Nhóm Phóng viên FNA tường trình từ Huế, 17g ngày 11-12-2008
Vào lúc 8g sáng ngày 10-12-2008, chính ngày kỷ niệm 60 năm Tuyên ngôn
Quốc tế Nhân quyền, hai nhân viên trẻ của Sở ngoại vụ thuộc Ủy ban Nhân
dân tỉnh Thừa Thiên Huế đã đến nhà linh mục Phan Văn Lợi tại số 16/46
Trẩn Phú, thành phố Huế, để đưa thư của Sở ngoại vụ, do ông Châu Đình
Nguyên ký, thông báo cho linh mục cùng linh mục Nguyễn Hữu Giải là
chiều cùng ngày, lúc 13g30, đoàn Phó Đại sứ Hoa Kỳ sẽ đến thăm hai vị
tại tư gia linh mục Lợi. Thông báo cận giờ như thế thường là kiểu cách
của nhà cầm quyền CSVN, cốt làm các nhà dân chủ không đủ giờ chuẩn bị
tâm trí, lời lẽ và tài liệu để đón các nhân vật trong chính giới hay
báo giới ngoại quốc đến thăm hỏi và làm việc. May thay, nhờ tòa đại sứ
đã thông tri 4 ngày trước đó qua điện thoại nên hai vị đã kịp thời soạn
miệng và viết những gì cần trình bày.
Sau khi trao đổi vài câu xã giao về sức khỏe, một nhân viên hỏi: - Hiện nay cha làm gì? -
Như các anh biết rồi -linh mục Lợi đáp- đấu tranh dân chủ, làm báo tự
do chứ làm gì nữa! Quý Anh nhìn xuống dưới mặt gương của bàn là thấy!
Thế rồi linh mục Lợi lôi từ dưới bàn gương phòng khách tờ Tự do Ngôn
luận số mới nhất (64, ra ngày 01-12-2008, kỷ niệm 60 năm Tuyên ngôn
Nhân quyền). Một cách máy móc, theo "tư duy xã hội chủ nghĩa", một nhân viên hỏi:
- Cha làm tờ báo này có xin phép (chính quyền) gì không? -
Tại sao lại phải xin phép? Đây là quyền con người, quyền công dân mà!
Ngay thời Pháp thuộc, Thực dân đâu có bắt phải xin phép ra báo !!! Mà
chúng tôi làm tờ báo này công khai đó, đề tên tuổi đàng hoàng, các anh
cứ đem về cho cấp trên các anh coi !
Rồi mở ra trang 04 của tờ báo, linh mục Lợi chỉ cho hai nhân viên điều 19 Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền mà rằng: -
Các anh đọc đi: "Ai cũng có quyền tự do quan niệm và tự do phát biểu
quan điểm; quyền này bao gồm quyền không bị ai can thiệp vì những quan
niệm của mình, và quyền tìm kiếm, tiếp nhận cùng phổ biến tin tức và ý
kiến bằng mọi phương tiện truyền thông không kể biên giới quốc gia".
Sẵn đà, linh mục Lợi "giảng" luôn một bài: -
Hôm nay kỷ niệm 60 năm Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền! Thế mà nhà cầm
quyền CSVN đã chào mừng bằng vụ xử án bất công 8 giáo dân Thái Hà hôm
08-12 mà các anh chắc có theo dõi. Các anh không thấy đó là phiên tòa ô
nhục, bị cả thế giới lên tiếng cười chê sao? Trước đó, hôm 06-10, công
an lại ngăn cản các em sinh viên biểu tình chống Trung quốc tại Sài Gòn
và Hà Nội. Các em hỗ trợ nhà nước và nhân dân chống ngoại bang xâm lấn,
sao lại cấm cản? Giữa lúc kẻ thù bên ngoài đang vây bủa, hăm dọa, sao
người trong nước lại không đoàn kết với nhau? Các anh có biết Trung
Quốc đã chiếm tiền đồn phía bắc của chúng ta là Ải Nam Quan, tiền đồn
phía đông là Hoàng Sa và Trường Sa, bây giờ họ lại muốn tiến vào Côn
Sơn và biết đâu cả Phú Quốc để chiếm hai tiền đồn phía nam không? Lúc
ấy thì nước ta còn đường nào ra biển và còn tài nguyên nào để sống? Tại
sao CS các anh lại không yêu nước và chẳng làm gì cụ thể để bảo vệ đất
đai tiên tổ? Chỉ nói miệng rằng "ta có chủ quyền" như phát ngôn viên Lê
Dũng mà đủ à ???...
Đợi linh mục Lợi nói xong, hai nhân viên mới lên tiếng: - Chúng tôi xin phép về, chiều nay sẽ gặp lại cha. -
Được! Các anh cứ đưa phái đoàn tới, rồi muốn ngồi tham dự cũng được.
Chúng tôi sẽ nói rõ về sự vi phạm nhân quyền của Cộng sản Việt Nam!
Chiều lại, khoảng 14g, phái đoàn Hoa Kỳ tới, gồm có bà phó đại sứ
Virginia E. Palmer, ông Tùy viên chính trị Christian Marchant -vị nào
cũng to cao gần 2 mét là ít (xin xem hình)- và anh thông dịch viên của
tòa đại sứ tên là Đức. Dẫn đường là hai nhân viên của Sở ngoại vụ. Cả
hai linh mục ra sân đón chào.
Sau khi vào nhà, phân ngôi chủ
khách (hai nhân viên sở tự động rút xuống nhà dưới), 5 người bắt đầu
trao đổi. Vì lễ thức ngoại giao, chúng tôi không thể tường thuật chi
tiết nội dung buổi làm việc. Chỉ biết rằng phái đoàn đặt nhiều câu hỏi
chính chung quanh vấn đề nhân quyền mà cụ thể có liên quan đến đất đai
cơ sở của Giáo hội đang bị tranh chấp ở nhiều nơi hiện nay (như tại Tòa
Khâm sứ, xứ Thái Hà, Hà Nội; Giáo hoàng học viện Đà Lạt; giáo xứ An
Bằng và dòng Mến Thánh Giá tại Huế...). Hai vị linh mục luôn miệng
khẳng định: gốc rễ của vấn đề chính là nguyên tắc của chế độ CSVN:
không cho người dân có quyền sở hữu đất đai. Nguyên tắc này đã được đưa
vào Hiến pháp, Luật đất đai 2003 và Nghị quyết 23 năm 2003 của Quốc hội
CS. Hai vị cho rằng các vụ việc xảy ra ở những nơi vừa kể không phải
chỉ là chuyện tranh chấp giữa hai tập thể (một bên là nhà nước, một bên
là giáo hội) về một mảnh đất, một cơ sở, nhưng là chuyện tranh chấp về
một nguyên tắc căn bản của chế độ CS: đất đai do nhà nước quản lý, chủ
sở hữu, còn người dân (cá nhân lẫn tập thể) chỉ có quyền sử dụng và
"quyền" xin nhà nước cấp cho. Thành ra các vụ việc không chỉ mang tính
dân sự, tính hình sự, nhưng là tính chính trị, động đến những nhân
quyền và dân quyền cơ bản... Ngoài ra hai linh mục cũng trình bày thêm
các khía cạnh khác của tự do nhân quyền mà nhà nước CSVN đang chà đạp (qua
Bản trình bày 2 trang bằng tiếng Anh trao ngay cho phái đoàn trong buổi
làm việc; xin xem bản tiếng Việt và tiếng Anh phía dưới). Phía Hoa Kỳ đã ghi nhận ý kiến của hai nhà tu hành tranh đấu.
Cuộc gặp kéo dài tới 15g15. Trước khi từ giã, hai linh mục đã tặng cho
phái đoàn một kỷ vật của Cố đô Huế, hai số báo Tự do Ngôn luận mới nhất
(63+64) và tập sách nhỏ mà Khối 8406 đã phát hành và biếu tặng đồng bào
tại VN (trong đó có tài liệu "Từ độc tài đến dân chủ" của Gene Sharp và
"Dân chủ là gì?" của tòa đại sứ HK tại VN). Hai linh mục cũng không
quên tặng bản trình bày cho hai nhân viên sở ngoại vụ !!!
Tự do tại Việt Nam
Tại Việt Nam ngày nay, các nhân quyền và dân quyền cơ bản được liệt kê
đầy đủ trong Hiến pháp. Nhưng chúng hầu hết đều được định nghĩa cách mơ
hồ hay thiếu sót, đều bị giới hạn hay hủy bỏ bởi các đạo luật, sắc
lệnh, nghị quyết.... Nói cách khác, chúng không hiện hữu trong thực tế
cho những công dân thực sự.
1- Chúng tôi không có tự do ngôn luận, thông tin và báo chí.
Đảng và chính quyền Cộng sản nắm chặt mọi phương tiện thông tin. Tất
cả mọi nhật báo và tạp chí (khoảng 700), mọi đài truyền thanh và truyền
hình (khoảng 100) tại VN đều nằm dưới sự kiểm soát của đảng CS. Không
có báo chí tư nhân! Không có công luận độc lập! Hiện nay, nhà cầm quyền
còn có âm mưu kiểm soát ngay cả các trang nhật ký điện tử
(blogs-bloggers). Chính quyền cũng nắm độc quyền về giáo dục, về
biên soạn giáo khoa. Mọi loại trường hầu hết đều thuộc nhà nước. Các
Giáo hội chỉ có thể điều hành các trường mẫu giáo với những tín đồ của
họ mà thôi. Qua việc nhồi sọ chúng tôi bằng học thuyết biện chứng duy
vật (tức chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa Mácxít, độc dược của loài người),
đảng cộng sản đã gây nên vô vàn thiệt hại và tai họa cho trí não tâm
hồn của nhân dân chúng tôi, đặc biệt là giới trẻ. Không ai có
thể có tư tưởng hay quan điểm "phản động" mà không bị sách nhiễu, hăm
dọa, đàn áp, thậm chí bỏ tù. Không ai có thể "tìm kiếm, tiếp nhận, và
phổ biến mọi tin tức và ý kiến bằng truyền khẩu, bút tự hay ấn phẩm,
dưới hình thức nghệ thuật, hay bằng mọi phương tiện truyền thông khác,
bất kể biên giới quốc gia" (Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, khoản 19;
Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị, khoản 19). Vì
thế, với nhiều người khác, 4 linh mục công giáo -cha Chân Tín, cha
Nguyễn Văn Lý và hai chúng tôi- đang tranh đấu để đòi lại quyền giáo
dục. Ngày 20-2-2006, chúng tôi đã làm một lời kêu gọi nhà cầm quyền tôn
trọng tự do ngôn luận và thông tin. Đồng thời chúng tôi cũng đưa ra một
lời tuyên bố về quyền ấy, mà rồi đã thành một kiến nghị mở rộng khắp
hoàn cầu với hơn 1000 chữ ký. Và để khẳng định quyền này, ngày
15-04-2006, chúng tôi bắt đầu phổ biến một bán nguyệt san mang tên Tự
do Ngôn luận mà không xin phép nhà cầm quyền. Dĩ nhiên tờ tạp chí này
-còn tồn tại cho tới hôm nay (số mới nhất, 64, ra ngày 01-12-2008)- đã
được phân phối trên giấy, miễn phí và chui ngầm khắp cả Việt Nam.
2- Chúng tôi không có tự do hội họp và lập hội.
Mọi hội đoàn tại VN đều phải gia nhập Mặt trận Tổ quốc VN, một cơ cấu
ngoại vi hay là một cánh tay của đảng cộng sản. Các hội nhà báo, nhà
văn, nghệ sĩ, nông dân.... đều ở dưới quyền kiểm soát của nhà nước và
bị các đảng viên cộng sản cầm đầu. Đảng cũng muốn áp dụng điều này cho
mọi tôn giáo nữa. Vì vậy đảng đã lập nhiều giáo hội quốc doanh. Làm
thế, đảng CSVN muốn làm thoái hóa lương tâm và lương tri của toàn dân,
của mọi tín đồ, đặc biệt của mọi chức sắc, để họ ủng hộ hay chấp nhận ý
thức hệ và chế độ cộng sản. Dần dần, họ sẽ đánh mất khả năng phản ứng
chống lại sự dối trá và tàn ác của chế độ. Giáo hội hay giáo đoàn nào
toan giải thoát mình khỏi cái ách, cái lồng và lối giáo dục thâm độc
đó, đều bị đàn áp dữ dội. Tại VN không có công đoàn tự do,
nghiệp đoàn độc lập! Các cuộc đình công mới đây của khoảng 100.000 công
nhân chứng minh điều đó. Các thành viên công đoàn tại VN thật ra là tai
mắt của đảng. Trong một Đề nghị 8 điểm tung lên mạng ngày 18-2-2006,
nhiều đại diện công nhân VN đã yêu cầu hủy bỏ công đoàn do cộng sản
dựng lên. Phong trào này -với những thủ lãnh đang ở tù- đáng được mọi
người thiện chí và các chính phủ dân chủ ủng hộ.
3- Chúng tôi không có tự do bầu cử.
Tự do ứng cử và bầu cử không hề có ở VN. Bầu cử trở thành một nghĩa vụ
bắt buộc. Từ 1945 đến 2008, 12 cuộc bầu cử Quốc hội đều đã được đảng CS
tổ chức, tất cả đều áp dụng nguyên tắc "đảng cử dân bầu", nghĩa là mọi
ứng viên do dân bầu đều là đảng viên hay đã được đảng chọn. Vì thế, khi
trúng cử, họ không phải là đại diện của nhân dân mà chỉ là những kẻ
thực thi các chính sách của đảng. Hậu quả là Quốc hội VN luôn luôn là
công cụ của đảng CS chứ không phải là Cơ quan của quyền Lập pháp độc
lập. Vì thế, chúng tôi đang đấu tranh đòi hủy bỏ điều 4 Hiến
pháp VN, vì điều khoản này ban quyền tuyệt đối và vĩnh viễn cho đảng
CS. Chúng tôi đang đấu tranh vạch trần bộ mặt của Hồ Chí Minh, nguồn
đau khổ và nền tảng cuối cùng mà nhà cầm quyền Việt Nam dựa vào để duy
trì quyền lực của họ. Chúng tôi đang tổ chức một chiến dịch tẩy chay
bầu cử độc đảng và đòi hỏi bầu cử đa đảng. Ngày 17-10-2005, chúng tôi
đã ra lời kêu gọi về chuyện này. Mục đích tối hậu là giải thể chế độ
cộng sản độc tài, nguyên nhân tụt hậu và thoái hóa của đất nước chúng
tôi. Ngày 20-05-2007, cả hai chúng tôi đã tẩy chay cuộc bầu cử Quốc hội
bằng cách từ khước bỏ phiếu.
4- Chúng tôi không có tự do tôn giáo.
Tại VN hiện giờ, các giáo hội -với sự cho phép của nhà nước, dĩ
nhiên- có thể xây dựng các nơi thờ phượng, tổ chức các nghi lễ, đón
chào các đại diện của thẩm quyền tôn giáo tối cao, ra ngoại quốc để học
hành hay tham dự các hội nghị, thậm chí là mở các chủng viện hay học
viện tôn giáo dưới sự kiểm soát của nhà cầm quyền. Chúng tôi thiết nghĩ
rằng tự do tôn giáo chân chính không chủ yếu hệ tại những điều ấy,
nhưng thực sự hệ tại những điều sau đây: - sự tự do thành lập
tôn giáo, giáo hội hay giáo đoàn, không với sự cho phép hay chuẩn thuận
mà chỉ với sự thừa nhận của nhà cầm quyền, vốn phải thừa nhận tôn giáo
hay giáo hội đó sau khi họ đã đăng ký. - sự độc lập của các giáo
hội trong việc thiết lập các cơ cấu của mình; tuyển mộ huấn luyện nhân
sự của mình; truyền chức, tấn phong, thuyên chuyển giáo sĩ của mình; bổ
nhiệm hay đề cử giáo phẩm và lãnh đạo của mình. - quyền tư hữu
về đất đai. (Trong thực tế, mọi cá nhân và tập thể, như các giáo hội
chẳng hạn, chỉ có quyền sử dụng đối với đất đai. Khi độc chiếm quyền tư
hữu đất đai, nhà cầm quyền hy vọng đặt mọi công dân và mọi cộng đoàn
dưới cái ách của mình, duy trì cơ chế bất công “xin-cho”. Đó chính là
nguyên nhân của nhiều cuộc khiếu kiện hiện thời (khoảng một triệu
trường hợp), của nhiều tranh chấp giữa nhà cầm quyền với nhân dân, với
các giáo hội về đất đai). - việc truyền bá tôn giáo đến nhân
dân, việc tham gia của các giáo hội vào đời sống xã hội -bằng cách
thành lập và điều hành các trường học đủ mọi cấp, từ nhà trẻ đến đại
học, bằng cách sở hữu và điều hành báo chí, phát thanh, truyền hình,
trang mạng, nhà xuất bản riêng, bằng cách thành lập và điều hành các cơ
sở hoạt động từ thiện, chẳng hạn trạm xá và bệnh viện. Tiếc
thay, các giáo hội tại VN không được có những thứ tự do này. Vì thế,
chúng tôi đang đấu tranh đòi tiêu hủy Pháp lệnh Tôn giáo và Tín ngưỡng
ra đời tháng 11-2004 và Nghị định áp dụng Pháp lệnh ra đời tháng
3-2005. Với việc kiểm soát các thực hành tôn giáo như thế -bằng cách
thiết lập những hướng dẫn để các giáo phái đăng ký các hoạt động của
mình và xin được sự thừa nhận chính thức- các văn bản pháp luật này,
đối với chúng tôi, làm thành một biện pháp để đàn áp tôn giáo bằng pháp
luật. Chúng dễ dàng bất hợp pháp hóa mọi hoạt động tôn giáo của chúng
tôi và làm biến thoái dần dần tôn giáo của chúng tôi. Chúng
tôi hy vọng rằng Nhân dân, Quốc hội và Chính phủ Hoa Kỳ, nổi tiếng khắp
thế giới như xứ sở của tự do dân chủ và vì tinh thần tự do dân chủ, sẽ
hỗ trợ chính nghĩa của chúng tôi. Xin cảm ơn.
Huế, ngày 10-12-2008, Ngày Nhân quyền Quốc tế Kỷ niệm 60 năm Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền Phêrô Nguyễn Hữu Giải và Phêrô Phan Văn Lợi, linh mục công giáo
Freedom in Viet Nam
In Viet Nam nowadays, basic human and civil rights are listed
sufficiently in the Constitution. But they are almost defined vaguely
or inadequately, restricted or rescinded by statutes, edicts, decrees
and resolutions… In other words, they don't exist in real life for the
real citizens.
1- We haven’t had freedom of speech, information or press.
The communist party and government thoroughly grasp all means of
communication. All the newspapers and magazines (about 700), all the
radio and television stations (about 100) in VN are under the control
of the communist party. No private press or independent opinion! Now,
the government is intriguing to control even the blogs and bloggers.
The government holds the monopoly in educating, and in compiling the
textbooks. Almost all different kinds of schools belong to the state.
The Churches are merely able to manage the nurseries with their own
beliefs. By stuffing ours heads with materialistic dialectics (i.e. the
socialism, Marxism, poison of humanity), the communist party has caused
a lot of damage and disaster to the minds and souls of our people,
especially the young. Nobody can hold "reactionary" thinking
or opinions without interference, threat, repression, and even
imprisonment. Nobody can "seek, receive and impart information and
ideas of any kind, regardless of frontiers, either orally, in writing
or print, in the form of art, or through any other media of his choice"
(Universal Declaration of Human Rights, art. 19. International Covenant
on Civil and Political Right, art. 19). Therefore, with many
others, we the four catholic priests, father Chan Tin, father Van Ly
and ourselves, are fighting to claim back the right of education. On
February 20, 2006, we made a statement urging the government to respect
the freedom of speech and information. Simultaneously, we made a
declaration for this right, which became a world-wide petition with
over 1000 signatures. And to affirm that right, on April 15,
2006 we began to publish a bimonthly named Freedom of Speech without
the permission of the government. Of course, this magazine that lasts
until now (the latest number, 64, dated December 01, 2008)- is
distributed on paper, fee-free and underground all over Viet Nam.
2- We haven't had freedom of assembly and association.
All the associations in VN must get admitted to the VN Fatherland
Front, a peripheral structure or a hand of the communist party. The
associations of journalists, writers, artists and peasants… are under
the control of the state and headed by the communist party members. The
communist party wants to apply this to all religions. Consequently, it
has created many state-run churches. By doing so, the VN Communist
Party (VCP) wants to degenerate the conscience and the right senses of
all the people, all believers, especially all dignitaries, so that they
support and accept the communist ideology and regime. Gradually, they
will lose the ability to protest against the falseness and the cruelty
of the regime. Any church or congregation that has attempted to free
oneself from that yoke, that cage and that furtive education, was
repressed violently In VN there are no free labor union and no
independent trade syndicate! The recent strikes of about 100,000
workers have proved that. The labor-unionists in VN are actually the
watcher-aides of the party. In a 8-points proposal posted on the
internet in February 18, 2006, many representatives of the Vietnamese
workers, asked for the dissolution of the labor syndicate set up by the
communists. This movement -with its leaders now in prison- is worthy of
support by all good-will men and all democratic governments.
3- We haven't had freedom of election
The freedom to vote doesn't exist in VN. Going to vote is a mandatory
obligation. From 1945 to 2008, twelve National Assembly elections were
organized by the VCP, all applying the principle that "the party
chooses the candidates and the citizens vote", which means all the
candidates for whom people vote are either party members or selected by
the party. Therefore, when being elected, they are not the
representatives of the people but the executors of the party's
policies. Consequently, the Vietnam National Assembly is the means of
implementation for the VCP, but not the Organization of Independent
Power of Legislation. Therefore, we are fighting to terminate
the fourth article of the Vietnamese Constitution, because this article
gives the absolute and eternal power to the communist party. We are
fighting to unmask the real face of Ho Chi Minh, who is the primary
source of suffering and disaster for our people and the last basis on
which the Vietnamese government relies to continue their power. We are
organizing and campaigning to boycott the one-party election and to
claim for the poly-party election. On October 17, 2005, we made an
appeal for this. The ultimate purpose is to dissolve the communist and
despotic regime, a cause of regression and degradation for our country.
On May 20, 2007, both us, we boycotted the election of the National
Assembly by refusing to vote.
4- We haven't had freedom of religion
In Viet Nam nowadays, the churches, with permission given by the
government naturally, can build the places of worship, organize the
ceremonies, welcome the representatives of the religious supreme
authority, go abroad to study or participate in conferences, even open
the seminaries or religious institutes under the control of the
government. We think that real religious freedom doesn't essentially
consist of these, but actually consist of the following: - the
liberty of founding the religion, church or congregation, without the
permission or the sanction but only with the recognition of the
government, which must recognize this religion or church after its
registration. - the independence of the churches to establish
their structures, to recruit, to train their personnel, to ordain, to
promote, to transfer their clerics, to designate, or to appoint their
hierarchies and leaders. - the ownership of the land. (In
reality, all individuals and collectives, such as churches, have only
the right of use towards the land. In monopolizing the ownership of the
land, the government hope to put all citizens and communities under its
yoke, maintaining the unjust mechanism “demand-grant”. That is the
cause of many present complaints (about million cases), of many
conflicts between the government and the people, the churches about the
lands). - the promulgation of the religion to the people, the
participation of the churches in the life of the society -by
establishing and managing the schools of all grade levels, from
nurseries to universities, by owning and running press, radio,
television, website, publication house, and by founding and managing
centers of charitable activities, such as medical clinics and hospitals.
Regretfully, the churches in VN don’t have these liberties. Therefore,
we are fighting for the termination of the Ordinance on Religion and
Belief issued in November 2004 and the Decree of Implementation of this
Ordinance issued in March 2005. With this control on religious
practices - by establishing guidelines for religious denominations to
register their activities and seek official recognition - to us, they
are legal documents constituting a measure to repress the religion by
law. They easily make all our religious activities illegal and
degenerate our religion gradually. We hope that the People, the
Parliament and the Government of the Unites States, well- known
world-wide as the country and for the love of freedom and democracy,
will support our cause. Thank you.
Hue, December 10, 2008, Human Rights Day, 60th anniversary of the Universal Declaration of Human Rights Peter Nguyễn Hữu Giải and Peter Phan Văn Lợi, catholic priests
|