|
|
Từ
lâu, câu chuyện về hèn nhát đặc sắc nhất mà cả nhân loại đều biết, là
câu chuyện "Ông Vua cởi truồng". Tuyệt đại đa số quan chức triều đình
đến những người dân lớn tuổi đều trầm trồ khen ngợi sự hèn nhát của
mình. Sau cùng, một cậu bé đã phá tan luồng suy nghĩ đó. Cậu khẳng định
là ông vua cởi truồng. Nếu là ở VN, chắc hẳn mọi người sẽ nâng cậu bé
đó thành anh hùng. Nhưng đâu phải vậy. Cậu bé đó chỉ nói lên đúng suy
nghĩ của mình, thứ suy nghĩ chưa hề nhuộm màu tư lợi. Cậu bé đó không
phải là người anh hùng. Trong vô vàn các cậu bé đi theo đám rước thì
cậu chỉ là người phát ngôn theo đúng lứa tuổi.
Tại Việt Nam
ngày nay, những người đấu tranh dân chủ đã và đang lên tiếng trước thực
trạng xã hội không theo tiêu chuẩn của nhân loại tiến bộ. Họ, đa phần
cũng chỉ mới phát ngôn theo đúng cách suy nghĩ cần phải có. Cách đấu
tranh dựa trên lương tâm như vậy cũng không là gì đối với chế độ độc
tài. Một số những người đấu tranh đó nghĩ họ là dũng cảm. Không hoàn
toàn như vậy. Nói ra sự thật đâu phải là dũng cảm, mà mới chỉ chứng
minh tôi đang nói đúng quyền của tôi. Phát biểu dũng cảm thôi thì chưa
đủ, mà còn cần nhiều điều khác nữa, như là: sự dũng cảm khi bị an ninh
đàn áp mạnh, khi khai báo trong khi bị bắt vào tù, sự dũng cảm còn lại
sau khi ra tù.
Có những người đấu tranh dân chủ có uy tín chê
trí thức là một lũ hèn nhát. Nhưng họ đâu biết trong phong trào dân chủ
hiện nay đã đa phần là trí thức. Từ ngày xưa đã có sự phân công: sĩ,
công, nông, thương, binh. Tất nhiên sự phân công chưa hoàn hảo, nhưng
phần nào đã nói lên sự chuyên môn hoá trong cuộc sống. Ai đó đã bắt trí
thức phải đi đầu và "lãnh đạn" như những người lính tiên phong. Và nếu
trí thức không đi đầu thì bị quy là hèn nhát. Vậy, cái logic trong sự
phân công xã hội để ở đâu?
Đừng suy nghĩ theo kiểu Mao, "trí
thức không bằng cục phân" hay theo kiểu "trí, phú, địa, hào đào tận gốc
trốc tận rễ". Chính vì suy nghĩ như vậy mà hàng loạt chế độ cộng sản đã
sụp đổ. Hiện nay đâu còn nhiều chế độ cộng sản. Kể cả Việt Nam cũng đâu
còn cộng sản theo đúng nghĩa. Nếu vẫn coi trách nhiệm chính trong công
cuộc đấu tranh chống độc tài cộng sản phải là trí thức thì đó là chọn
nhầm đối tượng. Chọn xong, lại nói họ hèn nhát thì lại càng chứng minh
tính hàm hồ, ấu trĩ của người đã chọn. Câu nói đó còn tệ hơn câu nói
của Mao. Trách nhiệm chính ở đây là nằm trên vai các nhân tố tiến bộ
đang nằm trong các tổ chức đấu tranh và chính cả tập thể các tổ chức
đó. Trí thức, như ngày xưa, là những người mà nhân dân đã nói: "Hiền
tài là nguyên khí quốc gia". Họ phải được "cởi trói" (!), được tự do
suy nghĩ, cống hiến, làm giàu... Ngay cả khi "kháng chiến chống Mỹ" thì
toàn bộ lực lượng sinh viên miền Bắc không bị bắt lính. Chỉ đến khi cao
trào thiếu quân cho chiến trường thì mới phải động viên. Cũng trong lúc
đó, hàng trăm ngàn sinh viên đã được gửi đi đào tạo ở các khối "XHCN".
Tất nhiên, phần con cháu lãnh đạo trốn lính, trốn chiến tranh cũng có,
nhưng không phải đa số. Đó cũng chính là sự tôn trọng trí thức, tôn
trọng hiền tài và tạo vốn nhân tài cho công cuộc phát triển xã hội. Tuy
nhiên, sau khi được đào tạo, lớp trí thức đó đã không có cơ hội để
chứng minh toàn bộ năng lực của họ cũng như họ đã được đào tạo không
theo khả năng, nhu cầu của họ. Chế độ mà họ phải sống cũng đã dần dần
đưa họ vào lối rèn người "hồng hơn chuyên" và do vậy chế độ đã không
phát huy được tri thức của họ. Hậu quả là ngày nay nước Việt Nam ta vẫn
đang là những nước tụt hậu về mọi mặt. Những lớp trí thức sau từ 6x,
7x, 8x... đến nay cũng vẫn chịu sự áp đặt và lối đào tạo ép buộc không
theo tư tưởng tự do, tiến bộ về quan niệm xã hội, chính trị và do vậy
tư tưởng hẹp hòi vẫn còn tồn tại. Sự tiến bộ về khoa học, kỹ thuật, văn
hoá... tuy được nâng cao chút ít nhưng vẫn chưa thực sự đáp ứng đòi hỏi
của sự hội nhập với thế giới.
Vậy, phong trào dân chủ có nên làm
một việc sai lầm nữa là biến tất cả những trí thức thành người lính
xung kích? Biến sở đoản của họ mà không đào tạo, trau dồi để trở thành
sở trường và sở trường của họ thành hàng lưu kho? Từ nền tảng là những
người trí thức mà yêu cầu ngay tham dự phong trào với bao hiểm nguy,
đàn áp... là không tưởng, và cũng đâu có dễ có một môi trường để đào
tạo mà không bị phá hoại bởi độc tài cộng sản. Lòng dũng cảm của những
người đấu tranh dân chủ đâu phải là tất cả. Tính tổ chức kỷ luật và
nguyên tắc hành động hợp lòng dân nói rộng, hay trí thức nói hẹp mới là
điểm nhấn về khả năng của từng chiến sĩ dân chủ, từng tổ chức dân chủ.
Nếu có thể thì đồng loạt các chiến sĩ dân chủ, các tổ chức hãy kêu gọi
trí thức hãy vượt qua nỗi sợ để dám bất hợp tác với chính quyền độc
tài, không làm điều gì để làm lợi cho độc tài, chứ đừng kêu gọi họ phải
làm một việc duy nhất là làm người lính xung kích của xã hội.
Một
cách khác để coi thường quần chúng nhân dân cũng có thể là bắt trí thức
là những người hiểu biết nhất về xã hội. Đôi khi trí thức chưa hẳn đã
quan tâm đến các vấn đề xã hội hay chế độ nhiều như những người dân
khác. Ông Anhxtanh cũng là một đại trí thức. Ông đã rời bỏ Đức quốc xã
để đến Mỹ làm nốt công việc chế tạo bom nguyên tử và rao giảng các
nguyên lý vật lý vũ trụ. Ông cũng có tránh khỏi hậu quả của hai quả bom
nguyên tử thả xuống Hirosima và Nagasaki đè nặng lên lương tâm, thể xác
của ông đâu. Ông cũng đã hối hận rất nhiều trong đời nghĩ lại về việc
này.
Trí thức giỏi trong chuyên môn của họ và nếu khêu gợi tốt
để họ mở lòng cho những việc khác thì mới là dụng nhân như dụng mộc.
Nếu cứ kêu gọi họ đối đầu theo cách họ chưa được đào tạo thì lại làm
cho độc tài vốn sẵn có thế thượng phong vô hiệu hoá được họ và nhờ đó
chúng dằn mặt được người khác, nhờ đó chúng tiêu được nhiều tiền ngân
sách trên tấm lưng còng khốn khổ của người dân. Trí thức là người am
hiểu xã hội và tốt đẹp biết bao khi trong số đó họ lại có những người
có thêm phẩm chất của người lính tiên phong trong công cuộc cải cách xã
hội. Nhưng đâu phải bất cứ ai cũng ôm đồm được nhiều việc, ai cũng là
nhân tài đất Việt! Từ xa xưa không ai chê những người treo ấn từ quan.
Cũng không ai chê những trí thức trong chế độ cũ ra đóng góp cho chế độ
mới khi họ được tôn trọng, họ có khoảng trời để vẫy vùng và hệ thống
chính trị mới tôn trọng tri thức của họ. Nếu tất cả trí thức đều trở
nên những người lính đi đầu, họ sẽ phải gác lại chuyên môn chính và
trong môi trường mới khi thành công họ lại phải mài giũa lại những tri
thức thuở xưa, phần thời gian gián đoạn sẽ là kẻ thù đối với lối tư duy
vẫn đang theo một hướng suy nghĩ. Liệu những công trình dang dở để dành
lại chưa hoàn thiện khi phải đi "chiến đấu" sẽ trở nên hoàn thiện hơn
sau nhiều thời gian cách ly, suy nghĩ bị bào mòn vì thời gian?
Trí
thức có thể hẹp bụng khi ta đòi hỏi họ phải vừa giỏi chuyên môn vừa
đứng đầu sóng ngọn gió cho cuộc cánh mạng dân chủ vì quyền lợi của mọi
người. Nhưng hoàn toàn họ không hèn nhát. Họ có thể trau dồi tri thức
để một mai làm động lực cho đất nước dân chủ. Họ có hàng trăm ngàn con
đường ủng hộ phong trào dân chủ như lôi kéo quần chúng khi có cơ hội,
như dùng tài chính ủng hộ, như bao bọc giúp đỡ những chiến sĩ dân chủ.
Hãy để họ tự lựa chọn cách thức giúp đỡ tốt nhất mà họ có thể. Đã có ai
kêu gọi họ đóng góp tinh thần, công sức hay tài chính, v.v. tuỳ theo
sức của họ hay chỉ muốn áp đặt họ phải giống như mình -những chiến sĩ
dân chủ. Đã chắc rằng ngay sau khi thành công thì các chiến sĩ dân chủ
sẽ hoàn toàn là những nhà trí thức, đầy đủ khả năng quản trị xã hội?
Những người đấu tranh dân chủ nên hoàn thiện mình, học hỏi hàng ngày
hàng giờ để ít nhất có thể tham gia vào guồng máy quản trị xã hội ở một
công việc nhất định. Có một số chiến sĩ đấu tranh chỉ mong muốn khi
thành công sẽ không tham gia quản trị xã hội. Đó là tư tưởng tự ti,
chưa dám đương đầu với cả một cuộc cách mạng khác tiếp diễn một cách
logic -cuộc cách mạng hoàn thiện mình và chứng minh mình luôn và sẽ
luôn là những hạt nhân tốt cho tương lai. Đâu phải ai cũng là bác sĩ,
kỹ sư... nhưng đâu phải ai cũng làm được những công tác quần chúng, làm
dân biểu đại diện cho quyền lực cũng như đấu tranh cho quyền lợi của
nhân dân tốt như những chiến sĩ dân chủ đã cọ sát và được nhiều người
tín nhiệm.
Hãy khêu dậy lòng tự trọng của trí thức để họ đừng
làm những việc có lợi cho độc tài, làm kéo dài sự tồn tại của độc tài.
Có thể nói rằng trong thâm tâm họ đã nghĩ vậy và chỉ cần sự đồng thuận
của phong trào dân chủ thì người trí thức sẽ làm tốt vai trò của mình.
Trí thức không hèn nhát. Chỉ có phong trào dân chủ chưa tìm được cách
để họ hoà nhập theo khả năng của họ.
Hà Nội, 3/3/2009
Nguyễn Phương Anh