Bảo Giang
Người ta có hai điều đáng để tự hào là: Sống đời lương thiện vói chính
mình và đem sự lương thiện, tài đức của mình vào làm tăng tiến thêm
tinh hoa cho xã hội. Nhưng người có lòng tự trọng là người cảm thấy tủi
hổ, nhục nhã vì những hành vi bất lương, kém giáo dục do người đồng
chủng gây ra.
Thật vậy, nói về lòng tự hào, tôi tin rằng nhiều người chưa dễ quên
hình ảnh của một vận động viên bơi lội Mỹ, cô Janet Evans đã biểu lộ
khi đứng trên lễ đài nhận tấm huy chương vàng trong kỳ thế vận hội
Olimpic tai Soul vào năm 1988.
Janet Evans năm ấy 17 tuổi, đi dự Olimpic lần đầu tiên và đã thắng được
3 huy chương vàng. Những huy chương ấy là tài năng. Nhưng lòng tự hào
của Janet lại nằm đúng vào lúc, đôi mắt thơ ngời sáng nhìn theo bóng
cờ, tai nghe hồn non sông như lời gọi mời vượt thời gian trổi vang vang
theo bài quốc ca. Bỗng chốc, sức sống như rung động đến từng làn da thớ
thịt, rồi dòng nước mắt thánh thót lăn dài trên đôi gò má. Mặc cho dòng
nước mắt tuôn rơi, cô vẫn hát theo lời tự hào của non sông.
Tôi cho rằng đó là hình ảnh tuyệt mỹ đã được biểu lộ từ tấm lòng lương
thiện, mang khát vọng của đời mình tô thêm nét đẹp cho quê hương, xứ
sở, nơi mình đã được sinh ra và lớn lên để làm người.
Janet Evans tự hào là phải. Cô tự hào không phải chỉ vì thành tích của
cá nhân, nhưng còn là niềm tự hào to lớn từ dân tộc ấy, nơi đã sinh ra
và làm trưỏng thành nhân loại. Nơi có những vĩ nhân đã giải phóng dân
tộc, mở ra một trường dân chủ cho nhân loại. Ở đó có George Washington
và ở đó có Abraham Linlcon, người đã giải phóng kiếp nô lệ của con
ngưòi. Và ở nơi đó đã ấp ủ, hơn thế, như luồng gió mới truyền vào hơi
thở của thế giới tư tưởng Nhân Quyền và Dân Quyền. Và cũng là nơi, Tự
Do, Công Lý của xã hội được tôn trọng và đặc biệt, nơi ấy đã cưu mang
con người bằng tình người lương thiện.
* Anh nói thế, chẳng lẽ chỉ có một mình Janet Evans hay dân Mỹ mới có
lòng tự hào và lòng tự trọng dân tộc, còn những người không thắng cuộc,
và các dân tộc khác không có lòng tự hào về đất nước và con người của
mình hay sao?
- Ồ, dĩ nhiên, mỗi người và mỗi dân tộc đều có lòng tự hào và tự trọng
về thành tích và về dân tộc mình chứ. Ngay như chúng tôi đây, tuy người
của chúng tôi chưa một lần đứng trên bục cao danh dự của quốc tế để
lĩnh nhận những huy chương cao quý của nhân loại, nhưng chúng tôi có
khi nào không hãnh diện và tự hào về giòng dõi Việt tộc của chúng tôi
đâu.
Này nhá, từ khởi đầu cuộc dựng nước và cứu nước của dân Việt, sách sử
nước tôi đã ghi lại bao nhiêu nét hùng vỹ. Từ những cuộc kháng Minh,
diệt Mông, đánh Hán đuổi Tây đến những ngày chinh chiến Quốc - Cộng,
chẳng có khi nào mà không có những anh hùng của non sông làm rạng danh
giòng giống Lạc Hồng. Anh mở sách ra mà xem, sau các vua Hùng là những
triều Lý Lê Trần Nguyễn với những Trưng Nữ Vương, Ngô Quyền, Lý thường
Kiệt, Hưng Ðạo Vương, Bình Ðịnh Vương Lê Lợi, rồi Quang Trung Nguyễn
Huệ đến Hàm Nghi, Phan đình Phùng, Hoàng hoa Thám, Ngô đình Diệm... Cả
Tây lẫn Tầu đã dễ gì mà quên được những tên tuổi ấy. Rồi đến cuộc chiến
bảo vệ quê hương, những danh tướng làm rạng màu cờ sắc áo Tự Do của
giống nòi cũng hiển lộ thần oai vì dân tử tiết như Nguyễn Khoa Nam, Lê
văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần văn Hai... Tất cả là hồn thiêng sông núi
còn sinh động trong lòng chúng tôi, lẽ nào chúng tôi không tự hào.
Còn hơn cả lòng tự hào nữa đấy. Chúng tôi đi mà dám ngửa mặt lên nhìn
đời. Này nhá, khi Tổng Thống Ngô đình Diệm, tuy lãnh đạo đất nước chưa
bao lâu, nhưng đến xứ người thì được anh hùng của dân tộc Hoa Kỳ, và là
tổng thống đương nhiệm, thống tướng Dwight Eisenhower, đưa cả nội các
ra tận chân máy bay mà đón rước với đại lễ dành cho nguyên thủ một quốc
gia.
Kế đến, trong cuộc tỵ nạn Việt cộng mới cách đây vài ba chục năm thôi,
hàng ngũ người tỵ nạn cộng sản với hai bàn tay trắng bị bóc lột hôm
nào, nay đã thành một lực lượng xây dựng được chỗ đứng vững chắc nơi
mình sinh sống. Họ trưởng thành trong lương thiện và còn góp mặt trong
tất cả các cơ chế từ hành pháp đến lập pháp và tư pháp tại các cấp
chính quyền địa phương. Thuyền Nhân tỵ nạn cộng sản năm nào nay đã có
những danh vị hàng quốc tế. Những danh tánh như Dương Nguyệt Ánh, Eugen
Châu, Elizabeth Phạm... đã là những điển hình, chứng minh cho lòng tự
hào và tự trọng của người Việt Nam trên trường quốc tế đấy!
- Phải, những điều ấy thì đúng và ai là người Việt mà không tự hào về
non sông đất nưóc cũng như dân tộc của mình. Nhưng tại sao, Ngài Ngô
Quang Kiệt, Tổng Giám Mục Hà Nội, lại bảo: “Chúng tôi cảm thấy nhục nhã
khi cầm tờ hộ chiếu Việt Nam”. Nói như thế là nghĩa gì? Có phải là Ngài
phỉ báng Dân Tộc Việt Nam và chống đối dân tộc Việt Nam chăng?
- Sao mà lại có những kẻ đặt câu hỏi ngu đến như thế nhỉ? Há những kẻ
đặt câu hỏi ấy không biết rằng, nói như thế là Ngài Tổng Giám Mục đã
biểu lộ lòng Tự Trọng của dân tộc một cách cao độ hay sao?
- Ối bác đảng ơi! hỡi các đồng chí ơi! Họ bảo nói như thế là sự biểu lộ
lòng tự trọng cao tầng đấy. Không phải là chống đối dân Việt Nam đâu!
Chỉ có lũ phản động tin chúng chứ bác đảng nào mà tin cho cái “ný nuận”
ấy được nhỉ?
- Này, không phải có mình tôi hay có vài người chấp nhận suy nghĩ ấy
đâu. Nhưng là toàn dân Việt Nam đều nhận chân giá trị như thế. Mà không
phải chỉ riêng người Việt Nam tâm phục khẩu phục lời của Ngài Tổng Giám
Mục công bố trước mặt những cán cộng cao cấp trong hàng ngũ gọi là cửa
quyền Hà Nội đâu, nhưng là cả loài người văn minh, có đạo lý và luân lý
trong cuộc sống đời thường đều công nhận lời nói với lòng tự trọng của
Ngài đấy!
Bởi vì người có lòng tự trọng là người thấy tủi hổ vì những hành vi bất
lương, thiếu đạo đức, thiếu giáo dục của người đồng chủng với mình gây
ra! (ở đây được hiểu là do nhà cầm quyền Việt cộng gây ra).
Giải thích cách khác, bớt nhức nhối và đau đớn là vì Ngài thường đi ra
ngoài nước, Ngài thấy chính quyền các nước thì tôn trọng nhân dân, tôn
trọng quyền sống, quyền làm người cơ bản của đồng bào, tôn trọng sự tự
do, tôn trọng Nhân Quyền, tôn trọng Nhân Phẩm và đạo đức xã hội. Sự tôn
trọng ấy đã tạo điều kiện để phát triển về nhân bản và luân lý xã hội
làm cho xã hội ngày một tốt đẹp, ngày thêm phát triển. Ngài muốn cho
dân ta có được một ngày có những cái vinh dự như thế trên trường quốc
tế.
Nhưng than ôi, khi quay về quê hương mình thì Ngài rơi nước mắt khi
thấy nhân dân đi kêu oan, đòi đất đòi nhà trên bình diện cả nước. Chính
quyền thì mặc sức vơ vét trên những luống cày một cách bất lương, vô
đạo. Tệ hơn thế, còn ra sức dùng vũ lực trấn áp tinh thần của đồng bào.
Ðạo đức xã hội thì suy đồi. Ði đến bất cứ nơi nào thì cũng chỉ thấy
cảnh công an, cán bộ cửa quyền tác oai tác quái. Tự Do Dân Chủ Ðộc Lập
Hạnh Phúc của đồng bào chỉ là cái bánh vẽ trên giấy để cho nhà nươc tự
do sử dụng mua vui trong cuộc chơi lừa bịp. Bởi vì, thực tế là người ta
không thể tìm ở đâu ra sự Tự Do và ấm no của người dân, nói chi đến
Hạnh Phúc và Ðộc Lập như cái khẩu hiệu của nhà nước này dựng lên!
Nhưng mãi đến nay, mới chỉ có một mình Ngài Tổng Giám Mục Hà Nội thay
mặt toàn dân mà nói lên lời chân thật, tự trọng ấy. Nhưng ngày toàn dân
sẽ hét vào mặt nhà nước Việt cộng như thế cũng không còn là xa nữa đâu.
- Tại sao Ngài Tổng Giám Mục và toàn dân Việt Nam lại thấy nhục nhã vì cái chế độ Việt cộng này?
Ðơn giản là vì chúng đã làm tổn thương danh dự và nhân phẩm của Việt
Nam trong mấy chục năm qua. Ngày nay, hai tiếng Việt Nam không còn được
nhắc trên trường quốc tế với lòng kính trọng vì nơi đó có một giống dân
lương thiện, hiền hoà, cần mẫn, can đảm, hiếu khách, đầy lòng tự hào và
tự trong về khí phách của hồn thiêng sông núi. Trái lại, đi đến đâu
cũng bị soi mói, bị nhìn dưới đôi mắt như những kẻ hạ cấp, trộm cắp
thiếu lòng lương thiện, kém văn hóa.
- Tại sao dân Việt ta lại bị nhìn bằng đôi mắt khinh khi ấy nhỉ?
Dễ hiểu thôi, hãy điểm qua một số công việc của nhà nước này trong mấy
chục năm qua. Từ việc lớn đến việc nhỏ. Từ việc chúng bán đất cầu quyền
lực đến tàn sát giết hại nhân dân, đến việc đẩy người dân ra khỏi nước
để vơ vét tiền của của của nhân dân, đến việc, xưa là đấu tố, nay là
quy hoạch để cướp đoạt tài sản ruộng đất của nhân dân thì sẽ nhìn ra
cái lý do tại sao người Việt Nam bị đánh giá và bị nhìn chung cái nhìn
với Việt cộng.
Này nhá, hãy bắt đầu bằng cái tên Hồ chí Minh để xem cái chế độ vô đạo lý này đã lập được những công trạng gì cho Việt Nam:
1. Sau khi không được nhận vào trường bảo hộ để thoả mãn khát vọng làm
nô lệ cho thực dân Pháp, Hồ chí Minh đã xin làm nô lệ cho đảng cộng sản
Pháp rồi đến đảng cộng sản Liên Sô.
2. Khi ra khỏi nhà tù Quảng Châu, Hồ chí Minh đã nổi danh khắp năm châu
vì món nghề chôm chỉa cuốn Ngục Trung Thư của một người tù cùng thời
với Hồ.
3. Khi về nước thì Hồ chí Minh đã mượn đỡ cái tên Trần dân Tiên để viết
về cuộc đời cách mệnh của Hồ. Tuy thế, Trần dân Tiên cũng không dám
viết về cái gia phả đích thực của Hồ là con cái nhà ai. Trần dân Tiên
là ai? Tại sao không viết sự thật đời “Chí Phèo” với thị Tăng Minh
Tính, thị Khai, thị Xuân, mà lại ca tụng Hồ chí Minh? Phải chăng đây
chỉ là một cái tên khác trong toan tính lường gạt nhân dân cả nước của
Hồ chí Minh?
4. Rồi Hồ chí Minh và tập đoàn Việt cộng đã phản bội toàn dân trong
công cuộc kháng chiến chống thực dân. Chúng đã thiết lập chế độ cộng
sản nô lệ cho Nga Tàu trên toàn miền bắc, rồi ký công hàm bán nước,
công nhận chủ quyền 12 hải lý của Trung cộng trên vùng quần đảo Hoàng
Sa và Trường Sa của Việt Nam trực thuộc thẩm quyền hành chánh của Việt
Nam Cộng Hoà theo hiệp định Geneve năm 1954 quy định.
5. Tập đoàn Hồ chí Minh, Ðặng xuân Khu đã giết chết hơn 60,000, ngàn
người Việt Nam trong sách lược cướp của giết người ngụy trang dưới
chiêu bài cải cách ruộng đất 1954-1957 và gần 5000 đồng bào ta ở Huế
trong tết Mậu Thân. Cũng chính tập đoàn này đã gây ra cuộc chiến thảm
khốc tại miền nam Việt Nam. Rồi đẩy hàng triệu người dân Việt bỏ nhà,
bỏ nước ra đi. Khiến hàng trăm ngàn ngưòi bị chôn vùi dưới lòng đại
dương.
6. Rồi tập đoàn Việt cộng hậu Hồ chí Minh là Ðỗ Mười, Lê Ðức Anh, Lê
Khả Phiêu, Nguyễn Mạnh Cầm, Phan văn Khải, Võ văn Kiệt thì đã cúc cung
tận tụy làm nô lệ cho Tàu và chúng dám bán đất, bán bờ biển của Việt
Nam cho Trung cộng qua hai hiệp thương và hiệp định biên giới 12-1999
và 12/2000.
7. Ðồ đệ của Hồ Chí Phèo thì bịt miệng công lý, bịt miệng Linh Mục
Nguyễn văn Lý giữa công đường. Tạo ra được một bức hình làm ô nhục toàn
thể dân tộc Việt Nam. Người Việt Nam ngửa mặt lên làm sao được khi tấm
hình này đã được truyền đi, và còn xây dựng trên những bức tường cao ở
các thành phố hải ngoại cho nhân dân thế giới chiêm ngưỡng. Có ai không
lên án, rồi kinh tởm cái dã man của cái chế độ Việt cộng này?
8. Rồi những kẻ có tài cầm búa, nhiễu loạn nhân tâm như Nguyễn thế
Thảo, Hoàng công Khôi, Nguyễn đức Nhanh ở Hà Nội, Hoàn Kiếm thì tạo ra
được những văn thư không thuộc thế giới loài người, chúng nhân danh
đảng và nhà nước Việt cộng để hù đọa và đưa bọn bất lương đến đập phá
nhà cửa của lương dân và bạo hành nhân tâm con người Công Lý. Ấy là
chưa kể đến những lau nhau ăn theo từ các cơ quan truyền thông, báo chí
truyền hình, đài phát thanh. Chúng tự chà đạp và phỉ báng nhân phẩm,
nhân tâm của chúng bằng cách cắt xén lời Công Lý, và hô hoán hỗ trợ cho
cuộc bạo hành vô đạo này.
9. Hơn thế, đảng và nhà nước Việt cộng sau gần 6 thập niên cầm quyền đã
tạo ra được một xã hội không còn biết đến sự thật, lời thật là gì.
“Ngày nay chúng tôi phải nói dối nhau mà sống”, lời của Trần quốc
Thuận, phó chủ nhiệm quốc hội Việt cộng, khoá X; rồi “người ta nói dối
lem lẻm, nói dối ở mọi nơi và mọi lúc...”, lời của Nguyễn Khải, nhà văn
nhớn của chế độ Việt cộng. Bấy nhiêu vẫn chưa đủ, chúng còn thi nhau
tạo ra một xã hội không còn luân thường đạo lý. Vào cửa quan chỉ gặp
trộm cướp. Ra đường thì gặp toàn công an bất lương. Vào trường học thì
ma cô bất lương hành nghề gạ tình lấy điểm, tung hoành. Người Dân lành
trên khắp cả nước thì trở thành những dân oan lang thang đi đòi nhà đòi
đất! Ðộc Lập ở đâu, Tự Do, Dân Chủ và Hạnh Phúc ở đâu? Ấy là chưa kể
đến biết bao nhiêu phụ nữ Việt Nam bị chúng bán ra ngoại quốc để làm nô
lệ tình dục cho khắp năm châu.
Ðấy là một số thành tích vẻ vang của nhà nước Việt cộng trong mấy chục
năm qua tạo ra. Nhìn vào bảng thành tích này, Ai? Ai? Và những ai nữa
dám hãnh diện, dám tự hào về những hành động bất lương, vô luân của nhà
cầm quyền Việt cộng?Câu trả lời rõ ràng và dứt khoát là:
- Ngoài những cán cộng của Việt cộng và bọn việt gian ra, không một người Việt Nam nào dám hãnh diện, dám ngửa mặt lên vì những hành động dã nhân của nhà nước Việt cộng này.
Nói cách khác, toàn thể dân tộc Việt Nam là những ngưòi có lòng tự hào,
có lòng tự trọng dân tộc đều thấy tủi hổ và nhục nhã vì cái hộ chiếu
của mình do nhà nước Việt cộng cấp phát, nhưng đành phải ngậm đắng qua
ngày.
Như thế, lòng tự trọng của Ðức Tổng Giám Mục Hà Nội đã biểu lộ một cách
toàn bích khi Ngài công khai nói trước cuộc họp của cái gọi là chủ toạ
đoàn của uỷ ban nhân dân thành phố Hà Nội. Lời ấy không chỉ được nói
trong cuộc họp, mà đã truyền đi trong cả nước, ra hải ngoại, toàn thể
nhân dân đã nức lòng vì lời công tâm ấy. Như thế, lời lẽ ấy không chỉ
biểu lộ sự nghiêm minh của lòng tự hào dân tộc, mà còn là một bản án
cho những hành động vô đạo lý do chế độ này tạo ra. Chúng phải chịu
trách nhiệm vì đã làm ô nhục tiền nhân, cũng như danh dự của người Việt
Nam.
Nói cách khác, đó là lời Công Lý, ngài nói thay cho toàn dân Việt. Toàn
thể dân tộc Việt Nam hãnh diện và biết ơn tấm lòng tự trọng và quả cảm
ấy.
- Nhưng tại sao Việt cộng lại lên án Ngài?
Việt cộng lên án Ngài vì những kẻ sống trong gian dối vô đạo, không bao
giờ dám nghe, chứ đừng nói chi đến việc chúng sẽ chấp nhận lời Công Lý.
Vì chúng u mê bảo vệ sự vô đạo nên phải lên án Công Lý.
Vì sợ tiếng nói Công Lý sẽ bùng nổ trên cả nước và sợ nhân tâm sẽ quy
về Ngài để đứng lên đòi lại công Lý, đòi lại Tự Do. Và vì phát xuất từ
một nền văn hóa thấp hèn, suy đồi về đạo đức luân lý gia đình, không có
nền tảng xã hội, lớp cán cộng không thể hiểu nổi lòng tự hào và tự
trọng của dân tộc mang ý nghĩa gì? Chính vì sự không có hiểu biết này,
nhà nước Việt cộng đã cắt xén lời nói của Ngài trên hệ thống phát
thanh, trên truyền hình, báo chí rồi khích động, đưa những quân bất
lương đến đập phá hàng rào đất đai của tòa Giám Mục, của Thái Hà và
cuồng loạn trong mưu đồ bôi nhọ một hình ảnh kiệt xuất trong tự hào của
Việt Nam.
Tuy nhiên, ngày nay dân ta đã hiểu thế nào là Công Lý, thế nào là vô
đạo. Nên chỉ có mình nhà nước Việt cộng và hệ thống của chúng hãnh diện
và tự hào về những hành động cuồng bạo, bất nhân vô đạo lý của họ. Toàn
dân ta thì không.
Thật vậy, càng nhìn, càng đọc, càng thấy chúng diễn xuất trọn vẹn vai
trò Chí Phèo của Nam Cao. Chỉ khác là thằng Chí Phèo không làm lãnh đạo
và tiếc rằng, tác giả Nam Cao đã viết xong câu chuyện của Chí Phèo vào
năm 1941 nên đã không ghi cho Chí Phèo cái họ Hồ! Nếu ông viết trễ mấy
năm, cái kết chắc phải khác?
Dầu vậy, bao lâu ánh nắng của mặt trời còn chiếu dọi trên đầu thì bấy
lâu Công Lý còn hiện diện và người bước đi trong công lý luôn hân hoan,
vui mừng. Và Ngày Vui Mừng của
con dân Việt đã nằm trong tầm tay rồi.
Bảo Giang
|