Nghe bằng nhu liệu riêng trong máy của bạn (như WMP, Itune, v.v...)
Từ blog của nhà báo tự do Xuân Bình
(Bài này đã ra đời được một năm nhưng tính thời sự vẫn còn nguyên vẹn)
Bé Phim có lẽ là người nhỏ tuổi nhất tham gia biểu tình
Hôm nay con là người trẻ tuổi nhất trong đoàn biểu tình
phản đối TQ xâm lược Việt Nam. Lần đầu tiên con đi biểu tình. Lần đầu
tiên bố muốn dạy con bài học về tình yêu Tổ Quốc.
Bố định sẽ viết “Tổ Quốc” sau khi xem xong chương trình thời sự của VTV
để nghe ngóng động thái chính thức từ phía chính phủ sau sự kiện này.
Vẫn biết là là vô vọng và đến cuối chương trình không
hiểu sao bố đã thiếp đi (Con vẫn biết là bố chưa bao giờ đi ngủ
sớm)... Hình như bên tai bố còn vẳng tiếng ông phó thủ tướng kêu gào
đội mũ bảo hiểm để… bảo trọng ?!
Thật hãi hùng trong giấc mơ bố nhìn thấy có hai Tổ
Quốc. Một Tổ Quốc của bố con mình. Nơi có đảo Ngọc Vừng với lũ chim
ruồi có mỏ nhọn và rất dài. Nơi có bầy cá nhiều màu bơi tung tăng dưới
biển Ninh Vân.
Nơi chúng mình có những lần trượt cát vô cùng lý thú ở mũi Né. Nơi có Đà Lạt mây bay lẫn trong bờm ngựa…
Còn một Tổ Quốc khác của các chú công an, những người
lạnh lùng nhìn những người đi biểu tình như tội phạm. Những người xua
đẩy bố con mình ra khỏi vỉa hè 46 Hoàng Diệu, một con đường mang danh
một người dân Việt đã tuẫn tiết khi đất nước bị nạn ngoại xâm.
Chúng ta đã bị đẩy khỏi đường biên của tình yêu nước
bằng những lời quát tháo, hích đẩy và cả những lời nói ngớ ngẩn. Một
chú mắt trợn ngược nói như quát : Chỉ có các ông các bà biết yêu nước ?
Yêu nước phải đúng pháp luật chứ !?
Bố tiếc cho thái độ ứng xử của những người ra lệnh và
những người chỉ biết thừa lệnh. Để có uy quyền như cảnh sát Anh (một
nước dân chủ và giàu có) hay đàng hoàng như quân cảnh Nepal (một quốc
gia đói nghèo, độc tài) cũng cần phải mất nhiều thời gian.
Nhưng mà thôi Phim ạ, chuyện đó nhỏ, chúng ta bỏ qua.
Hôm nay bố muốn trao đổi với con về Tổ Quốc- Chiến Tranh và Thái độ của
chúng ta.
Dân tộc Việt Nam
Bố không nhớ rõ ai đó đã từng ví dân tộc ta như nàng
Kiều. Nay ngã vào tay Sở Khanh, mai không thoát Tú Bà, mốt thoảng qua
chút danh giá Từ Hải… Một số kiếp trầm luân đầy ô nhục.
Chúng ta từng chịu 1000 năm Bắc thuộc, hơn một trăm năm
Pháp thuộc và hơn nửa thế kỷ bị Trung cộng, Nga Xô, Mỹ xâu xé.
Thế hệ ông bà con từng cay đắng vì câu thơ : "Nếu lịch sử chọn ta làm
điểm tựa". Ôi sao có một thời người ta ngây thơ, hồn nhiên đến vậy.
Ít nhất thì cũng phải để cho những kẻ xâm lược hiểu rằng đi cướp đất không phải là việc thò tay vào túi quần đùi.
Thực lòng bố nhìn đất nước ta mấy chục năm qua thật
giống như những quân cờ trong cuộc chơi của những đại bá mà thôi. Những
quân cờ trong bàn cờ bố con mình vẫn chơi sau mỗi bữa ăn. Những quân cờ
chẳng thể tự nó làm nên chiến thắng.
Chúng ta có Tổ Quốc. Chúng ta phải gìn giữ nó. Nhưng
chúng ta đừng điên khùng hoằng dương thần chiến tranh. Nói như nhà thơ
Nguyễn Duy, người thua trận đầu tiên luôn là người dân chúng ta. Huân
chương ái quốc thì đỏ rực trên ngực những người… xa trận mạc, không bao
giờ gần mũi tên hòn đạn. Máu ở đây còn hoa ở đâu?
Trên blog của mình chú Huy Đức có đưa ra bài học Thái Lan một dân tộc tự hào là không phải đương đầu những đế quốc to.
Bố đã từng mua cho con những robot rất đẹp trên đường
Rama 2, con đường mang tên ông vua mở đầu cho lịch sử của dân tộc Thái
với những hòa ước Bồ, Hà, Anh. Lịch sử dân tộc Thái hôm nay được viết
lên từ hòa bình.
Vậy bố viết những dòng chữ này có gì mâu thuẫn với việc đưa con đi biểu tình không? Câu trả lời là : Không!
Lúc này đây, dù ông Lê Dũng có nói chúng ta tụ tập,
hoạt động chưa có phép thì chúng ta phải có tiếng nói, hành động của
mình để có áp lực cho bản thân và cả cộng đồng cùng tìm kiếm những giải
pháp tốt nhất trong việc bảo vệ chủ quyền đất nước.
Ít nhất thì cũng phải để cho những kẻ xâm lược hiểu rằng đi cướp đất không phải là việc thò tay vào túi quần đùi.
Biểu tình để làm gì ?
Cuộc chiến bảo vệ chủ quyền chắc sẽ cam go lâu dài và
chẳng dễ dàng chút nào. Chúng ta đi biểu tình để ít nhất cũng “hiểu”
và… “cảm thông” với những “khó khăn” trong nội bộ những người cầm quyền.
Có nhóm thân Mỹ. Có người thân Trung cộng. Có những
người trong số họ đang được chính Trung cộng bảo hiểm cho chiếc ghế
quyền lực. Ở Bắc Hàn có người trong số họ còn cầm văn bản và đọc ê a
câu: “Nhân dịp này tôi đề nghị chúng ta nâng cốc”.
Có những người thật tươi tắn ở xứ Phù Tang khi khói
hương chưa tan lạnh trên nấm mồ bao người xấu số ở cầu Cần Thơ. Có
người còn lên truyền hình đổ vấy cho phương pháp tính toán sai về mức
độ của tình trạng lạm phát …Những người này hạnh phúc thật. Chắc vợ con
họ chẳng bao giờ phải đi chợ với cái đầu đầy toan tính, với cái miệng
leo lẻo mặc cả như mẹ của con.
Chúng ta đi biểu tình cũng là để có cơ hội bộc lộ rõ mình hơn.
Bố dốt tiếng Anh. Trước khi viết khẩu hiệu bố đã cẩn
thận gọi điện cho một chú giỏi tiếng Anh để biên tập lại. Vậy mà chúng
ta đã viết gì? "Truong Sa- Hoang Sa of Viet Nam".
Khi hình ảnh của chúng ta được pốt lên không biết bao
tờ báo và blog thì cũng là lúc bố cay đắng, nhục nhã khi đọc được một
comment: đại diện cho trí thức VN là thế này sao? Chúng ta kém cỏi từ
câu nói, từ chữ viết. Chúng ta thua ngay từ những phút khát khao chiến
thắng nhất.
Vậy là bài học đầu tiên bố con mình phải học là tự nhìn
nhận lại bản thân, nhìn nhận lại Tổ Quốc, nhìn nhận lại phép hành xử
của kẻ yếu trong thời loạn lạc. Khi thiếu tri thức, nghèo tiền bạc
chúng ta phải nhẫn nhục nhiều, nhiều năm để học cách chiến thắng thôi
con ơi!
Khi viết đến đây bố đọc được lời một số người kêu gọi
chiến đấu hay loan tin họ đã đánh sập một vài trang web của Trung cộng.
Con có đồng tình không? Riêng bố thì không!
Đau thương và mất mát
Bố nhớ lại những ngày đau thương năm 1979. Bao người
dân đã gục ngã trước mũi súng kẻ thù. Ở hậu phương bọn học sinh như bố
và tất cả mọi người cứ hát váng bài ca "Tiếng súng đã vang trên bầu
trời biên giới..." Đài tiếng nói VN phát đi phát lại "Sức mạnh của
người VN chúng ta" - bài xã luận đăng trên báo Nhân Dân của ông Hoàng
Tùng.
Cần phải học cách để trở thành một dân tộc lớn. Lúc đó chúng ta sẽ tính sổ Tam Sa mà không phải đổ máu dân đen.
Bố không kìm được nước mắt khi nhớ lại bác Minh con đã
khóc khi kể về những người đồng đội trong hải đoàn của bác đã chết thảm
trước đại pháo của hải quân Trung cộng ở Trường Sa năm 1988. Kể từ đó
đến nay, hải quân ta vẫn không đủ sức vượt qua hình ảnh của những tấm
bia tập trận của hải quân Trung cộng.
Làm sao để họ không bắt nạt khi mình thua kém về mọi
điều? Đã đánh phải thắng. Đánh để thua thì chỉ nướng dân chứ không phải
là yêu nước. Con hãy tự nghĩ về việc cần làm của mình.
Bản thân bố sẽ tiếp tục đi Trung Quốc nhiều hơn để hiểu
vì sao Trương Khiên mở đường sang Tây vực? Vì sao Trịnh Hòa vượt Ấn Độ
Dương? Vì sao Lý Bạch viết thơ... say?
Sáu năm qua bố đã đi từ Thượng Hải qua Cam Túc Đôn
Hoàng, từ đáy bể tắm của hoàng hậu Trung Hoa tới đỉnh Everest, từ hạ
nguồn tới thượng nguồn Hoàng Hà hay nhiều điểm quan trọng của Vạn Lý
Trường Thành...
Bố luôn tự hào là một trong những nhà báo có nhiều bài
viết nhất về văn hóa Trung Quốc. Cần phải học cách để trở thành một dân
tộc lớn.
Lúc đó chúng ta sẽ tính sổ Tam Sa mà không phải đổ máu
dân đen. Phải tìm mọi cách để dụ người Tàu vào một thế trận nào mà ở đó
sức mạnh của người VN chúng ta là vượt trội!
Bài học ấy ông Lý Thường Kiệt vẫn để lại ở gần đền bà
chúa Kho nơi gia đình mình hay đi lễ. Bài học ấy ông Trần Hưng Đạo còn
cất dưới đám cỏ bên bờ sông Lục Đầu Giang nơi con vẫn hay vầy bùn mỗi
lần bố con mình đi Kiếp Bạc. Bài học ấy ông Trần Khánh Dư vẫn để lộ
trong những con sóng vỗ mạn tàu những lần bố con mình lang thang Vân
Đồn...
À tí nữa thì quên, thứ bảy tuần trước chúng mình đạp
xe một vòng quanh hồ Tây. Chúng mình đọc lại rất nhiều tư liệu lịch sử.
Con có kế nào như Khổng Minh Không lấy hết đồng đen của Tàu đúc một cái
chuông xong rồi lùa con trâu đại bá xuống đáy hồ Tây chơi một lần cho
đã. Học xong bài đi rồi nghĩ kế nhá ! Bố đợi !
|