Thưa quốc dân,
Tôi đứng đây ngày hôm nay, cảm thấy thật khiêm nhường trước
trách nhiệm trước mắt, biết ơn về sự tin cậy của quý vị, và
nhớ về những hy sinh của tổ tiên. Tôi xin cảm ơn Tổng Thống
Bush về những cống hiến của Ngài cho đất nước, về sự hào
phóng và tinh thần cộng tác của Ngài trong quá trình chuyển
giao này.
Bốn mươi tư công dân Mỹ đã tuyên thệ nhận chức tổng thống.
Những từ ngữ được vang lên trong những thời thịnh vượng và
thời bình. Và những lời tuyên thệ cũng thường vang lên trong lúc
dông bão. Vào những thời khắc đó, nước Mỹ đã vượt qua, không
chỉ đơn giản nhờ vào kỹ năng hay tầm nhìn của những người
lãnh đạo, mà bởi Chúng Ta, Nhân Dân Mỹ đã có niềm tin vào lý
tưởng của cha ông, theo đúng tinh thần của các văn bản lập quốc
của chúng ta.
Niềm tin đó đúng trong quá khứ. Niềm tin đó phải đồng hành với thế hệ người Mỹ hiện nay.
Các thách thức nghiêm trọng
Chúng ta hiện đang trong giữa cuộc khủng hoảng mà ai ai cũng
biết. Đất nước chúng ta đang trong thời chiến, chống lại một
mạng lưới bạo lực và thù hận rộng khắp, một phần là hậu
quả của thái độ tham lam, vô trách nhiệm của một số người,
nhưng cũng là hậu quả của việc chúng ta đã thất bại, không
có những lựa chọn khó khăn, chuẩn bị sẵn sàng cho đất nước
trong kỷ nguyên mới.
Nhà mất, việc không, kinh doanh đình đốn. Chi phí y tế thì quá
tốn kém; chất lượng trường học khiến nhiều người thất vọng.
Càng ngày càng có thêm bằng chứng cho thấy cách chúng ta sử
dụng năng lượng càng khiến kẻ thù của chúng ta mạnh thêm trong
lúc trái đất càng bị đe doạ thêm.
Đó là các chỉ dấu về cuộc khủng hoảng, tính theo dữ liệu
và số liệu thống kê. Không đo đếm được cụ thể đến vậy, nhưng
cũng không kém phần sâu sắc, đó là tâm trạng mất niềm tin trên
toàn đất nước - một tâm trạng sợ hãi đeo đẳng rằng sự đi
xuống của nước Mỹ là không thể tránh khỏi, và rằng thế hệ
kế tiếp sẽ phải hạ bớt tầm nhìn.
Hôm nay, tôi xin nói với quý vị rằng các thách thức mà chúng
ta đang đối diện là rất thật. Các thách thức đó rất nghiêm
trọng và có nhiều. Các thách thức đó không thể xử lý được
một cách dễ dàng hay trong một thời gian ngắn. Nhưng xin quý
vị hãy biết rằng chúng sẽ được xử lý.
Ngày hôm nay, chúng ta tụ hội về đây bởi chúng ta đã lựa chọn
hy vọng thay vì sợ hãi, cùng hướng tới một mục tiêu chung thay
vì có xung đột và bất hòa.
Ngày hôm nay, chúng ta tới để tuyên bố chấm dứt những lời than
vãn vụn vặt cùng những lời hứa hẹn dối trá, những lời tố
cáo lẫn nhau cùng những lời nói giáo điều nhàm chán, những
thứ đã bóp nghẹt nền chính trị của chúng ta quá nhiều.
Chúng ta vẫn là một quốc gia non trẻ, nhưng như kinh thánh nói,
đã tới lúc bỏ sang một bên những điều nông nổi. Đã đến lúc
tái xác nhận tinh thần kiên nhẫn của chúng ta, nhằm chọn lựa
một lịch sử tốt đẹp hơn, nhằm hướng tới món quà quý giá, ý
tưởng cao đẹp vốn được truyền từ thế hệ này sang thế hệ
khác: Chúa trao cho mọi người quyền được bình đẳng, quyền
được tự do, mọi người đều có quyền mưu cầu hạnh phúc.
Trong khi tái khẳng định sự vĩ đại của dân tộc chúng ta, chúng ta hiểu
rằng sự vĩ đại đó không bao giờ là thứ được cho không. Chúng ta đã phải
giành lấy nó. Hành trình của chúng ta đi cho tới nay chưa bao giờ là
một trong những con đường đi tắt hoặc một cái gì đó dễ dàng hơn. Đó
không phải là con đường cho những người nhút nhát, cho những người hay
ưa thích sự nhàn tản hơn là lao động, hay cho những người chỉ tìm kiếm
những thú vui của sự giàu sang và nổi tiếng. Thay vào đó, chính những
người dám chấp nhận hiểm nguy, những người lao động, những người làm ra
các sản vật – mà một vài trong số họ là những người nổi tiếng nhưng
thông thường hơn là những người đàn ông và đàn bà vô danh trong những
lao động của họ - là những người đã đưa chúng ta vượt qua con đường dài
đầy khó khăn gập ghềnh và dẫn chúng ta tới sự thịnh vượng và tự do.
Vì chúng ta, họ đã phải bươn chải khắp các đại dương mà trong tay chỉ có chút ít tư trang, của cải để mưu cầu một cuộc đời mới.
Vì chúng ta, họ đã phải vất vả lao động ở những công xưởng hà khắc và
phải cất công định cư ở miền Tây; đã phải chịu đựng những trận đòn roi
da và cấy cầy trên nền đất cứng.
Vì chúng ta, họ đã chiến đấu và hy sinh ở những nơi như Concord và Gettysburg, Normandy và Khe Sanh.
|
Hết lần này đến lần khác, những người
đàn ông và đàn bà này đã tranh đấu, hy sinh và làm việc tới tận khi đôi
bàn tay của họ trai sạm để chúng ta có thể có một cuộc sống tốt đẹp
hơn, Họ đã nhìn thấy nước Mỹ lớn hơn tất cả những tham vọng cá nhân,
lớn hơn tất cả những khác biệt về sự sinh thành, của cải và phe phái
của chúng ta gộp lại.
Đây là hành trình chúng ta tiếp tục ngày hôm nay. Chúng ta vẫn là quốc
gia thịnh vượng nhất, mạnh nhất trên trái đất. Các công nhân của chúng
ta không hề làm việc kém hiệu quả hơn thời điểm cuộc khủng hoảng này
bắt đầu. Trí óc của chúng ta không hề kém sáng tạo, hàng hoá và dịch vụ
của chúng ta không hề kém cần thiết hơn tuần trước, tháng trước hay năm
ngoái. Năng lực của chúng ta vẫn không hề bị sút giảm. Nhưng thời của
sự bảo vệ những lợi ích hẹp hòi và lảng tránh những quyết định không
mấy thú vị của chúng ta - thời đó chắc chắn đã trôi qua.
Bắt đầu ngày hôm nay, chúng ta phải tự mình đứng dậy, tự phủi bụi và
bắt đầu trở lại công việc tái lập nước Mỹ. Bởi vì ở bất cứ nơi đâu
chúng ta nhìn vào, chúng ta sẽ thấy có việc phải làm. Tình trạng kinh
tế hiện nay đang kêu gọi chúng ta hành động, can đảm và mau lẹ, và
chúng ta sẽ hành động – không chỉ để tạo ra những việc làm mới, mà còn
để đặt một nền móng mới cho sự tăng trưởng. Chúng ta sẽ xây dựng cầu,
đường, các lưới điện và đường dây kỹ thuật số để cung cấp cho thương
mại và kết nối chúng ta lại với nhau. Chúng ta sẽ khôi phục khoa học ở
vị trí đúng đắn của nó, sẽ sử dụng các điều kỳ diệu của công nghệ để
nâng cao chất lượng chăm sóc y tế và hạ giá thành của nó. Chúng ta sẽ
khai thác năng lượng từ mặt trời, từ gió và đất để cung cấp nhiên liệu
cho xe hơi và vận hành các nhà máy của chúng ta. Và chúng ta sẽ chuyển
các trường học, trường học phổ thông và đại học để đáp ứng các nhu cầu
của một thời đại mới. Tất cả điều này chúng ta có thể làm. Tất cả những
điều này, chúng ta sẽ làm.
Vào lúc này, đang có những người đặt ra các câu hỏi trước các tham vọng
của chúng ta - những người này cho rằng hệ thống của chúng ta không thể
kham nổi quá nhiều các kế hoạch. Trí nhớ của họ quá ngắn. Bởi vì họ đã
quên rằng đất nước này đã làm được điều đó; điều mà những con người tự
do, nam cũng như nữ, có thể đạt được khi trí tưởng tượng của mọi người
được hòa trong một mục đích chung, điều cần thiết cho sự can đảm.
Điều mà những người hoài nghi không thể hiểu là mặt đất đang chuyển
dịch dưới chân họ - là những luận điểm chính trị cũ kỹ vốn làm héo mòn
chúng ta lâu nay, không còn có thể áp dụng được nữa. Câu hỏi chúng ta
đặt ra hôm nay không phải là liệu chính phủ của chúng ta quá lớn hay
quá nhỏ, nhưng mà là liệu nó có vận hành được hay không - liệu nó có
thể giúp cho các gia đình tìm kiếm được việc làm với một đồng lương tử
tế, một sự chăm sóc y tế mà họ có thể chi trả được hay tìm kiếm được
một hưu bổng xứng đáng. Ở đâu mà câu trả lời là được, chúng ta dự kiến
sẽ tiến tới. Ở đâu mà câu trả lời là không, các chương trình sẽ dừng
lại.
Và ai trong số chúng ta đang quản lý những đồng đô-la công cộng sẽ phải
thận trọng tính toán - để chi tiêu một cách khôn ngoan, phải thay đổi
những thói quen xấu và phải làm công việc của chúng ta dưới thanh thiên
bạch nhật – vì chỉ khi đó chúng ta mới có thể khôi phục được lòng tin
hết sức quan trọng giữa người dân và chính phủ của họ.
Cũng không phải đó là câu hỏi đặt ra trước chúng ta rằng liệu thị
trường là một lực lượng lành mạnh hay không. Sức mạnh của thị trường
nhằm sản xuất ra của cải và mở rộng tự do là không gì sánh nổi, nhưng
cuộc khủng hoảng này nhắc nhở chúng ta rằng nếu không có một con mắt
thận trọng, thị trường có thể xoay chuyển và đi ra khỏi vòng kiểm soát
- một quốc gia không thể thịnh vượng lâu dài khi nó chỉ tạo thuận lợi
cho những người giàu có. Thành công của nền kinh tế của chúng ta đã
luôn luôn dựa trên không chỉ quy mô của tổng sản phẩm quốc nội của
chúng ta, mà còn dựa trên tầm vóc của sự thịnh vượng của chúng ta; dựa
trên khả năng mở rộng cơ hội cho tất cả những người thiện ý, sẵn lòng –
không nằm ngoài tính từ thiện, mà còn bởi vì đó là con đường chắc chắn
nhất đưa tới lợi ích chung của chúng ta.
Đối với công cuộc quốc phòng, chúng
ta bác bỏ sự lựa chọn giữa an toàn và các lý tưởng của chúng ta. Những
bậc cha ông khai quốc của chúng ta, vốn đã từng phải đương đầu với
những hiểm nguy mà chúng ta hiếm khi có thể hình dung được, đã soạn
thảo ra một bản hiến chương đảm bảo pháp trị và các quyền con người,
một bản hiến chương đóng góp bằng máu của nhiều thế hệ. Những lý tưởng
này vẫn tiếp tục thắp sáng trên thế giới, và chúng ta sẽ không từ bỏ
chúng vì những điều không thích hợp.
Và do đó đối với tất cả các dân tộc và chính phủ khác đang theo dõi
chúng ta hôm nay, từ các thủ đô lớn nhất tới ngôi làng nhỏ nơi cha tôi
ra đời: quý vị biết rằng nước Mỹ là bạn bè với từng quốc gia, từng cá
nhân dù là nam hay nữ, từng đứa trẻ, đang tìm kiếm tương lai hoà bình
và phẩm giá, và chúng ta sẵn sàng để đi đầu một lần nữa.
Hãy nhớ rằng thế hệ cha anh chúng ta đã hạ gục chủ nghĩa
phát xít và chủ nghĩa cộng sản, không chỉ bằng tên lửa và xe tăng mà
bằng những liên minh vững chắc và bằng niềm tin bền bỉ.
Lớp cha anh hiểu rằng chỉ sức mạnh không thôi sẽ không thể bảo vệ
nổi chúng ta, và nó cũng không cho phép chúng ta làm những gì
mình muốn. Các thế hệ trước hiểu rằng sức mạnh của chúng ta lớn
mạnh dần là nhờ chúng ta đã sử dụng nó một cách cẩn trọng. Nền
an ninh của chúng ta được xây dựng từ sự chính danh, từ sự
gương mẫu, từ sự khiêm nhường và sự biết kiềm chế của chúng
ta.
Chúng ta là những người gìn giữ di sản này. Được dẫn dắt bởi
những nguyên tắc cơ bản này, một lần nữa chúng ta sẽ đương đầu
được với các đe doạ mới, là các đe doạ cần được đối phó
bằng những nỗ lực to lớn hơn - thậm chí là cả sự hợp tác to lớn
hơn cùng và sự thông hiểu hơn giữa các quốc gia. Chúng ta sẽ bắt đầu
chuyển giao một cách có trách nhiệm đất nước Iraq cho người dân
Iraq, và sẽ vượt lên giành giật hòa bình vốn khó giữ tại
Afghanistan. Cùng với bạn cũ thù xưa, chúng ta sẽ làm việc không
ngừng nhằm giảm bớt đe dọa hạt nhân và đảo ngược tiến trình ấm nóng
toàn cầu. Chúng ta sẽ không xin lỗi vì cách sống của chúng ta và
không do dự khi bảo vệ lối sống này. Đối với những kẻ muốn đạt mục
tiêu bằng cách khủng bố và giết người vô tội, thì các người hãy
nghe đây: tinh thần của chúng ta mạnh hơn của các người, các người
không thể bẻ gãy ý chí của chúng ta, các người không thể tồn
tại lâu chúng ta, và chúng ta sẽ đánh bại các người.
Chúng ta biết rằng di sản của chúng ta là sức mạnh chứ không phải là
sự yếu đuối. Chúng ta là một quốc gia của người Thiên Chúa Giáo và
người Hồi Giáo, người Do Thái giáo và người Ấn giáo, và của cả
những người không tôn giáo. Chúng ta được hình thành bởi các ngôn ngữ
và văn hóa hội về từ khắp nơi trên trái đất. Từng đã trải qua vị
đắng của nội chiến và tệ phân biệt màu da, từng trỗi dậy từ
thời kỳ đen tối đó để trở nên mạnh mẽ hơn, đoàn kết hơn, chúng ta
tin rằng rồi sẽ đến ngày nỗi thù nghịch cũng qua đi, làn phân
ranh giữa các bộ tộc sẽ không còn; khi thế giới này trở nên nhỏ bé
hơn, lòng nhân hậu sẽ ngự trị và Hoa Kỳ sẽ đóng vai trò mở ra một kỷ
nguyên mới, hoà bình.
Đối với thế giới Hồi giáo, chúng ta tìm hướng đi tới mới, dựa trên lợi
ích chung và sự tôn trọng lẫn nhau. Đối với các nhà lãnh đạo đang
muốn gieo rắc xung đột hay đổ lỗi cho phương Tây gây ra những tệ nạn
trong xã hội của họ - quý vị hãy hiểu rằng người dân sẽ đánh giá dựa
trên những gì quý vị xây chứ không phải những gì quý vị phá. Đối với
những người bám lấy quyền lực nhờ tham nhũng, dối trá và bịt miệng
tiếng nói đối lập, hãy biết rằng quý vị đang đi ngược lịch sử, nhưng
chúng tôi sẽ chìa tay ra nếu quý vị biết từ bỏ nắm đấm.
Đối với các quốc gia nghèo khó, chúng tôi cam kết sẽ sánh vai cùng quý
vị để giúp các trang trại xanh tươi, để dòng nước sạch được tuôn
trào, để nuôi dưỡng những sinh linh đói khát. Và đối với những quốc
gia được hưởng sự đầy đủ như chúng ta, chúng ta nói với họ rằng
chúng ta không thể tiếp tục thờ ơ với những nỗi thống khổ phía bên
ngoài biên giới, cũng không thể tiếp tục sử dụng tài nguyên thế
giới mà không quan tâm gì tới những ảnh hưởng kéo theo. Thế giới đã
thay đổi và chúng ta phải thay đổi theo.
Khi chúng ta cân nhắc con đường phía trước, chúng ta tưởng nhớ với lòng
biết ơn khiêm nhường trước những người Mỹ dũng cảm, vào chính lúc này
đây, đang tuần tra các sa mạc, rặng núi xa xôi. Họ có cái để nói với
chúng ta, giống như những anh hùng gục ngã tại Arlington đã thì thầm từ
bao thời đại. Chúng ta vinh danh họ không chỉ vì họ là những người bảo
vệ tự do của chúng ta, mà còn vì họ hiện thân cho tinh thần phục vụ;
sẵn sàng tìm ý nghĩa trong những điều lớn hơn bản thân họ. Và chính
trong khoảnh khắc này - một khoảnh khắc sẽ định hình cả một thế hệ,
chính tinh thần này phải hiện hữu trong tất cả chúng ta.
Vì cho dù chính phủ có thể làm gì và phải làm gì, quốc gia này chung
cuộc là nhờ vào niềm tin và quyết tâm của nhân dân Mỹ. Đó là sự tử tế
đùm bọc người xa lạ khi những con đê bị vỡ, là sự vị tha của những công
nhân thà làm bớt giờ chứ không để bạn mình mất việc, chính chúng sẽ đưa
ta qua những giờ đen tối nhất. Chính là sự dũng cảm của nhân viên chữa
cháy băng qua cầu thang đầy khói, chính là bậc cha mẹ sẵn lòng chăm sóc
con, mà quyết định số phận của chúng ta.
Các thách thức của chúng ta có thể là mới mẻ. Các công cụ mà chúng ta
dùng để đối phó có thể là mới mẻ. Nhưng các giá trị đã dẫn đến thành
công của chúng ta - sự trung thực và chăm chỉ, dũng cảm và công bằng,
khoan dung và tò mò, trung thành và lòng yêu nước - những điều này là
cũ. Những điều này là có thật. Chúng đã là lực đẩy âm thầm cho tiến bộ
xuyên suốt lịch sử của chúng ta. Điều đang đòi hỏi chúng ta là quay về
với những sự thật đó.
|
Điều
đòi hỏi chúng ta lúc này đây là một kỷ nguyên mới của trách nhiệm, một
sự thừa nhận của từng người Mỹ rằng chúng ta có nghĩa vụ với chính bản
thân, quốc gia, và thế giới; những nghĩa vụ mà chúng ta không phải miễn
cưỡng chấp nhận mà sẵn sàng nắm lấy, với hiểu biết chắc chắn rằng không
có điều gì làm tinh thần thỏa mãn, phản ảnh tư cách của chúng ta cho
bằng cống hiến trọn vẹn cho một sự nghiệp khó khăn.
Đây là giá và sự hứa hẹn của quyền công dân.
Đây là nguồn gốc của niềm tự tin, sự hiểu biết rằng Thượng Đế trông cậy vào chúng ta để định hình một định mệnh chưa chắc chắn.
Đây là ý nghĩa của tự do và tôn giáo của chúng ta - là vì sao mọi
người, nam, nữ, trẻ em thuộc mọi chủng tộc và tín ngưỡng có thể cùng
nhau chào đón tại quảng trường quốc gia vĩ đại này và vì sao một người
có cha cách đây gần 60 năm có thể không được phục vụ tại một nhà hàng
địa phương mà nay đứng trước mặt quý vị để đọc lời thề thiêng liêng
nhất.
Vậy chúng ta hãy đánh dấu ngày này bằng cách nhớ lại chúng ta là ai và chúng ta đã đi xa thế nào.
Vào năm Hoa Kỳ ra đời, trong những tháng lạnh nhất, một nhóm nhỏ những
người yêu nước chụm lại bên nhau bên cạnh đống lửa gần tàn trên bờ dòng
sông băng giá. Thủ đô đã bị bỏ lại. Kẻ thù đang tiến tới. Tuyết loang
lỗ vết máu. Vào thời điểm khi kết quả cuộc cách mạng rơi vào hồ nghi,
vị cha già của quốc gia ra lệnh đọc cho mọi người những lời này:
“Hãy nói cho thế giới tương lai... rằng trong mùa đông giá lạnh nhất,
khi chỉ còn lại hy vọng và nghị lực... thì thành phố và đất nước, lo
lắng trước mối nguy hiểm chung, đã tiến lên để đối đầu.”
Nước Mỹ ơi. Giữa những nguy hiểm chung, trong mùa đông gian khó của
chúng ta, hãy nhớ những lời bất tử này. Với hy vọng và nghị lực, chúng
ta hãy một lần nữa can đảm vượt qua dòng nước băng giá và chịu đựng bất
cứ cơn bão nào sẽ đến. Hãy để con cháu chúng ta nhắc lại rằng khi chúng
ta bị thử thách, chúng ta đã chối từ không để cuộc hành trình phải
ngừng lại, rằng chúng ta không quay lui hay ngập ngừng, và với con mắt
chăm chú nhìn vào chân trời và với ân phước của Thượng Đế ban cho,
chúng ta mang theo món quà của tự do và chuyền lại bình an cho các thế
hệ sau.
Cảm ơn quý vị. Thượng đế ban phước lành cho quý vị. Và Thượng đế ban phước lành cho nước Mỹ.
--------------------------------------------------------
Báo chí Việt Nam, và TQ đã dịch sai và cắt bỏ hai câu nhạy cảm:
- Vì chúng ta, họ đã chiến đấu và hy sinh ở những nơi như Concord và Gettysburg, Normandy và Khe Sanh. (For us, they fought and died, in places like Concord and Gettysburg; Normandy and Khe Sanh.)
- Hãy nhớ rằng thế hệ cha anh chúng ta đã hạ gục chủ
nghĩa phát xít và chủ nghĩa cộng sản, không chỉ bằng tên lửa và xe
tăng mà bằng những liên minh vững chắc và bằng niềm tin bền bỉ. (Recall
that earlier generations faced down fascism and communism not just with
missiles and tanks, but with sturdy alliances and enduring convictions.)
|