|
|
Đã
từ nhiều thập niên, khối Cộng Sản Đông Âu, đứng đầu là Liên xô cùng với
hàng loạt các nước đã thi nhau sụp đổ. Chế độ Cộng Sản trên toàn thế
giới, về cơ bản, từ đó đã coi như chấm dứt. Cùng với chủ nghĩa Cộng
Sản, những khẩu hiệu của chủ nghĩa này đại khái như “Đời đời bền vững”,
Chủ nghĩa Mác Lê bách chiến, bách thắng. Mãi mãi nhớ ơn Đảng và Bác
v.v… ở những nước Đông Âu thời ấy đã bị quăng vào sọt rác của lịch sử
vì nó đặc biệt bốc mùi khó ngửi.
Trên mặt giấy tờ và văn bản
chính thức, qua nghị quyết 1481 của nghị viện Châu Âu, chủ nghĩa CS
luôn đồng nghĩa với những gì gọi là tàn ác, kinh tởm, giết người và
diệt chủng. Nói đến Cộng Sản, lập tức người ta liên tưởng ngay đến
những gì gọi là dối trá, lươn lẹo, lừa lọc cùng với mọi kiểu bạo lực,
trù dập, tra tấn và nhà tù với đủ loại hệ thống.
Sợ Sự thật và bịt miệng cả Tổng Thống
Cộng
Sản là bóng đêm ma quái nên luôn rất kỵ với ánh sáng và tính công khai
của sự thật. Họ luôn tìm cách che dấu hoặc bẻ cong mọi chuyện, nếu điều
ấy bất lợi và có thể gây nguy hại cho họ. Bao lâu nay, cộng sản vẫn còn
tồn tại được chính là nhờ các kiểu khủng bố và những tập họp những điều
gian trá che đậy ấy cộng lại.
Chuyện gần đây và còn đang nóng
hổi trong lòng mỗi người trong nước và cả thế giới là chuyện cắt xén
câu nói nổi tiếng của Tổng Giám mục Ngô quang Kiệt: “Tôi xấu hổ vì phải mang Hộ Chiếu Việt nam…”
Từ việc cắt xén ấy, họ đã kết án Ngài là người không yêu nước, là kẻ
phản quốc… Nhưng sau đó và gần như ngay lập tức, mọi người đều có dịp
không chỉ đọc mà còn có thể nghe lại, với chính giọng nói của Ngài,
toàn bộ những trao đổi và nguyên văn câu nói rất can đảm và đầy tâm
huyết của một con người luôn nặng lòng với quê hương đất nước:
”Tôi
xấu hổ khi mang Hộ chiếu Việt nam, vì đi đến đâu cũng bị xăm xoi để ý.
Tôi ước mong sao cho dân mình được như người Nhật, người Hàn….”
Sau
đó, như một điều rất tự nhiên, một cơn gió đã được hình thành, các bản
tin và những bài viết của nhiều người có liên quan đến Ngài và sự việc
Thái Hà, đã được in ra và phân phát, gần như công khai, trong nhiều nhà
thờ tại nhiều xứ đạo ở các nơi. Những bản tin và bài viết ấy đã được tự
động photo, rồi người này truyền tay người nọ, và cứ thế, nhiều người
trong mọi giới cả lương và giáo đều hiểu rõ sự việc.
Đặc biệt,
trong ngày xử án, không người giáo dân Thái Hà nào nghĩ mình sẽ “phải”
ra Tòa để chịu hình phạt, nhưng tất cả đều thấy mình đang sắp sửa
“được” diễm phúc lãnh nhận ân điển cao quý nhất, là phúc tử đạo với các
hình thức ngược đãi và cùm gông tù tội. Một ân phúc mà không phải bất
cứ ai và vào thời đại nào cũng dễ dàng nhận được. Những tấm hình với
đông đảo các giáo dân đi trong hàng lối trật tự, nét mặt tươi vui hớn
hở, cùng với các lời kinh đầy xác tín trong lòng và những tiếng hát
thật thiết tha trên môi miệng. Trong trang phục lễ hội Comlê cravat cho
nam và áo đỏ cho nữ (tượng trưng màu tử đạo) ai cũng cầm cành Vạn tuế
trên tay.
Các tấm hình ấy giờ đây đã trở thành những tài sản tâm
linh quí giá, nhiều người đến nay vẫn đang gìn giữ một cách trang
trọng, như một biểu tượng cao cả và hiếm hoi trong đời sống Đức Tin của
người Công giáo.
Việc cắt xén câu nói của vị Tổng giám mục đã
gây ra nhiều phản ứng ngược, những phản ứng mà người Cộng Sản không
mong muốn và cũng chẳng thể nào ngờ tới. Những điều ấy đã loang ra và
đang ngấm sâu nơi lòng mọi người và mọi giới trong mọi tầng lớp xã hội.
Những điều này, có thể sẽ không gây ra những sự biến tức thời, nhưng
chắc chắn, từ đó, niềm tin của một bộ phận không nhỏ người dân, đã tan
tành rạn vỡ đến không thể hàn gắn hoặc phục hồi. Niềm tin luôn là chất
liệu vô cùng cần thiết cho đời sống, và nhất là cho sự tồn vong của bất
cứ một chế độ nào.
Với khẩu hiệu “Thay đổi” (Change) ông Barack
Obama đã trở thành Tổng thống Mỹ. Ông Obama không chỉ là niềm hy vọng
của riêng nhân dân Mỹ, nhưng còn là sự tin tưởng của mọi tấm lòng ngay
thẳng và thiện chí trên cả hành tinh.
Dù có nói gì và với thành
kiến ra sao đi nữa, ông Obama cũng đã trở thành một sự kiện kỳ thú, một
làn gió mát lành của bầu khí tự do dân chủ. Obama là một người di dân
da mầu, chuyện vươn lên trong một xã hội còn ít nhiều kỳ thị trắng đen
ở Mỹ đã là một chuyện phi thường hiếm có. Nhưng phải đối mặt với những
khuôn mặt gạo cội nhất, từng trải nhất, uy tín nhất về chính trị để làm
chủ Nhà Trắng, thì ngay cả trong mơ, cũng ít có ai đã hình dung ra nổi.
Trong suốt quá trình tranh cử, ông Obama đã có nhiều đối thủ, nhiều
địch thủ mà tính quyết liệt, tính sinh tử không bao giờ thiếu. Nhưng
khi ông đã đắc cử, những “cựu” đối thủ đã không chỉ vui vẻ bắt tay chúc
mừng, mà nhiều “cựu địch thủ” còn nhiệt tình cộng tác khi được kêu mời.
Ngay cả khi bàn giao quyền lực giữa hai vị cựu và tân chủ Nhà Trắng
cũng nhẹ nhàng êm ả và minh bạch rõ ràng. Tất cả những điều trên đều
quá khác thường, quá lạ lùng so với những chính thể độc tài Cộng Sản.
Người ta chờ đợi ngày ông chính thức nhận lãnh trách nhiệm.
Vì
thế, không ai ngạc nhiên khi bài diễn văn nhậm chức Tổng thống của ông
Obama, đã được cả thế giới chờ đợi và chào đón với niềm xúc động sâu xa
cùng với nhiều thiện cảm nồng hậu hiếm có, vì nó hướng đến hợp tác, hòa
bình và dân chủ tự do.
Bài diễn văn được các giới chức chuyên
môn và thông thạo quốc tế coi là một tuyệt tác, là hay nhất, bên cạnh
những bài diễn văn nhậm chức thời danh của nhiều vị Tổng thống nổi bật
khác của nước Mỹ. Bài diễn văn đã là một làn gió mát lành đối với cả
thế giới, trừ 4 nước độc tài Cộng Sản là: Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn
và Cuba. Cả thế giới đều giới thiệu trọn vẹn bài diễn văn, chỉ riêng 4
nước Cộng Sản thì ngay lập tức đã cắt xén các từ và những câu liên quan
đến mình.
Nhừng từ ấy là: "chủ nghĩa cộng sản", trong câu: "Hãy
nhớ rằng thế hệ cha anh chúng ta đã hạ gục chủ nghĩa phát xít và chủ
nghĩa cộng sản không phải chỉ bằng tên lửa và chiến xa, mà bằng những
liên minh vững chắc và bằng niềm tin bền bỉ".
Riêng với câu này, thì đã bị cắt bỏ toàn bộ:
“Với
những kẻ sống bám vào quyền lực nhờ tham nhũng, dối trá và đàn áp đối
lập, xin hãy hiểu cho rằng, các người đang đứng về phía sai lầm của
lịch sử”.
Và hai chữ Khe Sanh chỉ sống được 24 giờ trên mạng Vietnam.Net, vì sau đó đã bị xóa ngay trong câu sau đây:
"Vì chúng ta, họ đã chiến đấu và hy sinh ở nhưng nơi như Concord, Gettysburg, Normandy và Khe Sanh".
Những
câu chữ bị cắt xén đã dẫn ra ở trên chỉ là những sự thật. Có sự thật là
thực tế lịch sử, như sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản là điều mà ai
cũng biết. Có sự thật là những thực tế khách quan đang diễn ra, như
chuyện bám quyền lực nhờ tham nhũng, dối trá và bịt miệng đối lập…
Riêng Việt Nam, qua tiết lộ của Tổng thống Obama, lại có thêm một sự
thật là chuyện lịch sử bị bóp méo chỉ qua 2 chữ Khe Sanh. Lâu nay, bộ
máy tuyên truyền CS vẫn ra rả ca ngợi “chiến thắng lẫy lừng” Khe Sanh,
“chiến thắng Khe Sanh” còn được đưa vào sách Giáo khoa để bắt các em
phải học. Nhưng trên thực tế thì chỉ có “mồ chôn xác quân Cộng ở Khe
Sanh” mà thôi, vì bao nhiêu người đã dự trận đánh ấy hiện vẫn đang còn
sống và họ sẵn sàng làm chứng về điều này.
Được biết, tấm hình
Cha Nguyễn văn Lý bị bịt miệng trong phiên tòa ở Việt Nam đã được làm
thành những tấm bảng rất lớn, treo ở nhiều giao lộ của Mỹ. Ngoài ra,
tấm hình này còn được tặng riêng cho Quốc Hội và cả TT G. Bush. Chắc
chắn, ông Obama cũng đã hơn một lần nhìn thấy tấm hình “bịt miệng” ấy.
Và khi bàn giao với TT Bush, ông Obama sẽ nhận lại tấm hình lịch sử nói
trên. Với sự nhạy bén thiên phú, không biết ông Obama đã có những ấn
tượng gì về tấm hình? Và, ông đã liên tưởng ra sao từ tấm hình, để có
những lời cảnh báo về sự “dối trá và bịt miệng đối lập” như ông đã nói
qua bài diễn văn.
Bài diễn văn được phát đi từ Washington DC,
người soạn và đọc là Tổng Thống Mỹ, nên ông không biết thế nào là đi lề
bên phải như người Việt Nam, vì thế, Bộ 4 T (Thông tin tuyên truyền) đã
phải giúp đỡ và điều chỉnh bằng cách cắt xén cho phù hợp với nội tình
Việt Nam. Ngài Đại Sứ Mỹ tại Việt Nam ở Hà Nội, theo nghi thức ngoại
giao, rất nên gởi Văn thư Cám ơn nhà nước Việt nam, vì đã có những giúp
đỡ đầy nhiệt tình và rất kịp thời này.
Thời cơ
Được
xem hình ảnh trực tiếp Lễ nhậm chức của Tổng Thống Obama, mỗi người đều
có những ghi nhận riêng. Tất nhiên, những hình ảnh hoành tráng và có
một không hai về một buỗi lễ quan trọng nhất, của một đất nước giầu
mạnh nhất thế giới đều có thể là ấn tượng chung của nhiều người. Nhưng
cũng có những cảnh gây ấn tượng mạnh không kém, đó chính là đã có la
liệt những lều bạt dã chiến được dựng lên vội vàng, của những người đến
từ khắp các tiểu bang được căng ra và ngủ qua đêm dưới trời tuyết lạnh,
chỉ để có dịp được tận mắt chứng kiến Lễ nhậm chức của người mà họ yêu
mến tin tưởng và đã dồn phiếu cho..
Tất cả họ đều tự nguyện, vẻ
hả hê hài lòng của họ hiện ra nơi nét mặt hân hoan và những nụ cười
sáng rỡ. Họ biết rõ, người đứng trên bục cao kia, người đang đọc diễn
văn cho họ và toàn thế giới lắng nghe kia, chính là do đã có phần đóng
góp của họ bằng lá phiếu của chính mình. Một lá phiếu, nhỏ thôi. Nhưng
nhiều, và rất nhiều lá phiếu cộng lại, sẽ tạo ra một ông Tổng Thống.
Nếu ông Tổng Thống ấy giữ đúng lời hứa và làm những điều ích nước lợi
dân, người ấy sẽ còn được tại vị. Ngược lại, nếu không giữ lời hứa khi
tranh cử hoặc có điều gì tồi tệ, thì cũng chỉ với lá phiếu mỏng manh
thôi, người ấy sẽ phải ra đi, nhiều khi còn phải trả giá về những hệ
lụy đã gây ra với Tòa Án hoặc nhà tù.
Nhìn người lại nghĩ về
mình, nghĩ về công thức “Đảng cử, dân bầu” ở đây từ hơn 60 năm nay, tự
nhiên, chợt nghe lòng như chùng xuống, giống như vừa bị ai sát muối.
Chỉ
vì “Đảng cử dân bầu” nên người dân chẳng có quyền gì và tất cả chỉ còn
là những chiếc bánh vẽ. Bánh vẽ thì luôn đẹp, nhưng không thể ăn để no
bụng. Mọi quyền hành, quyền bính và quyền lợi đều nằm trong tay Đảng
Cộng Sản, mà cao nhất là Bộ chính trị ở Hà Nội, gồm hơn 14 người, những
người không tử tế.
Xã hội ngày một thêm bức bối. Những mâu thuẫn và căng thẳng ngày một chồng chéo nhiều hơn.
Nông dân mất ruộng đất, mất nhà cửa, cảnh này đang diễn ra khắp nơi.
Công
nhân thất nghiệp, con số chính thức là hơn 100 ngàn của Sở Thương binh
XH nhiều người cho là không đáng tin, vì thực tế còn cao hơn thế.
Đời
sống mỗi ngày một thêm khó khăn nghèo khổ, bên cạnh những người giầu có
với tài sản kếch sù và chỉ trong một thời gian cực ngắn, những kẻ ấy
toàn là những viên chức hoặc cán bộ cộng sản.
Cuộc sống mỗi ngày
một thêm bất an, đi ra đường thì sợ tai nạn xe cộ, ở trong nhà thì sợ
bọn lừa đảo các loại, cùng với trộm cướp đủ kiểu chúng có thể đột nhập
bất cứ lúc nào mỗi khi vô ý sơ sảy.
Trên báo chí, nhất là báo
Công An, luôn đầy rãy các tin giết người hiếp dâm cướp của, đốt xác,
chặt xác, nhiều vụ đâm chém chết người chỉ vì những lý do hết sức vu vơ
lẩm cẩm. Rất nhiều người vì sợ bị ám ảnh nên đã không dám và cấm cả con
cái đọc tờ báo này.
Tình trạng tham nhũng thì đang tràn lan và ở
đâu, cấp nào cũng có, vụ nào cũng được gọi là “nghiêm trọng nhất”, cái
“nhất” của tháng này luôn cao hơn cái “nhất” của tháng trước. Báo chí
đều loan tin theo một chiều, vì đã được “định hướng”.
Các tiếng
nói đối kháng trong nước thì bị trù dập và tống vào tù. Con số ấy, tính
đến nay đã là hơn 400 chiến sĩ đấu tranh cho dân chủ nhân quyền.
Không
có tờ báo nào là của riêng tư nhân, toàn là của nhà nước xã hội chủ
nghĩa. Nhà nước đang ra sức bưng bít chuyện mất đất, mất đảo. Cộng Sản
vô cùng sợ hãi về các chuyện ấy. Nếu người người, nhà nhà cùng biết rõ
về điều này, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Cũng đã có
những người Cộng Sản thức thời xuất hiện, số này đang tăng dần. Họ đã
nhìn ra những điều không thể chấp nhận của Đảng CSVN. Nhà văn chính
thống Nguyễn Khắc Phục đã thẳng thắn lên tiếng qua một Bản Thỉnh nguyện
cùng với rất nhiều chữ ký của những người uy tín. Nhà văn Hoàng Minh
Tường với cuốn Thời của Thánh Thần được chính thức xuất bản, nhưng liền
sau đó đã bị thu hồi. Một cuốn sách được nhiều người gọi là: Tiếng nổ
của văn xuôi. Một cuốn sách chống chủ nghĩa Cộng Sản có bài bản, kể từ
thời Cải cách ruộng đất đến nay. Nhiều người đã nói về cuốn sách này
như thế.
Cũng phải kể đến sự rạn nứt và phân hóa của Đảng CS qua
cái chết của Tướng CA Thi văn Tám. Cái chết mà ai cũng rõ đây là một sự
thanh toán. Cũng không thể quên chuyện ông Nguyễn tấn Dũng đã ký tên
cách chức liền một lúc 5 vị Tướng thuộc Thủ Đô Hà Nội. Tất nhiên, ai
cũng biết rằng, một mình ông Dũng không thể quyết định một chuyện tày
đình như thế.
Mới đây, Đại Tướng Võ nguyên Giáp đã lên tiếng
khuyến cáo, hãy ngừng ngay việc khai thác mỏ nhôm ở Tây Nguyên, vì sẽ
gây nguy hại khôn lường cho tài nguyên và cả môi trường của một vùng
chiến lược. Nhưng, không ai được biết đã đấu thầu vào lúc nào mà Trung
quốc đã được trúng thầu. Và lúc này, hơn 400 người Tầu đang có mặt trên
Tây Nguyên, bọn này đã cô lập hẳn một vùng đất bao la, nội bất xuất
ngoại bất nhập để tiến hành khai thác. Ngoài chuyện khảo sát để khai
thác nhôm, bọn chúng còn đang làm những gì nữa trên vùng chiến lược
trọng điểm ấy, điều này thì ngoài CS, chỉ có trời mới biết.
Trước
Tết, lực lượng an ninh đã bắt được nhiều vụ tiêu dùng và cả chuyển vận
tiền giả qua vùng biên giới Lạng Sơn Tân Thanh. Ở nội địa Trung quốc,
trừ ra các lực lượng an ninh tình báo, những thế lực Mafia ít có cơ hội
in được tiền giả cao cấp như thế. Người bạn láng giềng khổng lồ nhiều
tham vọng này đang toan tính và âm mưu gì đây?
Xã hội đang bức bối theo từng ngày.
Ẩn dấu dưới vẻ mặt bình thản, lòng mọi người như đang sục sôi.
Những
sự việc đầy vẻ rời rạc ở trên, có thể không đưa đến một kết luận rõ
ràng để giúp lượng giá tình hình một cách chính xác. Nhưng giống như
dòng sông đang chảy với mặt bằng bình lặng, nhưng ai cũng có thể nhận
ra, những con sóng ngầm ghê gớm đang lồng lộn và xoáy cuộn ở ngay bên
dưới, mà ở trên mặt sông, chiếc thuyền Cộng Sản đang trôi trên dòng
sông ấy.
Người Cộng Sản cũng biết rất rõ điều này, và họ đang ra
sức chèo chống để con thuyền của họ không bị lật. Chiếc thuyền khốn nạn
từ lâu vốn đã chắp vá rệu rã nhiều mảng.
***
"Với những
kẻ bám quyền lực nhờ tham nhũng, dối trá và bịt miệng tiếng nói đối
lập, xin hãy hiểu rằng, các người đang đứng về phía sai lầm của lịch
sử!".
Khi đi ngược xu hướng chung của cộng đồng nhân loại tự do,
khi đứng về phía sai lầm của lịch sử, sẽ bị chính nhân dân trong nước
và cả lương tâm thế giới sẽ kết án và loại trừ như một điều tất yếu.
Câu
nói của Tổng Thống tân cử B. Obama không phải là những điều cao siêu
hay triết lý gì khó hiểu, nhưng đó chính là một chân lý đơn giản mà ai
cũng hiểu rõ và vẫn hằng tin tưởng.
Tuy nhiên, câu nói ấy đã
được nói ra trong một dịp đặc biệt, cùng với một hoàn cảnh và một thời
điểm rất đặc biệt của Việt Nam, nên câu nói đã trở nên đắc địa để biến
thành một làn gió, một làn gió vô cùng tốt lành cho rất đông người,
nhưng lại là làn gió độc dữ cho một số ít kẻ khác, chính là những người
đã biết rất rõ tính độc dữ của làn gió ấy, nên họ rất sợ và ngay lập
tức đã che lại để cắt xén đi mà thôi.
Việt Nam, đầu năm Kỷ Sửu 2009 Hoàng Quân Nguồn: Việt Tân
|