Bên cạnh những dự án xây dựng hoành tráng bị trùm mền
vì cuộc khủng hoảng tài chính, kinh tế thì chính quyền thành phố
Đà-nẵng lại đang chạy đua ngày đêm để hoàn thành cây cầu bắt ngang qua
cửa biển. Cũng đã quá lâu rồi, 7 năm kể từ ngày đào móng, phí tổn từ
500 tỷ đồng dự tính ban đầu nay đã lên đến 1.000 tỷ đồng. Không phải vì
trượt giá mà vì cái nhà thầu Tàu nó gây nên như vậy, làm không xong,
nửa chừng bỏ chạy, phơi mấy cái trụ móng năm này tháng nọ, ai thấy cũng
xót ruột vì tiền đi vay chịu lãi. Mấy ông chính quyền thành phố chẳng
hiểu nợ nần gì mấy ông nhà thầu Tàu mà chẳng thấy hó hé phàn nàn gì,
chỉ âm thầm chịu đựng tiếng bấc tiếng chì của người dân thành phố lo
tìm thầy để sửa chữa cái lỗi lầm của anh Tàu, vì vậy mà cái giá của cây
cầu đội lên 500 tỷ nữa. Vậy là cây cầu Thuận Phước bắt ngang cửa sông
Hàn, nối bên này thành phố với bán đảo Sơn Trà chỉ còn 15 ngày nữa là
thông xe cho đúng dịp kỷ niệm ngày nón cối dép râu vào thành phố 34 năm
trước. Cây cầu không dùng cho xe tải vì thật ra bên đó có gì mà tải:
một khu công nghiệp nhỏ bằng cái móng tay, một cảng biển tuy lớn nhưng
không có tàu vào cho nên chỉ với một cây cầu nằm cuối phía nam thành
phố là đã quá đủ. Cây cầu Thuận Phước nầy chỉ phục vụ cho khách du lịch
thôi, khách từ ngoài Bắc vào chỉ chạy một lèo là đến những khu du lịch
nằm nối nhau trên bãi biển cho đến tận Hội An, những khu du lịch nằm
quanh dãy núi Sơn trà.
(Hình: DLT)
(Hình: DLT)
Núi Sơn trà ngày xưa người Mỹ gọi là Monkey Mountain,
vì trên đó có vô số khỉ, nhưng sau 1975 bộ dội đóng trên núi đã săn khỉ
băng AK, nấu cao khỉ bằng củi rừng suốt 10 năm dài của khoảng thời gian
đói khổ đến nỗi khỉ Sơn Trà gần tuyệt chủng. Đến khi mở cửa làm ăn với
tư bản thì những “ông quan đỏ” xem núi Sơn Trà như cái mỏ vàng để chia
nhau. Bộ đội được huy động để phá núi làm cho được con đường chạy quanh
núi, những bải biển bằng phẳng hiếm hoi dưới chân núi nhanh chóng có
chủ, bãi Miếu, bãi Nam, bãi Xoài, bãi Bắc trở thành những khu khách
sạn, resort, cao cấp. Người dân bình thường khó biết được ai là chủ
nhân của những khu đất đó nhưng giới mánh mung đất đai thì rất rành.
Khu resort Biển Đông chiếm trọn khu vực bãi Nam chẳng hạn, ai cũng biết
là của gia đình Nguyễn Bá Thanh. Người dân muốn vào tắm trong khu vực
này phải thuê chỗ, một cái lều tranh có giá thuê là 300 ngàn đồng/ngày.
Cả vùng bãi biển Đà-Nẵng đều bị như vậy. Khu resort Furama ở Non Nước
chẳng hạn, bảo vệ của khách sạn đứng canh trên bãi biển trước khu vực
khách sạn không cho người dân tắm biển được ngồi trên bãi, dưới nước
thì được! Nhiều người tức mình quá hỏi: “Này! ông Thanh bán bãi biển này hồi nào mà mấy anh cấm không cho dân vào tắm?” Mấy nhân viên bảo vệ chỉ biết năn nỉ “Tội tụi tui quá! tụi tui có biết gì đâu, không làm vậy thì chủ nó đuổi việc liền” .
Đó là dạo ông Thanh còn làm chủ tịch thành phố. Sau này khi hết làm chủ
tịch uỷ ban qua làm chủ tịch Hội đồng, ông Thanh lại cao giọng chỉ đạo
thành phố phải lập riêng một khu bãi biển công cộng cho dân tắm để che
lấp bớt chuyện các bãi biển bị chiếm làm của tư nhiều quá.
(Hình: DLT)
Trở lại với cây cầu 1.000 ngàn tỷ đồng. Với số tiền đó
thành phố Đà-Nẵng có thể xây dựng được nhiều nhà máy, xí nghiệp để giải
quyết việc làm cho người nghèo; có thể cho ngư dân vay để đóng mới
những con tầu đánh cá có thể đánh bắt xa bờ, chuyện nào cũng cho thấy
được những lợi ích kinh tế rõ ràng. Nhưng cây cầu qua cửa biển chẳng
cho bất cứ một người dân bình thường nào thấy được cái lợi ích kinh tế
mà nó đem lại. Đứng trên cầu sông Hàn tưởng chừng như người ta có thể
với tay đụng cầu Thuận Phước, vậy thì cớ gì phải xây thêm một cây cầu
tốn kém như vậy? Người dân thành phố Đà-nẵng không được giải thích, mà
người ta cũng chẳng cần mất công giải thích chi cho mệt. Quốc hội còn
chẳng ăn nhằm gì huống chi là cái hội đồng nhân dân thành phố khác gì
mấy con bù nhìn giữ ruộng. Cứ xem cảnh họp Hội đồng nhân dân mới đây
trên TV thì rõ: Nguyễn Bá Thanh chủ trì cuộc họp đã lên giọng khề khà
hỏi Hội đông nhân dân ngồi bên dưới: “có anh nào biết số tiền dự
trữ hiện nay của thành phố là bao nhiêu không? 1500 tỷ đấy, nhưng đừng
có nói to, trung ương họ biết được họ cúp viện trợ thì phiền!” Đấy, khề khà như anh chàng trưởng tộc nói trong buổi giỗ ở vùng quê.
Nguyễn Bá Thanh.
Xuất thân là một anh chủ nhiệm hợp tác xã nông nghiệp
Quảng Nam, leo lên được cái địa vị hiện nay với khối tài sản kết xù nhờ
vào tham nhũng đất đai, ông ta không che dấu được cái thói hãnh-tiến
của mình bằng cung cách xử dụng “ngôn ngữ bình dân” mọi lúc mọi nơi.
Nhưng đặc biệt ông ta thích Tàu, có lẽ bởi vì ông ta thuộc loại “học
sinh miền Nam” được đưa ra Bắc trong thời chiến tranh rồi được đưa qua
Tàu để lánh bom Mỹ. Một chiếc cầu Sông Hàn cũng chính tay ông ta lặn
lội qua Tàu khiêng về cái cầu quay theo một công nghệ đã tuyệt chủng
(chắc tụi Tàu cũng đã lại quả cho một số tiền kha khá vì đã có công mua
giúp cái thứ hàng mà ngay cả bên Tàu cũng không xài), vậy mà lúc ấy ông
ta với bộ sậu nâng bi đã huênh hoang khoe là công trình thế kỷ (nhắc
lại là chiếc cầu này một trong những công trình có liên quan đến chuyện
tham nhũng của ông Thanh, khiến cho một tướng CA cũng tên Thanh mất
chức, ra tòa mới đây). Thời ấy nhiều tờ báo trong Nam nói nhiều đến
chuyện công nghệ cổ lổ sĩ của cây cầu, sau này có lần ông Thanh nói
theo kiểu bào chữa “vậy chứ hiện nay có bao du khách đến Đà-Nẵng chỉ cốt để xem chiếc cầu nó quay lúc nửa đêm về sáng.” Vậy thì hết nước nói!
(Hình: DLT)
(Hình: DLT)
Chạy xe trên đường núi Sơn Trà, một bên là núi xanh,
bên kia là biển, lâu đài ẩn hiện trong tán lá rừng, xe cộ ngược xuôi
tấp nập đưa khách đi ăn nhậu , du hí, ta vẫn bắt gặp những người dân đi
“ăn trộm” củi rừng, ăn trộm vì láng cháng là kiểm lâm hốt liền, công
lao leo đèo lội bụi một ngày kiếm vác củi đổi gạo xem như bỏ biển. Rừng
vàng nhưng đảng nhà nước đã bán ăn cả rồi, nay muốn đi bòn mót chút đồ
thừa cũng khó. Vườn tược cũng chẳng còn, tuy giả từ nhà trệt để lên nhà
lầu nhưng nhìn những dãy “nhà lầu của người nghèo” thấy ớn! Những dãy
nhà “xây vào cuối thế kỷ 20 bằng công nghệ của đầu thế kỷ” theo cách
nói của dân Đà-Nẵng. Nghe đâu người ta cũng đang tính đến chuyện đập bỏ
những dãy nhà lầu kiểu này vì 2 lẽ: thứ nhất tuy mới xây được vài năm
nhưng đến nay đã rệu rã muốn sập vì tụi nhà thầu rút ruột ghê quá. Thứ
2, trên con đường bộ mặt của thành phố phồn vinh…giả tạo, phô ra mấy
chục dãy nhà trông quá bôi bác!
Chủ nghĩa cộng sản được phát triển mạnh nhờ chiêu bài
“xóa bỏ giai cấp” để đưa đến thế giới đại đồng, nhưng thực tế hôm nay
cho thấy hoàn toàn ngược lại. Không những không “xóa” mà còn “thêm” để
cho sự cách biệt giai cấp tàn tệ hơn: giai cấp của tham quan thì giàu
nứt vách còn giai cấp của nhân dân thì nghèo mạt rệp. Thật đúng là “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm” !!!
Nguyễn Vọng
Một cư dân ở Đà Nẵng