Phiên tòa hai nhà báo (gọi tắt) này là một phiên tòa rất đặc biệt. Khác
với vụ án Điều Cày cách đây vài tháng được xử dấm dúi và người ta không
thể biết những gì diễn ra tại phiên tòa đó (dù tất nhiên là biết, đó
chỉ là một trò hề và chánh án sẽ chỉ đọc những gì đã được viết sẵn),
phiên tòa này diễn ra công khai và lần đầu tiên công chúng trong và
ngoài nước có thể theo dõi chặt chẽ phiên tòa qua những tường thuật, và
cả băng ghi âm một số diễn biến của phiên tòa được đưa lên mạng. Thực
tình, tôi chưa đọc/nghe hết những gì liên quan nên chỉ nói trên cơ sở
những gì mình đọc hay nghe qua.
Phiên tòa này còn đặc biệt ở thái độ ứng xử khác nhau của hai
nhà báo và phán quyết rất khác nhau đối với hai người cho cùng một tội
danh. Anh Nguyễn Văn Hải, báo Tuổi Trẻ, được tha ngay tại tòa và được
khôi phục quyền công dân, trong khi anh Nguyễn Việt Chiến, báo Thanh
Niên, bị xử 2 năm tù. Tại sao lại có sự khác biệt này?
Sự trớ trêu lại ở chỗ, anh Chiến bị xử nặng hơn chính vì anh
thực hiện đúng theo pháp luật. Theo luật pháp, nếu có yêu cầu của Viện
trưởng Viện Kiểm sát hay Chánh án tòa án cấp tỉnh thì phóng viên sẽ
phải tiết lộ bí mật nguồn tin. Chắc chắn trong vụ này đã có yêu cầu
tương tự và phóng viên Chiến đã cung cấp hàng loạt băng ghi âm cho cơ
quan điều tra để chứng minh rằng mình vô tội và quả thực đã có những
nguồn tin từ cấp tá tới cấp tướng trong cơ quan điều tra cung cấp cho
anh. Ngay trong đoạn băng ghi âm trước tòa, anh Chiến cũng nhắc tới một
trung tá công an tên Vinh và người này không hề xuất hiện trong cáo
trạng. Anh cũng nhắc tới Trung tướng Ngọ, Trung tướng Oánh, vài vị
tướng công an khác… và những người này thậm chí không được mời ra tòa
làm nhân chứng. Còn nhớ sau khi anh Chiến bị bắt, báo Thanh Niên đã
viết bài khẳng định còn giữ bản ghi âm cuộc nói chuyện với Trung tướng
Ngọ trong đó ông Ngọ thừa nhận thông tin về 40 quan chức.
Tại phiên tòa, anh Chiến đề nghị tòa án công khai những đoạn
băng ghi âm anh cung cấp cho cơ quan điều tra. Tòa án không trả lời gì
cho yêu cầu này của anh. Và anh trở thành người bị xử nặng nhất, nặng
hơn cả công an Huynh, người cung cấp tin tức cho báo chí, chỉ vì anh
thực sự tin tưởng là bằng cách tích cực hợp tác với cơ quan điều tra,
anh có thể chứng minh rằng mình vô tội, không bịa đặt tin tức như cáo
trạng nêu ra- điều này có thể thấy trong phát biểu cuối cùng của anh
trước tòa.
Đáng tiếc thay , anh Chiến không hiểu rằng phiên tòa này chỉ là vở kịch
và anh là diễn viên đã được đạo diễn sắm cho vai “chết”, nhưng chết đau
thương hay chết nhẹ nhàng là tùy thuộc vào thái độ “diễn” của anh. Dù
anh có cung cấp bao nhiêu băng ghi âm đi nữa thì anh cũng sẽ bị xử như
con dê tế thần thôi. Thậm chí chính việc anh hợp tác với cơ quan điều
tra, lôi ra một loạt tên tuổi trong ngành công an và những dấu hiệu về
sự đấu đá nội bộ của họ lại càng là yếu tố khiến anh bị xử nặng hơn.
Bởi vì người ta không thể để động xuồng rồi cả lũ cùng chết chìm trên
xuồng đó. Họ cần phải dập thế nào càng im càng tốt, cảnh cáo một viên
tướng công an thất thế và tống vào tù 1 năm cho viên thượng tá, thế là
đủ rồi. Không nên tiếp tục lôi tên của những Oánh, những Ngọ…ra trước
tòa án làm gì.
Vậy là người thực sự tin rằng tòa án không phải vở tuồng phải chịu cái
án nặng nhất, 2 năm tù. Cái án này dù sao cũng hợp với bản chất thi sĩ
lãng mạn của anh, với niềm tin rằng nếu tôi vô tội, tôi sẽ không nhận
tội. Nhiều người có thể cho rằng anh thiếu khôn ngoan, khi không chịu
đóng vai tuồng người ta sắm cho anh, là ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội,
thành khẩn trước bình minh, để có thể nhận được án nhẹ hơn. Nhưng tôi
nghĩ hầu hết mọi người đều cảm phục anh. Tất nhiên, ở đây còn một vấn
đề hơi tinh tế hơn: đó là anh Chiến có thể không ý thức được rằng có vở
tuồng như thế. Người ta không thể đến nhà giam mà đặt vấn đề thẳng với
anh, rằng nếu anh nhận là mình bịa đặt tin tức và chỉ lấy tin bịa đặt
từ ông Quắc, ông Huynh thì họ sẽ xử nhẹ cho anh.
Anh Chiến rơi vào tình thế chọn hai phương án: một là đấu tranh, tung
hê tất cả lên và hy vọng họ sẽ xử anh trắng án vì quả thực thấy anh vô
tội hay vì muốn êm xuồng; hai là ngoan ngoãn hợp tác bằng cách nhận
tội, không lôi thêm ông Vinh, ông Ngọ… vào nữa. Anh Chiến chọn cách thứ
nhất, có lẽ một phần vì vẫn có những ảo tưởng nào đó vào pháp luật, và
một phần vì niềm tin chân chính rằng mình vô tội thì không thể dối lòng
nhận tội. Nhưng như ai đó (cụ thể: một ông giáo sư Nhật và một ông cựu
quan chức Việt Nam) nói, dưới chế độ này thì tất cả đều là các tù nhân
dự bị, ai cũng có cái “tội” nào đó, làm sao có thể cãi rằng mình “vô
tội” được chứ, như thế khác nào là nhạo báng cả bộ máy điều tra - kiểm
sát - tòa án khổng lồ được huy động để xử vụ này. Hai năm tù cho một
niềm tin vào sự trung thực và công lý. Thực ra cũng còn là nhẹ so với
nhiều người khác.
Về phía anh Hải, anh làm đúng như những gì người ta kỳ vọng từ “vai
diễn” của anh: thừa nhận cáo trạng của cơ quan điều tra trong đó khẳng
định có sự bịa đặt trong việc đưa tin, và không dây dưa lôi tướng A, tá
B…vào cuộc nữa. Anh Hải hiểu rõ mình đang ở trong vở kịch và thái độ
ứng xử duy nhất có thể cứu vãn được mình là làm như anh làm. Vì thái độ
“thành khẩn” của anh nên người ta xử anh tự do ngay sau phiên tòa. Việc
xử hai nhà báo cùng bị kết tội giống nhau nhưng có thái độ “thành khẩn”
khác nhau còn có tác dụng mạnh như một tín hiệu tới giới báo chí trong
tương lai. Nếu ngoan ngoãn nhận tội sẽ được “khoan hồng”, còn ngoan cố
sẽ bị trừng phạt nặng.
Tôi tin rằng hầu hết mọi người (có thể cả tôi) nếu ở trong trường hợp
của anh Hải sẽ có sự lựa chọn như anh: giữa tự do trước cửa và nhà tù
sau lưng, giữa một bên là vòng tay của những người thân yêu, và bên kia
là những bạn tù dữ dằn, xăm trổ đầy người. Anh Hải vẫn là người dũng
cảm, trong phạm vi sự dũng cảm thông thường cho phép. Hơn thế, có thể
còn bảo vệ được nguồn tin (?). Nhưng không thể nói anh là nhà báo thực
sự trung thực bởi kiểu gì anh cũng đã có sự lừa dối: hoặc lừa dối bạn
đọc khi bịa đặt tin tức trên báo, hoặc lừa dối công lý (thứ công lý của
lương tâm, chứ không phải công lý tòa án) khi nhận có tội trong khi vô
tội. Nhưng nếu cơ quan đại diện cho công lý là tòa án bắt bạn phải lừa
dối mới được tự do thì bạn chọn gì, nghe theo thứ công lý nào?
Một điều trớ trêu là tòa án thay đổi tội danh hai nhà báo vào phút
chót: sửa từ tội lợi dụng chức vụ, quyền hạn sang lợi dụng quyền tự do,
dân chủ. Việc thay đổi tội danh này khiến vụ án thay đổi hẳn sắc thái,
từ việc xử lý các nhà báo như những viên chức Nhà nước, sang việc xử lý
họ như những công dân. Và tính chất của vụ việc cũng chuyển sắc thái
sang một hình thức răn đe đối với “tự do, dân chủ”.
Đối với hai viên chức công an, họ bị xử lý như những người thua cuộc
trong những cuộc tranh chấp nội bộ trong ngành. Vị tướng già Phạm Xuân
Quắc bị cảnh cáo và thật ra, chưa từng phải ngồi tù một ngày nào. Án
cảnh cáo chỉ là việc người ta khắc lên đầu ông cái ấn ghi chữ “kẻ thua
cuộc” (loser, loser, cuộc đua kết thúc).
Ông Thượng tá Huynh bị xử 1 năm tù, nhẹ hơn mức án đề nghị (tương đương
nhà báo Chiến). Nghe nói, cuối phiên xử, ông đã nhận tội và có lẽ vì
thế nên tòa đã “khoan hồng” với kẻ “biết điều”. Vậy là vở kịch hạ màn.
Người tiết lộ bí mật cho báo chí bị xử 1 năm tù trong khi nhà báo đưa
tin trên cơ sở những tin tức của sĩ quan công an cung cấp bị xử 2 năm
tù. Đó là công lý made in Viet Nam.