§ Abba Cha ơi Đất của Tòa Khâm Sứ và Thái Hà trở thành hai vườn hoa rồi, vậy coi như người Công giáo thua rồi, cần làm gì nữa ?
Hai miếng đất không là chuyện lớn, mà là danh dự của cả giáo hội
Công giáo Việt Nam đã bị xúc phạm nghiêm trọng. Người Công giáo đang là
nạn nhân của chiến dịch chia rẽ dân tộc. Hơn nữa, lý lẽ cho rằng đây là
những sai lầm của quá khứ, muốn khắc phục cần có thời gian, bây giờ trả
chỗ này, thì những chỗ khác đứng lên đòi hết thì loạn hết… là hoàn toàn
lấp liếm. Ngay vào lúc này, không khó để thấy đây đó vẫn ngang nhiên
xảy ra cướp đất của người dân và các tôn giáo. Mọi người cần nhất loạt
lên tiếng. Công Lý và Sự Thật đang bị chà đạp không thương tiếc tại đất
nước chúng ta.
Vẫn biết chuyện này không phải mới, mà bấy lâu nay cũng có làm gì được họ đâu?
Nhưng hiện nay, tình hình đã đổi khác nhiều. Ngọn lửa Hy Vọng đang
nhen nhúm, chỉ cần mỗi người một làn hơi nhỏ thôi, cũng đủ để nó bùng
cháy lên.
Khó lắm, các thế hệ sau chiến tranh đều là nạn nhân của một nền giáo
dục, một bộ máy tuyên truyền nhồi sọ hết rồi. Họ thậm chí không phân
biệt được thật giả, đúng sai mà? Vì thế, ngoài việc cầu nguyện cách
riêng cho giáo dân, tu sĩ Hà Nội, Thái Hà, người Công giáo, hãy cầu
nguyện cho người dân, cho những nhà cầm quyền, cần phải đặc biệt cầu
nguyện cho những thế hệ trẻ bị bịt mắt, bịt tai, mong cho họ mở mắt
sáng lòng. Rất nhiều việc làm cho mọi người đấy.
Tôi thấy công cuộc đấu tranh này như “trứng chọi đá”, khó mà thực
hiện được? Một câu chuyện về các giá trị cuộc sống kể lại: có một người
kia bị một tai nạn thảm khốc trong khi anh ta đang trên đỉnh cao của
mọi thứ: tiền tài, danh vọng, tình yêu. Mặc cho các bác sĩ quả quyết
“bó tay” và cái chết đã rất cận kề, chỉ một câu động viên của người mẹ
đã cho anh ta nghị lực phi thường: “Khi những việc khó khăn cần có thời
gian, thì những việc không tưởng chỉ cần thêm một chút thời gian nữa.”
Và không lâu sau đó, anh ta đã lấy lại được gần như hầu hết những gì
mình đã từng có: gia đình hạnh phúc, chủ tịch công ty, diễn giả, tác
giả viết sách, vận động viên liệt cả tay chân có thể bơi lội, chèo
thuyền, chạy xe lăn. Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tiếp tục cầu nguyện. Bấy lâu nay, chúng ta đã bỏ quên một vũ khí rất
lợi hại, không tốn nhiều của, cũng chẳng tốn chi công, mà lại rất hiệu
nghiệm. Thiên Chúa đã dạy chúng ta, cứ tin tưởng và phó thác, còn mọi
sự Ngài sẽ ban cho. Nhưng cầu nguyện bao lâu nay, kết cục là đàn áp, là
bạo lực, vu khống? Triết gia B.Russell đã nói “Niềm hy vọng lớn nhất sẽ
đến vào chính lúc bi thảm nhất”. Một người bạn đã chia sẻ cách thức cầu
nguyện đơn sơ như trẻ nhỏ của mình: “Giống như đứa con xin mình cho nó
ăn kẹo. Mình không cho, không phải vì mình không thương nó, mà mình sợ
nó sâu răng, hay cũng có thể là mình dự định sẽ cho nó ăn một cái bánh
to hơn, ngon hơn chẳng hạn. Nhưng nếu nó cứ xin hoài, xin mãi, thì tới
lúc nào đó, có khi vì để đỡ phiền hà, mình sẽ cho nó. Thì chắc khi mình
cầu nguyện với Chúa cũng vậy thôi. Khi cầu xin Chúa điều gì đó mà chưa
được, mình cứ cầu nguyện hoài, rồi biết đâu tới lúc nào đó, Chúa sẽ
“mệt mỏi với cái con nhỏ này quá, thôi nhậm lời xin của nó cho rồi!”
Tôi cũng muốn góp sức vào công cuộc này, nhưng tôi không đủ khả
năng, và tôi cũng không đủ can đảm? Đụng vào những vấn đề này rất nguy
hiểm, tôi sợ lắm? Lời cầu nguyện chỉ có bạn và Thiên Chúa nghe, không
ai có thể bắt bẻ hay làm khó dễ bạn được, rất an toàn. Lời cầu nguyện
của bạn tuy âm thầm nhưng sẽ là niềm khích lệ và sức mạnh to lớn cho
những ai đang thực hiện thay cho bạn, vì họ biết rằng có hàng triệu
triệu người đang cầu nguyện cho họ.
Tôi đang có một công việc ổn định, thu nhập cao, cuộc sống đang bình
yên, hạnh phúc, tôi không muốn mọi việc bị xáo trộn lên, lỡ đâu tôi sẽ
mất hết thì sao? Dù bạn có đang trong toa hạng VIP với bao nhiêu tiện
nghi bậc nhất đi chăng nữa, hãy nên nhớ rằng bạn cũng đang trên cùng
một con tàu, mà con tàu đó đang đi lùi về phía vực thẳm. Có thể bạn sẽ
an toàn hưởng lạc cho đến cuối đời, nhưng còn đời con, đời cháu, những
thế hệ sau bạn? Chắc chắn chúng sẽ xuống vực thẳm.
Tôi sẽ chú trọng và có đủ khả năng giáo dục con tôi theo cách riêng,
không để chúng tiêm nhiễm những cái xấu? Giáo dục không thể chỉ dựa vào
mỗi cha mẹ, hay gia đình, mà cần sự phối hợp của toàn xã hội. Bạn không
thể nhốt mãi con cháu mình trong toa hạng nhất, cũng không thể bảo vệ
cho chúng mãi được sạch sẽ, khi toàn bộ con tàu nhơ nhớp dơ bẩn, và
những lái tàu đang đẩy ngược con tàu rơi vào thảm họa trong khi họ đã
chuẩn bị cho bản thân và gia đình họ nhảy qua những con tàu khác “xịn”
hơn. Khắp nơi nhan nhản con chửi bới mẹ, mẹ cắt gân con, chồng giết vợ…
Bạn có bao giờ dám hình dung một ngày nào đó, bạn sẽ là một nhân vật
trong những câu chuyện hãi hùng đó không? Dám lắm chứ, con bạn có thể
nói “ối giời, chuyện đó bây giờ bình thường” và “bụp” bạn!
Tôi sẽ cật lực “đi cày” kiếm tiền, và tìm mọi cách để con cháu tôi
sang nước ngoài sinh sống? Bạn cũng chắc biết % thực hiện được mơ ước
trên là bao nhiêu. Mỗi ngày, người dân – giàu hay nghèo – đều phải đối
mặt với trăm ngàn nỗi khổ đau, bất công. Giá cả leo thang, gian lận
trắng trợn, đường đào xới, ngập úng, điện nước không đủ xài, thực phẩm
nhiễm độc… Bạn nhắm mình sẽ đủ sức chịu đựng những áp lực, căng thẳng
đó cho đến bao giờ? Đừng an phận chấp nhận khổ đau khi bạn hoàn toàn có
thể loại bỏ nó? Sao bạn không dám mơ ước rằng con cháu mình sẽ đường
hoàng sống hạnh phúc trên chính quê hương chúng, nhờ công sức đấu tranh
của bạn hôm nay?
Xem tin tức thấy nước này nước nọ đánh nhau, nội chiến, biểu tình…
lung tung. Chỉ toàn là đổ máu và chết chóc, tôi thích cuộc sống bình
an, hòa bình như nước ta hiện nay. Nếu bạn suy nghĩ kỹ, đó chỉ là một
sự bình an giả tạo. Khắp nơi đầy rẫy những bất ổn, bạo lực, tham nhũng,
bất công… nhưng chẳng qua chúng ta đã bị bưng bít thông tin mà thôi.
Tuy nhiên, chúng ta không chủ trương bạo động, cũng chỉ người Việt Nam
với nhau thôi mà. Nhưng chúng ta cần phải mạnh dạn lên tiếng, để chính
quyền bớt coi thường nhân dân đi.
Chuyện ngoài Hà Nội, hay những chuyện bất công trong xã hội, nếu
liên quan đến tôi, tôi sẽ lên tiếng, còn không thì tôi không ngu dại gì
dây vào đâu, mắc công. Thời buổi này Lục Vân Tiên bị coi là thằng khùng
mà? Một phụ nữ thấy một đứa trẻ đói khát, rách rưới, bà trách Chúa “Sao
Ngài không làm gì cho đứa trẻ này đi?” Thiên Chúa trả lời “Có đấy chứ,
Ta đã tạo ra con”. Khi bạn chứng kiến sự bất công, vô lý, gian trá,
không phải bạn vô tình có mặt ở đó đâu, mà là Chúa đã gửi bạn đến. Đừng
thờ ơ, đừng im lặng nữa. Đó là việc của bạn đấy!
Tôi bận rộn tối tăm mặt mày, có muốn làm cái gì đó cũng khó quá? Bạn
có thể tham gia những buổi thắp nến cầu nguyện chung đông người. Bạn có
thể cầu nguyện với gia đình hay nhóm bạn của mình. Một người bạn kể
“Mấy ngày nay mình bận rộn lắm, làm gì có thời gian, cũng không biết
làm sao, thôi thì cầu nguyện được lúc nào thì cầu nguyện. Mình thường
tranh thủ cầu nguyện khi đang chạy xe trên đường”. Cầu nguyện mọi lúc,
mọi nơi, với bất kỳ ai, hay chỉ một mình bạn và Thiên Chúa, thật dễ
dàng.
Tôi thấy mọi việc đang có vẻ bị chìm xuồng? Các nhà thờ, giáo xứ
khắp nơi cần liên tục tiếp sức. Trong mỗi thánh lễ, ở phần “cầu theo ý
người xin” nên đọc thêm câu “Cầu cho Công lý và Hòa bình trên đất nước
Việt Nam”. Cuối lễ, cũng đọc câu này trước khi giáo dân đọc chung vài
kinh như lệ thường.
Có cách nào đơn giản giúp những người trẻ luôn tỉnh táo nhìn ra sự
thật của vấn đề, khi toàn bộ thông tin bị bưng bít, lèo lái có dụng ý?
Luôn tỉnh táo hỏi “Tại sao?” ít nhất là ba lần trước mỗi sự kiện, để
không bị dẫn dắt, nhồi sọ. Tại sao không đưa ra tòa án xét xử mấy tu sĩ
và giáo dân, nếu họ vi phạm pháp luật? Tại sao lại gấp rút khởi công
làm công viên? Tại sao không tường thuật toàn bộ nội dung bài phát biểu
của Đức Tổng Giám Mục? v.v…
Nếu tôi hăng hái nhiệt tình tham gia vào công cuộc đấu tranh cho
Công lý này, liệu đã đủ chưa? Bạn phải hết sức bình tĩnh, luôn tìm về
với Chúa trong mọi sự, để luôn nhẫn nhịn, hiền hòa, tránh rơi vào bẫy
bạo động của kẻ khác. Và một lưu ý nhỏ sau cùng: bạn phải luôn cố gắng
chu toàn mọi bổn phận trong cuộc sống thường nhật của bạn, với mọi
người chung quanh trước khi cùng hà hơi thổi bùng ngọn lửa Sự Thật, nếu
không, công cuộc đấu tranh của bạn và của tất cả mọi người sẽ bị dè bỉu
và không còn ý nghĩa nữa.
Abba Cha ơi!
|