Trần Hùng
Tháng
12 năm nay, nhân loại kỷ niệm sinh nhật lần thứ 60 của bản Tuyên Ngôn
Quốc Tế Nhân Quyền. Được Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ban hành vào ngày
10-12-1948 trong bối cảnh hoang tàn của thế giới sau trận đệ nhị thế
chiến, văn kiện này đã xác định rõ rằng việc bảo đảm những quyền căn
bản của con người là hành động thiết yếu để tôn vinh nhân phẩm, và đồng
thời, việc tôn trọng nhân quyền cũng là yếu tố cần thiết để bảo vệ công
lý và hoà bình trên thế giới, tránh cho nhân loại cảnh tàn phá thảm
khốc như vừa phải trải qua. Cho đến nay, bản Tuyên Ngôn này vẫn được
coi là mẫu mực cho việc bảo vệ quyền con người. Tuy nhiên, mặc dù nó đã
được gần 200 nước hội viên của Liên Hiệp Quốc cam kết tôn trọng, nhưng
tại một số quốc gia, những quyền căn bản của con người vẫn bị chà đạp
một cách có hệ thống và trường kỳ, mà Việt Nam được coi là một trường
hợp điển hình.
Khi gia nhập Liên Hiệp Quốc vào năm 1977, CSVN đã
cam kết tôn trọng bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, nhưng trên thực
tế, người dân Việt Nam chưa hề được hưởng bất cứ một quyền căn bản nào
như đã được minh định trong văn kiện nói trên. Những quyền đó được nêu
lên một cách tổng quát như tại Điều 3: "Mọi người đều có quyền sống, quyền tự do và an toàn cá nhân", hay Ðiều 7: "Tất cả mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, và phải được bảo vệ một cách bình đẳng, không kỳ thị phân biệt". Bản Tuyên Ngôn cũng nêu lên một số hành động cụ thể như tại Ðiều 5: "Không
một người nào phải chịu cực hình, tra tấn, hay bất kỳ hình thức đối xử,
hoặc trừng phạt bất nhân, hay có tính cách lăng nhục", hoặc Ðiều 9: "Không một ai bị bắt bớ, cầm tù hay lưu đày một cách độc đoán", hay Ðiều 12:
"Không một ai bị xâm phạm một cách độc đoán về đời sống riêng tư, gia
đình, nhà ở, hay thư tín, cũng như bị xúc phạm danh dự hay tiếng tăm
của mình", hoặc Điều 17: "Không ai có thể bị tước đoạt tài sản của mình một cách độc đoán".
Đề cập đến đời sống tinh thần của con người, bản Tuyên Ngôn minh định về khiá cạnh tôn giáo trong Ðiều 18: "Mọi
người đều có quyền về tự do tư tưởng, nhận thức và tôn giáo. Quyền này
bao gồm cả quyền tự do thay đổi tôn giáo hay tín ngưỡng, cũng như quyền
tự do biểu lộ tôn giáo hay tín ngưỡng của mình, với tư cách cá nhân hay
tập thể, ở nơi công cộng hay nơi chốn riêng, bằng sự truyền dạy, thực
hành, thờ phượng và áp dụng các nghi thức đạo giáo", và về khía cạnh chính trị như trong Ðiều 19: "Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận và bày tỏ quan điểm", và Ðiều 20: "Mọi người đều có quyền tự do hội họp và lập hội". Đặc biệt, bản Tuyên Ngôn còn đề cập cả đến việc tham gia điều hành đất nước như trong Ðiều 21:
"Mọi người đều có quyền tham gia vào việc điều hành xứ sở của mình, một
cách trực tiếp hay qua các đại biểu được tuyển chọn một cách tự do".
Bản
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền còn minh định rất nhiều chi tiết khác
liên quan đến những quyền căn bản mà bất cứ người dân nước nào, ở đâu,
cũng có quyền được hưởng. Tuy nhiên, mới chỉ duyệt qua một vài Điều nói
trên, người ta đã thấy nhân quyền của dân Việt đã bị CSVN tước đoạt
trắng trợn.
Đã có rất nhiều trường hợp đất đai của người dân hay
các đoàn thể tôn giáo bị chính quyền cộng sản cưỡng chiếm. Không giáo
hội nào không bị cộng sản cướp đoạt nhà thờ, chùa chiền, tu viện, hay
trường học, nhà thương… Không miền nào không có những dân oan bị cướp
đoạt nhà cửa, ruộng vườn, đất đai… Đó mới chỉ là một phần rất nhỏ trong
toàn bộ chính sách ăn cướp của cộng sản Việt Nam. Nếu phải bổ túc, sẽ
cần một danh sách rất dài, kể cả việc cống nạp đất đai của cha ông cho
ngoại bang, hay đàn áp những người yêu nước... Chính sách này đã kéo
dài nhiều thập niên…
Tuy nhiên, cũng trong thời gian dài đó,
CSVN đã luôn luôn gặp phải sự chống đối mạnh mẽ, và cho đến nay, những
dấu vết rõ rệt của một chế độ bị quốc tế khinh miệt và người dân bất
tuân phục đã thể hiện rõ rệt qua 2 sự kiện mới nhất vừa xẩy ra.
Sự
kiện thứ nhất là việc Nhật Bản tạm ngưng viện trợ ODA cho Việt Nam.
Tại Hội nghị các nhà tài trợ cho Việt Nam diễn ra ở Hà Nội
vào đầu tháng 12, Đại sứ Nhật Bản Mitsuo Sakaba tuyên bố "ngưng
các khoản viện trợ ODA của Nhật trong thời gian tới cũng như đông
lạnh ngân khoản 700 triệu đô la đã được chuẩn cấp". Đây là phản ứng
cương quyết của Nhật Bản trước những vụ tham nhũng trắng trợn của CSVN
PMU18 và PCI. Đây cũng là lần đầu tiên một quốc gia cấp viện trợ cho
Việt Nam đã lấy một quyết định mạnh mẽ như vậy, đặc biệt Nhật Bản là
nước đứng đầu trong số những quốc gia cấp viện cho Việt Nam hàng năm.
Nếu nhớ lại vào giữa tháng 11 vừa qua, thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng trong kỳ họp thứ 4 của quốc hội bù nhìn đã hứa hẹn "sẽ xử lý vụ PCI, làm rõ tới đâu, xử lý tới đó",
và vào cuối tháng 11 chủ tịch nhà nước CSVN Nguyễn Minh Triết khi tham
dự hội nghị thượng đỉnh APEC 16 tại thủ đô Lima, Peru đã hội kiến với
thủ tướng Nhật Bản Taro Aso và cam kết "kiên quyết chống tham
nhũng và sẽ làm rõ các nghi vấn liên quan đến vụ Công ty tư vấn quốc tế
Thái Bình Dương (PCI) hối lộ quan chức VN để xử lý nghiêm khắc",
thì quyết định ngày hôm nay của Nhật ngầm cho hiểu rằng họ coi lãnh đạo
cộng sản Việt Nam chỉ là những tên ăn cắp và nói dối... Trên web-site
của đài BBC khi loan tải tin tức này, đã có rất nhiều độc giả trong
nước bầy tỏ ý kiến hoan nghênh quyết định của chính phủ Nhật Bản. Điều
này cho thấy người dân trong nước biết rõ hơn bao giờ hết lãnh đạo CSVN
đã làm ô uế danh dự của nước Việt Nam, và cương quyết không để đảng
cộng sản đồng hoá với dân tộc Việt Nam.
Hình ảnh một khối dân
tộc đoàn kết đối đầu với chế độ độc tài còn rõ ràng hơn qua việc CSVN
xử án 8 giáo dân Thái Hà hôm đầu tuần. Những người này bị truy tố về 2
tội danh "huỷ hoại tài sản" và "gây rối trật tự công cộng" trong vụ cầu
nguyện đòi lại đất đai của giáo xứ bị nhà nước chiếm đoạt. Phiên toà đã
phải thực hiện trong cái thế tiến thoái lưỡng nan của nhà nước cộng
sản, và tất cả những gì diễn ra quanh phiên toà này lại chính là một
bản cáo trạng đối với chế độ độc tài.
Trước tiên với bản án
"treo" và "cảnh cáo" đối với 8 người bị truy tố, dù trên căn bản vẫn là
việc xử án ngang ngược và 8 giáo dân này sẽ còn kháng án, nhưng điều
này cho thấy nhà nước đã phải chùn tay, khác với luận điệu hùng hổ cũng
như những lời cáo buộc nặng nề trên các cơ quan ngôn luận quốc doanh
trước đó. Bản án này thể hiện mức độ suy nhược của chế độ trước quyết
tâm đòi công lý của giáo dân, chẳng phải cộng sản có lòng "từ tâm" hay
đã "biến thái".
Kế đến, lần đầu tiên người ta thấy một cuộc biểu
dương lực lượng diễn ra trước pháp đình cộng sản. Dù đã dựng nhiều hàng
rào, huy động lực lượng công an hùng hậu, nhưng cộng sản vẫn không ngăn
cản được nhiều ngàn giáo dân sát cánh bên nhau, với tấm hình Nữ Vương
Hoà Bình đeo trên ngực, với cành thiên tuế cầm trên tay, và khẩu hiệu
bênh vực những người bị xử án dương cao trên đầu… Một khối người quyết
tâm và hiền hoà đứng đọc kinh Hoà Bình, đã có sức mạnh vạn năng khiến
công an không thể đàn áp. Đây là minh chứng cụ thể cho sức mạnh của bất
bạo động, của "Chính nghĩa thắng hung tàn", của "Chí nhân thay cường
bạo", hoá giải mọi luận điệu tuyên truyền xám của cộng sản cho rằng đấu
tranh "ôn hoà" là "hoà giải" với chế độ!.
Diễn biến của sự việc
cho thấy, 8 giáo dân Thái Hà chính là những chiến sĩ điển hình của cuộc
đấu tranh đòi công lý. Thái độ hiên ngang cùng với phát biểu kiên cường
của họ trước quan toà cộng sản cho thấy họ đã không chịu khuất phục
trước cường quyền. Họ đã đi ra khỏi pháp đình với tư thế của những
người chiến thắng, và họ đã được giáo xứ Thái Hà đón chào trân trọng
như những vị anh hùng. Mọi người đã mang đến những bó hoa đầy mầu sắc
để trang điểm cho một ngày đáng ghi nhớ của giáo xứ Thái Hà nói riêng,
và của người dân Việt Nam nói chung.
Hai sự việc vừa kể trên cho
thấy, đây là bước ngoặt quan trọng trên con đường đi đòi công lý của
người Việt Nam. Nỗ lực đấu tranh kiên trì của chúng ta trong nhiều năm
qua đã lột được mặt nạ của một tập đoàn gian manh và tham tàn. Với thái
độ của quốc tế cũng như người dân như đã thể hiện, mọi người đều nhìn
thấy rõ thế suy yếu của chế độ độc tài. Chắc chắn, chặng cuối của con
đường lấy lại dân chủ, công lý và nhân quyền đang ở trước mắt của chúng
ta.
Trần Hùng
Nguôn: Việt Tân
|