Hoàng Cúc
Thông qua cách ứng xử mà các cơ quan truyền thông nhà nước dành cho tám giáo dân Thái Hà, qua cách thức “khủng bố” bằng báo chí hay bằng các cơ quan công quyền tại Gò Vấp với Văn Phòng Luật Sư Pháp Quyền (VPLSPQ) đặc biệt với cá nhân luật sư Lê Trần Luật, cô Tạ Phong Tần và những người cộng sự của họ trong thời gian gần đây, những ai quan tâm tới thế sự hẳn đã nhận ra “chủ trương lớn của đảng và chính phủ” trong việc đối phó với những kẻ không một tấc sắt trong tay. Tôi xin mạnh dạn đưa ra vài nhận định của tôi trước khi diễn ra phiên xử phúc thẩm tám giáo dân tại Hà Nội.
Tiên phát chế nhân
“Tiên phát chế nhân” là một trong 36 kế của các chiến lược gia cổ. Kế này còn được diễn tả cách khác là “tiên hạ thủ vi cường”, với ý nghĩa ra tay trước sẽ giành được thế chủ động trong các cuộc tranh chấp. Thế nhưng kế sách này có liên quan gì với những vụ việc tôi đang muốn bàn tới ở đây?
Những sự việc diễn ra với tám giáo dân Thái Hà những ngày gần đây cho thấy các cơ quan truyền thông tại Hà Nội đã nhận được “chỉ thị” bằng mọi cách bóp chết ý chí tranh đấu của các giáo dân này thông qua những cách thức “cù nhầy”, tỏ ra như đang nép vế, nhưng lại có tác dụng làm nản lòng, làm nhụt nhuệ khí đối phương.
Mặt khác, ở phía nam đất nước, các cơ quan truyền thông, các cơ quan công quyền đang dùng những biện pháp “khủng bố” tấn công trực diện vào tinh thần, thể xác, công việc, người thân của luật sư Lê Trần Luật và những người cộng sự. Mục tiêu trước mắt của họ là bằng mọi cách tách luật sư Lê Trần Luật ra khỏi nhóm giáo dân khiếu kiện, đồng thời triệt hạ đường làm ăn của ông và những ai liên quan tới ông, dùng kế “sát kê hách hầu” (giết gà nhằm doạ khỉ), để cảnh cáo tất cả những luật sư hay những ai đang muốn tiếp tay cho những thành phần dân oan khiếu kiện.
Xét cho cùng, khi đồng ý để luật sư Lê Trần Luật bào chữa cho hai trong số tám giáo dân bị đưa ra toà ngày 8-12-2008, chính quyền đã không lường trước được vụ việc sẽ diễn biến phức tạp đến như vậy. Hẳn họ đã cho rằng khi “ban” cho tám người một cái án không thể nhẹ hơn như thế, trong bối cảnh chính quyền xưa nay có toàn quyền sinh sát, sẽ chẳng ai dại gì tiếp tục làm cái việc vô ích “con kiến đi kiện củ khoai”. Như vậy, dù đã gây không ít khó khăn cho luật sư và tám giáo dân, khi để cho luật sư Lê Trần Luật và nhóm giáo dân này liên kết lại với nhau trong một vụ kiện, chính quyền đã vô ý đánh mất thế “tiên phát chế nhân”. Những việc họ đang ra sức làm hiện nay phản ảnh tâm trạng hậm hực chữa cháy của họ.
Mặt khuất của vụ việc
Những gì đa số chúng ta biết tới, những biện pháp bỉ ổi nhắm vào Lê Trần Luật, Tạ Phong Tần và cả tám giáo dân thực ra chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm. Những tuần vừa qua, các cây viết từng đưa lên liên mạng toàn cầu những bài nóng hổi về vụ việc Thái Hà và Toà Khâm Sứ như J.B. Nguyễn Hữu Vinh, Alfonso Hoàng Gia Bảo, An Dân, Hà Thạch v.v… đang bị truy tìm hoặc lôi đi thẩm vấn liên tục. Nhà chức trách đang cố khép họ vào tội “phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc”! Tuy nhiên, việc khép tội còn là chuyện tương lai. Trước mắt là công việc làm ăn, người thân và gia đình họ đang bị đe doạ cách này hay cách khác.
Những ai từng nếm mùi khủng bố của hệ thống chuyên chính vô sản đã đạt tới mức phi nhân tính cao độ hẳn có thể mường tượng được rằng cũng như Lê Trần Luật và Tạ Phong Tần, những cây bút can trường đó cũng đang phải từng giây phút đối mặt với tất cả những trò côn đồ, gian ác và lưu manh bỉ ổi nhất. Những gì đã xảy ra với Hà Sĩ Phu, Vũ Cao Quận, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Hoàng Hải, Trần Khải Thanh Thuỷ, Phạm Thanh Nghiên và tất cả những ai đang lên tiếng vì một Việt Nam dân chủ và tốt đẹp hơn cho thấy rằng ngay cả những điều vô lí đến không thể tưởng tượng nổi cũng vẫn có thể xuất hiện đường hoàng dưới ánh mặt trời của xứ sở thiên đường XHCN Việt Nam.
Liệu có nên mỗi người một chút, “góp gió thành bão”, để chia nhỏ sức tấn công của con quái vật đang trong cơn gầm gừ say máu?
Và những mưu ma chước quỷ
Kiểu tấn công thí mạng, không thèm đếm xỉa tới ngay cả thứ « chính nghĩa » mà chính quyền từng ra rả rao giảng còn cho ta thấy rằng họ đang trong cơn điên loạn cùng quẫn. Cái đích xa hơn mà họ đang nhắm tới chính là cái gai trong mắt họ từ hơn một năm nay: Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt.
Những ngày vừa qua, xem ra mối tương quan giữa chính quyền và vị Tổng giám mục Hà Nội đang được cải thiện. Nhưng thiết tưởng đó chỉ là thời gian biển lặng trước trận cuồng phong. Mặt biển càng phẳng lặng thì cơn giông tố sẽ càng khủng khiếp. Lời tuyên bố của ông Nguyễn Thế Thảo với ngoại giao đoàn tại Hà Nội hé mở cho ta thấy rằng «chủ trương lớn của đảng và chính phủ» là tìm mọi cách đẩy Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội. Họ đã dùng tới nhiều biện pháp như đấu tố, tạo dư luận quần chúng, ngay cả tìm cách đi đêm với Vatican, nhưng dường như mọi nỗ lực vẫn còn như muối bỏ bể. Khi các phương pháp êm thấm không xong, con thú sẽ hiện nguyên hình với tất cả bản chất bất nhân khát máu. Thời gian hẳn đã đủ để ta nhận thấy rằng họ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn bỉ ổi và xấu xa nào.
Hơn một năm qua, nhà cầm quyền đã làm tất cả mọi chuyện để minh chứng cho «chủ trương lớn của đảng và chính phủ» là họ không bao giờ, không hề có thiện chí, cũng không bao giờ có khả năng giải quyết những tranh chấp, do chính họ đã tạo ra, bằng một con đường đàng hoàng theo luật pháp của chính họ.
Dẫu sao, người xưa có câu «hồi đầu thị ngạn» (quay lại sẽ thấy bờ), lại cũng có câu «phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật» (buông dao xuống thì thành Phật ngay).
Hoàng Cúc Nguồn: Thông Luận
|