Hình
bên: Một người nghèo đi vớt các bao nylon, chai nhựa trôi lềnh bềnh
trên một con sông ở Hà Nội đem bán lấy tiền sống qua ngày. Một phúc
trình của LHQ cách đây hai năm cho hay 10,000 cây số sông ngòi ở Việt
Nam bị ô nhiễm nghiêm trọng bởi các nhà máy sản xuất đã đổ chấy thải
độc hại ra ngày đêm mà không khử lọc. (Hình: AFP/Getty Images)
HÀ
NỘI 20-10 (TH).- Từ hơn tháng qua, báo chí ở Việt Nam đưa nhau khai
thác tình trạng xả chất độc gây ô nhiễm dòng sông, môi trường sống của
hai công ty Vedan (vốn Ðài Loan) ở miền Nam và Miwon (vốn Hàn quốc) ở
miền Bắc. Nhân dịp này, tình trạng ô nhiễm môi trường nghiêm trọng ở
một số địa phương khác cũng được đề cập cho thấy môi trường sống ở Việt
Nam bị tàn phá một cách vô trách nhiệm.
Chiến
dịch tố cáo này hé ra cho thấy không những các công ty ngoại quốc tới
Việt Nam tàn phá môi trường sống của nước Việt Nam, hàng chục ngàn các
công ty quốc doanh, kinh tài đảng đoàn CSVN đua nhau tàn phá từ thời
“đổi mới” bắt đầu đến nay.
Một
bài viết trên tờ Người Lao Ðộng ngày 18/10/2008 cho thấy ám chỉ cho
thấy rồi cũng vẫn chỉ là chuyện đánh trống bỏ dùi. Phần chính của bài
báo này viết:
“Một
tháng qua, lần lượt đọc gần vài trăm bài báo nói về thực trạng ô nhiễm
môi trường, từ biển, sông ngòi, ao hồ đến những bãi rác tanh hôi, nước
thải đô thị, bệnh viện và cả những bản tin về môi trường phản ánh đường
phố khói bụi, khí thải độc hại từ các phương tiện giao thông, rồi lan
man qua những dòng kênh đen nghịt ở nông thôn, những bờ xôi ruộng mật
bị mất dần... mà lòng tràn đầy chua xót, đắng cay
Chỉ
trải qua 22 năm đổi mới mà đất nước ta đã có quá nhiều những bãi sình
lầy chất thải, những hóa chất độc hại, tàn phá sức khỏe của người dân,
đặc biệt là những người nghèo bất kể đô thị hay nông thôn. Có gì bàng
hoàng hơn khi Viện Khoa Học Kỹ Thuật và Môi Trường 1 kết luận, mỗi năm
Việt Nam thiệt hại khoảng 870 triệu USD trong các lĩnh vực sức khỏe
cộng đồng, cấp nước, môi trường, du lịch và các điều kiện khác do điều
kiện vệ sinh môi trường yếu kém(1).
Còn Ngân Hàng Thế Giới ước tính Việt Nam
phải chi tiêu ít nhất 2,5 tỉ USD/năm để ngăn chặn ô nhiễm (2). Ðó là
tính toán theo hiện trạng năm 2007, còn nếu như với tốc độ phát triển
bình quân GDP 7% thì mức độ ô nhiễm môi trường sẽ còn trầm trọng theo
cấp số nhân gấp bao lần sự tăng tốc của vốn đăng ký đầu từ trực tiếp,
nhảy vọt từ 12 tỉ USD lên 62 tỉ USD (dự kiến) trong năm 2008.
Hàng
loạt dự án đe dọa gây ô nhiễm ghê gớm như cán luyện sắt thép, sân golf,
đóng tàu, xi măng, nhà máy hóa chất, khai thác nguyên vật liệu khoáng
sản, nông và thủy hải sản... là mối nguy cơ tiềm ẩn đe dọa môi trường
đất nước chúng ta. Nếu chỉ nhìn vào những con số FDI nêu trên thì nhà
hoạch định kinh tế vĩ mô có thể vui mừng nhưng nếu đưa mắt nhìn vào
thực trạng hay chất lượng cuộc sống của người dân, những con sông ô
nhiễm không đâu xa, ngay trong lòng Hà Nội như con sông Nhuệ lờ nhờ đen
kịt, đầy rác rưởi, hay con kênh Nhiêu Lộc hôi tanh ở Sài Gòn, thì hẳn
phải bịt mũi hay nhắm mắt cho dù đang ngồi trên xe hơi đời mới với máy
điều hòa mát lạnh.
Vụ
án Vedan VN bùng lên rồi có được giải quyết rốt ráo? Và cuối cùng ai là
người chịu trách nhiệm? Nhìn vào báo cáo tài chính của Vedan trong ba
năm qua với mức doanh thu 120-160 triệu USD/năm thì chỉ trong vài năm
là họ có thể hoàn vốn đã đầu tư, vì lợi nhuận từ bột ngọt, phân bón và
các sản phẩm khác rất lớn theo tốc độ phát triển 15%-20%/năm. Vì lợi
nhuận khổng lồ đó, Vedan tìm mọi cách duy trì sản xuất để sá gì vài
triệu đô la nộp phạt vi phạm “hành chính” vì trách nhiệm làm ô nhiễm
môi trường hay các khoản nộp “ngoài sổ sách” cho những ai đó... Ðây
cũng là lý do tại sao giới doanh nhân Ðài Loan (hay nhiều nơi khác) cho
rằng Việt Nam là “thiên đường” để đầu tư!
Rồi
sẽ có hàng chục, hàng trăm “ông” Vedan lớn nhỏ khác, tiền nộp phạt sẽ
nhiều hơn nhưng cuối cùng chính người tiêu dùng những sản phẩm của họ
sẽ nộp phạt, kể cả “tiền thầy bỏ túi”. Ngao ngán thay.”
Ngày
9/9/2008, báo Tuổi Trẻ loan tin ông Ngô Anh Tuấn, phó ban quản lý các
khu công nghiệp, khu chế xuất ở Sài Gòn (HEPZA) cho biết “HEPZA đang
thống kê 'danh sách đen' các doanh nghiệp vi phạm nghiêm trọng về bảo
vệ môi trường tại các khu chế xuất, khu công nghiệp, sau đó sẽ công bố
trên các phương tiện truyền thông đại chúng.”
Sáu
tuần lễ đã qua, người ta vẫn chưa thấy gì. HEPZA nói, “Từ năm 2005 đến
nay đơn vị này đã kiểm tra và chuyển cho cơ quan chức năng xử phạt hành
chính 359 trường hợp vi phạm. Tuy nhiên, không ít doanh nghiệp sau khi
nộp phạt đã tái phạm nhiều lần”.
Tại sao bị xử phạt mà không ít doanh nghiệp “vẫn cứ tái phạm” thì không thấy tờ Tuổi Trẻ đi điều tra để tìm câu trả lời.
Ngày
11/10,2007, cơ quan thông tấn chính thức CSVN nói mỗi một ngày 273 tấn
chất thải độc hại xả trực tiếp xuống song Sài Gòn từ 15 khu công nghệ,
chế xuất mà không qua “xử lý”.
Ngày 19/7/2008, báo điện tử VietnamNet nói chế độ Hà nội “lúng túng trong gánh nặng xử lý ô nhiễm môi trường”.
“Giải
quyết ô nhiễm môi trường ở Việt Nam đang từng bước đi xuống. Ðây là một
dấu hiệu đáng buồn. Chúng ta không thoát ra được mà ngày càng lúng
túng.”
Ðiều
đáng để ý là trên hệ thống báo chí tại Việt Nam, người ta chỉ thấy có
những lời loan báo “đề nghị xử lý hình sự” một hai công ty ngoại quốc
gây ô nhiễm môi trường mà không nói gì đến cáccông ty quốc doanh hay
kinh tài đảng đoàn, chiếm đại đa số trong số những công ty đầu độc môi
trường sống của Việt Nam.
Ngày
20/10/2008, báo Tiền Phong kể cho biết “hàng ngàn hộ dân ở huyện Thốt
Nốt, Cần Thơ, rất bức xúc trước việc các nhà máy chế biến thủy sản Ðại
Tây Dương và Ấn Ðộ Dương (của tập đoàn Nam Việt) xả nước thải không qua
xử lý trực tiếp xuống sông Hậu, gây ô nhiễm một vùng rộng lớn. Theo sự
mô tả của tờ báo, “cửa thải cách khuôn viên thứ 3 của nhà máy chừng 50
mét hoàn toàn 'lộ thiên', mỡ và xác cá nổi lềnh bềnh, bao phủ mặt
sông...”
|