Theo
từ điển tiếng Việt 1997 thì từ BỆNH có ba nghĩa: (1) - Bệnh là trạng
thái cơ thể hoặc bộ phận cơ thể hoạt động không bình thường ; (3) -
Bệnh là thói xấu hoặc khuyết điểm về tư tưởng, làm cho có những hành
động đáng chê trách, hoặc gây hại [Trang 56]; Nói dối (đg) - Là nói sai
sự thực một cách cố ý, nhằm che dấu điều gì [Trang 710]; Giả dối (t) –
Là không thật nhằm mục đích đánh lừa [Trang 369]. Như thế, bệnh nói dối
là một thói xấu, khuyết điểm về tư tưởng. Người bị nhiễm cố ý nói sai
sự thực nhằm che dấu một vấn, lừa dối đề để thủ lợi... Vì là bệnh cho
nên cứ để nó phát triển, sẽ làm vật chủ chết. Có thể không chết vì bệnh
đó… Nhưng trên nền bệnh đó, sẽ làm thành cơ hội nảy sinh các bệnh khác,
y văn gọi là bội nhiễm… Vật chủ không chết vì bệnh đó thì cũng chết vì
bội nhiễm các bệnh khác…
Nửa
cuối năm mậu tý, có biết bao nhiêu chuyện sảy ra đối với cộng sản Việt
Nam, từ việc giở trò lưu manh với các tôn giáo bị lộ bài nhục mặt, đến
việc quan chức tham nhũng bị cảnh sát quốc tế “bắt vở” đòi trừng trị…
Bị quốc hội Âu Châu ra nghị quyết ràng buộc vấn đề nhân quyền với vấn
đề hợp tác song phương… Rồi đủ chuyện quan chức cộng sản xử lý công
việc lóng ngóng, mạ lị nhân dân đến mức phải xin lỗi… ra luật thuế đánh
lung tung, phải công khai cải chính…
Người
cộng sản như không biết được hệ quả này bắt nguồn từ đâu nên xem ra có
vẻ như càng làm rối, nội bộ càng lục đục. Nền tảng nhận thức của họ là
chủ nghĩa cộng sản Mác-xít-lêninít, với phương pháp tiếp cận vấn đề là
lý luận nhận thức Mác-Lênin, có vẻ như không đưa họ tiếp cận tới sự
thực, hoặc làm họ không thừa nhận sự thực mà cả nhân loại tiến bộ mặc
nhiên thừa nhận... Cái xã hội quái thai mà họ cưỡng bức đẻ ra, nay càng
ngày ngày quái đản. Rồi bỗng chợt tỉnh ra trong cơn mê triền miên, họ
cũng nhận thấy một thực trạng rợn người là: Cả xã hội nói dối.
Ngày
cùng tháng tận của năm, một tên cộng sản “gộc” là Hữu Thọ - Từng là uỷ
viên trung ương đảng, tổng biên tập báo đảng, trưởng ban tuyên giáo
trung ương – Một tên bồi bút về hưu được đám bồi bút hậu duệ mang ra
phỏng vấn, kẻ hứng người tung với cái tít rất kêu : Trăn trở đầu năm
mới của trí thức Việt Nam: Bệnh giả dối (*)… Rồi trong lúc cao hứng,
đám bồi bút “Gióng lên sự cảnh báo”: Dân tộc ta là dân tộc có truyền
thống nói dối – Láo xược ! Dối trá lật lọng là của riêng người cộng sản
chứ có liên quan gì đến dân tộc Việt Nam???
Một hồi giảng giải của Hữu Thọ, nào là :
Hãy rửa tai để nghe lời nói thật vì không có lời nói thật nào mà không có vị chua chát - Sự
thật nó không tự đến mà anh phải tìm đến nó - anh phải đủ niềm tin ở
người ta thì người ta mới nói sự thật với anh - Ông cha ta thường
khuyên bảo con cháu phải thật thà - Đi đến chân lý cũng có nhiều con
đường và nói ra chân lý có nhiều cách nói - 99% sự thật vẫn chưa
chắc đã là sự thật - Tôi nghĩ năm Mậu Tý đúng là năm không vui với báo
chí khi có nhiều nhà báo bị thu thẻ, một số nhà báo bị bắt giam … vv và
vv …
Toàn
những chuyện “Giời ơi đất hỡi”, ai có mắt cũng nhìn thấy, thế mà nó
được đám bồi bút tuổi còn trẻ cho rằng “lời tâm huyết”. Xét ở góc độ
chất lượng tin, thì các thông tin này cũ mèm, và rất thô sơ, đến mức
một người đọc thông viết thạo là đã có thừa. Xét góc độ dung lượng tin,
thì gần như bằng 0, vì nó toàn những thuật ngữ, khái niệm chứ chẳng có
tính chất thông tin thời sự gì cả. Nó là một vấn đề tồn tại nhức nhối
trong bộ máy tuyên truyền cộng sản với những kẻ bồi bút, viết lách kiếm
miếng ăn… Đây là vấn đề mà quốc gia theo dân chủ đa nguyên đã giải
quyết xong. Trên thế giới chỉ các quốc gia độc tài, đặc biệt là độc tài
cộng sản là còn vấn nạn này.
Có
người cho rằng Hữu Thọ muốn tìm căn nguyên của hiện trạng “cả xã hội
nói dối” để bốc thuốc chữa. Căn nguyên của hiện trạng này ai mà chẳng
biết, chính Hữu Thọ cũng đã tự nói ra : Để bệnh nói dối tràn lan chủ
yếu là tại người nghe - Vì những kẻ cầm quyền không chấp nhận sự thực,
ai nói sự thực chẳng khác tự rước hoạ vào thân - Đức Tổng Giám Mục Hà
Nội đã chẳng rước hoạ vào thân khi nói lên sự thực đó ư ? Ngài còn hút
chết với cộng sản khi mong muốn giải quyết thực trạng này bằng cách xây
dựng quốc gia như Hàn Quốc - Nhật Bản. Hàn Quốc và Nhật Bản là quốc gia
dân chủ, nghĩa là người dân làm chủ, và khi dân làm chủ, họ ra lệnh cho
nhà nước không để bất cứ người cộng sản nào trong bộ máy công quyền -
Sự thật là thế đó.
Sự
thực thì giải thoát nhân dân - Nhưng sự thực lại kết liễu cộng sản.
Người cộng sản chưa bao giờ và không bao gờ chấp nhận sự thực, cho nên
những ai nói thật trong chế độ cộng sản đã “tuyệt chủng”. Ai đang còn
sống trong chế độ cộng sản, chắc chắn phải nói dối, cho dù chỉ là để
sống qua ngày.
Trong
chế độ cộng sản, nhân dân nói dối để giữ mạng sống, họ là nạn nhân.
Cộng sản xây dựng các chuẩn mực gian dối để tồn tại, ăn gian nói dối,
chỉ muốn nghe điều gian dối, nó là thủ phạm. Vấn đề cả xã hội nói dối
nhưng có hai hiện tượng khác nhau về bản chất.
Trong
chương trình “tạp kỹ” mà đám bồi bút tung hứng, Lúc thì Hữu Thọ đóng
vai là con bệnh, lúc lại đóng vai là thầy thuốc, phân tích nọ kia xem
ra có vẻ rất “duy vật biện chứng”… Nhưng bản chất của vấn đề thì không
biết vô tình hay cố ý mà ông ta lại lờ đi: Chủ nghĩa cộng sản là thứ
chủ thuyết đánh tráo chân lý. Lúc thì lấy mục đích tốt đẹp “trong mộng”
để biện minh cho phương pháp “giết người cướp của”. Lúc lại lấy phương
pháp tàn độc kia để uốn nắn mục đích. Hữu Thọ là kẻ nói dối về thực
trạng một xã hội mắc bệnh nói dối, là kẻ mù loà không nhận biết được
căn nguyên của con bệnh nan y: Nói dối. Khi Hữu Thọ là con bệnh thì
khai lâm sàng gian dối với thầy thuốc. Khi Hữu Thọ là thầy thuốc lại
nói dối về bệnh tình bệnh cảnh của con bệnh… Có thuốc gì chữa được
không ??? Cho nên chắc chắn không phải Hữu Thọ muốn tìm căn nguyên,
muốn bốc thuốc chữa bệnh nói dối trong xã hội xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Bốc
thuốc chữa bệnh nói dối trong chế độ cộng sản Việt Nam ư ? Một việc làm
quá dễ: Hãy xem gương tày liếp cộng sản đông Âu - Người cộng sản hãy
nhìn nhận sự thực, công lý muốn họ ra toà, ở đó họ tha hồ biện luận bào
chữa không ai bịt mồm bịt miệng họ cả… Nếu đúng tội lỗi họ đang mang,
nhân dân muốn tiễn họ đi gặp Mác-Lênin-Hồ Chí Minh.
Có
người lại cho rằng : Đây là sự “sám hối” muộn màng thường diễn ra vào
cuối đời của người cộng sản - Hữu Thọ đang sống những ngày cuối cùng
của cuộc đời mà Thượng Đế ban cho Y, Y sám hối như bao nhiêu kẻ trộm
cướp cuối đời sám hối???… Không ! Đây chưa phải là sự sám hối, nó chẳng
qua chỉ là một phản ứng bản năng của một thụ tạo là con người mà thôi.
Khi lờ mờ nhận ra sai lầm trong nhận thức trong hành vi, người ta bắt
đầu suy tư… sợ hãi… cắn rứt lương tâm… đến lúc nào đó họ phải nói ra
mồm để đỡ cắn rứt. Hoàn toàn là bản ngã chứ không phải vô ngã…
Nhưng
tại sao phải chờ đến cuối đời người cộng sản mới “cắn rứt” ? Là vì giai
đoạn trước, lúc họ đương chức đương quyền, thì tiền bạc, lợi lộc quá
lớn đối với họ… nó làm mờ mắt, làm mù lương tâm… rồi người cộng sản
hành động theo lối “cờ đến tay ai người đó phất” bất chấp đạo lý… Khi
họ không còn sức hưởng thụ cái đống vật chất to lù mà họ “kiếm” được…
Họ mới bắt đầu “tỉnh ngộ”?
Cho
nên suy cho cùng, thì sự “cắn rứt” vì sự thật bị đánh tráo, chân lý bị
ngụy tạo, vì những việc đã làm của người cộng sản cũng chỉ là để giải
quyết vấn đề tâm lý cá nhân của họ mà thôi, nạn nhân của họ cũng như
toàn xã hội chẳng được lợi gì. Thậm chí trong một số trường hợp nó còn
có tính chất dùng để “đánh bóng” tên tuổi của chính họ trước khi làm
đám ma theo thủ tục quốc tang…
Thực
tế từ những cộng sản lão thành như Võ Văn Kiệt, cho đến những tên cộng
sản không cầm súng, không làm ra chính sách, chỉ viết lách như nhà văn
Nguyễn Khải… Chỉ “cắn rứt lương tâm” bằng mồm. Vừa “cắn rứt” vừa lo sợ
bị đảng xử lý… Cho nên họ nói rất “ý tứ”, nghe lọt lỗ tai tất cả mọi
người… Thật là vô thưởng vô phạt, vô tích sự.
Ngày
cùng tháng tận của năm, ngày cùng tháng tận của một đời người, ngày
cùng tháng tận của một chế độ phi lý… Sao mà lắm cái quái đản: Đánh
thuế kiều hối – Không! Xin lỗi! Công văn soạn nhầm; Đánh thuế ngoại tệ
nhập khẩu – Không! Xin lỗi! Áp nhầm danh mục; Dân tộc ta có truyền
thống nói dối – Không! Xin lỗi! Áp nhầm đối tượng…
Đúng phải là: Cộng sản có truyền thống nói dối.