Con đường đến
với phong trào dân chủ.(tiếp)
Vi Đức Hồi Nằm trên giường
nghe chương trình phát thanh quân đội nhân dân,tôi cứ để trôi theo dòng suy nghĩ
tản mạn.Quân đội là của nhân dân,từ nhân dân mà ra,do nhân dân nuôi dưỡng.Ở các
nước dân chủ,văn minh quân đội chỉ làm nhiệm vụ theo quy định của hiến pháp và
pháp luật,nhà nước trực tiếp quản lý,điều hành quân đội.Quân đội không thể là
công cụ của bất cứ một chính đảng nào,nhiệm vụ thiêng liêng nhất của quân đội là
bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc. Quân đội nhân dân việt nam,nhiệm vụ hàng
đầu lại là bảo vệ đảng,cụm từ đinh tai nhức óc được lặp đi,lặp lại trong các
chương trình phát thanh quân đội:“quân đội ta trung với đảng,hiếu với dân...”.
Một lực lượng hùng hậu,được trang bị các phương tiện và vũ khí tối tân,được chăm
lo bằng những đồng tiền thuế của nhân dân đóng góp mà nhiệm vụ hàng đầu là để
bảo vệ cho sự tồn tại của một chính đảng thì quả là thiên hạ dễ có mấy tay,điều
này đã nói lên:
Một
là đảng đã tự tách mình ra khỏi nhân dân,tự cho mình là siêu nhân, đứng trên
nhân dân,trên dân tộc ,đặt lợi ích của đảng lên trên lợi ích dân tộc...chính bởi
thế nên mới tự quy định cho mình một chế độ riêng,một chế độ đặc biệt,một chế độ
bất bình thường.Nếu đảng với nhân dân là một,đảng ở trong nhân dân,vì nhân dân
phục vụ ,lợi ích của đảng nằm trong lợi ích của nhân dân thì quân đội chỉ làm
nhiệm vụ trung với nước,hiếu với dân thì đã là đủ.
Hai
là nguy cơ của đảng cầm quyền mà đảng đã nhận thấy.Để bảo tồn chế độ độc
trị,không có con đường nào khác mà là con đường rễ nhất,hiệu quả nhất là lấy
quân đội làm lá chắn để bảo vệ ,để răn đe,để hậu thuẫn cho sự tồn tại.
Ai cũng biết
việt nam là đất nước không rộng,người chưa đông,kinh tế chưa phát triển nên việc
xây dựng quân đội chính quy,hiện đại còn những hạn chế.Tuy nhiên không ai phủ
nhận quân đội nhân dân việt nam là quân đội anh hùng, nhưng có một quân đội
mà“càng đánh càng mạnh,càng đánh càng thắng,trăm trận trăm thắng,kẻ thù nào cũng
đánh thắng”như quân đội nhân dân việt nam thì trên thế giới này chắc hẳn là
không kiếm đâu ra.
Tôi không hiểu
tại sao đảng luôn chọn cách nói lấy được,cách nói khác thường ,cách nói coi
thường người nghe, cách nói mị dân mà không hề ngượng mồm,phải chăng đây là
cách nói vốn có,cách nói đặc thù,cách nói cố hữu của bộ máy tuyên truyền của
đảng cộng sản.Hơn thế nữa đảng còn rất tự hào cho đây là một trong những tài
“nghệ thuật lãnh đạo” của đảng,là một trong những bí quyêt rất thành công của
đảng.
Công bằng mà nói thì đảng cũng “tài” thật,không tài sao được khi mà đảng nhìn
thấy đất nước ta đang sống trong áp bức,nô lệ, lòng khao khát của mỗi người dân
là mong mỏi có được độc lập dân tộc,thoát khỏi ách thống trị của thực dân
pháp,thấu hiểu được nỗi đau mất nước của nhân dân,nên ngay từ khi ra đời năm
1930,cương lĩnh đầu tiên của đảng đã chỉ ra rằng:sau khi hoàn thành cách mạng
dân tộc dân chủ nhân dân,đảng sẽ đưa cả nước tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội,bỏ
qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa,xây dựng một xã hội mới,xã hội văn
minh,mọi người sống với nhau chan hòa, bình đẳng,thương yêu nhau,một xã hội xóa
bỏ chế độ người bóc lột người,một xã hội công bằng dân chủ gấp triệu lần xã hội
tư bản,một xã hội do nhân dân làm chủ,nhà nước là nhà nước của dân,do dân và vì
dân, là công bộc của dân,là đấy tớ trung thành của nhân dân...và ...
Với những khẩu
hiệu kêu như chuông vàng,với đường lối đi vào lòng người như vậy,đảng cộng sản
việt nam đã tập hợp được đông đảo quần chúng nhân dân đi theo mình,không quản
ngại gian khổ,hy sinh một lòng đi theo đảng,đoàn kết xung quanh đảng hoàn thành
cách mạng dân tộc,giành được chính quyền trao tay đảng.Chính phủ đầu tiên của
nước việt nam dân chủ cộng hòa là chính phủ đa nguyên chính trị, gồm nhiều đảng
phái,nhiều tổ chức,nhiều nhân sỹ yêu nước tham gia.
Với
tài thao lược của đảng,chỉ trong thời gian ngắn,đảng đã loại trừ được những
thành phần phi cộng sản ra khỏi bộ máy chính phủ,thay vào đó là toàn bộ những
đảng viên cộng sản cầm quyền.Đây cũng là cuộc cách mạng thể hiện sự “tài tình”
của đảng, đảng tự hào nhờ có cách nói “vốn có” của đảng nên đã gặt hái được
những thành công vang dội trên nhiều lĩnh vực trong suốt quá trình cai trị đất
nước.
Trong suốt hai
cuộc kháng chiến chống pháp và “chống mỹ cứu nước”đảng cũng luôn thành công
trong việc vận dụng cái gọi là “nghệ thuật lãnh đạo”,trong đó công tác tuyên
truyền đóng vai trò quan trọng để giành thắng lợi.Đảng đã kêu gọi nhân dân đoàn
kết xung quanh đảng,một lòng đi theo đảng,tuyệt đối tin tưởng,trung thành với
đảng vì đảng là đội quân tiên phong,đảng bao gồm những người tiên tiến nhất của
giai cấp công nhân và nhân dân lao động,đảng luôn trung thành với lợi ích của
nhân dân,của dân tộc...hàng triệu người đã dấn thân theo đảng lao vào cuộc chiến
tàn khốc,đem lại vinh quang trước hết là cho đảng.
Cho
đến ngày nay nhiều cựu chiến binh vẫn phải thốt lên đảng quá “tài tình”,đảng có
cách nói làm cho mọi người sẵn sàng xông vào lửa như con thiêu thân,sẵn sàng hy
sinh vì mục tiêu lý tưởng của đảng.Khi đảng đã giành được mục tiêu thì đảng quay
ngoắt lại với những người đã hy sinh,cống hiến sức mình để hun đắp cho đảng
quang vinh.
Kháng chiến
thắng lợi,cả nước đi lên chủ nghĩa xã hội,với đường lối tập trung mọi quyền lực
về tay đảng,cơ chế tập trung quan liêu bao cấp tiếp tục duy trì và phát huy.Khi
mà nền kinh tế nước ta đã gần như hoàn toàn bị sụp đổ,đảng kêu gọi mọi người hãy
“thắt lưng buộc bụng” để xây dựng chủ nghĩa xã hội,kiên quyết không theo tư bản
chủ nghĩa vì đó là chế độ xấu xa,thối nát,đùng một cái đảng bảo phải thay đổi tư
duy nhất là tư duy kinh tế,chấp nhận sự vận hành của cơ chế thị trường.Điều nực
cười là cơ chế thị trường nó đã là vốn có trong thế giới tư bản,chính đảng đã
ngăn cấm nó không cho nó được bén mảng đến đất nước mà đảng đang cai trị, vì sợ
nó làm phai nhạt mục tiêu lý tưởng của chế độ.Cái mà hàng trăm năm nay đảng vẫn
nguyền rủa nó, vậy mà khi phải chấp nhận nó vì nếu không chế độ của đảng cộng
sản tất yếu sẽ sụp đổ thì đảng đã không một chút ngượng ngùng khi tuyên bố với
bàn dân thiên hạ là đảng đã sáng suốt,đảng khởi xướng và lãnh đạo công cuộc đổi
mới này,công lao này một lần nữa lại thuộc về đảng quang vinh.Tôi còn rất nhớ
năm 1990,có một lãnh tụ của đảng trong dịp đi thăm chúc tết các cháu thiếu nhi
nhân ngày 1-6,lãnh tụ này tuyên bố với các cháu nhi đồng rắng:các cháu yêu
quý,công cuộc đổi mới do đảng ta khởi xướng và lãnh đạo đã giành được những
thành tựu to lớn...với một đối tượng là các cháu thiếu nhi mà lãnh tụ của đảng
cũng không loại trừ để chuyển tải thông tin về công lao của đảng,thế mới biết bộ
máy tuyên truyền của đảng như thế nào?
Cứ ngẫm lại là
thấy ở việt nam mọi hoạt động trong đời sống xã hội mà đạt được những kết quả
nhất định đều gắn với công lao của đảng,câu cửa miệng của các nhà lãnh đạo đảng
các cấp là “cơm đảng,áo dân”,ai cũng biết đảng lấy đâu ra tiền,lấy đâu ra
cơm,mấy đồng đảng phí do các đảng viên đóng góp không đủ để chi cho đảng mua
giấy mực in ấn các nghị quyết của đảng.Thực tế thì đảng đang là gánh nặng đối
với nhân dân,đối với đất nước vì đảng có bộ máy khổng lồ đang hàng ngày tiêu sài
tiền bạc của nhân dân vậy mà đảng ngang nhiên tuyên bố tranh công với nhân
dân,tự nhận tiền của nhân dân là tiền của đảng.
Ngày nay,khi mà
toàn cầu hóa đã trở thành xu thế tất yếu của thời đại,người dân đã tiếp cận được
nhiều luồng thông tin khác nhau,tất yếu sẽ có những nhận định,đánh giá về thời
cuộc không còn mông muội như trước đây, vậy mà bộ máy tuyên truyền đồ sộ của
đảng vẫn không hề chuyển dịch chút nào cả về phong cách,hình thức cũng như nội
dung tuyên truyền, vẫn chứng nào tật ấy,vẫn ra rả nói không biết ngượng,nói lấy
được,nói cho sướng mồm ,không cần biết người nghe họ phản ứng thế nào,chẳng
hạn:trong thời đại ngày nay,yêu nước,yêu chủ nghĩa xã hội trước hết phải yêu
đảng;trung với đảng là trung với nước,hiếu với dân...
Phàm những cái sắp mất đi thường hay hốt hoảng,đố kị,lóe lên sức mãnh liệt còn
lại thể hiện sự tiếc nuối,sự tuyệt vọng của nó.
còn
nữa...
ĐỐI MẶT(6)
Vi Đức Hồi
con đường đến với phong
trào dân chủ(tiếp)
Là một công dân,
một đảng viên của đảng,tôi rất để tâm suy nghĩ về cơ chế: “đảng lãnh đạo,nhà
nước quản lý,nhân dân làm chủ”,đây là cơ chế tổng thể cho sự vận hành của đất
nước do đảng cộng sản việt nam khởi xướng và lãnh đạo.Hãy xem cơ chế này đã giúp
ích gì cho đất nước ta.
Theo cơ chế thì
đảng lãnh đạo bằng những chủ chương đường lối (ra nghị quyết),rồi đảng tiến hành
kiểm tra việc triển khai,thực hiện nghị quyết của đảng đã đề ra,những đảng viên
của đảng là lực lượng tiên phong gương mẫu trong việc thi hành nghị quyết của
đảng.Đảng cũng là người có quyền tuyển trọn,phân công người của đảng trực tiếp
quản lý,điều hành,triển khai thực hiện các chủ chương chính sách của đảng,đưa
nghị quyết của đảng đi vào cuộc sống,biến nghị quyết của đảng thành hiện thực
cách mạng.
Tôi thiết tưởng
rằng người nghĩ ra những chủ chương chính sách đúng đắn,phải là những người hội
tụ đủ những tiêu chí cần thiết,thật sự là người có tầm nhìn xa,trông rộng.Trong
thực tế ở các địa phương, người cán bộ lãnh đạo đảng,ngững người làm công tác
đảng nếu thống kê lên đều cho thấy là những người có trình độ thâp nhất,có năng
lực hạn chế nhất so với đội ngũ cán bộ công chức cùng cấp. Phần lớn cán bộ của
đảng thiếu chuyên môn,thiếu trình độ năng lực do những năm trước đây,cán bộ của
đảng thường được tuyển trọn từ bộ đội phục viên,xuất ngũ.Đội ngũ này hiện vẫn
chiếm tỷ trọng rất lớn trong các cơ quan của đảng.Vì vậy trong thực tế họ không
thể ngang tầm với nhiệm vụ là người lãnh đạo,người tham mưu để ra các quyết sách
đúng đắn được.
Đảng là người lãnh đạo,không phải là người trực tiếp tổ chức thực hiện thì việc
ra nghị quyết bao giờ cũng rất hạn chế tính thực tiễn,nghị quyết bao giờ cũng
mang nặng tính quan liêu,khi áp dụng có nhiều bất cập,vì vậy điều rễ hiểu lúc
nào đảng cũng hô hào phải đưa nghị quyết của đảng vào cuộc sống,thực tế thì giữa
nghị quyết của đảng và thực tiễn cuộc sống có khoảng cách rất xa,vì đảng đã
không lấy thực tiễn làm xuất phát điểm,thiếu tôn trọng quan điểm thực tiễn trong
xây dựng nghị quyết.
Trong thực tế
tôi chưa thấy người dân nào mong mỏi,chờ đón nghị quyết của đảng đến với nhân
dân,vậy mà đảng phịa ra rằng nghị quyết của đảng ra đời luôn đáp ứng lòng mong
mỏi của các tầng lớp nhân dân.Nhân dân thờ ơ,chẳng cần đếm xỉa đến những nghị
quyết của đảng, là bởi họ thường là người bị thua thiệt,ít được hưởng lợi từ các
chính sách của đảng,trong khi đó nghĩa vụ của họ ngày càng phải gánh nặng.
Về vai trò của
nhà nước:với tư cách là người quản lý vận hành theo cơ chế này,nhà nước nói
chung,đặc biệt là nhà nước ở cấp địa phương và cơ sở, một mặt phải tuân thủ hiến
pháp và pháp luật hiện hành,nhưng mặt khác họ lại tuân thủ theo các nghị quyết
của đảng cùng cấp nên đã làm cho vai trò điều hành có những han chế rất lớn,luôn
bị động,thiên biến vạn hóa làm sao cho được cả đôi đằng.Cũng từ cơ chế này đã
tạo ra sự nghi kị lẫn nhau giưa đảng với chính quyền là chuyện phổ biến ở các
cấp,nó làm cho những người làm công tác quản lý điều hành nhà nước lúng túng,khó
xử,thiếu chủ động,thiếu sáng tạo,thiếu tính quyết áp,dẫn đến công việc trì
trệ,tạo cơ hội tránh né,ngại va trạm...hậu quả là xã hội lũng đoạn,tiêu cực nẩy
sinh,kỷ cương phép nước không nghiêm,vận dụng luật pháp tùy tiện.
Cuộc họp ủy ban nhân dân các cấp bao giờ cũng có sự tham dự của thường trực cấp
ủy(bí thư hoặc phó bí thư thường trực) cùng cấp và tất nhiên có ý kiến phát biểu
chỉ đạo,người chủ trì cuộc họp phải kết luận theo hướng đó.Cấp dưới,nhất là cấp
cơ sở luôn phải hứng chịu sự chỉ đạo từ nhiều phía,hôm nay cấp ủy cấp trên đến
thăm và làm việc,ngày mai thường trực hội đồng nhân dân đến kiểm ta giám
sát,ngày kia ủy ban nhân dân cấp trên đến kiểm tra đôn đốc,không ít có những
trường hợp mỗi người nói một nẻo.
Khẩu hiệu “nhân
dân làm chủ” luôn thường trực trong cổ họng của mỗi cán bộ lãnh đạo của đảng,ta
hãy xem nhân dân làm chủ được gì trong chế độ do đảng cộng sản cai trị:ai cũng
biết muốn cho dân làm chủ thì điều kiện tối thiểu là phải nâng cao trình độ dân
chí cho nhân dân,người dân phải được tiếp cận những thông tin khách quan,thông
tin đa chiều.Dưới chế độ xã hội chủ nghĩa,có những người kể từ khi cất tiếng
khóc chào đời cho đến khi nhắm mắt suôi chân chưa hề tiếp nhận được một thông
tin nào ngoài những thông tin chính thống do đảng cộng sản phát ra,các đài phát
thanh nước ngoài bị chặn sóng,mạng internet bị chặn bởi các bức tường lửa,báo
chí sách vở không đồng quan điểm của đảng bị cấm nghiêm ngặt.Đảng nắm trong tay
trên 600 tờ báo chỉ làm nhiệm vụ duy nhất là ca ngợi đảng,ca ngợi chế độ do đảng
đang cai trị,làm hậu thuẫn cho đảng để đảng rễ bề thống trị đất nước.
Một
trong những nội dung quan trọng nhất để nhân dân làm chủ là quyền tự do phát
biểu chính kiến của mình.Thực tế cho thấy trong xã hội ta,đã có vô số nạn nhân
do có ý kiến phát biểu không đồng hành với đường lối của đảng,họ bị sách
nhiễu,bị phân biệt đối xử,bị xử lý kỷ luật với những hình thức nặng nề,thậm trí
bị quy chụp cho là phản động,chống đảng,chống nhà nước,phản bội lợi ích dân
tộc...hàng trăm người đã và đang phải chịu cảnh tù đầy bởi lý do bày tỏ quan
điểm khác với chủ chương quan điểm của đảng.Chế độ đảng trị bắt người dân phải
đồng thanh ca ngợi đảng,nói tốt cho đảng,bất luận đảng đúng hay sai,muốn góp ý
cho đảng phải có dịp do đảng tổ chức,phải nói đúng nơi,đúng chỗ, nói vừa phải
thôi để đảng tiếp thu được.Đặc biệt không bao giờ được nói đảng sai lầm về đường
lối mà chỉ có thể sai lầm ở chỗ tổ chức triển khai,về nhận thức của các cấp chưa
thấu suốt đường lối của đảng.Đảng cũng chưa bao giờ nhận về mình sai lầm về
đường lối.
Đặc
biệt về chế độ hội,họp đảng luôn có chính sách tàn khốc để đối xử với những ai
rám nhen nhóm thành lập hội,đặc biệt là việc lăm le thành lập đảng phái trong
lòng xã hội mà đảng đang cai quản.Đảng cho rằng sự tồn tại và phát triển các tổ
chức xã hội,các đảng phái chính trị là việc xúc phạm đến uy lực của đảng,xâm
phạm đến an ninh của đảng,là nguy cơ làm cho đảng mất quyền độc tôn cai trị ,vì
vậy từ ngày đảng lên ngôi,không có bất cứ một tổ chức nào được ra đời,thậm trí
những tổ chức,những chính đảng, chính do đảng,do lãnh tụ của đảng(Hồ chí
minh)thành lập,sau khi đã vắt hết nước,đảng đã hóa vàng họ không thương tiếc vì
đảng cho rằng nó trực tiếp ảnh hưởng tới an nguy của đảng cầm quyền.
Mặc
dù trong hiến pháp quy định công dân có quyền biểu tình,song thực tế việc biểu
tình ở việt nam được hiểu là nếu tổ chức biểu tình ủng hộ đảng,tán dương với
đường lối,chủ chương của đảng thì việc xin phép biểu tình sẽ được chấp nhận,còn
ngược lại xin phép biểu tình phản đối,không đồng tình với đảng,không có nội dung
cổ vũ cho đảng thì lập tức bị dập tắt,ai cố ý tổ chức thì lập tức bị bắt tống
giam,bị quy nhẹ là gây rối nơi công cộng,nặng là bạo loạn lật đổ chính quyền.Từ
ngày thành lập nước đến nay tôi chưa hề thấy có cuộc biểu tình nào được gọi là
ủng hộ các đường lối chính sách của đảng trừ các cuộc do chính đảng tổ chức, huy
động để cổ vũ cho chính mình hòng lòe bịp dư luận.
Ai
cũng biết quyền tự do ngôn luận,tự do báo chí,tự do hội họp,tự do tư tưởng là
những quyền cơ bản của con người,những quyền đó không một ai có quyền tước đoạt
họ,nhưng dưới chế độ xã hội chủ nghĩa do đảng cộng sản cầm quyền thì những quyền
đó ngang nhiên đảng đã tước đoạt một cách trắng trợn nhưng không ai làm gì được
vì đảng có trong tay nhà nước,có quân đội,có công an,có nhà tù,có tòa án...đảng
sẵn sàng kết tội cho bất cứ ai mà cả gan thực thi những quyền cơ bản của con
người trong xã hội mà đảng đang là bề trên cai trị.Mất đi những quyền cơ bản ấy
là mất đi quyền làm người,đến quyền làm người còn không có thì nói gì đến “quyền
làm chủ” của nhân dân.khẩu hiệu “nhân dân làm chủ” là khẩu hiệu phỉnh nịnh,lừa
bịp,mị dân.
Cơ
chế: “đảng lãnh đạo,nhà nước quản lý,nhân dân làm chủ”là chủ chương gắn kết
quyền lực của đảng vào quá trình xây dựng phát triển kinh tế xã hội của đất
nước,là chủ chương nối dài bàn tay của đảng vào các ngóc ngách trong đời sống xã
hội,là cách thể hiện công lao,quyền lực của đảng,âm mưu toan tính lợi lộc của
đảng.Xét cho cùng cơ chế này nó là sự ràng buộc lẫn nhau,giằng co nhau,hạn chế
lẫn nhau và nó là sự níu kéo lại của sự phát triển xã hội.Nó chỉ có tác
dụng,thậm trí rất tác dụng cho việc không quy được cho bất cứ một cá nhân nào
phải chịu trách nhiệm cả về pháp luật lẫn vật chất về những quyết sách sai
lầm,về những sai phạm do cá nhân gây ra,dù đó là nghiêm trọng nhất,tất cả đều đổ
đầu cho cơ chế,tất cả là tập thể chịu trách nhiệm,và chỉ cần điều chỉnh chút ít
về cơ chế,chỉ cần tập thể rút kinh nghiệm là xong và thực tế đã cho thấy chưa có
lãnh tụ nào của đảng bị kỷ luật,bị cách chức,bị truy tố trước pháp luật về những
hành vi sai phạm của mình.
Nhân dân ta,đất nước ta đã và đang phải hứng chịu những hậu quả của cái cơ chế
do những người tự xưng là “lãnh đạo tài tình,là tiên phong,là sáng suốt” đẻ
ra.Đã đến lúc cần vứt nó vào sọt rác về một cơ chế lỗi thời, mang đầy tính đặc
quyền, đặc lợi của chế độ độc tôn đảng trị trên đất nước ta.
(còn nữa).
|