Trung Điền
Từ đầu năm 2009 cho đến nay, chúng ta đã nghe nói nhiều đến một số địa
danh như Hải Dương, Hưng Yên, Đồng Nai đã xảy ra những cuộc nổi dậy của
nông dân chống lại các hành vi áp chế của cán bộ nhà nước Cộng sản Việt
Nam.
Ngày 4 tháng 1 năm 2009, hơn 1000 nông dân thuộc thôn Hoàng Xá, xã Cẩm
Điền Huyện Cẩm Giang, Tỉnh Hải Dương đã chiếm trụ sở Ủy Ban nhân dân
thôn Hoàng Xá để phản đối những cán bộ Thôn đã cấu kết lừa gạt nông dân
cưỡng chiếm đất. Hơn 600 cảnh sát cơ động đã được điều động từ Hải
Dương về ứng phó, tạo ra một cuộc xô xát dữ dội khiến cho nhiều công an
bị thương.
Ngày 7 tháng 1 năm 2009, hơn 2000 nông dân tại ba xã Xuân Quang, Cao
Cửu, Phùng Công thuộc huyện Văn Giang, tỉnh Hải Hưng đã tập trung trước
văn phòng chính phủ phản đối việc nhà nước đã cưỡng chế chiếm hơn 5
ngàn hecta trồng lúa, hoa quả, cây cảnh,… với giá đền bù rẻ mạt, từ 60
ngàn đồng một mét vuông (2006) lên 135 ngàn một mét vuông (2009). Trị
giá tương đương với 10 ký gạo theo giá thị trường. Trong khi chính mảnh
đất này đã đùm bọc nuôi dưỡng hàng ngàn nông dân qua bao đời nay, với
những huê lợi thu vào gấp nhiều lần trên mỗi mét vuông.
Nông dân tại ba xã Xuân Quang, Cao Cửu, Phùng Công thuộc huyện Văn Giang, tỉnh Hải Hưng
đã tập trung trước văn phòng chính phủ phản đối việc nhà nước đã cưỡng chế chiếm đất.
(Nguồn: danlentieng.net)
Cũng trong ngày 7 tháng 1 năm 2009, hơn 500 người dân huyện Thanh Trì,
Hà Nội đã cùng nhau phản đối công an huyện đã cưỡng chế không cho bà
con nông dân nhóm chợ ngay gần khu di tích Ngọc Sơn để kiếm sống qua
ngày trong tình hình kinh tế khó khăn.
Ngày 19 tháng 2 năm 2009, hơn 500 nông dân thuộc xã Long Hưng, Huyện
Long Thành, tỉnh Đồng Nai đã tụ tập trước văn phòng Chủ tịch xã để yêu
cầu ngưng việc dời hài cốt các mồ mả và chấm dứt việc cưỡng chế chiếm
khu đất này để xây dựng khách sạn. Chủ tịch xã bỏ trốn kêu cảnh sát 113
xuống can thiệp, tạo ra một cuộc ẩu đả và nông dân đã phóng hỏa đốt trụ
sở xã.
Ngày 4 tháng 3 năm 2009, hơn 500 nông dân thôn Phú Yên và Thôn Nhật
Tiến, huyện Chương Mỹ, Tỉnh Hà Đông, đã chống lại một nhóm cán bộ do
lãnh đạo huyện Chương Mỹ phái đến để cưỡng chế đất của dân, tạo ra một
cuộc náo loạn khiến giao thông tại trục đường Hà Đông – Xuân Mai bị tắt
nghẽn nhiều tiếng đồng hồ.
Người dân Xã Trường Yên, huyện Chương Mỹ, Hà Nội chống chính quyền cướp đất của dân.
(Nguồn: Dân Lên Tiếng)
Các cuộc phản kháng của hàng trăm, hàng ngàn nông dân tại các địa
phương nói trên cho đến nay vẫn còn tiếp tục. Đa số những cuộc phản
kháng này liên quan đến ruộng đất - gia sản duy nhất của nông dân Việt
Nam - đang gặp nguy cơ bị chiếm đoạt với giá rẻ mạt bởi sự a tòng của
cán bộ Cộng sản từ điạ phương đến trung ương. Núp dưới chủ trương ‘quy
hoạch hóa’, cán bộ cộng sản tại nhiều điạ phương đã cấu kết với một số
nhà đầu tư lập ra một số dự án xây dựng ma để cưỡng chiếm ruộng đất,
nhà cửa của người dân. Sau khi cưỡng chiếm đất xong, cán bộ địa phương
lại a tòng với kẻ mạo danh đầu tư lúc đầu, đem bán giá cao hơn gấp
nhiều lần cho những chủ đầu tư mới. Khi nông dân phát hiện ra việc bị
chính quyền làm trung gian cưỡng chế bán giá rẻ mạt thì những cuộc phản
kháng bùng nổ. Ngoài ra, cũng có những khu đất sau khi cưỡng chiếm
xong, họ đã rào lại để chờ bán; trong khi nông dân bị cưỡng chiếm đất
phải dời đi nơi khác mà tìm không ra nơi cư ngụ mới, ruộng đất cũ của
mình vẫn tiếp tục bỏ hoang không quy hoạch như dự án đưa ra lúc đầu, họ
càng thêm bất mãn và bùng nổ sự phản kháng.
Nhiều người cho đây là sự tham lam của cán bộ địa phương đã a tòng với
một số con buôn địa ốc nhằm áp lực nông dân để mua lại ruộng đất của họ
với giá rẻ mạt. Sự tham lam này chỉ có thể giải thích trong một vài vụ
xảy ra mà thôi. Không thể nào sự tham lam của cán bộ trở thành một hiện
tượng dây chuyền xảy ra ở nhiều nơi và liên tục trong nhiều năm vừa qua
với phong trào dân oan khiếu kiện khắp toàn quốc. Đây phải coi là một
chính sách “ăn cướp” của đảng Cộng sản Việt Nam, vừa do lòng tham, vừa
nhằm triệt hạ những nguồn sống của nông dân để đẩy họ vào cuộc sống bấp
bênh, phải dựa vào đảng và chính quyền để không trở thành lực lượng đối
kháng.
Thay vì đi khiếu kiện theo hình thức cá nhân, nhóm, tại các văn phòng
Trung ương chỉ tốn thời giờ và công sức, họ đã phản kháng bằng chính sự
đứng dậy của số đông ngay tại địa phương, đối đầu trực tiếp với những
cán bộ địa phương.
Đảng Cộng sản Việt Nam được hình thành và tiến chiếm chính quyền từ năm
1945 không phải nhờ vào lực lượng trí thức và công nhân mà chính là lực
lượng nông dân. Trong suốt mấy thập niên vừa qua, Cộng sản Việt Nam
luôn luôn tìm mọi cách khống chế nông thôn. Ngay cả ngày hôm nay, trong
lúc cổ võ cho nền kinh tế thị trường hàng hoá, đảng Cộng sản Việt Nam
vẫn coi trọng vấn đề kiểm soát Tam Nông: nông thôn – nông nghiệp – nông
dân. Hơn một nửa hạ tầng cơ sở của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay đang
nằm ở nông thôn. Chính vì thế mà họ phải giữ nông thôn trong gọng kềm
của đảng. Để khống chế nông thôn, Hà Nội luôn luôn tiến hành hai chính
sách song hành: 1/ Bưng bít thông tin và 2/ Phủ dụ bằng những bánh vẽ
phát triển. Vì không có thông tin và vốn bản chất chân chất, mộc mạc,
thụ động trong nhiều thập niên dài, nông dân dễ bị cán bộ cấp địa
phương trấn áp và lừa đảo mà không dám phản kháng. Có nhiều nông dân
biết mình bị lừa đảo nhưng chỉ phản kháng theo hình thức cá nhân với
hiện tượng dân oan đã xảy ra trong nhiều năm qua. Để đối phó với thành
phần dân oan, Cộng sản Việt Nam thường áp dụng hình thức hứa cuội hay
giải quyết một vài vụ đặc thù rồi dùng đó phủ dụ hầu câu giờ.
Nông dân đã biết hình thức khiếu kiện của dân oan không hiệu quả nhiều.
Thay vì đi khiếu kiện theo hình thức cá nhân, nhóm, tại các văn phòng
Trung ương chỉ tốn thời giờ và công sức, họ đã phản kháng bằng chính sự
đứng dậy của số đông ngay tại địa phương, đối đầu trực tiếp với những
cán bộ địa phương. Đây không phải là hình thức phản kháng mới lạ của
nông dân. Đã từng có nhiều vụ phản kháng tập thể xảy ra trong quá khứ ở
Thái Bình, Thọ Đà, Bắc Giang, Tiền Giang, Đồng Nai nhưng không có sự
liên tục vì thiếu thông tin. Ngày nay, nhờ mạng lưới Internet và điện
thoại di động, lòng phẫn uất tới mức "tức nước vỡ bờ", cùng với khả
năng phối hợp, huy động số lượng đông đảo nông dân tham gia trong các
cuộc phản kháng nên đã kéo dài nhiều ngày, liên tục ở nhiều nơi. Điểm
đặc biệt là những cuộc phản kháng này đều nhắm vào ngay chính quyền địa
phương để cô lập những phần tử lãnh đạo rồi sau đó mới tê liệt hóa phản
ứng đàn áp của công an, cảnh sát cơ động.
Nói tóm lại, theo dõi những bản tin loan tải về các cuộc phản kháng của
nông dân xảy ra ở nhiều tỉnh miền Bắc và Miền Nam gần đây, chúng ta
nhận thấy nông dân đã bắt đầu thay đổi hình thức khiếu kiện sang hình
thức trực diện ngay tại chỗ để bày tỏ những yêu sách chính đáng của
mình, áp lực cán bộ địa phương phải giải quyết. Nông dân Hải Dương,
Hưng Yên, Đồng Nai đã biết dùng thế "tiến thoái lưỡng nan" để áp lực
chính quyền địa phương ngưng chính sách ăn cướp ruộng đất của dân.
Trung Điền
March 12 2009
Nguồn: Việt Tân
|