7. Cờ Đỏ Sao Vàng của Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời "Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa"
Cờ Mặt Trận Việt Minh (5 Sep, 1945 - 20 Dec, 1946)
Nền đỏ, sao vàng, cạnh sao hơi cong.
5-9-45: Hồ Chí Minh ký sắc lệnh số 5 dùng cờ Việt Minh làm Quốc Kỳ, thay thế cờ Quẻ Ly.
20-12-46: Việt Minh rút vào bưng kháng chiến chống Pháp. Cờ Việt Minh tạm mất tư thế Quốc Kỳ.
- Trong suốt năm 1946, quân đội Pháp càng ngày càng chiếm ưu thế trên
các cuộc đụng độ với quân đội Việt Minh. Đến 20-12-46, Pháp chiếm được
Bắc Bộ Phủ, Hồ Chí Minh tuyên bố rút vào bưng kháng chiến. Dần dần,
Pháp chiếm đóng và kiểm soát các thành phố, quận lỵ, và các làng xã
đông dân; còn Việt Minh thì đồn trú tại các vùng quê, rừng núi hẻo
lánh. Như vậy, Cờ Đỏ Việt Minh bị xem như tạm thời mất tư thế "quốc kỳ"
kể từ ngày 20-12-46 là ngày Pháp chiếm Bắc Bộ Phủ cho đến ngày
20-7-1954 là ngày đất nước chia đôi và Việt Minh trở lại cầm quyền trên
miền Bắc Việt Nam từ vĩ tuyến 17 trở lên.
8. Cờ Vàng sọc Xanh của Chính Phủ Lâm Thời "Nam Kỳ Cộng Hòa Quốc"
Cờ Nam Kỳ Cộng Hoà Quốc (1 Jun, 1946 - 2 Jun, 1948)
1-6-46: Nam Kỳ CH Quốc trong Liên Bang Đông Dương.
Nền vàng, ba sọc xanh, hai sọc trắng
2-6-48: Bảo Đại lập Quốc Gia Việt Nam trong Liên Hiệp Pháp, thống nhất ba miền.
9. Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của "Việt Nam Quốc" và "Việt Nam Cộng Hòa"
Cờ Vàng Quốc Gia VN (2 Jun, 1948 - 20 Jul, 1954)
2-6-48: Chính Phủ Trung Ương dùng Cờ Vàng làm quốc kỳ giống như Đại Nam Kỳ thời 1890-1920.
20-7-54: Đất nước chia đôi theo Hiệp Định Genève. Từ đó, Cờ Vàng vẫn
được dùng làm Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hoà từ 20-7-54 đến 30-4-75.
Vào năm 1948, Bảo Đại không muốn tái sử dụng Long Tinh Kỳ vì đó là Đế
Kỳ của một đế chế mà ông đã chấm dứt vào tháng 8 năm 1945. Một ông vua
tha thiết với nền độc lập và sự toàn vẹn lãnh thổ, đến nỗi chịu thoái
vị vì quyền lợi tối thượng của đất nước, hẳn dư biết nguồn gốc của lá
Cờ Vàng. Ngoài ra, một vài chi tiết lịch sử quan trọng khác cũng đã góp
phần vào việc chọn lựa Cờ Vàng: Đó là cái chết oan ức tại Phi Châu vào
cuối năm 1945 của hoàng tử Vĩnh San, tức là cựu hoàng Duy Tân, và sự
hiện diện tại Sài Gòn từ năm 1947 của cựu hoàng Thành Thái, thân sinh
của Duy Tân. Cờ Vàng đã được dùng làm Quốc Kỳ lần đầu trong triều đại
của hai vị vua này. Cả hai đã là linh hồn của cuộc kháng chiến chống
Pháp dành độc lập vào đầu thế kỷ 20, mà hậu quả là cuộc xử tử các thủ
lãnh Quang Phục Hội như anh hùng Thái Phiên, Trần Cao Vân vào năm 1916,
và án lưu đày Phi Châu của hai vị vua ái quốc ấy. Năm 1942, hoàng tử
Vĩnh San gia nhập quân đội Pháp (cánh De Gaulle), đến năm 1945 được
thăng cấp Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng. Khi Thế Chiến thứ 2 kết thúc,
Tướng De Gaulle về Pháp cầm quyền, dự định cho ông về Việt Nam. Nhưng
sau đó, có người tố cáo cho De Gaulle biết Vĩnh San luôn luôn ấp ủ chủ
trương Việt Nam độc lập và thống nhất Nam, Trung, Bắc. Vì vậy, trong
lần hội kiến với De Gaulle vào ngày 14-12-1945, ông bị khiển trách nặng
nề và bị tước mất cấp bậc. Ông đã tâm sự với người bạn thân rằng ông lo
ngại sẽ bị hại. Ngày 24-12-45, ông bị đưa về lại đảo Réunion. Hai hôm
sau, ông bị tử nạn máy bay tại Trung Phi. Cái chết đầy nghi vấn của cựu
hoàng Duy Tân đã làm dư luận Việt Nam xúc động và thương tiếc vị vua ái
quốc. Năm 1947, cha ông là cựu hoàng Thành Thái lúc bấy giờ đã 68 tuổi,
được Pháp cho về Sài Gòn, với điều kiện là ông không giữ bất cứ một
trách nhiệm chính trị nào cả. Dù vậy, sự hiện diện của cựu hoàng Thành
Thái cùng với cái chết của cựu hoàng Duy Tân hiển nhiên đã gợi lên tinh
thần tôn kính hoài bão của hai vua. Chắc chắn Bảo Đại có đến thăm bậc
Thái Thượng Hoàng khả kính của ông, và hội ý trong việc chọn Cờ Vàng
làm Quốc Kỳ, nhưng ông không thể tiết lộ ra, vì sẽ phạm vào điều kiện
của De Gaulle khi cho cựu hoàng Thành Thái về VN, là không được tham dự
vào chính trị phục quốc. Sự rao truyền rằng Cờ Vàng do họa sĩ Lê Văn Đệ
vẽ ra mà không nhắc đến sự hiện hữu của Cờ Vàng 50 năm trước, cũng có
dụng ý. Đó là vì nhu cầu bảo vệ an nguy của cựu hoàng Thành Thái. Vì
thế, việc Quốc Trưởng Bảo Đại lựa chọn Cờ Vàng của thời chống Pháp làm
Quốc Kỳ cho tân chế độ là một quyết định sáng suốt và hợp chính nghĩa.
Vì nguồn gốc kháng Pháp hào hùng của Cờ Vàng, mà năm 1955, Thủ Tướng
Ngô Đình Diệm tổ chức "trưng cầu dân ý", lập ra chế độ Đệ Nhất Việt Nam
Cộng Hoà, quốc hội mới vẫn giữ nguyên quốc kỳ của một chế độ đã cáo
chung. Cuộc đảo chánh năm 1963, chấm dứt nền Đệ Nhất Cộng Hòa, lập nên
Đệ Nghị Cộng Hoà, Cờ Vàng vẫn được giữ nguyên là Quốc Kỳ cho đến khi
miền Nam bị miền Bắc thôn tính. Hết Trích.
Vậy đã rõ ràng cờ vàng ba sọc đỏ không phải là “cờ ba que xỏ lá” mà đó
đã từng là một Quốc Kỳ của nhiều chế độ trước đó , đồng thời mang đầy
đủ nguyện vọng dành độc lập ,ý thức chống giặc ngoại xâm và yêu chuộng
tự do của cả một dân tộc. Và hiện nay cờ vàng ba sọc đỏ là ngọn cờ của
người Việt hải ngoại.
Cờ đỏ sao vàng :
Đây là lá cờ đã gắn bó với suốt cả cuộc đời tuổi thơ tôi với tất cả bạn
bè họ hàng và người thân của mình , nên tôi nghĩ mình có đủ nghi ngờ và
tỉnh táo khi đề cập đến “mặt kia” của nó, “mặt kia mà tôi muốn nói đến
chính là những sự thật đã bị Đảng Cộng Sản với công cụ là những “nhà sử
nô” “nhà bồi bút ” tìm mọi cách thủ tiêu và dấu nhẹm trong mấy chục năm
nay và “mặt kia” chính là tội lỗi đê hèn khi đánh lừa niềm tin của hàng
triệu người trong suốt chiều dài lịch sử phải “chết vinh quang” và
“chết tức tưởi” dưới ngọn cờ đó.
Trước hết chúng ta hãy nghe chính quyền Cộng Sản giới thiệu về lá cờ Tổ Quốc trên website của Đảng có vài điểm chú ý sau :
- “Đêm cuối cùng trước khi rời cơ quan tuyên truyền của
Đảng, từ Xóm Chuồng Ngựa về Bàn Cờ. dưới ngọn đèn leo lét, Nguyễn Hữu
Tiến đã thức trắng đêm vẽ đi, vẽ lại trên phiến đá hình tượng lá cờ đỏ
với ngôi sao vàng năm cánh tượng trưng cho cuộc chiến đấu đầy gian khổ,
hy sinh của các tầng lớp nhân dân: Sĩ, Nông, Công, Thương, Binh đoàn
kết dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.” (4)
- Lá cờ đỏ sao vàng từ đấy đã xuất hiện nhiều lần trong các cuộc khởi
nghĩa, biểu tình của quần chúng. Lá cờ đã tung bay trên cả nước trong
những ngày Tháng Tám năm 1945 lịch sử; trên quảng trường Ba Đình, Hà
Nội ngày 2-9-1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn độc lập khai
sinh một kỷ nguyên mới cho đất nước ta. Ngày 5 tháng Chín năm 1945, Chủ
tịch Hồ Chí Minh ký Sắc lệnh ấn định Quốc kỳ Việt Nam là cờ đỏ sao vàng.
Kỳ họp thứ Nhất, Quốc hội khoá I nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà, ngày 2
tháng Ba năm 1946 đã biểu quyết nhất trí cờ đỏ sao vàng là Quốc kỳ của
nước ta. (5)
- Hình ảnh sao vàng trong thơ Hồ Chí Minh:
Một canh…hai canh…lại ba canh
Trằn trọc, băn khoăn giấc chẳng thành
Canh bốn, canh năm vừa chợp mắt
Sao vàng năm cánh mộng hồn quanh
Tất cả lai lịch về lá cờ đỏ sao vàng đều được giải thích rất mơ hồ ,
đọc xong tôi thấy có 3 câu câu hỏi lớn cần phải làm sáng tỏ :
Thứ nhất : lá cờ đỏ sao vàng có ý nghĩa gì và nguồn gốc ra sao ?
Thứ hai : tại sao hiện nay nó là Quốc Kỳ của Việt Nam ?
Thứ ba: những thành quả mà nó mang lại cho dân tộc?
1. Lá cờ đỏ sao vàng có ý nghĩa gì và nguồn gốc ra sao :
Cờ Liên Sô nền đỏ, trên đầu góc trái có hình búa liềm.
“Tượng trưng cho chủ quyền của Liên bang Xô Viết và khối liên minh
không gì phá vỡ nổi(6) của công nhân và nông dân trong cuộc đấu tranh
để xây dựng xã hội cộng sản chủ nghĩa”. Màu đỏ tượng trưng cho cuộc đấu
tranh anh dũng của nhân dân Xô Viết dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản
Liên Xô nhằm xây dựng chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản. Búa liềm
chỉ khối liên minh vững chắc của giai cấp công nhân và nông dân. Ngôi
sao năm cánh trên cờ Liên Xô tượng trưng cho thắng lợi cuối cùng của
các tư tưởng chủ nghĩa cộng sản trên 5 châu lục toàn thế giới.” (7)
Nhắc đến chủ nghĩa cộng sản phải nhắc đến Mác với câu nói“ Vô sản thế
giới đoàn kết lại” mà sau này được dùng làm khẩu hiệu của những người
Cộng Sản, và theo Mác để xây dựng một xã hội mới không còn cảnh người
bóc lột người thì phải từ bỏ tất cả những giá trị của xã hội cũ, phải
từ bỏ quyền tư hữu, từ bỏ gia đình, từ bỏ quê hương, từ bỏ tôn giáo, và
từ bỏ hết tất cả những giá trị văn minh nhân loại suốt mấy ngàn năm
qua… Tôi đang tự hỏi không biết khi đem chủ nghĩa Mác về Việt Nam ông
Hồ Chí Minh có biết hay cố tình không biết là vào những năm cuối đời
Mác đã ăn năn hối lỗi về sự lầm lạc của chủ nghĩa Cộng Sản, cũng giống
như nhận định “Ngay
cả Mác cũng không thể trung thành với một lý thuyết như thế. Lý thuyết
ấy như một cô gái cực đẹp nhưng lẫn thẩn, chắc chắn người ta sẽ vồ lấy
và sau đó tất yếu là sự phản bội.” (8)
Hậu quả mà chủ nghĩa Cộng Sản đã gây ra tại nước Nga còn nặng nề hơn
nhiều so với Việt Nam từ tổn thất con người cho đến tôn giáo ,chính
trị, kinh tế , văn hóa … mà nổi bật nhất là cuộc thanh trừng vĩ đại hay
còn gọi là “nỗi khiếp sợ vĩ đại” trong thập niên 1930 Stalin đã ký
quyết định giết hàng chục nghìn người được coi là đối thủ chính trị hay
bất đồng chính kiến với ông ta , và đẩy hàng triệu người đến các trại
lao động tập trung Gulag .
Năm 1953 khi nghe tin Stalin qua đời , nhà thơ Tố Hữu đã có những câu thơ làm rúng động lương tâm con người :
“Sta-lin sta-lin!
Yêu biết mấy khi con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin
[…]
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một thương Ông thương mười”
Phần đánh giá xin nhường cho bạn đọc .
Tiếp đây tôi xin trích 1 đoạn nói chuyện giữa đạo sĩ Hamud và giáo sư
Allen trong cuốn “Hành trình về phương đông” được xuất bản từ năm 1924
để mọi người chiêm nghiệm.
“Hamud im lặng một lúc rồi thong thả :
- Tôi muốn các ông ghi nhận một điều này, các ông có thể coi đó như một
lời tiên đoán hay cảnh cáo trước cũng được. Thời gian sắp đến sẽ là một
giai đoạn cực kỳ tiến bộ về tri thức, nhưng thoái bộ về tâm linh.[…]
Thêm vào đó, sự khai quật các ngôi cổ mộ Ai cập sẽ tháo củi xổ lồng cho
vô số âm binh, các động lực cực kỳ hung dữ. Như tôi vừa kể với các ông,
thời kỳ chót của nền văn minh Ai cập, các giáo sĩ đã thực hành tà thuật
tối đa, mà khoa ướp xác là một bí thuật mang sự liên lạc của cõi vô
hình vào cõi trần[…] Một số pháp sư vốn là sứ giả cõi âm sẽ đầu thai
trở lại, hoặc nhập xác để tác oai, tác quái, tái tạo một xã hội tối
tăm, sa đoạ, đi ngược trào lưu tiến hoá của thượng đế. Thế giới sẽ trở
thành nạn nhân của thứ tôn giáo ma quái này.. Chiến tranh, đau khổ, bất
an cùng các kích thích của cảm giác mới lạ do nền “khoa học hiện tượng”
mang lại, sẽ thúc đẩy con người vào các cùng cực của cuộc sống […] họ
sẽ đội lốt tôn giáo, họ sẽ kêu gọi sự hợp tác của thần quyền, họ sẽ đặt
ra các giáo điều mới, thay thế các chân lý cao đẹp để lôi kéo con người
từ bỏ thượng đế. Họ sẽ sử dụng danh từ, ngôn ngữ để đánh lạc hướng mọi
người, tuy nhiên trước sau gì họ cũng phải chết và trước khi chết, họ
sẽ di chúc yêu cầu ướp xác họ và xây dựng những nhà mồ vĩ đại bằng đá
như họ đã từng làm trong quá khứ…
Giáo sư Allen bật cười :
- Như vậy thì nhận diện họ quá dễ, nhưng tôi không tin thời buổi này
còn ai ướp xác, xây cất nhà mồ như vậy, ông nên nhớ chúng ta đã bắt đầu
vào thế kỷ 20, không phải 8 ngàn năm trước ?
Hamud mỉm cười :
- Rồi các ông sẽ thấy, tôi mong các ông ghi chép những điều này cẩn thận rồi đúng hay sai thời gian sẽ trả lời.”
Cờ Trung Cộng cũng một nền đỏ, trên đầu góc trái có một ngôi sao vàng lớn và 4 ngôi sao vàng nhỏ hình cánh cung phía bên mặt.
Về các thành tựu mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã mang lại cho dân tộc
Trung Hoa thì các bạn có thể tìm đọc thêm ở tài liệu “Cửu Bình” (chín
bài bình luận về Đảng Cộng Sản) (9) tài liệu này được ví như một quả
bom mang sức công phá khủng khiếp vào chính quyền các nước khối cộng
sản, và chỉ sau 1 năm ra mắt đã khiến hơn 6 triệu đảng viên Trung Quốc
trả lại thẻ đảng, thiết nghĩ chúng ta cũng nên quảng bá rộng rãi tài
liệu này để giúp những người Cộng Sản Việt Nam sớm thức tỉnh .
Còn ai lâu nay chỉ quen nghe những lời đạo đức từ miệng của các lãnh tụ Cộng Sản thì hãy nghe Mao tuyên bố rùng rợn : “Người
chết cũng có lợi, xác họ làm phân bón”, “ chúng ta sẳn sàng hy sinh 300
triệu dân Trung Quốc để hoàn thành chủ nghĩa Cộng Sản” (10)
Cờ Việt Minh – cờ đỏ sao vàng cạnh sao hơi cong.
Năm 1927 ở vùng Nghệ Tĩnh có cuộc phiến động gây ra bởi Đảng Cộng Sản
do Nguyễn Ái Quốc cầm đầu. Đến ngày mùng 9 tháng 3 năm 1945 quân Nhật
đánh đánh quân Pháp và giao quyền lại cho vua Bảo Đại. Được mấy tháng
thì đồng minh thắng trận, Nhật đầu hàng. Đảng Việt Minh dưới sự lãnh
đạo của Nguyễn Ái Quốc đổi tên là Hồ Chí Minh nổi lên cướp chính quyền.
Vua Bảo Đại thoái vị nhường quyền cho đảng Việt Minh.
Việt Minh là tên gọi tắt của đảng Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội do
Đảng Cộng Sản lập ra khi còn ở bên Quảng Tây Trung Quốc, tránh 2 chữ
Cộng Sản cho người ta khỏi nghi ngờ. (11)
2. Tại sao hiện nay cờ đỏ sao vàng là Quốc Kỳ của Việt Nam :
Những người Cộng sản nhận định rằng : “Cuộc Cách mạng tháng
Tám 1945 thực sự là biểu trưng, là kết quả của khối đại đoàn kết dân
tộc, là hội tụ của các nguồn xung lực hồi sinh mạnh mẽ của toàn dân tộc
trong thời khắc bước ngoặt lịch sử dưới ngọn cờ chói lọi tinh thần yêu
nước của mặt trận Việt Minh do Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh
đạo.”
Trong một cuộc giao lưu trực tiếp trên truyền hình khi được hỏi “ông định nghĩa thế nào về sự thật lịch sử”, ông Dương Trung Quốc tổng thư ký hội sử học Việt Nam đã trả lời : “Trách
nhiệm của những người làm sử chúng tôi là phải nghiên cứu để tìm ra sự
thật lịch sử, vì chỉ có sự thật mới tạo được niềm tin trong nhân dân.
Chúng tôi quan niệm, không phải sự thật nào cũng có thể nói ra, nhưng
đã nói thì phải nói đúng sự thật. Chúng ta phải tìm lại, để học lại
nghiêm túc những bài học của lịch sử.” (12)
Trời ơi ! sự thật là sự thật, tại sao lại có những sự thật không thể nói ra?
Và câu hỏi được đặt ra là biến cố tháng 8-1945 do Việt Minh gây ra có
phải là một cuộc cách mạng không! Về câu hỏi này thì mặc dù đã được
nghe ý kiến của nhiều người nhưng tôi vẫn chưa thể có kết luận thỏa
đáng cho bản thân. Nhưng dù sao cũng thật khó khi nói cuộc cướp chính
quyền không phải là nguyện vọng của người dân, mà trên thực tế người
dân của chúng ta lúc đó đa phần nghèo khó nhưng bản tính thật thà chấc
phác họ đã tin theo những hứa hẹn hão huyền của chủ nghĩa cộng sản nhằm
mơ tưởng một xã hội công bằng văn minh không có cảnh người bóc lột
người, nhưng họ đã không thể hiểu được bản chất của Cộng Sản là chiến
tranh, hận thù, độc tài, giết chóc, tham lam, bóc lột và khủng bố ...
Rồi đến 20-12-1946 Pháp chiếm Bắc Bộ phủ, Hồ Chí Minh phải rút vào các
vùng núi hẻo lánh tiếp tục ôm lý tưởng Cộng Sản để “giải phóng dân
tộc”, như thế lá cờ đỏ sao vàng chỉ hiện diện chính thức trong tư thế
Quốc Kỳ khoảng thời gian từ 5-9-1945 đến 20-12-1946 .
Trong khi đó tại miền Nam từ 1-6-1946 đến 2-6-1948 dùng cờ Nam Kỳ Cộng
Hòa Quốc với nền vàng ở giữa là 3 sọc xanh, chen giữa 3 sọc xanh là 2
sọc trắng .
Và từ 2-6-1948 Chính phủ trung ương dùng lá cờ vàng 3 sọc đỏ chính thức
làm Quốc Kỳ và lá cờ này giống với Đại Nam Kỳ thời 1890- 1920, mãi đến
20-7-1954 khi đất nước bị chi đôi theo hiệp định Geneve. Từ đó lá cờ
vàng 3 sọc đỏ vẫn được dùng làm lá Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa từ
20-7-1954 cho đến 30-4-1975.
Đó chỉ là những mốc khái quát sơ lược về sự thay đổi của Quốc Kỳ Việt
Nam, các bạn có thể tham khảo thêm ở những tài liệu khác để hiểu thêm
chi tiết.
Như vậy từ 20-7-1954 đất nước ta thực sự bị chia cắt thành 2 miền, mà
sau này nguyên nhân góp phần làm miền Nam rơi vào tay Cộng Sản chính là
việc ký kết hiệp định Paris vào ngày 27-1-1973 chấm dứt mọi sự can
thiệp quân sự của Hoa Kỳ và cuối tháng 3 năm 1973 lính Mỹ cuối cũng đã
rút khỏi Việt Nam, chúng ta cũng nhìn nhận rằng vào thời điểm trước đó
những cuộc biểu tình phản chiến diễn ra rầm rộ cũng gây ảnh hưởng không
nhỏ đến tình hình lúc đó.
Thật đúng là một thời đại tiến bộ về tri thức mà thoái bộ về tâm linh,
giai đoạn 1954-1975 là giai đoạn mà các mặt của đời sống như y tế, giáo
dục, văn hóa, kinh tế, chính trị, xã hội ở miền Nam ngày một tiến lên
và miền Bắc thì cứ thụt lùi theo khoảng cách ngày một xa,vậy mà bộ máy
tuyên truyền của Hồ Chí Minh luôn phát đi những bản tin về đời sống cơ
cực khốn khó của hòn ngọc viễn đông, đánh cho mỹ cút ngụy nhào, bác
cháu ta sẽ xây lại đất nước mười phần đẹp hơn lại còn tuyên truyền rằng
đời sống người dân miền nam rất khốn khó, miền bắc sẽ tiếp tế cho miền
Nam hàng triệu tấn lương thực và thuốc men..., các giá trị chuẩn mực
đạo đức thực sự bị thoái hóa trầm trọng, và cái mốc 1975 cũng giống như
cánh cửa hy vọng tiến hóa cuối cùng của dân Việt vị đóng sập lại bởi
các âm binh.
Trong khi đó hãy nhìn lại suốt chiều dài lịch sử, người Việt chúng ta
vốn bản tính hiền lành chất phác lấy nhân lễ nghĩa trí tín làm đạo
thường cho sự ăn ở đối xử lẫn nhau , còn nhớ năm xưa khi Nội Thư Hoàng
Tá Thốn đưa bọn Ô Mã Nhi về nước đã dùng kế của Hưng Đạo Vương, lấy
người giỏi bơi lặn, sung làm phu thuyền, ban đêm dùi thuyền cho đắm,
bọn Ô Mã Nhi đều chết đuối cả. Để rồi đời sau Sử Thần Ngô Sỹ Liên phải
thốt lên “Chữ
Tín là vật báu của nước, mà làm cho người khác phục mình sâu sắc thì đó
là gốc của vương chính, Hưng Đạo Vương dùng bá thuật, muốn được thành
công trong một thời mà thất Tín với muôn đời, đã nói là đưa về nước mà
lại dùng mưu kế để giết đi thì thực là quỷ quyệt lắm [...] đâu có thể
nói chữ Tín chỉ là chuyện nhỏ nhặt ”. (13)
Than ôi nghe người viết sử luận bình việc Tín Nghĩa mà hậu bối xấu hổ
lắm thay, cái gốc của dân tộc này đã mất rồi ! Hỡi các Vua Hùng có công
dựng nước, các bậc sỹ phu đã ngã xuống để giử nước, hỡi hồn thiêng sông
núi hãy về đây, hãy về chứng kiến triều đại Cộng Sản, một Hồ Chí Minh
bám theo học thuyết Mácxít, Lêninit,Stalinit, Maoít đã đem bóng ma Đệ
Tam Quốc Tế Cộng Sản nấp dưới lá cờ đỏ sao vàng về bao trùm lên quê
hương Việt Nam. Họ[chính quyền Cộng Sản] dùng tất cả những mưu mô xảo
trá đẩy hàng triệu người vào biển máu vì mù quáng tin theo những khẩu
hiệu có cánh như “đánh Mỹ cứu nước”, “giải phóng miền nam”, “xây dựng
thiên đàng hạ giới” , “chấm dứt cảnh người bóc lột người” ... để rồi
khi “con thuyền cách mạng” cập bến thành công thì họ hiện nguyên bản
chất ngu dốt tham lam nhưng có ưu thế là rất ác ôn, họ quay lại bóc lột
ngay chính đồng bào ruột thịt của mình. Thử hỏi nhân lễ nghĩa trí tín ở
chổ nào , có thủ đoạn nào đê tiện hơn thế không?
Hãy nhìn sang nước bạn và nghe ông M. Gorbatchev, cựu Tổng bí Thư Đảng Cộng sản Liên Sô : “Tôi
đã bỏ hơn nửa cuộc đời đấu tranh cho lý tưởng cộng sản, nhưng ngày hôm
nay tôi phải đau buồn mà nói rằng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói
láo.”, trong khi đó đất nước của chúng ta đã sinh ra một người phụ
nữ thông minh xinh đẹp nhưng thiếu trung thực - Nguyễn Thị Bình, bộ
trưởng ngoại vụ của chính phủ cách mạng lâm thời, vào năm 1973 tại
Paris khi được ký giả Michel Tauriac phỏng vấn : “Xin trả lời tôi thẳng thắn, thưa bà, bà có phải cộng sản không?”. Rất “thông minh”,người phụ nữ ấy đã trả lời: “Không, thưa ông, tôi không phải cộng sản” và trước đó tháng 4 năm 1959 trước các ký giả Mỹ, Fidel Castro cũng đã tuyên bố : “Tôi đã nói một cách rõ ràng và khẳng định là chúng tôi không phải là cộng sản” (14 ) .
Tất cả những điều đó để cho chúng ta thấy rằng một khi những người cộng
sản vẫn còn nắm chính quyền trong tay thì họ chỉ biết tuyên truyền và
nói láo, khi mà cả thế giới đã quá hiểu bản chất tham tàn của cộng sản
mà “theo cuốn The Black Book of Communism tiết lộ cho biết số người vô
tội bị Quốc Tế Cộng Sản sát hại khắp nơi trên thế giới được ước tính
như sau: tại Nga Sô hơn 20 triệu, tại Trung Hoa lục địa 65 triệu, Việt
Nam 1 triệu, Bắc Hàn 2 triệu, Cambodia 2 triệu, Đông Âu 1 triệu, Phi
Châu 1,7 triệu, Afghanistan 1,5 triệu và châu Mỹ La Tinh 150.000 người.
Tất cả đã chết dưới bàn tay của Lenine, Staline, Mao Trạch Đông, Hồ Chí
Minh, Pol Pot và Kim Nhật Thành.” (15) với 1 bản cáo trạng làm cả thế
giới phải khiếp sợ như thế, thế nên họ đã khéo léo ẩn mình dưới vỏ bọc
là “mặt trận quốc gia giải phóng” chứ không chịu nhận mình là Cộng Sản
để đánh lừa những ánh mắt tò mò nhìn từ thế giới bên ngoài, và bên
trong thì họ ra sức bưng bít thông tin tuyên truyền dối trá và hứa hẹn
với người dân đủ điều , nhiều trí thức và báo giới phương tây chưa một
ngày sống dưới chế độ Cộng Sản đã mắc vố lừa thật to khi lòng trắc ẩn
của họ cũng bị đánh lừa, hay họ chưa hiểu thấu đáo về bản chất của 1
cuộc chiến , họ xuống đường hô to khẩu hiệu đòi Mỹ phải rút quân, điều
đó trên thực tế là đã thể hiện sự bất lực trước sự bành trướng của Đệ
Tam Cộng Sản, khi ma quỷ đã đạt đến trình độ thượng thừa về hóa trang.
Norman Morrison đặt người con gái bé bỏng Emily xuống gởi cho một người
nào đó trong đám đông xung quanh rồi châm lửa tự thiêu trước lầu năm
góc, một Norman 22 tuổi ngày đó cũng đã chọn một cái chết với lý tưởng
thật cao đẹp như những người thanh niên Bắc Việt ngã xuống bên lá cờ đỏ
sao vàng với một lòng tin sắt đá là họ đã chết cho tự do, chết cho sự
nghiệp đấu tranh giải phóng những người miền nam ruột thịt đang phải
sống dưới ách đô hộ của Mỹ ... Thế là bài “Emily em ơi” của Tố Hữu đến
tận hôm nay vẫn còn góp mặt trong sách giáo khoa của con em chúng ta,
và những hình ảnh phản chiến được Hà Nội tuyên truyền như một sự ủng hộ
chính nghĩa từ thế giới, đã đẩy lớp lớp thanh niên đổ biết bao xương
máu ngay trên chính quê hương mình để đấu tranh cho lợi ích của một bộ
phận đảng viên cao cấp.
Và giờ đây có lẽ các sinh viên trí thức các giáo sư khuynh tả ngày nào
đã phải ăn năn hay xấu hổ khi thấy một Việt Nam không hề có tự do dân
chủ đa đảng đa nguyên, tôn giáo bị đàn áp, và con người phải sống cuộc
sống túng quẫn, nếu họ có dịp đến Việt Nam ngày hôm nay họ sẽ được ngã
lưng trên một chiếc giường thật êm ái trong căn phòng lộng lẫy của một
khách sạn cao cấp không thua bất kỳ nơi nào, họ có thể phóng tầm nhìn
ra xa để thấy một cuộc sống mới sau chiến tranh thật sôi động với những
dòng sông xe gắn máy cuộn chảy trên đường phố , bên cạnh những tấm bảng
sặc sở đậm chất tuyên truyền cố hữu của những nước Cộng Sản với hình cờ
đỏ sao vàng , búa liềm hay chếch lên phía trên tấm hình ông Hồ Chí Minh
luôn có những câu khẩu hiệu đại loại như “vì mục tiêu dân giàu nước
mạnh xã hội công bằng văn minh” , họ sẽ hiểu thế nào là “dân giàu” khi
nhìn thấy những cửa hàng với những nhản hiệu thời trang như Gucci,
Louis Vuitton, của những nhà tư bản mới và khách hàng là những vị tư
bản đỏ cưỡi trên những con xe đắt tiền , họ sẽ thấm thía thế nào là “xã
hội công bằng” khi thấy dân oan trong đó có cả những gia đình có công
với cách mạng kéo nhau đi khiếu kiện vì bị chính quyền cướp mất đất
đai, đời sống rơi vào ngõ cụt ... tất cả còn thảm cảnh hơn hình ảnh
lính Mỹ bật quẹt Zippo đốt nhà tranh mà họ đã thấy trên báo chí , họ sẽ
thấy tôn giáo ở nước này đang bị bóp chết dần dần và tệ hại hơn là sự
biến thái của các linh mục, hòa thượng quốc doanh, tất cả còn đau đớn
hơn hình ảnh Thích Quảng Đức tự thiêu năm nào, họ sẽ học được bài học
thế nào là “văn minh” ở xứ này khi thấy có nhiều những trẻ em bụi đời
sống vất vưởng trên đường phố phải cấu xé lẫn nhau để dành dật miếng ăn
không khác gì những con thú hoang hay trong các động mại dâm ở
Campuchia có rất nhiều những đứa trẻ nói tiếng Việt, tất cả còn thê
lương hơn em bé Kim Phúc trần truồng với vết bỏng Napalm mà họ đã xót
xa năm ấy. Như thế ai dám bảo rằng sự nhẹ dạ cả tin của người phương
tây không góp phần vào sự hiện diện của lá cờ đỏ sao vàng ở Việt Nam
hiện nay.
Và ngày 30-4-1975 là ngày mà “có triệu người vui, cũng có triệu người
buồn” để rồi ngay sau đó thôi thì triệu người vui kia cũng phải gào
khóc thảm thương như những con thú đang bị ông chủ cách mạng của mình
xẻ thịt trong lò mổ. Thời điểm đó để che mắt và trấn an dư luận Cộng
Sản Bắc Việt đã thành lập chính phủ lâm thời với lá cờ nửa trên đỏ, nửa
dưới xanh, ở giửa là ngôi sao vàng, nhưng đâu rồi cũng lại vào đó ngày
2-7-1976 chính thức thống nhất 2 miền thành Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa
Việt Nam và dùng lá cờ đỏ sao vàng làm Quốc Kỳ cho đến hôm nay.
Như vậy chúng ta đã thấy rõ để chiếm được vị trí làm lá Quốc Kỳ của
nước Việt Nam ngày hôm nay, lá cờ đỏ sao vàng đã giương cao một lý
tưởng cao đẹp nhưng ảo tưởng, lá cờ đỏ sao vàng đã đánh lừa niềm tin
của rất nhiều người, đã tuyên truyền vô cũng tinh vi và xảo trá, đã tắm
bằng máu của hàng triệu người vô tội trên cả 2 chiến tuyến trong một
cuộc chiến không đáng có (16a), đã thể hiện bản chất là đứa con trung
thành của Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản và hiện nay là chư hầu của Trung Cộng
...
Dù hiện nay tôi không còn tin vào lá cờ đó nữa nhưng tôi vẫn luôn luôn
dành tình yêu thương và tự hào bởi cách mà cha ông mình đã hy sinh, họ
đã hiến dâng cả cuộc đời cho sự nghiệp cách mạng, họ đã phơi xác trên
hàng rào kẽm gai với viên đạn găm trong lồng ngực khi trên tay còn nắm
chặt lá cờ đỏ sao vàng, dòng máu đỏ từ tim tung tóe mạnh liệt như họ đã
từng tin rằng họ chết cho quê hương, họ chết cho sự nghiệp giải phóng
dân tộc, họ chết cho thế hệ mai sau được sống tự do hạnh phúc , mà giờ
đây tôi đau buồn nhận ra rằng sau 33 năm sống dưới triều đại Cộng Sản,
dân tộc này không còn nhiều người dám hy sinh như thế. Từ góc nhìn giá
trị nhân bản thì đó là một cái chết vinh quang một cái chết rất người,
nhưng nhìn từ cục diện chính trị thế giới tại thời điểm đó thì đó là
một cái chết tức tưởi một cái chết lãng xẹt, VÌ ĐÁNG RA TẤT CẢ NHỮNG
NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG CÓ AI PHẢI CHẾT. (16b)
(còn tiếp)
|