Blogger LeeHm Câu chuyện dưới đây là một câu chuyện mà Mind Do không
biết nó có thật hay không??? Mind Do chỉ biết rằng, chính mình cũng có
lúc đã có cách suy nghĩ không khác gì bạn sinh viên trong chuyện này! .
Nhưng trước tiên , xin mời quý vị nghe câu chuyện này đã nhé:
Một sinh viên Việt Nam đang lang thang ngắm cảnh ở Singapo, một sinh viên Singapo lên tiếng chào sinh viên Việt Nam:
Chào anh bạn Việt Nam nghèo khó, và yếu đuối, tôi thấy thật là tội nghiệp cho dân tộc của anh.
Sinh viên Việt Nam liền lên tiếng:
Chị
đừng có buông lời cao ngạo, dân tộc chúng tôi đã chiến thắng hai đế
quốc lớn của thế kỷ 20 là đế quốc Pháp và đế quốc Mỹ, dân tộc Việt Nam
chúng tôi có quần chúng nhân dân anh hùng, không bao lâu nữa dân tộc
Việt Nam chúng tôi sẽ sánh vai cùng các cường quốc năm châu.
Sinh viên Singapo liền hỏi: - Chị năm nay bao nhiêu tuổi?.
Sinh viên Việt Nam đáp: - 20 tuổi.
Sinh viên Singapo tỏ vẻ ngạc nhiên:
Anh
bạn mới 20 tuổi có nghĩa là anh bạn không hề tham gia hai cuộc chiến
tranh chống Pháp và chống Mỹ, có nghĩa là hai cái Chiến Thắng vĩ đại mà
anh bạn mới khoe không hề dính dáng gì đến anh bạn và những người trạc
tuổi anh bạn, những người làm nên Chiến thắng điện biên phủ có lẽ đã
chết gần hết, những người đã đánh bại người Mỹ giờ đây có lẽ tóc đã
bạc. Quần chúng anh hùng mà anh bạn nói đến giờ còn sót lại được bao
nhiêu?. Tôi nghĩ chắc cũng chẳng còn nhiều.
Sinh viên Việt Nam gắt giọng :
Việt
Nam chúng tôi còn có thế hệ trẻ, những người trẻ tài năng của Việt Nam
không thiếu, chúng tôi sẽ làm được cho dân tộc rất nhiều những điều hữu
ích.
Sinh viên Singapo lại ồ lớn:
Những
người trẻ của Việt Nam ư?. Các anh có bằng thế hệ trẻ của Singapo
không?. Thế hệ trẻ của Mỹ không?. Của Hàn Quốc không?. Của Trung Quốc
không?. Tôi biết Việt Nam của anh có rất nhiều tài năng trẻ, nhưng rồi
họ cũng sang đây để phục vụ cho đất nước của tôi mà thôi!. Họ cũng sang
Mỹ, Anh, Pháp, Đức ..vv. Để phục vụ cho những quốc gia giàu có mà thôi!.
Sinh viên Việt Nam ngẩn người ra.
Sinh viên Singapo lại tiếp tục:
Thế
hệ cha ông của chúng tôi đã từng rất ngưỡng mộ những thế hệ cha anh của
các bạn và thế hệ trẻ của chúng tôi cũng vẫn còn ngưỡng mộ những người
lính đã đánh bại hai đế quốc khổng lồ là Pháp và Mỹ. Còn thế hệ các
bạn, có bao giờ các bạn ngưỡng mộ thế hệ cha ông của chúng tôi chưa?.
Tôi chắc chắn là chưa!. Các bạn có bao giờ ngưỡng mộ nhân dân Mỹ chưa?.
Chắc chắn cũng là chưa bao giờ!. Các bạn cứ mải mê nhìn vào các nhà
lãnh đạo , nên các bạn không chú ý đến những quần chúng nhân dân anh
hùng. Người Singapo không nói “dân tộc chúng tôi nghèo”, mặc dù trước
đây chúng tôi rất nghèo!. Người Nhật cũng không nói “dân tộc chúng tôi
nghèo”, mặc dù sau chiến tranh thế giới họ cũng rất nghèo!. Người Hàn
Quốc không nói “dân tộc chúng tôi nghèo” cho dù sự thật là sau chiến
tranh thế giới và trong suốt giai đoạn chiến tranh hai miền họ cũng rất
nghèo. Thế mà lúc nào tôi cũng thấy các anh nói “dân tộc chúng tôi
chiến thắng Pháp và Mỹ” cái chiến thắng của ngày xửa ngày xưa.
Nhìn sinh viên Việt Nam vẫn còn nghĩ ngợi, sinh viên Singapo lại tiếp tục:
Phụ
nữ Việt Nam thì đua nhau lấy chồng ngoại để đổi đời, Công nhân thì bỏ
ra nước ngoài kiếm việc làm, trong khi chính đảng của họ đang nắm quyền
thống trị ở Việt Nam, thế hệ trẻ thì cứ ba hoa về truyền thống vẻ vang
của dân tộc, bọn lãnh đạo già khụ thì ra sức củng cố tước vị, những
người có thực tài thì cảm thấy bị ruồng bỏ, những kẻ giỏi ca hát thì
làm bí thư lãnh đạo, những người có đầu óc chính trị dân chủ thì bị quy
là phản động, lạm phát gia tăng ,đời sống công nhân khó khăn , mà chính
phủ của họ vẫn nhởn nhơ . Miệng lưỡi thì tỏ vẻ đấu tranh, nhưng chẳng
thấy hành động. Chê bai nước Mỹ đầy dẫy bất công để tỏ vẻ Việt Nam là
một nước công bằng. Chê bai bầu cử tư sản đầy dẫy gian lận và hỗn loạn,
để tỏ ra mình là lãnh đạo của một nước tự do dân làm chủ. Lấy hiện tại
để so với quá khứ, lấy quá khứ để suy tương lai, làm ra vẻ ta đây cũng
giỏi giang lắm.
Đáng
thương thay những thế hệ cha ông anh hùng lại sản sinh ra một thế hệ
con cháu hèn nhát, một quốc gia quật cường không nhân nhượng; giờ đây
lại là một miếng mồi béo bở cho các quốc gia giàu có. Vỗ ngực mà lớn
tiếng rằng ,Trung Quốc không bao giờ dám đánh Việt Nam, chúng đâu có
hay biết bao nhiêu ki lô mét vuông biển đã hiến cho Trung Quốc, bao
nhiêu đất đã bị chúng chiếm, máu của ngư dân vô tội vẫn chảy giữa biển
khơi, đảo kia vẫn chưa đòi được; nay chúng lại tiếp tục lăm le.
=======================================
Và Blogger Mind Do kết luận:
Khá khen thay cho thanh niên Việt Nam vẫn vỗ ngực tự hào ta đây tài giỏi!.
Còn Blogger LeeHm chỉ có lời phê bình vắn tắt :
Ngồi mài cái củ "chiến thắng đế quốc" ra mà ăn có được không nhỉ? bài viết hay lắm.
|