VietCatholic News (12 Jan 2009 02:05)
Những năm gần đây, mặc dù các phương tiện thông tin đại chúng vẫn lu
loa rằng đất nước đang trên đà phát triển! Thật ra cũng đúng một phần
nhưng phần lớn còn lại của thông tin ấy không thật. Vì sao? Vì cứ nhìn
vào đời sống chung của mọi người thì ai ai cũng thấy một sự thật không
chối cãi được đó là đời sống của đa phần người dân ngày càng rơi vào
cảnh chật vật hơn.
Năm
nay, chỉ còn 2 tuần nữa là mọi người đón Tết. Lẽ ra, mọi người sẽ nô
nức, sẽ hân hoan như mọi năm nhưng năm nay tình hình khác hẳn. Dường
như mọi người, chẳng ai còn để ý đến việc chia tay với năm cũ nữa cả vì
tình hình thực tế thật bi đát. Có chăng chỉ dự trữ một chút thức ăn gì
đó cho vài ba ngày tết nghỉ ngơi ngại biếng ra phố chợ thôi.
Thử dạo quanh một vòng các phố chợ, ta sẽ thấy một màu đen u ám buồn!
Đến
với những người nghèo di dân sống ở những phòng trọ bình dân ở Bình
Dương mọi người sẽ rõ. Con số đưa lên mặt báo là hơn 1000 công nhân bị
sa thải trước tết, vài công ty đóng cửa nhưng thật sự thì con số ấy lớn
hơn nhiều. Những chủ phòng trọ nay cũng phải méo mặt với cái tình trạng
thất nghiệp như hiện nay. Với những người kha khá một chút thì họ còn
cơ may tìm cái gì đó để siết nợ nhưng với những người nghèo “tha phương
cầu thực” chẳng có gì để mà xiết, để mà trừ nợ cả. Những chủ phòng trọ
bình dân ấy cùng chung chia với số phận của những kẻ tha phương cầu
thực. Họ bị nợ lương vài tháng trước nay lại bị sa thải khi cái tết cận
kề thì làm sao mà có đủ tiền để thanh toán tiền phòng!
Mọi năm
thì những kẻ tha phương cầu thực ấy còn có cái “giấc mộng hồi hương”
sau một năm ra sức “cày” nơi đất khách quê người còn năm nay thì chẳng
mấy kẻ trông mong niềm mơ ước ấy! Vậy là năm nay họ phải ở lại với vùng
đất mà vì hoàn cảnh họ phải đặt chân đến trong nỗi buồn của nền kinh tế
suy thoái!
Có những đôi bạn tưởng chừng cuối năm nay sẽ cùng
nhau xây tổ uyên ương như đã dự định từ năm trước nhưng nay “giấc mộng
vàng” ấy cũng tiêu tan! Các bạn ấy vun vén cho mình những đồng lương ít
ỏi và dự định cuối năm nay sẽ cưới nhưng rồi đành phải gác lại vì hậu
quả của cơn khủng hoảng kinh tế!
Cũng do báo chí đưa tin là
30.000 người bị mất việc làm trong năm 2008 và trong năm tới 2009 không
biết con số đó sẽ tăng vượt đến chừng nào!
Bên cạnh cái khó mà
xã hội đang đối diện với những người mất việc thì còn có cái khó của
các tệ nạn xã hội. Tỷ lệ cai nghiện hiện tại đang một ngày tăng cao. Số
con nghiện được đưa vào trong các trung tâm cai nghiện ngày càng nhiều.
Những con nghiện ấy hiện nay dường như không còn chỗ chứa đến độ phải
cho về trước niên hạn những người được cải tạo. Vui hay buồn khi số con
nghiện cũng như số bệnh nhân sida ngày càng gia tăng như vậy?
Vài tháng trở lại đây, tình hình an ninh xã hội không như người ta báo cáo, không như người ta tổng kết.
Cách
đây vài hôm, sau khi tham dự giờ Chầu ở nhà thờ Tân Định, vừa dắt xe ra
khỏi bãi thì một tiếng la thất thanh “cướp! cướp! cướp!”. Nhìn ra bên
đường thì dòng xe đang nối đuôi nhau từng chiếc một nhưng kẻ cướp vẫn
cố gắng chiếm đoạt được những gì làm thoả mãn cơn đói thuốc của chúng.
Chúng vụt chạy và mọi người đều ngao ngán đứng nhìn cái cảnh đau thương
trước mắt mình.
Nhìn những khuôn mặt “búng ra sữa”, non choẹt
của thế hệ 8X tra tay vào còng số 8 tôi cảm thấy đau lòng làm sao ấy!
Trách chúng hay trách cha mẹ? Tại sao chúng lại ra như cái nông nỗi như
vậy? Nếu như xã hội có một nền giáo dục tốt thì làm sao có những “sản
phẩm đặc biệt” như vậy?
Thật ra mà nói thì có đó nhiều công
trình, nhiều cao ốc vẫn cứ ngày đêm ló dạng. Thế nhưng, đó chỉ là những
hình ảnh bề nổi của cuộc đời, thực chất bên dưới của đa phần người dân
nghèo vẫn rơi vào tình trạng lây lất!
Đừng vội mừng khi nhìn
thấy những ngôi nhà chọc trời cứ vun vút mọc lên! Chúng chính là nguyên
nhân khôn lường của việc phân chia giai cấp trong xã hội. Rồi đây sẽ có
những người đã giàu càng giàu thêm và rồi những người nghèo lại nghèo
thêm. Bi đát một chỗ là những người giàu ấy lại là con số rất khiêm tốn
còn những người nghèo lại chiếm đa phần trong xã hội.
Năm hết
tết đến nhưng trong lòng đang trào dâng những nỗi buồn man mác! Dẫu
biết rằng đời tu của mình dẫu thế nào đi chăng nữa cũng có cơm ăn ngày
3 bữa. Thế nhưng đâu phải mình sống chỉ có mình mình, nhất là quanh
mình vẫn còn đó những con người nghèo, những con người phải chạy ăn
từng bữa. Liệu rằng những bát cơm vơi đầy mà ngày ngày mình thụ hưởng
có vui chăng khi cạnh mình còn có quá nhiều người đang lâm vào cơn đói!
Tết! Tết! Tết đến rồi!
Tết! Tết! Tết đến rồi! nhưng lòng chẳng thấy vui khi cuộc sống còn ngổn ngang những lo toan, những bôn ba của cuộc đời!
Anmai, CSsR
|