Thứ Ba, 2024-11-05, 8:45 PM
Welcome Guest | RSS

Dân Chủ Cho Việt Nam

Main » 2009 » Tháng Ba » 14 » MẬU THÂN 1968 VÀ CUỘC THẢM SÁT TẠI HUẾ
10:33 PM
MẬU THÂN 1968 VÀ CUỘC THẢM SÁT TẠI HUẾ
Biến cố Tết Mậu Thân


(Tài liệu và Chứng từ)


Tập 1


Như nén hương lòng dâng lên các Oan hồn


nhân kỷ niệm 40 năm Biến cố đau thương


Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam 01-2009


MỤC LỤC


      I- NGHIÊN CỨU TỔNG QUÁT              trang 6


- Biến cố Tết Mậu Thân (Đinh Lâm Thanh)          6


- Tết Mậu Thân 1968 (Trọng Ðạt)                          13


      II- TƯỜNG THUẬT CHI TIẾT                        35


- Cuộc thảm sát tại Huế (TIME 31-10-1969)       35


- Chứng nhân thầm lặng Mậu Thân ở Huế (Liên Thành)      38


- Mậu Thân, nỗi đau không dứt của Huế (Lê Hàn Sinh)        49


- Cố Ðô Kinh Hoàng (Elje Vannema)                    54


- Tội ác của VC năm 1968 ở Huế (Nguyễn Lý Tưởng)  66


- Cuộc thảm sát tại khe Đá Mài (Ng. Hữu Giải và Ph. Văn Lợi)     70


- Những chuyện bi thảm (Tú Gàn)                         80

      III- NHẬN ĐỊNH TỔNG HỢP                         90


- Từ Mậu Thân đến Mậu Dần… (Trần Nam Ân) 90


- Xuân nhớ Huế Mậu Thân 68… (Hồng Lĩnh)     98


Liên lạc với


Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam


http://khoi8406vn.blogspot.com/


vanphong8406@gmail.com


LỜI GIỚI THIỆU


      Quý vị và các bạn trẻ thân mến


      Trong dòng lịch sử Việt Nam, hiếm có biến cố nào gây chấn động cho Dân tộc bằng biến cố tết Mậu Thân năm 1968. Nó đã qua đi hơn 40 năm rồi, nhưng chúng ta không thể không nhắc lại, vì nhiều lý do:


      1- Do nhu cầu công bố sự thực: Quả vậy, theo các sử liệu và chứng từ, đó là một cuộc xâm lăng miền Nam bởi những kẻ thấm nhiễm chủ nghĩa Cộng sản phi nhân bản, phản dân tộc đến từ miền Bắc hoặc “nằm vùng” tại chỗ. Cuộc xâm lăng ấy đã gây đổ nát, đau thương cho nửa đất nước, đặc biệt là ở Huế. Đau thương vì đó là một cuộc tàn sát chính đồng bào ruột thịt, lại đa phần là những con người vô tội, ngay trong chính những ngày Tết thiêng liêng của đất nước. Quân Tàu rồi quân Pháp từng xâm lược tổ quốc, chiếm cứ thành thị nhưng chưa bao giờ tàn sát dã man Đồng bào ta như thế. Vậy mà những người Cộng sản vẫn cố tình bóp méo lịch sử mà gọi đó là cuộc “Tổng công kích và nổi dậy”, một “điểm son chói lọi của lịch sử dân tộc… một sáng tạo độc đáo của chiến tranh cách mạng Việt Nam” !?!


      2- Do nhu cầu đòi hỏi công lý: Vô số nạn nhân vô tội, già có trẻ có, nam có nữ có, cả học sinh, sinh viên, trí thức lẫn tu sĩ, viên chức, dân thường thời ấy đã bị giết chết bằng nhiều kiểu cách hết sức tàn bạo như đánh vỡ sọ bằng cuốc và báng súng, trói thành chùm rồi thảy lựu đạn vào hay xâu thành giây rồi đẩy xuống hố chôn sống. Thế nhưng những kẻ gây ra tội ác, tới giờ phút này, vẫn cứ cho đó là chiến thắng để ăn mừng, cho đó là cuộc trừng phạt “những kẻ có nợ máu với nhân dân” để mà hãnh diện. Hàng trăm ngàn nạn nhân của cuộc thảm sát này -mãi đến hôm nay- vẫn chưa nghe được một lời nói tạ lỗi và thấy được một cử chỉ sám hối từ phía các tay đồ tể là đảng Cộng sản Việt Nam, đồng bào ruột thịt của họ. Chúng ta nói là hàng trăm ngàn người, vì ngoài con số 14.300 nạn nhân vô tội nêu trên (riêng Huế chiếm gần một nửa), còn phải kể đến 100.000 bộ đội miền Bắc (con số do chính CS đưa ra) đã bị nướng vào cuộc tàn sát dân tộc này. Đó là chưa tính hàng triệu thân nhân của họ. Tuy kẻ chủ xướng vụ việc là Hồ Chí Minh và các lãnh đạo cao cấp trong đảng CS thời ấy nhưng giới cầm quyền tại Việt Nam hôm nay vẫn tiếp tục mang trách nhiệm. 


      Chúng tôi tung ra các tài liệu này (nhiều tập nhỏ liên tiếp, xin đón đọc) không phải như lời kêu gọi trả thù, báo oán nhưng như một nỗ lực khai trí cho các thế hệ sinh sau 1968, một cố gắng “khai tâm” cho những người CS mù quáng hận thù, và nhất là như nén hương lòng tưởng nhớ các đồng bào nạn nhân vô tội trong biến cố Tết Mậu Thân.


      Khối Tự do Dân chủ cho Việt Nam 8406


I- NGHIÊN CỨU TỔNG QUÁT


Biến cố Tết Mậu Thân


Đinh Lâm Thanh


      Bài thuyết trình trong dịp tưởng Niệm 40 năm biến cố Mậu Thân tổ chức tại Paris ngày 02.03.2008


      Kính thưa Quý Vị


      Tôi được ban tổ chức có nhã ý mời tham gia đề tài ‘Biến cố Tết Mậu Thân’ trong dịp ‘Truy Điệu và Tưởng Niệm Nạn Nhân’ hôm nay. Tôi xin cám ơn ban tổ chức và hân hạnh trình bày cùng quý vị một vài điểm quan trọng, bài viết chia làm 3 phần :       Thứ 1. Diễn tiến của quân Cộng sản kéo vào đánh hai thành phố lớn Sài Gòn và Huế. Thứ 2. Tội ác của Cộng sản gây ra trong ‘Biến Cố Năm Mậu Thân 1968’. Thứ 3. Âm mưu đen tối và thất bại chính trị của một cuộc xâm lăng điên cuồng.


      1. DIỄN TIẾN QUÂN CỘNG SẢN BẮC VIỆT TẤN CÔNG VNCH. 


      Trong dịp Tết Mậu Thân, các đây 40 năm, Cộng sản Bắc Việt không tôn trong lệnh hưu chiến mà họ đã cam kết với Việt Nam Cộng Hòa và Đồng Minh. Chính Hà Nội đề nghị việc hưu chiến để dân chúng hai miền Nam Bắc vui Xuân trong những ngày Tết. Phía Việt Nam Cộng Hòa và Đồng Minh thi hành đứng đắn thỏa hiệp nầy : Mỹ không oanh tạc Miền Bắc, cũng như các hang ổ và vị trí chuyển quân Cộng sản tại Miền Nam. Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa ngưng các cuộc hành quân lục soát và truy kích bộ đội Bắc Việt, đồng thời cho phép một nửa quân nhân đồn trú các cấp về ăn Tết với gia đình. Ngay đêm giao thừa, chính già Hồ đã ra lệnh, qua lời chúc Tết, cho hàng chục sư đoàn chính quy Bắc Việt đồng loạt khai hỏa tấn công Việt Nam Cộng Hòa. Trò lưu manh tráo trở của già Hồ và bè lũ đảng Cộng sản là đề nghị hưu chiến rồi xua quân đánh úp vào trọng tâm các cơ sở quân-dân-sự trong lúc toàn dân Miền Nam đang chuẩn bị đón giao thừa.


      - Mặt trận Sài Gòn :


      Cộng sản Bắc Việt đã chuẩn bị đánh Sài Gòn từ tháng 4 năm 1965. Một tổ đặc công được thành lập tại Sài Gòn, Gia Định với bí số T300 thuộc quân khu 6 do Đỗ Tân Phong chỉ huy. Súng ống đạn dược được chuyển vào SG và cất giấu trong 8 hầm bí mật của các tên nằm vùng : Năm Lai ở Gia Định, Nguyễn Thị Phê, Đỗ Văn Căn ở Sài Gòn. Bộ chỉ huy Đặc công đặt tại tiệm phở Bình Ba Đen, phân công cho các cán bộ CS Bắc Việt nằm vùng như sau : Ngô Thanh Vân chỉ huy đánh Tòa Đại sứ Mỹ, Trần Phú Cương đánh Đài Phát thanh, Lê Tấn Quốc tấn công Dinh Độc lập và Đỗ Tân Phong đột kích Bộ Tổng tham mưu.


      Tại Sài Gòn, CS Bắc Việt tấn công 3 đợt, bắt đầu đêm mồng Một Tết chúng xử dụng lực lượng Biệt Động Thành F-100 gồm 4 tiểu đoàn đặc công và 11 tiểu đoàn chính quy của Cục R do Trần Văn Trà, Mai Chí Thọ, Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt, Nguyễn Văn Linh và Trần Bạch Đằng chỉ huy đánh vào khu vực Sài Gòn-Chợ Lớn. Ngoài ra sư đoàn 7 và sư đoàn 9 Cộng sản ứng chiến sẵn sàng gởi quân tiếp viện. Về phía VNCH ngoài lực lượng CSQG, các đơn vị cơ hữu chuyên môn còn có Chiến Đoàn 1 Dù (TĐ 1, 6 và 8) từ vùng I về cộng với Liên Đoàn BĐQ (TĐ 30, 33, 34 và 38) và Chiến Đoàn B của TQLC. QLVNCH đã chiếm lại đài phát thanh Sàigon và cổng số 4 của Bộ Tổng Tham Mưu sau một đêm hai đơn vị nầy nằm trong tay quân CS Bắc Việt.


      Tại Thủ Đô, quân Cộng sản pháo kính bừa bãi vào các đơn vị của VNCH cũng như vào những khu đông dân cư tạo nên cảnh hỗn loạn. Dù hai bên đang đánh nhau nhưng đường phố Sài gòn lúc nào cũng đông người. Đó là những nạn nhân vùng ven đô và ngoại ô kéo vào thành phố, rối loạn tìm nơi trú ẩn vì khu nào cũng xảy ra giao tranh ác liệt. Điều nầy chứng minh rõ ràng, dân chúng tại Sài Gòn chạy trốn Cộng sản, không ai nổi dậy theo chân bộ đội như lối tuyên truyền tráo trở của bọn chúng.


      - Mặt trận Huế :


      Mục tiêu của Hà Nội là dồn nỗ lực chính để đánh chiếm các thành phố lớn trong đó Sài Gòn và Huế là hai mặt trận chính. Trại lực lượng A-Shau trên địa đầu phía Bắc Việt Nam Cộng Hòa rút đi nên thung lũng A Shau bị bỏ ngỏ và CS Bắc Việt đã lợi dụng để chuyển một số lớn bộ đội chính quy vào tấn công Cố Đô Huế.


      Cộng sản Bắc Việt mở màn trận chiến vào hai giờ sáng ngày Mồng Hai Tết, nhằm ngày 31-01-1968 bằng hai cánh quân : Đoàn 6 gồm các tiểu đoàn đặc công K1, K2, K6 và K12 từ phía Bắc bên tả ngạn sông Hương tấn công BTL/SD1 tại đồn Mang Cá, phi trường Tây Lộc, Đại Nội. Đoàn 5 gồm có các tiểu đoàn K4A, K4B, K10 và K21 từ hướng Nam hữu ngạn sông Hương, hợp với Thành Đội tấn công các cơ sở hành chánh phía Nam. Ngoài ra có Đoàn 9 gồm 2 tiểu đoàn 416, 418 hợp với tiểu đoàn 12 đặc công tấn công vào mặt Tây của thành phố.


      Cộng sản Bắc Việt tổ chức đánh bất ngờ và đã chiếm được trên một nửa thành phố Huế gồm cơ sở hành chánh, khu Đại Nội, chợ Đông Ba, các cửa Thượng Tứ, An Hòa và Chánh Tây. Ngoại trừ BTL/SĐ I tại đồn Mang Cá trong Thành nội, MACV, Tiểu khu Thừa Thiên, đài phát thanh, trường Kiểu Mẫu và các cầu tàu Hải Quân vẫn do QLVNCH kiểm soát.


      Ngày mồng Ba Tết, nghĩa là một ngày sau đó, Chiến Đoàn Dù với 2 tiểu đoàn 2 và7 phối hợp với chi đoàn 2/7 từ phía Bắc vào giải vây Huế. Hai đại đội TQLC với chiến xa M48 thuộc tiểu đoàn X-Ray đóng tại Phú Bài cũng về Huế tăng cường phòng thủ MACV. Chiều ngày mồng Bốn Tết, Tiểu Đoàn 9 Dù được trực thăng vận đổ xuống thẳng vào trận địa. Cuộc chiến trở nên ác liệt và cùng ngày đó, chiến đoàn A TQLC của QLVNCH gồm các tiểu đoàn 3, 4, 5 thay thế chiến đoàn Dù phối hợp với SĐ I BB tiếp tục giải tỏa áp lực tại sân bay Tây Lộc và Đại Nội. Ngày 19-2 TQLC mở chiến dịch Sóng Thần 739/68 và ngày 25-2, BĐQ chiếm lại Khu Gia Hội chấm dứt chiến cuộc tại Huế với đổ nát, điêu tàn. Nhà cửa cầu cống, cây cối, đường sá trở thành tử địa với xác người nằm la liệt thối sình…


      Vừa chiếm được Huế, CS Bắc Việt đã vội vàng thành lập hai tổ chức hành chánh và hành động.


       Về Hành chánh : Cộng sản Bắc Việt chỉ thị cho những tên CS chính gốc nằm vùng tại nhà Nguyễn Đóa là Hoàng Kim Loan, Hoàng Lanh, Nguyễn Trung Chính, Nguyễn Hữu Vân, Phan Nam, Nguyễn Thiết… đưa những người địa phương ra lập các tổ chức hành chánh :


      - Chính quyền cách mạng tại Huế giao cho Lê Văn Hảo, Đào Thị Xuân Yến và Hoàng Phương Thảo. (Xin nói riêng về ông Lê Văn Hảo : là giáo sư Đại Học Huế, người Công Giáo, không có tên trong danh sách tham gia các phong trào tranh đấu của Phật Giáo. Do đó sau 1966 ông vẫn được tiếp tục dạy Đại học Văn khoa Huế. Nhưng sau đó cũng bị Cảnh Sát bắt vì đã để cho Sinh viên theo Cộng sản xử dụng nhà riêng in ấn và phát hành báo chống Mỹ, ủng hộ Cộng sản. Sau đó ông được thả về trước Tết mấy ngày thì được CS đưa lên làm Chủ tịch Liên minh Dân chủ Dân tộc Hòa bình. Sau năm 1975 được Cộng sản thưởng công cho chức Trưởng ty Thông tin Văn hóa Bình-Trị-Thiên, chứ không được vào quốc hội như Thích Đôn Hậu và bà Nguyễn Đình Chi. Nhân dịp đi Australia, Lê Văn Hảo trốn qua Pháp và xin tỵ nạn tại đây.)


      - Liên Minh các lực lượng Dân Tộc, Dân Chủ Hòa Bình do Lê Văn Hảo làm chủ tịch, thượng tọa Thích Đôn Hậu, Bà Nguyễn Đình Chi làm phó chủ tịch và Hoàng Phủ Ngọc Tường làm tổng thư ký.


      Tay sai gây nên tội ác như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Tôn Thất Dương Tiềm… là những tên nằm vùng, từ năm 1963 đến 1966, tham gia trong phong trào tranh đấu của Phật giáo và chạy vô bưng khi phong trào nầy bị đàn áp. Nhân vụ Tết Mậu Thân chúng trở lại hoạt động và gây tang tóc cho Huế.


       Về Hành Động : Do tên Lê Minh, đại tá, trưởng ban An Ninh Khu Ủy Trị-Thiên chỉ huy toàn bộ, Tống Hoàng Nguyên và Nguyễn Đình Bảy Khiêm là đảng viên Cộng sản Bắc Việt chỉ huy các tên HPNT, HPNP, NĐX, Trần Quang Long, Phan Duy Nhân đi lùng bắt, thủ tiêu những người mà chúng cho là ‘ác ôn’, ‘có tội với nhân dân’. Nhưng thật ra là thường dân Công giáo vô tội, những người trước đó có thù oán cá nhân với nhau và quân cán chính đang nghỉ phép để ăn Tết với gia đình.


      2. TỘI ÁC DO CỘNG SẢN BẮC VIỆT GÂY RA


      Tính chung tổng số trên toàn quốc về thiệt hại nhân mạng và vật chất trong cuộc ‘tổng tấn công’ của Cộng sản Hà Nội, từ những vụ giật mìn, phóng hỏa tiễn, đặt bom, bắn phá vào các tỉnh, thị xã đến việc chiếm 2 khu vực ở Sài Gòn một đêm và 24 ngày tại Huế thì Cộng sản đã giết hại 14.300 người, gây thương tích cho 24.000 người và 627.000 người phải chịu cảnh màn trời chiếu đất.


      Tại Huế, CS lùng bắt thành phần quân-cán-chính, tập trung dân để tổ chức đấu tố, bắn giết, chôn sống tại chỗ một số và dẫn những người còn lại theo làm tù dân - tôi nói tù dân, vì tù là những người dân vô tội - trước rút lui tháo chạy trước sức tấn công mãnh liệt của QLVNCH và Đồng Minh.


      Nếu tính nạn nhân tại Huế, ngoài số quân nhân, cảnh sát, nhân viên cán bộ hành chánh về nghỉ Tết cũng như những người sống tại địa phương làm việc cho chính quyền Sài Gòn bị Cộng sản bắn ngay tại chỗ là 1.892 người. Ngoài ra người ta còn tìm được 2326 tử thi thường dân trong 22 hố chôn tập thể tại những địa điểm như Trường Gia Hội, Chùa Theravada, Bãi Dâu, Cồn Hến, Tiểu Chủng viện, Quận tả ngạn, Phía đông Huế, Lăng Tự Ðức, Lăng Ðồng Khánh, Cầu An Ninh, Cửa Ðông Ba, Trường An, Ninh Hạ, Trường Vân Chí, Chợ Thông, Chùa Từ Quang, Chùa Từ Đàm, Lăng Gia Long, Ðồng Di, Vịnh Thái, Phú Lương, Phú Xuân, Thượng Hòa, Thủy Thanh, Vĩnh Hưng và Khe Ðá Mài. Mỗi hố chôn tập thể từ 5, 7 người đến trên 400 nạn nhân như ở Khe Đá Mài. Những nạn nhân nầy bị thảm sát một cách dã man như : Cột chùm nạn nhân lại với nhau và đốt cháy bằng xăng, bắt ngồi trên mìn rồi cho nổ tan xác, chặt đầu, bắn vào ót, đập chết bằng bá súng, đóng cọc từ dưới bàn tọa lên đến cổ, trói tay chân thành từng chùm rồi xô xuống hố chôn sống. Nạn nhân là thường dân vô tội tuổi từ 15 trở lên, gồm có sinh viên học sinh, 6 linh mục là các cha Bửu Đồng, Hoàng Ngọc Bang, Lê Văn Hộ, cha Guy và cha Urbain (dòng Thiên An), và cha Cressonnier (Hội Thừa sai Paris), 5 thầy dòng gồm 3 sư huynh dòng Thánh Tâm là thầy Hec-Man, thầy Mai Thịnh và thầy Bá Long, 2 sư huynh dòng Lasan là thầy Agribert và thầy Sylvestre. Hai thầy dòng Lasan bị bắt và bị chôn sống chung một hố với linh mục Bửu Đồng tại Sư Lỗ, quận Phú Thứ. Ngoài ra Cộng sản còn giết các giáo sư đại học người nước ngoài trong lúc họ đang dạy ở đại học Y khoa Huế và thân nhân họ hàng của những người phục vụ dưới chế độ VNCH. Người ta ước lượng tại thành phố Huế có gần 5.000 người bị Cộng sản giết trong vòng mấy tuần lễ.


      Những người lớn tuổi còn sống tại Huế là những nhân chứng sống. Trong đó có hai thanh niên nguyên là học sinh trung học, nay đã 56 tuổi, trả lời phỏng vấn của các nhà báo ngoại quốc. Người thứ nhất tên Tuấn cùng với những học sinh khác đã bị CSBV bắt đào lỗ chôn sống 5 người tại Gia Hội ngay trong ngày đầu tiên khi CS vừa chiếm Huế. Học sinh thứ hai, xin giấu tên, ở Phủ Cam bị bắt đi theo đoàn tù dân đưa chôn sống ở Khe Đá Mài. Cả hai học sinh nầy nhờ một phép nhiệm mầu nào đó họ đã thoát được và sống sót đến ngày hôm nay.


      Thiệt hại về phía VNCH và Đồng Minh :


      Theo thống kê, VCH có 4954 binh sĩ tử trận, 15.097 bị thương trên toàn quốc. Riêng tại Huế, QLVNCH và Đồng Minh có 384 binh sĩ VNCH chết và 1800 bị thương trong đó phía Mỹ có 147 chết và 857 bị thương.


      Thiệt hại của quân Cộng sản :


      Các đây 10 năm, nhân dịp kỷ niệm lần thứ 30 ăn mừng chiến thắng Mậu Thân năm vào năm 1998, báo chí Cộng sản đã xác nhận có trên 100.000 lính Bộ đội CS chết hoặc mất tích trong cuộc ‘tổng nổi dậy’. Ngoài ra, qua chiến dịch Phượng Hoàng, QLVNCH đã bắt làm tù binh hay chính bộ đội ra hồi chánh sau biến cố Mậu Thân là 9461 người. Vì mưu đồ xâm lược, Hà Nội đã ‘nướng’ trên 100.000 thanh niên Miền Bắc trong vòng mấy ngày cận chiến với QLVNCH và sau đó Hà Nội còn bị mất thêm gần 1000 quân lính vừa bị bắt vừa ra hồi chánh. Nhiều đơn vị trong chính quy trong Nam phải xóa tên và Hà Nội đã vội vã bắt trẻ con ‘miệng còn hôi sữa’ đẩy vào chiến tường để tiếp tục thi hành thủ đoạn đen tối của già Hồ.


      3. ÂM MƯU ĐEN TỐI VÀ THẤT BẠI CHÍNH TRỊ CỦA CUỘC XÂM LĂNG ĐIÊN CUỒNG :


      Trong các tài liệu và diễn văn của Cộng sản tổ chức ăn mừng chiến thắng 40 năm, chúng cho rằng biến cố Mậu thân là một cuộc ‘tổng nổi dậy’ của dân quân Miền Nam. Nhưng thật ra Quân là những tên du kích mang danh Mặt Trận Giải Phóng do lính Bắc Việt đội lốt. Và Dân là cán bộ Cộng sản nằm vùng được tiếp tay của những tên đồ tể cầm đầu bọn đầu trâu mặt ngựa dẫn đường chỉ điểm. Tại Huế Cộng sản mở cửa các nhà tù để xử dụng phạm nhân, những tên tù tội dân sự nầy được giao nhiệm vụ lục soát, bắt bớ, tập trung và thủ tiêu dân chúng. Dân Miền Nam vừa nghe Việt Cộng tấn công đã bỏ nhà, bỏ ruộng vườn, tài sản, bồng bế nhau liều mạng đạp lên nhau để chạy trốn. Hình ảnh rõ ràng nhất là cảnh dân chúng Quảng trị chạy trốn Cộng sản trên quốc lộ 1 và dân chúng trên Cao Nguyên bỏ Pleiku tháo chạy khi hay tin Quân Đoàn II rút về Quy Nhơn. Nếu nói dân chúng đồng loạt tiến công thì tại sao Cộng sản phải xử dụng súng đạn để lùa dân tập trung tuyên truyền tại những vùng chúng nó vừa tạm chiếm ? Tại sao Cộng sản phải lục soát, vào từng nhà ép buộc dân chúng tập trung, trói tay chân rồi dẫn theo để cản đường truy kích của QLVNCH cũng như để tránh bom, tránh đạn pháo của Không quân và Pháo binh Việt-Mỹ ? Tại sao dân chúng các vùng quê không đứng lên theo bộ đội Cộng sản mà liều chết vượt lằn đạn để chạy qua các vùng tự do kiểm soát bởi QLVNCH ? Nói láo một cách trắng trợn thì chỉ bịp được những người Miền Bắc hoặc đối với ai chưa bao giờ nghe, biết và thấy những gì trong Miền Nam Tự Do. Trong số nầy cũng phải kể đến những người vừa lớn lên đã bị Cộng sản bưng bít nhồi sọ, nhuộm đỏ từ lúc vừa biết nói hoặc một số (tôi xin nhấn mạnh, một số) trí thức trốn quân dịch, chạy chọt ra nước ngoài du học rồi ăn phải bã Cộng sản đến ngày hôm nay vẫn chưa sáng mắt.


      Trong tuyên truyền chạy tội cho tập đoàn Cộng sản, ông Bùi Tín đã che dù việc thảm sát năm Mậu Thân như sau : Dưới áp lực phản công của VNCH, bộ đội chính quy bắt buộc phải rút khỏi thành phố Huế sau mấy tuần lễ chiếm đóng. Để bảo toàn lực lượng, buộc lòng phải giết những người bị bắt theo để trút bớt gánh nặng ! Qua câu nói nầy chúng ta thấy được hai điểm quan trọng mà Cộng sản đã xảo quyệt bóp méo sự thật :


      Thứ nhất, Cộng sản đã thất bại hoàn toàn. Sau trên 3 tuần chiếm được Huế chúng đã bị QLVNCH và Đồng Minh đánh bại, ôm đầu máu chạy vô bưng. Trên đường đào tẩu chúng đã bắt dân theo để cản đường, cản pháo và cản máy bay oanh kích của QLVNCH và Đồng Minh, cuối cùng chúng đã giết tất cả tù dân theo lệnh của Quân Ủy Trung Ương.


      Thứ hai, chứng minh một cách hùng hồn rằng không một người dân nào nổi dậy ủng hộ hoặc chạy theo Cộng sản trong biến cố Mậu Thân tại Huế. Chỉ có mấy tên đồ tể như HPNT-HPNP-NĐX với bọn đầu trâu mặt ngựa thi hành lệnh lùng bắt, thủ tiêu và sát hại dân lành, cuối cùng những tên nầy phải bám theo chân Cộng sản chạy thoát thân. Như vậy không thể gọi là Miền Nam đứng dậy ‘tổng khởi nghĩa’ theo tuyên truyền của cái ‘đỉnh cao trí tuệ’ mà Cộng sản Việt Nam thường vỗ ngực huênh hoang ! Viết đảo ngược sự việc trắng trợn như vậy rồi bắt dân chúng học tập thì lối tuyên truyền nầy chỉ tìm thấy độc nhất ở một chế độ rừng rú, nơi được mệnh danh là ‘cái nôi của nhân loại’ và ‘đỉnh cao trí tuệ của loài người’ mà thôi !!!


      Một điều tôi cần đưa ra đây để chứng minh vụ thảm sát thường dân vô tội là do lệnh của đảng Cộng sản. Một đảng viên huyện ủy Quận Phú Vang (tỉnh Thừa Thiên) tên Hồ Ty, bí danh Sơn Lâm bị bắt và trong cuộc thẩm vấn, tên nầy đã khai rằng, việc thảm sát thủ tiêu tất cả dân lành vô tội bị dẫn đi trong dịp nầy là do lệnh của Quân ủy Trị-Thiên-Huế. Còn một điểm quan trọng nữa, trong thời gian ở tù Cộng sản tại trại Kà Tum, một quản giáo trong lúc nổi nóng đã phun ra trước mặt tôi và anh em tù cải tạo một câu đáng ghi vào lịch sử như sau : “Các anh may mắn được Cách mạng khoan hồng tha tội chết, vào đây thì phải biết ăn năn, học tập tốt để sớm trở về sum họp với gia đình. Tôi nói cho các anh biết, nếu năm Mậu Thân chúng tôi thắng trận thì ba triệu Ngụy-Quân Ngụy-Quyền và gia đình các anh đã bị giết theo lệnh của Hồ Chủ Tịch !”


      Ngoài vấn đề quân sự nêu ở phần 2, Cộng sản Hà Nội còn một thất bại nặng nề về phương diện chính trị đối với nhân dân Miền Nam và Quốc tế : Đó là Cộng sản đã lộ hẳn bộ mặt gian xảo, bịp bợm và âm mưu thôn tính Việt Nam Cộng Hòa. Thật vậy, Cộng sản đi đến đâu thì gây ra tang thương chết chóc đến đó. Sau biến cố Mậu Thân, người dân nào đã chứng kiến hành động giết người một cách thô bạo và dã man thì suốt đời của họ không bao giờ dám nghe cũng như không muốn ai nhắc đến hai tiếng ‘Cộng sản’ nữa !


      Để kết luận, qua ‘những gì Cộng sản đã làm’, chúng ta có thái độ thế nào đối với trò bịp gọi là ‘Hòa Giải Hoà Hợp’ ? Tôi xin thưa như thế nầy : Là Người Việt da vàng máu đỏ, cùng một bọc trứng chui ra thì giận hờn nào cũng phải nguôi, căm thù nào cũng có thể xóa bỏ phần nào sau 33 năm chấm dứt chiến tranh. Nhưng Cộng sản trước mặt chúng kêu gọi quên đi quá khứ, xích lại gần nhau để xây dựng đất nước nhưng sau lưng chúng đã làm gì ? Và đây là hành động của Cộng sản Việt Nam đã làm, phải được ghi vào lịch sử tội ác :


      1. Cầu cạnh Mã Lai và Nam Dương đục xóa các bia tưởng niệm thuyền nhân bỏ mình trên biển cả, như vậy chứng tỏ Cộng sản Hà Nội vẫn còn hận thù những người đi tìm tự do mặc dù họ đã chết từ ba chục năm nay. Các tượng bia tưởng niệm chỉ là những vật vô tri giác, nằm trên những quốc gia xa hàng ngàn số vẫn không thoát khỏi sự thù vặt của tập đoàn Cộng sản, thì đối với những người còn sống như chúng ta, ngụy quyền Cộng sản Hà Nội còn căm thù và tìm cách phá hoại đến mức độ nào !


      2. Đào xới, đập nát các nghĩa trang quân đội, nơi yên nghỉ của những người con thân yêu của Việt Nam Cộng Hòa Tự Do là một hình thức đập vào con tim đang rướm máu của nhân dân Miền Nam, thì thử hỏi, còn gì để Cộng sản có thể nói chuyện tình cảm với người Việt Tự do ! Chết là hết, nhưng đối với Cộng sản những người đã nằm xuống vẫn là kẻ thù, phải đào phải xới cho hả giận là một hành động man ri mọi rợ còn hơn cả loài súc vật. 


      3. Đến giờ nầy Hà nội vẫn duy trì, tuyên truyền và khai thác rút tỉa tiền bạc trên những kỷ niệm đau buồn của QLVNCH và Đồng Minh cũng như của dân chúng Miền Nam. Hãy dẹp ngay những bảo tàng viện mà Cộng sản gọi là ‘Tội ác Mỹ-Ngụy’ đang trưng bày, bán vé cho dân chúng và du khách vào xem tại Hà Nội, Sài gòn cũng như vài thành phố khác. Đồng thời hãy bỏ hẳn những chương trình giáo dục nhồi sọ trẻ thơ gây căm thù với chế độ cũ qua sách báo và nhất là các tài liệu giáo khoa đang giảng dạy tại các trường mẫu giáo lên đến đại học. Một câu hỏi đặt ra cho Cộng sản Việt Nam: có chấm dứt được vấn đề vô liêm sỉ nầy không trước khi mở miệng ra đề nghị ‘xóa bỏ quá khứ’ ?


      4. Tết Mậu Thân 1968 già Hồ và bè lũ trung ương đảng Cộng sản tráo trở thỏa ước hưu chiến để kéo quân vào cướp nước giết hại hàng chục ngàn đồng bào vô tội bằng những cuộc thảm sát dã man, mọi rợ. Bây giờ đã 40 năm, Hà Nội vẫn ra lệnh cho cả nước ăn mừng chiến thắng, khác gì đảng Cộng sản cho tổ chức tiệc MÁU, khiêu khích nhân dân Miền Nam và Cộng đồng người Việt hải ngoại…. thì đừng hòng đề cập đến chuyện ‘xóa bỏ quá khứ, bắt tay hòa giải hòa hợp dân tộc’, mặc dù tất cả chúng ta đều biết rằng đây chỉ là một trò bịp cố hữu của CS!


      Để kết thúc bài thuyết trình tôi xin gởi đến tất cả mọi người một câu nói đã đi vào lịch sử : “Đừng nghe những gì Cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm”, lời Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.


      Xin cám ơn Quý Vị. Xin cám ơn Giáo sư Nguyễn Lý Tưởng và Nhà văn Mường Giang đã bổ túc một vài chi tiết trong bài thuyết trình.

Category: Đạo đức Hồ Chí Minh | Views: 1405 | Added by: danchu | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
Only registered users can add comments.
[ Registration | Login ]
Login form
Search
Our poll
Đánh giá
Total of answers: 887
Site friends
Statistics

Đang online: 539
Khách: 539
Thành Viên: 0