Alfonso Hoàng Gia Bảo
Có chăng một sự đánh tráo dư luận?
Cùng
thời gian diễn ra những căng thẳng tại giáo xứ Thái Hà còn có một sự
kiện động trời khác, đó là vụ ‘ăn cắp’ hàng triệu đô-la nguồn vốn ODA
(Official Development Assistance) do Nhật Bản tài trợ xây dựng đại lộ
Đông Tây tại Saigòn mà ngay từ lúc vụ việc bị phía Nhật phát hiện, nhà
cầm quyền VN đã cố tìm mọi cách ém nhẹm nó đi.
Khởi đi từ Nhật
Bản hôm 25/8, tức chỉ đúng 10 ngày sau khi vụ bùng nổ tại giáo xứ Thái
Hà (15/8) bằng việc báo chí nước này bắt đầu loan tin ‘rùm beng’ bốn
viên chức của Công Ty Tư Vấn Quốc Tế Thái Bình Dương (PCI – Pacific
Consultant International) đã khai nhận hối lộ 2.6 triệu USD cho Huỳnh
Ngọc Sỹ - Giám đốc Dự án, để đổi lấy việc họ được thắng thầu tư vấn.
Đứng trước vụ tham nhũng khổng lồ này, cái gọi là “phá hoại tài sản công”
mà chính quyền VN gán tội cho tám giáo dân Thái Hà chỉ đáng là con kiến
so với con lạc đà. Thế nhưng cái cách hành xử của chính quyền VN lúc
bấy giờ đã hoàn toàn trái ngược.
Để đối phó lại Thái Hà- Tòa
Khâm Sứ, chính quyền Hà Nội đã huy động một lực lượng hùng hậu công an,
chống bạo động, chó nghiệp vụ, tòa án, dân cai nghiện v.v…. lao vào
cuộc. Các quan chức họp ngày họp đêm, họp cả trong ngày Hà Nội bị cơn
lũ hoành hành để tìm cách làm sao xử vụ này ‘rốp rẻng’ kỷ lục như khi
họ làm hai cái công viên, nhưng lại cấm các báo nhắc đến vụ PCI.
Sau
tất cả những chuyện ‘rối rắm’ đã qua đi nay nhìn lại, chúng ta có thể
tự hỏi vì sao trong khi chính quyền ra lệnh ‘bịt miệng’ dư luận trong
nước về vụ PCI thì họ lại ‘xả cửa’ quá mức cho các báo đài trong nước
tấn công giáo hội và bôi nhọ Đức TGM Ngô Quang Kiệt vô tội vạ nhất là
tờ Hà Nội Mới?
Liệu có phải cái cách lấy bạo lực ra để đối
chọi lại với giáo hội, một kiểu làm chưa từng có tiền lệ như vừa qua,
là một sự lựa chọn tỉnh táo có cân nhắc hẳn hoi của chính quyền Hà Nội
hay chỉ vì muốn khỏa lấp vụ tham nhũng ODA này cho nó chóng ‘chìm
xuồng’ và để dư luận quên đi ngày Hà Nội ký công hàm bán nước 50 năm về
trước (14/9/1958), mà nhà cầm quyền phải “nỡ” gây ra một loạt các sự cố
đối với giáo hội, lấy đó làm mục tiêu để hướng dư luận khỏi các vụ
trọng án trên?
Mặc dù chỉ là giả thuyết nhưng việc chính quyền
Hà Nội ngang nhiên phá vỡ tiến trình đối thoại với Tòa thánh để đặt
Giáo hội Công giáo VN vào thế đối đầu trực tiếp với chính quyền với một
loạt các hành động gây hấn khó hiểu, như việc họ huy động một lực lượng
hùng hậu ‘tấn công’ Tòa Khâm Sứ, rồi vụ cắt xén lời nói của Đức TGM Ngô
Quang Kiệt để mạ lỵ Ngài kéo dài suốt nhiều ngày, dùng côn đồ tấn công
giáo xứ Thái Hà v.v… rõ ràng toàn là những việc chưa có tiền lệ và cũng
không ai nghĩ rằng chính quyền Hà Nội lại dám hành động một cách ‘điên
khùng’ nông nổi đến như vậy.
Trước những lời cáo buộc nghiêm túc
từ phía Nhật, Hà Nội mặc dù cũng đã quá biết ‘thuộc hạ’ mình từ trên
xuống dưới đều là lũ ‘ăn bẩn’ như nhau, thay vì biết lịch sự tối thiểu
cũng nên “Ừ ừ, dạ dạ” và về nhà xem xét lại người của mình. Hà Nội, lại
vẫn với thói ‘trâng tráo’ xem thường dân chúng, chẳng hề biết nhận lỗi
mà ngược lại còn đòi ‘dạy dỗ’ lại nước Nhật “các anh hãy ăn nói cẩn
thận!”.
Chính quyền mà cư xử hăm he chẳng khác gì dân giang hồ thì quả là hết ý kiến !!!
Là
người Việt với nhau ai mà chẳng muốn bênh vực ‘gà nhà’ mỗi khi thấy
ruột thịt mình va chạm với người ngoài. Nhưng điều đó đâu có nghĩa cho
phép chúng ta ‘nói càn làm bậy’. Vả lại “lời nói nào mất tiền mua” tại
sao những kẻ cầm quyền kia lại không biết lắng nghe mà lại ngu xuẩn đến
mức dám chỉ trích ngược lại quốc gia đang giúp mình? Chúng ta không
phải là người Nhật nghe không lọt tai, cảm thấy tức ‘anh ách’ thì huống
chi người Nhật.!!??
Một người bạn là giáo viên dạy Nhật ngữ ở
Sàigòn và cũng thường xuyên qua lại giữa Sàigòn-Tokyo, cách nay mấy
ngày có nói với tôi rằng, trong số các quốc gia Asean, VN chiếm
được cảm tình đối với dân chúng Nhật nhiều nhất. Nhưng sau vụ PCI này
rất có thể những hình ảnh tốt đẹp về VN trong suy nghĩ Nhật Bản sẽ
không còn.(?)
Mặc dù vậy, trước những phát biểu đầy thách
thức và ngu xuẩn từ Việt nam, Nhật Bản vẫn tỏ ra rất lịch sự, họ chẳng
cần ăn miếng trả miếng nhưng sự lặng thinh của họ không giống như sự im
lặng của dân VN gắn liền với nghĩa sự sợ hãi mà là “được rồi Quí vị hãy
cứ đợi đấy, chờ xem ai mới là kẻ phải nói năng cẩn thận!”
Và rồi cái ngày trông đợi ấy đã cũng đến.“Trái bom Nhật” đã nổ và lần này không còn ở Tokyo nữa mà là ngay giữa lòng Hà Nội.
Trước
mặt đầy đủ các quan chức quốc tế tại Hội nghị các nhà tài trợ cho
VN tổ chức ở Hà Nội khác vào hôm 5/12 vừa qua Đại sứ Nhật Bản
Mitsuo Sakaba đã bất ngờ dõng dạc tuyên bố “các khoản viện trợ
ODA của Nhật sẽ tạm dừng cho tới khi nào Việt Nam có biện
pháp hữu hiệu để tận diệt nạn tham nhũng trong các chương
trình công cộng” ông ta đã làm ‘ngơ ngác’ không ít người có mặt hôm ấy và ra về mà không họp báo.
Những
lời này đã đưọc nhiều người ví như “quả bom Nhật” và miểng của nó đã
làm tổn thương hình ảnh đất nước thân yêu VN chúng ta ra sao, tôi xin
miễn bàn thêm vì ai nấy chắc cũng đều cảm thấy quá “thấm” và đủ “đau”
nên không dám đào sâu thêm.
Hà Nội đã chiêm nghiệm được điều gì từ ‘quả bom Nhật’ sau Thái Hà?
Có
lẽ đến lúc này, một tuần sau hội nghị các nhà tài trợ, giới lãnh đạo Hà
Nội vẫn còn chưa hòa hồn vì “tiếng nổ” trong hội nghị. Nhìn vào cách VN
hành xử mấy ngày vừa qua sau “vụ nổ” mới thấy họ đang lúng ta lúng túng
y hệt như khi họ xử tám giáo dân Thái Hà vừa qua.
“Ông nói gà bà
bảo vịt” mới hôm nào Hà Nội dám tuyên bố mạnh miệng đòi hỏi chứng cứ về
vụ PCI bỗng nay “xìu” hẳn xuống 'VN có thể dùng chứng cứ từ Nhật'. Suốt
100 ngày kể từ hôm 25/8 cho đến 5/12 VN vẫn rêu rao không có bằng
chứng, nhưng bỗng nhiên chỉ trong vòng một tuần cũng chính quyền ấy lại
bảo đã điều tra được 90% vụ án!
Hà Nội cử hết quan chức này đến
quan chức nọ sang Tokyo như ông Tiến sĩ Khuất Văn Nga, Phó Viện trưởng
Viện Kiểm Sát Nhân dân Tối cao không phải vì chứng cứ như đòi hỏi của
tay phó chủ tịch UBND Saigòn mà chắc để… ‘lạy lục’ người ta,
nhưng dường như đã quá muộn! Thậm chí còn vuốt đuôi Nhật như lời ông
Hoa Hữu Long, Vụ phó Vụ Pháp luật quốc tế, Bộ Tư pháp, nói với BBC hôm
11/12 rằng "kết quả điều tra do cơ quan có thẩm quyền của Nhật Bản xác nhận có thể sử dụng ở Việt Nam".
Thật là hết hiểu nổi cái thể thống chính quyền này nó ra làm sao?! Họ chỉ hành xử theo kiểu “gió chiều nào che chiều nấy” sao cho có lợi nhất với băng đảng của chúng bất kể đến danh dự tổ quốc
Khó hiểu?
Tại
sao những con người như ông Triết ông Dũng cũng đã từng được ‘bay lượn’
khắp đó đây, được tận mắt nhìn thấy đất nước người ta, luật pháp xứ
người ta nghiêm minh ra sao, nhưng khi ‘đụng chuyện’ lại vẫn cứ nghĩ
Nhật Bản cũng giống như Việt Nam?
Một Tokyo sáng sủa, nơi đã
từng có những con người sáng suốt như Minh Trị Thiên Hoàng từ hai trăm
năm trước đã nhìn ra con đường mở cửa giao thương với phương Tây mới có
thể đem lại thịnh vượng cho nước họ, rồi họ lại từ đống hoang tàn sau
1945 quay trở lại chiếm vị trí cường quốc chỉ sau hơn hai thập niên,
làm sao ở đó lại có thể còn tồn tại những cái đầu hâm hâm và tăm tối,
nói năng chẳng cần đếm xỉa gì tới lẽ giống như ở Hà Nội mình.
-
Tại sao một hệ thống lãnh đạo một đất nước trên 80 triệu dân lớn vào
hàng thứ 5 ở châu lục mà lại ứng xử quá vụng về kém cỏi trước vụ PCI
nhưng lại tỏ ra quá tinh ranh khôn lỏi với dân chúng trong nước và chỉ
giỏi đánh phá các tôn giáo?
- Tại sao một người như ông thủ tướng Dũng mà lại phát biểu nực cười “VN kiên quyết xử lý vụ này” nhưng lại còn chua thêm “phát hiện đến đâu xử lý đến đó”
rõ ràng chống tham nhũng trong đầu ông ta chỉ là việc làm bất đắc dĩ để
chống đỡ lại dư luận chứ không phải vì muốn làm trong sạch bộ máy.
- Tại sao trong lúc còn đang nhờ vả người ta mà tại sao có những kẻ lại dám tỏ ra bất cần và ‘mất dạy’ đến mức đòi dạy lại người mà mình đang chịu ơn?
Hành xử thế chẳng trách sao thiên hạ người ta vẫn cứ bảo cộng sản là đồ “ăn cháo đá bát” đâu có oan chút nào.
Tại sao và tại sao? Còn hằng vài chục câu hỏi không lời giải đáp chung quanh vụ Thái Hà, Tòa Khâm Sứ và cả vụ PCI. ???
Chắc không đâu, “Trời cao có mắt” đấy!
Cái
gì là sự thật vẫn mãi mãi sẽ là sự thật. Bây giờ thì 28 bàn tay của 14
con người hét ra lửa trong nước ở bộ chính trị dù có dang rộng ra hết
cỡ cũng chẳng còn che nổi ánh Thái dương từ nước Nhật đang rọi soi đến
mọi ngóc ngách tăm tối của vụ này!
Tưởng cũng nên nhắc lại
rằng ngày 5/12 cũng chính là ngày giới cầm quyền Hà Nội dự định lôi tám
giáo dân Thái Hà ra xét xử nhưng lại dời đến này 8/12. Việc này đã
khiến nhiều người thắc mắc đoán già đoán non nhưng gần đây chúng ta mới
được biết đó chỉ là sự né tránh. Hà Nội sợ ‘đụng hàng’ với ngày diễn ra
hôi nghị tài trợ, sợ phiên tòa bất nhân sẽ khiến các nhà tài trợ cảm
thấy khó chịu, rồi họ ‘buồn tình’ làm khó và cắt bớt tiền tài trợ thì
nguy to v.v… vì thế mà họ đã dời phiên xử sang ngày 8/12.
Nhưng
‘tránh vỏ dưa va phải vỏ dừa” trời cao lúc nào cũng có mắt, thấy chuyện
mờ ám ông trời quyết chẳng tha. Ông Bà Tổ Tiên đất Hà Thành cũng linh
thiêng đâu có chịu đứng khoanh tay nhìn con cháu, dân tình khốn khổ. Họ
tính là vậy nhưng ông đại sứ Nhật Bản Mitsuo Sakaba xem bộ còn ‘cao cơ’
hơn họ, ông ta đã chẳng nói chẳng rằng âm thầm tháo cái ngòi nổ ‘quả
bom PCI’ ngay giữa hội nghị khiến nó nổ tung toé cả ra …
Nếu nhìn nhận sự việc một cách thẳng thắn và nghiêm túc, ắt phải hiểu ông đại sứ đã hạ nhục nước chủ nhà chúng ta hôm ấy.
Nỗi nhục này còn lớn gấp trăm lần vụ buôn lậu ‘sừng tê giác’ ở Pretoria - Nam Phi, gấp ngàn lần cái nhục mang hộ chiếu bị khám xét xăm soi vì nó xảy ra ngay tại thủ đô Hà Nội chứ chẳng ở đâu xa.
Nhưng
đây không phải là lần đầu tiên chúng ta phải chịu những nỗi nhục do
chính quyền cộng sản gây ra, và lỗi không do nước Nhật mà do những kẻ
cầm quyền chúng ta đã quá bướng bỉnh, vì thế chúng ta càng cần phải cảm
ơn ông đại sứ Nhật Mitsuo Sakaba đã dạy cho họ bài học vừa qua, cái mà
nếu bất cứ ai trong chúng ta làm sẽ bị họ chụp ngay cho cái mũ phản
động!
Hãy xem những gì mà các nhà tranh đấu trẻ như Nguyễn Văn
Đài và Lê Thị Công Nhân cùng nhà báo Nguyễn Việt Chiến đang phải chịu
ắt chúng ta sẽ càng phải cảm ơn ông đại sứ Nhật thêm hàng ngàn lần!
Những
cái nhục như vậy có lẽ các nghệ nhân VN cần phải hình tượng hóa thành
các biểu tượng đặt ngay bên cạnh những tượng đài mà đảng cộng sản VN
vẫn hằng rêu rao đã “đem lại vinh quang cho đất nước” phải biết ơn họ
này nọ… để cho các thế hệ sau biết cái giá của ‘vinh quang’ của chủ
nghĩa cộng sản đã đem lại cho đất nước là gì?
Cá nhân tôi tin
rằng chính những chuyện nghịch đạo lý mà chính quyền đã gây cho giáo
hội vừa qua, có vẻ như cái qui luật ‘trời bất dung gian’ đang được “Đất
Trời” đã và đang được thực thi những ngày tháng cuối năm 2008 nay.
Vụ
Tòa Khâm Sứ và Thái Hà vừa lắng xuống cũng là lúc vụ án PCI bùng nổ
mãnh liệt lên đẩy chế độ thế vào chỗ phải chống đỡ mà trước đây họ đã
từng gây ra cho các tu sĩ và giáo dân Hà Nội khiến cho ‘gió đã đổi
chiều’.
Những kẻ đã từng tưởng rằng ‘tấn công’ đạo công giáo
và công khai lăng mạ đức TGM Hà Nội sẽ khỏa lấp được vụ PCI và củng cố
chắc chắn thêm ghế độc tài của họ. Nhưng họ có ngờ “chạy trời không
khỏi nắng” như người đời vẫn thường bảo.
Càng điên cuồng gay
gắt trong sự cuồng ngạo, chính uy tín của đảng lại ngày càng đi xuống
thẩm hại thay vì giáo hội như toan tính của họ.
Thay lời kết
Sau
việc kết tội oan trái tám giáo dân Thái Hà bất thành nay đến lượt chính
quyền VN sắp phải đưa các đồng đội của mình – đảng viên cộng sản Huỳnh
Ngọc Sỹ và các đồng chí chưa bị lộ - lên ‘đoạn đầu đài’ và phen này thì
họ khó có thể đóng kịch với nhau như những vụ án trước đây.
Cũng
vẫn là kẻ cầm trịch kiêm đạo diễn, đảng có toàn quyền điều khiển con
rối tòa án cũng như các phán quyết của mọi cấp tòa ấy, nhưng ở phiên xử
bầy quan tham Huỳnh Ngọc Sỹ sắp tới đây, họ chỉ còn biết cắn răng nhìn
đồng đội bị đau. Bởi nếu xử Huỳnh Ngọc Sỹ không đau thì dân chúng Nhật
chắc chắn khó mà để yên cho chính phủ họ nhả tiền ra cho các lớp khác
của đảng viên khác đang chờ đến lượt họ được ngồi vào những chiếc ghế
tham nhũng!
Thậm chí những bản án treo mà họ đã từng xử tám giáo
dân nếu có muốn ban tặng cho nhau cũng chẳng còn được, vì tình thế đã
trở nên quá nghiêm trọng.
Sàigòn, 12/12/2008
Alfonso Hoàng Gia Bảo
|