BÁO CÁO NHÂN QUYỀN VỀ VIỆT NAM
Phòng Dân chủ, Nhân quyền và Lao động
Báo cáo về Thực thi Nhân quyền cấp Quốc gia năm 2008
25 tháng 2 năm 2009
Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, với dân số khoảng 86 triệu
người, là một nhà nước chuyên chế do Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) cầm
quyền. Cuộc bầu cử Quốc hội gần đây nhất vào tháng Năm 2007 đã không
được tự do hoặc không công bằng vì tất cả những ứng cử viên điều được
giới thiệu bởi Mặt Trận Tổ Quốc (MTTQ) thuộc ĐCSVN, vốn là một cơ quan
bao quát chuyên kiểm tra các tổ chức quần chúng trong nước. Chính quyền
dân sự nhìn chung đã nắm giữ được việc quản lý các lực lượng an ninh
một cách hiệu quả.
Hồ sơ nhân quyền của chính phủ vẫn nằm ở mức độ chưa được thỏa mãn.
Người dân không thể thay đổi chính phủ và những hoạt động chính trị đối
lập bị cấm đoán. Chính quyền vẫn tiếp tục đàn áp những người đối lập,
bắt giữ các nhà hoạt động chính trị, làm cho nhiều người đối lập phải
rời khỏi đất nước. Cảnh sát thỉnh thoảng vẫn ngược đãi nghi phạm mỗi
khi bắt giữ, tạm giam và thẩm vấn họ. Tham nhũng là một vấn đề nghiêm
trọng trong ngành công an, và đôi khi các nhân viên công an được bảo vệ
nếu lạm quyền. Điều kiện trong nhà giam thì rất tệ hại. Cá nhân tham
gia hoạt động chính trị bị bắt giữ tuỳ tiện và bị từ chối xét xử một
cách công bằng và nhanh chóng. Chính quyền tiếp tục hạn chế quyền riêng
tư của công dân và thắt chặt việc kiểm tra báo chí và tự do ngôn luận,
hội họp, biểu tình và lập hội. Chính quyền duy trì việc cấm đoán các tổ
chức nhân quyền độc lập. Bạo hành và phân biệt đối xử với phụ nữ vẫn
còn là một vấn đề đáng quan ngại. Nạn buôn người vẫn tiếp tục là một
vấn đề nghiêm trọng. Một số nhóm dân tộc thiểu số phải chịu đựng nạn kỳ
thị trong xã hội. Chính quyền giới hạn các quyền lợi của người lao động
và đã giam giữ hoặc quấy nhiễu các nhà hoạt động công đoàn.
TÔN TRỌNG NHÂN QUYỀN
Phần 1 - Tôn Trọng Quyền Con Người Trọn Vẹn, Bao Gồm Quyền Tự Do Không Bị
a. Cướp Đi Mạng Sống Một Cách Phạm Pháp hoặc Tuỳ Tiện:
Chính quyền hoặc nhân viên của họ không nhúng tay vào bất cứ việc
giết người nào mang động cơ chính trị. Tuy nhiên, đã có báo cáo về một
trường hợp tử vong khi bị công an giam giữ.
Vào ngày 1 tháng 5, Y Ben Hdok, một người dân tộc vùng cao nguyên
tỉnh Đắc Lắc, đã chết trong trại giam công an tỉnh ở Ban Mê Thuột. Công
an đã bắt giữ ông vào ngày 28 tháng 4 để thẩm vấn việc ông bị tình nghi
tham gia xúi giục biểu tình. Các quan chức cho biết nghi can tự treo cổ
khi đang nghỉ giải lao trong lúc bị thẩm vấn, nhưng gia đình nạn nhân
cho biết có những vết bầm trên thi thể ông ta. Đã không hề có bất cứ
cuộc điều tra nào về việc này và có báo cáo rằng gia đình nạn nhân đã
bị từ chối không cho khám nghiệm tử thi.
Có những tường trình cho biết một tù nhân người dân tộc khác cũng
đã chết không lâu sau khi được công an thả, nhưng nguyên nhân tử vong
đã không được kiểm chứng.
Không có bất cứ tình tiết nào mới liên quan đến cái chết của Y Ngo Adrong vào năm 2006.
b. Mất Tích
Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (không được đăng ký chính
thức) cho biết tu sĩ Thích Trí Khải đã bị công an bắt giữ tại nơi ông
trụ trì ở Lâm Đồng vào tháng 4 nhưng đến cuối năm vẫn chưa có tung
tích.
Theo nguồn tin của các tổ chức phi chính phủ và báo chí, nhà hoạt
động chính trị Tim Sakhorn, người bị án tù một năm vào tháng 11 năm
2007 về tội "phá hoại sự toàn vẹn quốc gia" đã được thả ra vào tháng 7
và hiện đang quản thúc tại gia ở An Giang và bị công an theo dõi thường
xuyên. Lê Trí (Tuệ), một công dân Việt Nam và nhà hoạt động chính trị,
đã mất tích tại Campuchia vào tháng 5 năm 2007 và cho đến cuối năm vẫn
không có tung tích.
c. Tra Tấn và Những Đối Xử hoặc Hình Phạt Tàn Ác, Hạ Thấp Nhân Phẩm hoặc Vô Nhân Đạo
Luật pháp cấm đoán việc hành hạ thân thể nhưng công an thường đối
xử mạnh tay với nghi phạm trong quá trình bắt giữ hoặc tạm giam.
Những trường hợp bị công an hà hiếp được báo cáo ở các tỉnh Điện
Biên, Thanh Hoá, Sơn La, Thái Bình. Những người khiếu kiện về đất đai ở
An Giang cũng báo rằng họ bị chính quyền địa phương sách nhiễu.
Đã có những báo cáo về việc công an hà hiếp hoặc đánh đập những
người dân tộc thiểu số khi họ từ Campuchia quay về lại vùng Cao nguyên
miền Trung, mặc dù hầu hết các báo cáo này không có đầy đủ bằng chứng.
Các quan sát viên nhận thấy rằng đa số các trường hợp trên thường liên
quan đến đất đai, tiền bạc hoặc mâu thuẫn trong gia đình.
Trong suốt cả năm chính quyền đã sử dụng việc ép buộc những nhà
hoạt động vào các bệnh viên tâm thần như là một biện pháp để dẹp yên
bất đồng chính kiến.
Tình Trạng của Nhà Tù và Trại Tạm Giam
Điều kiện nhà tù tuy tồi tệ nhưng nhìn chung không đe doạ đến mạng
sống của tù nhân. Điều kiện sống chật chội, thức ăn thiếu dinh dưỡng,
thiếu nước uống sạch và tình trạng mất vệ sinh vẫn là vấn đề nghiêm
trọng trong nhiều nhà tù. Tù nhân được hưởng những chăm sóc y tế căn
bản cộng thêm những dịch vụ y tế khác từ các bệnh viện cấp huyện và
tỉnh. Nhưng trong nhiều trường hợp các nhân viên đã ngăn cản không cho
thân nhân được tiếp tế thuốc men cho can phạm. Phạm nhân thường bị bắt
phải lao động nhưng không được hưởng lương. Thỉnh thoảng, tù nhân bị
giam cách ly và bị tước đi quyền được đọc và viết tài liệu trong thời
gian có thể kéo dài đến vài tháng. Các thân nhân đã đưa ra một số thông
tin đáng tin cậy rằng tù nhân sẽ được sự đối đãi tốt hơn nếu họ hối lộ
cho nhân viên trại giam.
Thân nhân của những người bất đồng chính kiến cho biết điều kiện
sống trong tù ở nhà tù Xuân Lộc thuộc tỉnh Đồng Nai có tiến bộ. Trong
thời gian viếng thăm nhà tù vào tháng 6, các nhà ngoại giao nước ngoài
đã nhận thấy khu vực sinh sống trong tù còn hoang sơ nhưng sạch sẽ và
các điều kiện lao động nói chung chấp nhận được. Thân nhân của một nhà
hoạt động chống đối bị gãy tay trong một nhà tù ở Kiên Giang cho biết
việc vì điều kiện y tế thiếu thôn nên cánh tay ông đã mất đi một số
chức năng hoạt động. Thân nhân của linh mục Nguyễn Văn Lý cho biết ông
vẫn tiếp tục bị từ chối việc sở hữu một cuốn Thánh kinh.
Chính quyền nói chung không cho phép Ủy ban Quốc tế của Hội Chữ
Thập Đỏ hoặc các tổ chức phi chính phủ thăm viếng tù nhân và không hề
có bất cứ cuộc thăm viếng nào diễn ra trong toàn bộ năm nay. Tuy nhiên,
họ cho phép các nhà ngoại giao và các phái đoàn tôn giáo được phép thăm
viếng nhà tù và gặp gỡ các tù nhân một cách có giới hạn. Hầu hết các đề
nghị của các nhà quan sát quốc tế để được thăm viếng tù nhân đều bị từ
chối.
d. Tuỳ Tiện Bắt Bớ hoặc Giam Giữ
Điều luật hình sự cho phép chính phủ được quyền giam giữ người dân
vô thời hạn mà không cần án cáo dưới những điều khoản "an ninh quốc
gia" chung chung như Điều luật số 84, 88 và 258. Chính phủ cũng bắt
giam vô thời hạn người dân bằng những điều luật khác. Nhà cầm quyền
cũng đã bắt một số nhà bất đồng chính kiến trong cả nước vào các trại
quản lý hoặc quản thúc tại gia.
Vai Trò của Công An và Hệ Thống An Ninh
Hệ thống an ninh trong nước nằm dưới sự quản lý của Bộ Công An
(BCA); nhưng ở những vùng sâu, quân đội là cơ quan chính của nhà nước
trong công tác trị an, bao gồm việc giữ gìn trật tự công cộng trong
trường hợp nổi loạn. BCA quản lý ngành cảnh sát, cơ quan đặc nhiệm điều
tra an ninh quốc gia và những đơn vị nội an khác. Bộ này thiết lập một
hệ thống hộ khẩu và tổ dân phố để theo dõi dân chúng. Nhìn chung những
hệ thống này không quá xoi mói nhưng vẫn tiếp tục được sử dụng để theo
dõi những cá nhân bị tình nghi đang hoặc có ý đồ tham gia những hoạt
động chính trị trái phép. Những báo cáo khả tín cho rằng các lực lượng
công an địa phương đã sử dụng những "côn đồ đánh thuê" và "toán dân
phòng" để sách nhiễu và tấn công những nhà hoạt động chính trị, những
người theo tôn giáo, thường được xem là "phá rối" hoặc "đe doạ" đến an
ninh xã hội.
Các cơ quan cảnh sát có mặt ở cấp tỉnh, huyện và địa phương và nằm
dưới sự điều hành của hội đồng nhân dân các cấp. Nhìn chung ngành công
an làm việc rất hiệu quả trong việc ổn định chính trị và trật tự xã
hội. Nhưng khả năng của công an, đặc biệt là trong công tác điều tra
thì rất thấp. Phương tiện và việc huấn luyện công an rất lỗi thời.
Tham nhũng là vấn đề nghiêm trọng trong tất cả mọi tầng lớp của
ngành công an và nhân viên công an thường được bao che. Việc thanh tra
nội bộ công an cũng có nhưng phải chịu ảnh hưởng chính trị. Trong năm
qua chính quyền đã hợp tác với một số quốc gia khác để đề xuất một
chương trình cho công an cấp tỉnh cũng như ngành quản lý trại giam nhằm
giúp tăng cường tính chuyên nghiệp của các lực lượng an ninh.
Bắt Bớ và Giam Giữ
Luật hình sự đã hướng dẫn quá trình từ lúc bắt giữ, xử lý đối tượng
cho đến khi họ được đưa ra toà phán xử. Viện Kiểm sát Nhân dân đưa ra
lệnh bắt giữ, thường là do yêu cầu của công an. Nhưng công an cũng có
thể bắt giữ mà không cần lệnh, chỉ dựa trên yêu cầu của bất cứ cá nhân
nào. Viện Kiểm sát sẽ đưa lệnh có hiệu lực trước trong những trường hợp
này. Viện Kiểm sát phải đưa ra quyết định để bắt đầu quá trình điều tra
tội phạm chính thức đối với người bị bắt giữ trong vòng 9 ngày; nếu
không, công an sẽ phải trả tự do cho người ấy. Trên thực tế thời hạn 9
ngày này thường bị phá lệ.
Thời gian điều tra thường kéo dài khoảng 3 tháng đối với những vi
phạm nhẹ (hình phạt lên đến 3 năm tù) đến 16 tháng cho những tội phạm
nghiêm trọng (hình phạt lên đến hơn 15 năm hoặc tử hình), hoặc 20 tháng
cho những trường hợp liên quan đến an ninh quốc gia. Nhưng đôi khi việc
điều tra kéo dài vô tận. Luật hình sự còn cho phép Viện Kiểm sát yêu
cầu giam giữ đối tượng thêm 2 tháng sau khi điều tra để cân nhắc việc
khởi tố hoặc để yêu cầu công an điều tra thêm. Những nhân viên điều tra
đôi khi sử dụng những phương pháp như cách ly, kéo dài thời gian thẩm
vấn hoặc làm thiếu ngủ để bắt đối tượng nhận tội.
Theo luật pháp thì người bị bắt giữ được phép tiếp xúc với luật sư
từ khi họ bị giam giữ. Nhưng nhà cầm quyền thường dùng những trì hoãn
quan liêu để từ chối quyền tham vấn luật sư. Trong những trường hợp
liên quan đến những điều luật khái quát về an ninh quốc gia, nhà cầm
quyền thường trì hoãn việc luật sư bào chữa được gặp thân chủ của mình
cho đến khi cuộc điều tra đã hoàn tất và nghi can đã chính thức bị truy
tố phạm tội. Bên cạnh đấy tình trạng thiếu thốn luật sư chuyên nghiệp
và quyền lợi nhằm bảo vệ bị cáo không được đầy đủ dẫn đến việc người bị
bắt được gặp luật sư đúng lúc rất hiếm khi xảy ra. Trên thực tế chỉ có
những cá nhân đã chính thức bị truy tố những tội sát nhân mới được chỉ
định luật sư bào chữa.
Theo luật pháp luật sư phải được thông báo và được phép hiện diện
trong những cuộc thẩm vấn của thân chủ. Nhưng trước tiên bị cáo phải
yêu cầu sự có mặt của luật sư, nhưng việc nhà cầm quyền có luôn cho bị
cáo biết quyền lợi này hay không thì không rõ. Luật sư phải được quyền
xem xét hồ sơ vụ án và được phép sao chép những tài liệu này. Đôi khi
các luật sư đã có thể thực hiện những quyền này.
Công an thường thông báo cho gia đình của người bị bắt rằng họ đang
ở đâu, nhưng thân nhân chỉ được quyền thăm viếng khi được phép của nhân
viên điều tra nhưng sự cho phép này không hẳn là tự động. Trong quá
trình điều tra, nhà cầm quyền thường xuyên không cho phép đối tượng
được gặp thân nhân, đặc biệt là trong những vụ án liên quan đến an ninh
quốc gia. Trước khi có bản cáo trạng chính thức, đối tượng được quyền
thông báo cho thân nhân. Nhưng nhiều nghi can trong những trường hợp vi
phạm an ninh quốc gia đã bị bắt giữ và không được liên lạc ra ngoài.
Vào cuối năm vừa qua đã có một số người bị bắt giữ trong năm vẫn chưa
được gặp gỡ thân nhân hoặc luật sư, và họ cũng không chính thức bị truy
tố phạm tội.
Không có chức năng bảo lãnh tại ngoại hoặc những hệ thống tương tự.
Thời gian tạm giam được tính gộp vào trong thời gian thụ án sau khi bị
truy tố và tuyên án.
Toà án có thể gia hạn quản thúc đến 5 năm kể từ sau thời gian thụ
án. Ngoài ra công an hoặc các tổ chức quần chúng có thể đề nghị thực
hiện một trong năm "biện pháp quản lý" do chủ tịch hội đồng nhân dân
cấp huyện và tỉnh áp đặt mà không cần xử án. Những biện pháp này bao
gồm hình phạt từ 6 đến 24 tháng trong các trại cải huấn thiếu niên hoặc
trại giam và thường được dùng cho những trường hợp tái phạm với tiền sự
phạm tội không nghiêm trọng như trộm cắp hoặc "hạ thấp phẩm giá người
khác". Chủ tịch hội đồng nhân dân cũng có thể sử dụng khung hình "quản
lý tạm tha", thường là dưới hình thức cấm đoán việc đi lại. Mặc dù Sắc
lệnh 31 đã được bãi bỏ vào tháng 3 2007 nhưng chế độ quản lý vẫn thường
được dùng để trừng phạt những người bị tình nghi là chống đối chính
trị. Nhà cầm quyền tiếp tục trừng phạt một số cá nhân bằng những từ ngữ
mơ hồ trong những điều khoản về an ninh quốc gia của bộ luật hình sự.
Việc bắt giữ tuỳ tiện, đặc biệt là đối với những nhà hoạt động
chính trị, vẫn là một vấn đề quan tâm. Nhà nước đã dùng những sắc lệnh,
qui định và biện pháp để bắt giữ những người hoạt động khi họ bộc lộ
quan điểm đối kháng chính trị một cách hoà bình. Trong năm qua chính
quyền đã giữ một số người vì đã vi phạm Điều khoản 88, trong đó cấm
đoán việc "tuyên truyền chống phá nhà nước." Những cáo buộc về việc vi
phạm Điều khoản 88 thường bị tuyên án đến 5 năm tù. Trong khi một số
nhà hoạt động được giảm án tù sau khi kháng cáo, một số khác bị tuyên
bố y án với mức phạt ban đầu. Vào tháng 9, một người viết blog đã bị
truy tố về tội trốn thuế và bị kết án 30 tháng tù khi ông viết về nạn
tham nhũng và biểu tình phản đối về hành động của Trung Quốc trong vùng
đảo tranh chấp Hoàng Sa/Trường Sa.
Vào tháng 8 và tháng 9, chính phủ đã bắt giữ ít nhất 13 nhà hoạt
động mà phần đông có dính líu đến một phong trào chính trị mang tên
Khối 8406, và cũng đã tạm giữ trên mười người khác. Vào ngày 7 tháng
11, thành viên Khối 8406 và là người khiếu kiện đất là bà Lê Thị Kim
Thu đã bị tuyên án 18 tháng tù vì tội "phá rối trật tự công cộng." Cho
đến cuối năm nay những nhà hoạt động còn lại vẫn chưa bị truy tố hoặc
tuyên án.
Công an đã dùng vũ lực để xâm nhập vào nhà riêng của một số nhà bất
đồng có tiếng trong nước như Nguyễn Khắc Toàn và Đỗ Nam Hải, tịch thu
máy vi tính, điện thoại di động và những tài liệu khác.
Trong năm qua đã có những báo cáo về việc nhân viên chính quyền ở
vùng Cao nguyên miền Trung và Tây Bắc đã tạm giữ những người thiểu số
vì đã liên lạc với cộng đồng của họ ở nước ngoài.
Những người biểu tình bất bạo động khiếu kiện đất đai ở Thành phố
Hồ Chí Minh và Hà Nội đã bị tạm giam, theo dõi và một số người cầm đầu
bị bắt giữ nhưng chính quyền đã không dùng vũ lực quá đáng khi đối phó
với những cuộc biểu tình này. Những cuộc biểu tình phản đối hành động
của Trung Quốc về quần đảo Hoàng Sa/Trường Sa cũng đã dẫn đến việc tạm
giam và bắt giữ một số nhà hoạt động vì tội biểu tình không có giấy
phép. Vào tháng 9 nhà cầm quyền đã bắt giữ bốn nhà hoạt động và tạm
giam một số khác với mục đích dập tắt các cuộc biểu tình và làm nản
lòng những nhóm này tụ họp công khai.
Vào tháng 11 2007, năm nhà hoạt động chính trị gồm 2 người Việt và
3 người ngoại quốc đã bị bắt giữ, hai người ngoại quốc đã được trả tự
do vào tháng 12 2007. Vào ngày 13 tháng 5, ba người còn lại đã bị truy
tố và kết án về tội khủng bố với án tù được tính vào thời gian tạm
giam; một người Việt được trả tự do ngay, những người ngoại quốc bị
trục xuất vài ngày sau đó, người Việt còn lại đã được trả tự do vào
tháng 8.
Một số trong khoảng 30 nhà hoạt động bị bắt giữ trong một chiến
dịch của chính phủ trong giai đoạn 2006-07 đã bị tuyên án trong năm
qua. Những người còn lại vẫn đang bị điều tra và đang nằm trong diện
quản lý mà không chính thức truy tố.
Những nhà hoạt động tôn giáo và chính trị đã phải chịu quản thúc dưới nhiều hình thức tại nơi cứ trú.
Ân Xá
Chính quyền trung ương không chính thức tuyên bố Tết hoặc Quốc
khánh là dịp ân xá. Dù vậy, hội đồng nhân dân tỉnh trong cả nước thường
thực hiện việc ân xá cho tù nhân trong khu vực của mình vào dịp Tết
hoặc Quốc khánh. Những tù nhân có tên tuổi không được hưởng đặc ân này
trong năm qua.
e. Từ Chối Xử Án Công Khai và Công Bằng
Luật pháp qui định tính độc lập của thẩm phán và hội thẩm viên
nhưng trên thực tế ĐCSVN điều khiển hệ thống toà án ở mọi cấp một cách
hiệu quả bằng cách nắm quyền bổ nhiệm thẩm phán và những cơ cấu liên
quan. Trong rất nhiều vụ án ĐCSVN là người quyết định bản án. Hầu hết,
nếu không nói là tất cả, các thẩm phán đều là đảng viên ĐCSVN và được
đề bạt một phần là dựa trên quan điểm chính trị của họ. Trong những năm
vừa qua, hệ thống pháp lý đã bị lũng đoạn rất nhiều do ảnh hưởng chính
trị, việc tham nhũng cục bộ và thiếu khả năng. Ảnh hưởng của ĐCSVN đặc
biệt nổi bật trong những vụ án lớn trong đó bị cáo bị truy tố là thách
thức hoặc gây tổn hại đến ĐCSVN và nhà nước.
Hệ thống pháp lý bao gồm Toà án Nhân dân Tối cao (TANDTC); các toà
án nhân dân cấp tỉnh và huyện; các toà án quân sự, hành chính; kinh tế,
lao động và các toà án khác được luật pháp thiết lập. Mỗi huyện có một
toà án nhân dân có nhiệm vụ là toà sơ thẩm chuyên thụ lý những vụ án
gia đình, dân sự và hình sự. Mỗi tỉnh cũng có riêng toà án nhân dân có
nhiệm vụ của một toà phúc thẩm cho những kháng cáo từ huyện. TANDTC, do
Quốc hội quản lý, là toà án phúc thẩm cao nhất. Toà án hành chính
chuyên xét xử những khiếu nại của công dân về những lạm quyền và tham
nhũng của nhân viên chính phủ. Còn có những uỷ ban đặc biệt chuyên hoà
giải những tranh chấp địa phương.
Số lượng thẩm phán và luật sư chuyên nghiệp đang bị thiếu hụt. Tình
trạng lương thấp trong hệ thống pháp lý đã cản trở nỗ lực phát triển
đội ngũ nhân viên tư pháp chuyên nghiệp. Một số ít thẩm phán được đào
tạo chính qui nhưng thường là đã học tập từ những quốc gia có hệ thống
pháp luật cộng sản.
Không có luật sư đoàn hoạt động độc lập. Vào tháng 1 thủ tướng đã
phê chuẩn đề xuất thành lập một đoàn luật sư quốc gia nhưng đến cuối
năm việc này vẫn chưa thực hiện.
Chính quyền vẫn đang tiếp tục thực thi những chương trình nhằm đối
phó với vấn đề thiếu hụt lực lượng thẩm phán và nhân viên pháp luật
chuyên nghiệp.
Những toà sơ thẩm cấp huyện và tỉnh gồm có thẩm phán và hội thẩm
viên, nhưng toà phúc thẩm tỉnh và TANDTC chỉ có thẩm phán. Hội đồng
nhân dân lựa chọn hội thẩm viên từ một nhóm người do MTTQ đề cử. Hội
thẩm viên yêu cầu phải có "tư cách đạo đức tốt," nhưng không bắt buộc
phải qua đào tạo pháp lý và vai trò của họ đa số chỉ mang tính tượng
trưng.
Mặc dù được tài trợ bởi Bộ Quốc phòng, toà án quân sự hoạt động
theo những luật lệ giống như các toà án khác. Hội đồng xét xử đại diện
cho bộ và đứng đầu hệ thống toà án quân sự là phó chủ tịch TANDTC. Các
thẩm phán và bồi thẩm viên là những người tại ngũ do TANDTC và bộ quốc
phòng lựa chọn nhưng chịu sự quản lý của TANDTC. Luật pháp cho phép toà
án quân sự quyền pháp lý đối với những vụ án hình sự liên quan đến
những thành phần của quân đội, kể cả những doanh nghiệp do quân đội làm
chủ. Quân đội có sự lựa chọn trong việc sử dụng các toà án hành chính,
kinh tế hoặc lao động cho các vụ án dân sự.
Quá Trình Xét Xử
Hiến pháp qui định rằng người công dân vẫn được xem là vô tội cho
đến khi có bằng chứng phạm tội. Nhưng nhiều luật sư đã than phiền rằng
các thẩm phán thường quyết đoán tội trạng. Phiên toà thường được xử
công khai nhưng trong những vụ án nhạy cảm, thẩm phán thường xử kín
hoặc giới hạn chặt chẽ số người tham dự. Toà không sử dụng hệ thống bồi
thẩm đoàn. Bị cáo được quyền dùng luật sư đại diện trước toà mặc dù
không nhất thiết là luật sư mà họ muốn, và trên thực tế quyền lợi này
thường không được tôn trọng. Những bị cáo không có điều kiện mướn luật
sư thường được chỉ định luật sư nhưng chỉ trong những vụ án mà họ có
thể bị tuyên án chung thân hoặc tử hình. Bị cáo và luật sư bào chữa có
quyền thẩm vấn các nhân chứng hoặc phản bác cáo trạng. Luật sư bào chữa
thường có rất ít thời gian trước khi xử án để xem xét bằng chứng chống
lại thân chủ mình. Người bị kết án có quyền kháng cáo. Các toà án cấp
huyện và tỉnh không thông báo trình tự tố tụng. TANDTC tiếp tục thông
báo các vụ án được tái xét.
Vẫn tiếp tục có những tường trình khả tín về việc luật sư bị áp lực
không nhận bào chữa cho các bị cáo là các nhà hoạt động tôn giáo và dân
chủ.
Viện kiểm sát nhân dân đề xuất việc truy tố nghi can và đóng vai
trò công tố viên trong quá trình xét xử. Đã có những thay đổi trước đây
trong luật xét xử án hình sự nhằm biến quá trình tố tụng từ hệ thống
"điều tra", trong đó thẩm phán nắm quyền chất vấn, sang thành hệ thống
"đối kháng", trong đó kiểm sát viên và luật sư bào chữa tranh luận quan
điểm của hai bên. Việc thay đổi này nhằm tăng cường sự bảo vệ cho bị
cáo và ngăn ngừa việc thẩm phán ép cung bắt bị cáo thừa nhận tội lỗi.
Cải cách này được áp dụng không nhất quán giữa các tỉnh.
Vào tháng 5, các quan chức của chính quyền đã cho phép cái đại diện
ngoại giao nước ngoài tham dự vụ án xét xử 3 thành viên của Đảng Việt
Tân. Và vào tháng 12, 4 nhân viên ngoại giao nước ngoài được phép tham
dự phiên xử án chung của 8 bị cáo trong vụ Thái Hà. Những yêu cầu được
tham dự các vụ án khác của những nhà ngoại giao nước ngoài đã bị từ
chối.
Tù Nhân và Những Người Bị Giam Giữ Vì Lý Do Chính Trị
Không có ước lượng chính xác về con số tù nhân chính trị. Chính phủ
tuyên bố rằng họ không giữ tù nhân chính trị, họ chỉ giữ những người
phạm pháp. Cho đến cuối năm, chính phủ giam giữ ít nhất 35 tù nhân
chính trị mặc dù nhiều nhà quan sát quốc tế cho rằng con số lên đến vài
trăm.
Vào tháng 4, một làn sóng biểu tình mới ở Cao nguyên miền Trung đã
dẫn đến vài chục vụ bắt bớ và giam cầm những người bị nghi ngờ tổ chức
biểu tình. Những nhà quan sát địa phương kể rằng tham gia những cuộc
biểu tình này là những người thuộc sắc tộc thiểu số phản đối chính sách
sử dụng đất đai ở địa phương.
Ngày 14 tháng 8, nhà chức trách bắt giam một nhà tranh đấu cho
quyền sở hữu đất đai, bà Lê Thị Kim Thu ở Hà Nội với lý do phá rối trật
tự công cộng bằng cách tổ chức một cuộc biểu tình trong công viên đối
diện Văn phòng Chính phủ. Vào ngày 7 tháng 11, bà ta đã bị kết án và bị
phạt 18 tháng tù. Trong suốt năm, những người cầm đầu tranh đấu cho
quyền sở hữu đất đai đã tường trình là có khoảng chục người biểu tình ở
Thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh lân cận đã bị kết tội từ “phá rối
trật tự công cộng” cho đến “tuyên truyền chống Nhà nước.”
Trong tháng 9 và 10, các nhà hoạt động thuộc Khối 8406 như Nguyễn
Xuân Nghĩa, Phạm văn Trội, Ngô Quỳnh, Nguyễn Văn Túc,Phạm Thanh Nghiên,
Vũ Hùng, Trần Đức Thạch, Nguyễn Kim Nhân, Nguyễn Văn Tinh, Nguyễn Thị
Cẩm Hồng, Dương Văn Nam và Lê Thanh Tùng bị bắt vì đã tìm cách tổ chức
biểu tình công khai, rải truyền đơn cổ vũ dân chủ, phản đối chính phủ
tịch thu đất đai và những hành vi của chính quyền Trung Quốc và treo
biểu ngữ phê bình chính phủ. Cho đến cuối năm, tất cả vẫn còn bị giam
chờ ngày chính thức bị truy tố và xét xử.
Vào ngày 8 tháng 12, tám người từng tham dự vào những buổi cầu
nguyện ở giáo sứ Thái Hà ở Hà Nội đã bị xử cùng lúc tại Tòa án Nhân dân
Đống Đa ở Hà Nội và bị kết án phá rối trật tự và phá hoại tài sản công
cộng. Bảy giáo dân bị tù treo từ 12 cho đến 15 tháng; trong số những
người này, bốn người bị quản thúc hành chính từ 22 cho đến 24 tháng.
Người thứ tám bị cảnh cáo và không ai bị kết án tù thêm.
Sau khi bị kết án vào năm 2007 vì vi phạm Điều khoản 88, một số nhà
hoạt động có tên tuổi vẫn còn bị tù đầy, họ gồm có Linh mục Công giáo
Nguyễn Văn Lý và hai luật sư về nhân quyền Nguyễn v\Văn Đài và Lê Thị
Công Nhân. Ông Đài, bà Nhân và ba thành viên của Đảng Dân chủ Nhân dân
được giảm án sau khi kháng cáo.
Vào tháng Giêng, nhà văn và nhà báo Trần Khải Thanh Thủy đã bị giam
từ tháng 4 2007 vì vi phạm Điều Khoản 88. Bà bị đưa ra tòa, kết án tù
bằng thời gian đã bị giam, và được tha vì lý do chữa bệnh.
Nhà hoạt động dân chủ Nguyễn Bá Đang bị bắt từ tháng Năm 2007 vì
tội “tuyên truyền chống nhà nước,” hình như vẫn còn bị giam trong Trại
Kinh Chi ở tỉnh Hải Dương.
Vào tháng 5, một trong bốn thành viên của Hiệp hội Đoàn kết Công
nông (HHĐKCN) đã bị bắt và kết án từ tháng 12 2007 và được thả sau khi
mãn tù; ba người còn lại vẫn còn trong tù (Xem phần 6.a.)
Vào tháng Giêng, sau 17 tháng bị giam giữ, Trương Quốc Huy, thành
viên của Khối 8406 đã bị truy tố và kết án sáu năm tù về tội “tuyên
truyền chống nhà nước.”
Các nhà tranh đấu thuộc đảng Việt Tân gồm Nguyễn Quốc Quân, Nguyễn
Thế Vũ và Nguyễn Quốc Hải bị bắt từ năm 2006, bị xử và kết án vào tháng
5 theo Điều khoản 84 vì tội liên quan đến khủng bố, họ đã được trả tự
do sau khi hết hạn tù.
Một số nhân vật chống đối thuộc những tổ chức chính trị bị đặt
ngoài vòng pháp luật như Khối 8406, Đảng Dân chủ Nhân dân, Đảng Nhân
dân Hành động, Tổ chức Việt Nam Tự do, Tổ chức Đoàn kết Công nông và
những tổ chức khác vẫn còn bị giam trong tù hoặc bị quản thúc tại gia ở
nhiều nơi khác nhau.
Những tổ chức phi chính phủ quốc tế ước đoán là có vài trăm người
dân thiểu số vẫn còn bị cầm tù vì đã liên quan đến những cuộc biểu tình
vào năm 2004 ở Cao nguyên miền Trung.
Thủ Tục Tố Tụng Dân Sự và Bồi Thường
Không có một cơ chế rõ ràng và hiệu quả để sử dụng luật dân sự nhằm
đòi hỏi sửa đổi hay đền bù cho những trường hợp bị lạm dụng bởi nhà
chức trách. Những vụ kiện dân sự được xử bởi tòa “hành chính,” tòa dân
sự và tòa hình sự, tất cả đều giống thủ tục tố tụng của những vụ án
hình sự và được xét xử bởi cũng chính những thẩm phán và hội thẩm viên.
Cả ba loại toà án này đều mắc phải vấn đề về tham nhũng, thiếu độc lập
và không có kinh nghiệm.
Theo luật pháp, một công dân muốn kiện một công chức về tội vi phạm
nhân quyền phải làm đơn đề nghị viên chức đương sự cho phép đưa những
khiếu nại của mình lên tòa án hành chính. Nếu đơn xin phép bị bác,
người dân có thể đệ đơn lên thủ trưởng của viên chức. Nếu viên chức đó
hay thủ trưởng đồng ý cho đệ đơn, hồ sơ sẽ được tòa hành chính chấp
thuận. Nếu tòa hành chính đồng ý trường hợp nên được tiếp tục, đơn sẽ
được đưa sang tòa dân sự cho những vụ kiện dính dáng đến thương tích mà
nạn nhân đòi bồi thường dưới 20 phần trăm phí tổn điều trị gây ra bởi
sự lạm quyền, hoặc đưa lên tòa hình sự cho những vụ kiện đòi bồi thường
trên 20 phần trăm của phí tổn. Trên thực tế, hệ thống chuyển đơn và xin
xỏ phức tạp này làm cho dân chúng có ít phương tiện hiệu quả để theo
đuổi những thủ tục tố tụng dân sự và hình sự để đòi hỏi đền bù cho
những vi phạm nhân quyền, và cũng ít có chuyên gia luật pháp đầy đủ
kinh nghiệm về hệ thống này.
Bồi Thường Tài Sản
Có rất nhiều báo cáo về tham nhũng trong giới chức trách và chính
phủ thường thiếu minh bạch trong cách thức tịch thu đất đai và dời dân
để sửa soạn cho những công trình hạ tầng cơ sở. Theo luật pháp, người
dân phải được bồi thường khi họ bị dời chỗ ở vì những công trình này,
nhưng đã có nhiều than phiền ngay cả từ Quốc hội là việc bồi thường
không đầy đủ hoặc chậm trễ. Sau những vụ biểu tình về quyền đất đai năm
2007, chính phủ thành lập một nhóm chuyên trách để thanh tra vài tỉnh
miền nam, nhưng ít có trường hợp của người đi kiện được giải quyết.
Vào tháng Giêng, những người Công giáo đã tổ chức những buổi cầu
nguyện lớn trước Tòa Khâm Sứ cũ ở Hà Nội. Toà nhà này đã bị chính phủ
trưng thu và là đối tượng của tranh chấp hiện nay. Sau khi chính phủ
hứa giải quyết vấn đề, những buổi cầu nguyện chấm dứt. Ngày 19 tháng 9,
nhà chức trách thành phố thông báo rằng họ sẽ xây một công viên ở khu
vực này và lấy Tòa Khâm Sứ làm thư viện. Ngay lập tức, các viên chức
thành phố đã bắt đầu việc phá huỷ những căn nhà. Một cuộc biểu tình lớn
đã xảy ra vào ngày 21 tháng 9 với khoảng 15 nghìn giáo dân Công giáo
tham dự buổi cầu nguyện và rước lễ đặc biệt do Đức Tổng Giám Mục làm
chủ lễ.
Vào các tháng Giêng, tháng 4, và tháng 9, giáo dân Công giáo đã tổ
chức những buổi cầu nguyện lớn cho những khu đất đang bị tranh chấp mà
giáo xứ Thái Hà từng sở hữu. Tám người đã bị bắt vào tháng 8 và tháng 9
và đã bị kết án vào tháng 11 vì đã tham gia vào những buổi cầu nguyện
tại Thái Hà với tội phá hoại tài sản và phá rối trật tự công cộng.
Những tổ chức tôn giáo khác cũng phản đối việc dùng đất bị tịch thu của
họ cho mục đích của chính phủ hay thương mại.
Nhiều người thuộc những nhóm sắc tộc thiểu số ở Cao nguyên miền
Trung và Tây bắc tiếp tục than phiền rằng họ chưa nhận được bồi thường
tương xứng cho đất đai đã bị chính phủ tịch thu để thiết lập những đồn
điền cà phê và cao su với qui mô lớn. Một vài người dân cho rằng nguyên
nhân của những cuộc biểu tình vào tháng 4 ở Cao nguyên miền Trung là do
dân thiểu số đã thất vọng và không hài lòng với những chính sách sử
dụng đất đai của chính phủ.
f. Can Thiệp Tùy Tiện Vào Đời Sống Riêng Tư, Gia Đình, Chỗ Ở hoặc Thư Tín
Luật pháp cấm can thiệp tùy tiện vào đời sống riêng tư, gia đình,
chỗ ở hoặc thư tín; tuy nhiên, trên thực tế chính phủ không tôn trọng
những cấm đoán này. Hệ thống đăng ký hộ khẩu và dân phòng được thành
lập để theo dõi tất cả công dân mặc dù nói chung những hệ thống này ít
lạm dụng hơn so với trước đây. Chính quyền đặc biệt chú ý vào những
người bị nghi ngờ có dính líu đến các hoạt động chính trị hoặc tôn giáo
bị cấm.
Không ai được phép dùng vũ lực để đột nhập vào nhà riêng nếu không
có lệnh của Viện Kiểm sát. Tuy nhiên, lực lượng an ninh hiếm khi tuân
thủ những thủ tục này, thay vì thế họ thường yêu cầu cho phép vào nhà
với ngầm ý đe dọa là sẽ phải trả giá nếu không hợp tác. Nhiều người từ
chối hợp tác với những "yêu cầu" như vậy. Công an đôi khi bỏ đi khi bị
từ chối, nhất là ở những khu vực thành thị.
Chính phủ mở và kiểm duyệt thư từ của các đối tượng đang bị để ý,
tịch thu bưu kiện và thư từ, và theo dõi các cuộc điện đàm, điện thư,
tin nhắn qua điện thoại di động, và thông tin qua fax. Chính phủ cắt
đường dây điện thoại nhà và làm gián đoạn điện thoại di động cũng dịch
vụ cung cấp Internet của một số các nhà hoạt động dân chủ và thân nhân
của họ.
Việc trở thành đảng viên ĐCSVN vẫn là một điều kiện tiên quyết cho
sự thăng tiến đối với những ai làm việc trong chính phủ và các cơ quan,
doanh nghiệp của chính phủ. Tuy nhiên, sự đa dạng hóa kinh tế khiến cho
việc trở thành đảng viên ĐCSVN và các tổ chức quần chúng do Đảng lãnh
đạo đã bớt quan trọng trong việc được tăng thưởng về tài chính và xã
hội.
Chính phủ tiếp tục thi hành chính sách kế hoạch hóa gia đình để
khuyến khích các gia đình không được quá hai con, nhưng chính sách này
chỉ nhấn mạnh về việc cổ vũ và giáo dục chứ không ép buộc. Chính phủ có
thể từ chối không đề bạt hoặc tăng lương cho những công chức có quá hai
con, và đã có vài trường hợp bị từ chối tăng chức hay phạt tài chính,
và dường như chính sách này không được áp dụng một cách đồng nhất. Các
hình phạt này càng trở nên ít hiệu nghiệm vì phần lớn dân chúng, nhất
là ở những nơi thành thị, tiếp tục chuyển sang làm việc cho lĩnh vực tư
nhân.