cử năm nay thì không có gì mà bà phải quan ngại.
Nhưng qua bài
phỏng vấn loan tuần này, ngày 9-10-2008, trên đài RFA do ba phóng viên
-- Thanh Trúc, Trà Mi và Nguyễn Khanh - thực hiện, ông Michael
Michalak, Đại Sứ Hoa Kỳ ở Việt Nam, đã nhắc lại những gì mà chúng ta đã
nghe, đã đọc. Nghĩa là chính sách "đối tác chiến lược" vẫn thực hiện
giữa Mỹ-Việt, còn mọi chuyện khác chỉ là "chiến thuật," kể cả các dự
luật nhân quyền Việt Nam? Nếu đúng như thế, Hành Pháp Mỹ và Lập Pháp Mỹ
chỉ là một dàn đồng ca vĩ đại, trong đó Bạch Oc loa kèn nhấn mạnh về an
ninh Biển Đông và tăng cường giao thương, thì dàn nhạc đệm sẽ gõ nhịp
trống nhân quyền, vân vân?
Ong Michalak trả lời các phóng viên đài RFA, trích như sau:
Chúng tôi cũng trao đổi về vấn đề tranh chấp đất
đai đang diễn ra, và Đức Tổng cũng cho chúng tôi biết quan điểm của
Ngài về chuyện này. Chúng tôi nói với Ngài rằng chúng tôi sẽ tiếp tục
theo dõi diễn tiến tình hình, nhưng cố gắng không đứng về phía nào
trong vấn đề tranh chấp đất đai. (…)" (hết trích)
Tôi và Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt đã có một
buổi gặp gỡ tốt đẹp. Chúng tôi bàn về tự do tôn giáo tại Việt Nam. Đức
Tổng nhận xét rằng rõ ràng có những tiến bộ trong lĩnh vực tự do tôn
giáo ở Việt Nam mặc dù vẫn còn một số vấn đề cần phải giải quyết.
Trà Mi: Chúng tôi biết rằng mới đây ông đại sứ có
cuộc tiếp xúc trực tiếp với Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt của Hà
Nội. Ông đại sứ có thể chia sẻ thông tin gì liên quan đến cuộc gặp này
không ?
Trên thực tế, có trường hợp được tôn trọng, nhưng
cũng có trường hợp không, và lúc ấy thì chúng tôi sẽ tìm cách nêu vấn
đề lên với chính quyền Hà Nội.
Và chúng tôi vẫn tiếp tục theo dõi tình hình,
không phải là đối với vấn đề tranh chấp đất đai, vì chúng tôi không
đứng về phía nào trong việc này, mà chúng tôi theo dõi để đảm bảo là
quyền tụ tập ôn hoà và bày tỏ quan điểm của công dân được tôn trọng.
Vâng, chúng tôi biết rằng có rất nhiều vụ tranh
chấp đất đai đang diễn ra tại Việt Nam. Theo tôi, đất đai là một trong
những vấn đề phức tạp nhất và nhạy cảm nhất tồn tại ở Việt Nam hiện
giờ, đặc biệt là vấn đề tranh chấp đất đai liên quan đến Giáo hội Công
giáo.
Trà Mi: Về căng thẳng tranh chấp đất đai giữa
Giáo hội Công Giáo với chính quyền tại Việt Nam. Quan điểm của ông đại
sứ như thế nào ?
Vấn đề Thái Hà
Không, tôi không thể chia sẻ với ông được. Tôi
chỉ có thể nói là chúng tôi thảo luận với nhau về nhiều chuyện, từ kinh
tế đến chính trị.
KHANH: liệu có thể xin ông Đại Sứ chia sẻ một trong những đề nghị, ý kiến, ông đã trình bày với chính phủ Việt Nam không ?
Có, chính phủ Việt Nam nhờ chúng tôi đóng góp ý
kiến về rất nhiểu lãnh vực. Có, chúng tôi có nói chuyện với nhau về
Trung Quốc, vì đây là quốc gia lớn nhất trong khu vực và chúng tôi cũng
chia sẻ với nhau quan điểm, kể cả quan điểm liên quan đến Trung Quốc.
Có, chúng tôi có nói chuyện với nhau về Trung Quốc.
KHANH: ông Đại Sứ là một chuyên gia về Trung Quốc, có khi nào Việt Nam xin ông Đại Sứ đóng góp ý kiến không ?
Vấn đề Trung Quốc
Chúng tôi cũng thảo luận với nhau về cách hợp tác
giữa quân đội đôi bên trong các công tác cứu hộ khi thiên tai xảy ra,
cũng như những vấn đề khác nữa. Chúng tôi tin là cuộc thảo luận thành
công, và trông đợi vòng thảo luận kế tiếp. (…)
Nhưng trước khi điều này xảy ra, còn có nhiều
điều khác liên quan đến mặt kỹ thuật phải được bàn đến, chẳng hạn như
chuyện huấn luyện cho binh sĩ Việt Nam. Chúng tôi đã bàn thảo những
cách để thực hiện.
Chúng tôi thảo luận với nhau về nhiều vấn đề.
Cuộc đối thoại diễn ra trong lúc tôi lại có mặt ở Mỹ, nên tôi không
biết rõ các chi tiết, nhưng tôi được biết là những đề tài như Việt Nam
tham gia vào lực lượng bảo vệ hòa bình toàn cầu đã được nói đến, vì
Việt Nam bây giờ là hội viên không thường trực của Hội Đồng Bảo An Liên
Hiệp Quốc, nên đương nhiên mọi người đều nghĩ Việt Nam sẽ có trách
nhiệm hơn, như gửi quân tham gia vào Lực Lượng Bảo Vệ Hòa Bình.
KHANH: tuần trước ở Hà Nội, cuộc Đối Thoại Về
Chính Trị, An Ninh Và Quốc phòng giữa hai chính phủ đã diễn ra. Muốn
hỏi ông Đại Sứ những điểm gì đã được đưa ra bàn thảo ?
Cùng lúc với sự phát triển của Việt Nam, cùng lúc
với số vốn đầu tư của người nước ngoài và những người Việt trong nước
tiếp tục bỏ vào đầu tư, Việt Nam cần những người tài ba để điều hành
kinh tế lẫn chính quyền, và cuối cùng nhờ đó mà lợi nhuận kinh tế đem
lại sẽ được phân phối cho tất cả mọi người Việt. (…)
Hiện giờ số visa cấp cho sinh viên từ Việt Nam
sang Mỹ học đã tăng vượt mức 50%, và tôi tin rằng chúng ta đang đi đúng
đường, để đạt được mục tiêu mà tôi đặt ra.
Vì thế ngay từ buổi điều trần tại Quốc Hội trước
khi được chuẩn thuận làm đại sứ Hoa Kỳ ở Hà Nội, tôi đã nói một trong
những mục tiêu sẽ làm là số sinh viên Việt Nam sang Mỹ du học sẽ tăng
gấp đôi.
Khi nhìn những thành quả đáng kể mà Việt Nam đạt được về kinh tế, tôi thấy ngay điều đang thiếu chính là phát triển giáo dục.
"Tôi nghĩ giáo dục là một trong những mục tiêu
quan trọng nhất mà Hoa Kỳ đang làm việc với chính phủ Việt Nam. Từ
trước ngày tôi sang Việt Nam, chắc quý vị cũng biết tôi có đặt ra 3 mục
tiêu cần thực hiện là nhân quyền, kinh tế và giáo dục.
Như thế, chính
sách rõ ràng như thế. Mới nói năm trước, năm nay lập lại. Vấn đề là,
những người quan tâm về dân chủ VN có thể mượn sức chính phủ Hoa Kỳ để
tăng tốc tiến trình dân chủ quê nhà hay không? Hoàn toàn không có một
lộ trình dân chủ nào cho Việt Nam do chính phủ Mỹ vẽ sẵn, mà mọi chuyện
chỉ chờ giáo dục cho đủ 75% số lượng cán bộ trong nội các chính phủ
CSVN, nghĩa là mơ hồ hy vọng vào lòng tử tế (và khát vọng dân chủ?) của
các cán bộ lãnh đạo tương lai ở VN?
Tất nhiên, phong
trào dân chủ VN đã, đang và sẽ còn dựa nhiều vào các nhà dân cử Hoa Kỳ
để làm áp lực với Hà Nội. Thực tế, nếu không có các áp lực thưởng (như
gỡ cấm vận, lập bang giao, đưa vào LHQ, ký thương ước song phương Việt
Mỹ, cho gia nhập WTO, tăng visa du học…) và áp lực phạt (như đưa vào sổ
hung thần CPC, thuế phạt chống phá giá…) hẳn là đất nước VN đang nằm ở
một cõi chúng ta bây giờ khó thể hình dung nổi.
Có thể hình dung
rằng, chính sách Hoa Kỳ với Việt Nam theo đúng môn võ "Song Thủ Hổ Bác"
- trong khi tay này phóng quyền công phá như giông bão, thì tay kia dịu
dàng múa ra như hứng hoa…
Nhìn ngược lại từ
chiều bên kia, có phải đảng CSVN cũng bày trò tương tự, giả làm như phe
bảo thủ gốc Bắc và phe cấp tiến gốc Nam đang giằng co lôi kéo hướng đi
của cả dân tộc? Tới câu hỏi này thì đúng là, xin mượn câu thơ của thi
sĩ Du Tử Lê, hằn phải là một "cõi nhân gian không thể hiểu…"
Nhân quyền, có đúng là một cõi ẩn mật hay không ? |