Tâm tư của người trẻ Việt Nam trước hiện tình đất nước
Tôi
tự nghĩ những tâm tư của tôi sau đây có thể là đại diện tiếng nói chung
của sinh viên và những người trẻ đang sống trong xã hội Việt Nam hôm
nay. Chúng tôi sinh ra và lớn lên trong xã hội VN, vào thời XHCN, qua
những gì được học tập ở nhà trường, chúng tôi cũng tưởng rằng mình được
gia đình và xã hội đào luyện cho để sau này nối gót cha anh, xây dựng
đất nước, xây dựng tương lai cho chính mình. Chúng tôi đã lạc quan,
trong một sự thiếu hiểu biết, rằng mình đang được sống trong một chế độ
dân chủ, tự do, độc lập và hạnh phúc. Nhưng càng lớn lên, càng biết suy
nghĩ, nhìn nhận thực tế, chúng tôi lại càng nhận ra rằng sự thực không
phải là thế!
Chúng tôi bị bắt buộc học những bài học chính trị
vừa khô khan cằn cỗi, lại vừa không thực. Nó không thực với xã hội, với
thế giới bên ngoài. Cái “thiên đường XHCN” trong sách vở và cái xã hội
thật tế, do các vị lãnh đạo và xây dựng hàng hơn một nửa thế kỷ nay, nó
khác hẳn nhau. Như vậy:
- Một là cái Thiên đường XHCN ấy là phi
thực tế, là không tưởng, nên các nước đầu đàn XHCN đã dần dần tiêu tan,
thế giới đã từ bỏ chủ thuyết ấy, và đến nay chỉ còn lại Trung Quốc, Bắc
Hàn và ta, thì các xã hội này dân chúng lại đói nghèo, mất tự do, không
dân chủ. Trong những xã hội XHCN này, dân thì sống quá nghèo nàn cực
khổ, còn các nhà lãnh đạo hay đảng viên nhà nước thì lại qúa giàu có.
Vậy chỉ có dân là vô sản, còn chính quyền thì lại là tư sản hay tư bản
sao?
- Hai là các nhà lãnh đạo đã đi sai đường lối của mình,
nên đẩy đưa đất nước đến cảnh nghèo nàn, lạc hậu, mất dân chủ! Chúng
tôi thấy các ông lãnh đạo thì tài sản kếch sù, trong khi không kinh
doanh làm ăn gì, mà không ai đụng đến các ông cả. Còn người dân mà có
máu mặt một chút là khó yên. Thế thì công bằng ở đâu, dân chủ ở đâu, tự
do ở chỗ nào? Hạnh phúc ở đâu mà thấy dân chúng chỗ nào cũng ta thán,
cũng biểu tình chống đối? Chẳng lẽ họ hạnh phúc mà họ lại không chịu?
Chẳng lẽ họ đang hưởng Thiên đường mà họ lại không ưng? Và xã hội ta
đây là Thiên đường sao? Thiên đường của bất công, của đói nghèo, của tệ
nạn, của vô luân bại lý, của lọc lừa, của giả dối, gian tham? Năm nào
vào cuối năm trên TV cũng có diễn các bài “Sớ Táo Quân dài dằng dặc, kể
tội các tham quan ô lại, còn hơn thời Thực dân Phong kiến, nghe xong
người dân cười ra nước mắt! Báo Tuổi Trẻ Cười thì đầy dãy những sự việc
và con người đáng kinh tởm, đọc xong thấy xấu hổ, tủi nhục cho đất
nước, cười hết nổi!
Trước kia chúng tôi cứ tưởng mọi người dân
đang bình an chấp nhận cuộc sống hiện tại, nhưng càng gần đây, qua các
cuộc đấu tranh của quần chúng nhân dân, chúng tôi mới vỡ lẽ! Trước đây
chúng tôi tin vào lời thày cô, tin vào sách báo, đài phát thanh, truyền
hình, vì tưởng đó là những thông tin trung thực, nhưng mới đây chúng
tôi mới biết rằng nhà nước cũng xuyên tạc, cũng nói gian!
Trước
đây chúng tôi tưởng chính quyền thương dân, lo cho dân, các chú công an
bênh vực bảo vệ dân, chỉ bắt và đánh bọn tội phạm, bây giờ chúng tôi
lại thấy rằng nhà nước ép chế, chiếm cứ bất hợp pháp đất của dân, công
an đi với côn đồ đánh dân, uy hiếp dân.
Trước đây chúng tôi
được học là đất nước ta có truyền thống anh hùng, đánh đuổi ngoại xâm,
nhưng bây giờ thì chúng tôi lại được đọc những văn bản cắt đất, dâng
đảo, công nhận chủ quyền của kẻ xâm lăng trên lãnh thổ của mình! Chúng
tôi được học tập bảo vệ môi trường, nhưng môi trường đang bị quý vị
lãnh đạo ở nhiều nơi cho triệt phá tan tành!
Chúng tôi, trong
một thời gian gần đây thấy choáng váng, vỡ mộng, ê chề, và thực sự cảm
thấy bị “sốc”, vì những vấn nạn mà thực tế phũ phàng đã đặt ra cho
chúng tôi:
- Tại sao các nhà báo, các nhà trí thức, cùng những
người dân Việt Nam trong đó có các thanh niên, sinh viên, học sinh, bày
tỏ lòng yêu nước, lên tiếng khi Trung Quốc xâm lăng nước ta, hay khi họ
chống tham nhũng là một tệ nạn xấu xa làm hại dân nước, thì họ lại bị
chính quyền đàn áp, bắt bớ cầm tù như những kẻ tội phạm?
- Tại
sao khi người trẻ chúng tôi đi xin một việc làm để sinh sống và góp
phần xây dựng xã hội, thì vào chỗ nào cũng được đưa ra một cái giá phải
trả để “mua chỗ”, mà không xét đến khả năng phục vụ của chúng tôi?
- Tại sao trong cả nước, chỗ nào người dân cũng ta thán, cũng biểu tình chống đối Nhà Nước?
-
Tại sao các nhà lãnh đạo cao cấp VN như Thủ Tướng, Chủ Tịch nước… khi
đi qua các nước tự do dân chủ tự do, lại bị khinh khi xem thường, bị
đuổi, thậm chí phải đi lòn cửa sau, không được coi như một nhà lãnh
đạo, như một quốc khách?
Những câu hỏi ấy đang bao quanh lấy
chúng tôi, khiến chúng tôi phải nhụt chí, phải xấu hổ, và mất tin tưởng
vào quý vị lãnh đạo, xin giải thích dùm chúng tôi, tại sao vây?
Ngày
giờ này, lớp trẻ chúng tôi người thì đã học xong, người thì còn đang
trên ghế nhà trường,và đang hăm hở, ra công học tập để chuẩn bị vào
đời, xây dựng tương lai cho mình và cho đất nước, chúng tôi sẽ ra sao,
và phải làm gì trong hoàn cảnh này? Ai sẽ hướng dẫn cho chúng tôi sống
đúng, sống tốt, trong khi gương sống của cha anh, của cấp lãnh đạo mình
như vậy? Ai là người cho chúng tôi niềm tin và sự bình yên để học tập
hay làm việc? Chẳng lẽ chúng tôi sống theo gương của quý vị?
Quý
vị là những người đã phá vỡ sự bình yên của tuổi trẻ chúng tôi! Quý vị
là người đã chà đạp lên niềm tin và niềm tự hào của chúng tôi! Quý vị
là những người đã làm ô nhiễm cuộc sống của chúng tôi ! Ngày giờ này,
với tư cách là những người chủ tương lai của đất nước, với tư cách là
con em của quý vị, chúng tôi đòi hỏi quý vị:
- Hãy trả lại niềm tin cho chúng tôi đã quý vị phá vỡ.
- Hãy trả lại cuộc sống bình yên cho chúng tôi.
- Hãy trả lại môi trường trong lành cho chúng tôi được sống, được hít thở.
-
Hãy tạo lại một xã hội bình yên và ổn định cho chúng tôi, để chúng tôi
yên tâm học hành, và vào đời với tinh thần trong sáng, với niềm tin
rạng ngời, và với lòng hăng say nhiệt thành để xây dựng tương lai, xây
dựng đất nước.
Nếu quý vị không làm như vậy, là quý vị đã đắc
tội với lịch sử, với tiền nhân, với non sông, với đồng bào, vì quý vị
đã phá vỡ đất nước, và nhất là phá vỡ một thế hệ trẻ chúng tôi, là con
cháu của quý vị, và là tương lai của Tổ Quốc Việt Nam!
Tôn Đạo