Tưởng Năng Tiến
...chỉ
có một địa danh mang tên Hồ Chí Minh (quang vinh) thì chuyện đổi thay,
xem ra, là chuyện nhỏ. Stalingrad hay Leningrad đều đã được giải phóng,
và trở về với cái tên cũ của nó thì không cớ chi mà cái tên Sài Gòn lại
bị mất luôn.
“Who controls the past, controls the future; who controls the present, controls the past.”
George Orwell
Công
viên Lê Văn Tám, ở Thành phố Hồ Chí Minh, được bao quanh bởi bốn con
đường lớn: Hai Bà Trưng, Võ Thị Sáu, Điện Biên Phủ và Đinh Tiên Hoàng.
Giữa lòng đô thị ngột ngạt và nóng bức, sự hiện diện của một khoảnh đất
rộng rãi với cây xanh bóng là một món quà tặng - vô cùng qúi giá - cho
công chúng.
Vậy mà vẫn có lời ra, tiếng vào:
- Làm gì có có thằng nhỏ (mẹ rượt) nào tên Lê Văn Tám, mấy cha?
Cứ theo
như sử Đảng thì đêm ngày 1 tháng 1 năm 1946, em Lê Văn Tám tẩm dầu vô
người, bựt quẹt cho cháy như cây đuốc, rồi chạy cái vù vô kho xăng ở
Thị Nghè.
Khỏi
nói cũng biết là vụ này nổ nổ lớn. Cái kho, tất nhiên, tiêu tùng. Đài
phát thanh bên kia đường cũng sập tiệm luôn. Nguyên cả một đại đội lính
bảo vệ thì bị thiêu sống, chết không còn một mạng - nửa mạng cũng không!
Thiệt là một trang sử chói loà và khét lẹt. Đọc mà thấy ghê, tưởng cứ y như thiệt vậy. Tưởng vậy mà không phải vậy.
Sự thiệt, theo lời giáo sư Phan Huy Lê
(Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam) qua một cuộc phỏng vấn – dành
cho báo Người Việt – vào hôm 18 tháng 3 năm 2005 thì em Lê Văn Tám chỉ
là một sản phẩm tưởng tượng mà thôi.
Và đó là lý do khiến trong thiên hạ có lời xì xào, đòi bỏ cái tên Lê Văn Tám. Tôi có rà lại vụ này, và thấy Wikipedia Việt Nam ghi lại như sau:
“Lê
Văn Tám là một nhân vật hư cấu. Chuyện ‘ngọn đuốc Lê Văn Tám’ được
tuyên truyền rộng rãi để cổ động tinh thần chiến đấu của nhân dân … Tên
Lê Văn Tám đã được đặt cho một số trường tiểu học, tượng đài, rạp chiếu
phim, đường phố hay các địa danh khác.”
Chèng
ơi! Như vậy mà mấy cha mấy mẹ cứ nằng nặc đòi xoá tên Lê Văn Tám thì
tốn kém, và phiền phức biết chừng nào mà kể. Trong hoàn cảnh đất nước
đang còn gặp nhiều khó khăn (về mọi mặt) tôi đề nghị là cứ giữ tên cũ
đi, chỉ cần bôi bớt một nét của chữ “m” cho nó thành “n” thôi.
Vậy là
khắp nước sẽ có những công viên, trường học, tượng đài Lê Văn Tán chớ
không phải là Lê Văn Tám nữa. Rõ ràng vừa tránh được điều tiếng, vừa đỡ
tốn công và tốn của. Cứ kể như chuyện “huyền sử ca một nguời mang tên
Tám” chỉ là chuyện để tán nhảm, cho vui thôi.
Mà sử
sách của Đảng ta thì những chuyện nhảm nhí cỡ đó (kể như) là chuyện
nhỏ. Hổng tin, thử nhìn lại cuộc đời hoạt động cách mạng của bác Tôn mà
coi.
Cũng cứ
theo như sử Đảng thì bác Tôn sinh năm 1888, tại Long Xuyên. Năm 1914,
ông bị bắt lính qua Tây. Năm 1919, chính ông là người treo cờ đỏ (trên
chiến hạm Pháp) ở Hắc Hải để ủng hộ cách mạng Nga. Năm 1920 ông trở về
nước. Năm 1925, ông tổ chức đình công để cầm chân một chiến hạm Pháp ở
nhà máy Ba Son…
Sự nghiệp và thành tích của bác còn được ghi rõ trong hai tác phẩm chính:
Đồng chí Tôn Đức Thắng, người chiến sĩ cộng sản kiên cường, mẫu mực (nxb Sự Thật 1982) và Người thủy thủ phản chiến ở Biển Đen (nxb Thông Tin Lý Luận 1988).
Cả sử lẫn sách của Đảng ta đều ghi rành rành như vậy mà (rồi) vẫn có điều tiếng eo xèo, dị nghị. Trong một cuộc phỏng vấn do BBC
thực hiện, nghe được vào hôm 24 tháng 8 năm 2003, ông Christoph Giebel
- giáo sư sử học của đại học Washington, Hoa Kỳ - đã nói rằng bác Tôn
“không có mặt trên bất kỳ con tầu nào của Pháp, liên quan đến vụ binh
biến ở Hắc Hải”. Nói cách khác (ít tế nhị hơn) là vụ bác Tôn tham dự
vào việc nổi loạn và treo cờ ở Biển Đen chỉ là chuyện… xạo! Cái vẫn
thường được mô tả là “cuộc đình công thắng lợi” mà bác Tôn đã khởi
xướng ở cảng Ba Son, tất nhiên, cũng… xạo luôn!
Cha nội giáo sư Christoph Giebel (thiệt) vô duyên hết biết luôn! Chuyện
của đất nước người ta, mắc mớ gì mà ngứa miệng nhẩy vô bàn luận (và bàn
loạn) như vậy chớ?
Hồi mới
nghe vụ này, tui cũng tưởng là thằng chả vì rảnh quá sinh thói ngồi lê
đôi mách - kiếm chuyện làm quà - nên nghe qua rồi bỏ; ai dè, năm sau,
năm 2004, nhà xuất bản University of Washington Press cho ra đời cuốn Imagined Ancestries of Vietnamese Communism (Ton Duc Thang and the Politics of History and Memory) của Chirstoph Giebel.
Theo
lời giới thiệu của nhà xuất bản, tác phẩm này đã “làm sáng tỏ cuộc đời
thật cũng như được tô vẽ thêm của Tôn Đức Thắng (1888-1980), một nhà
hoạt động cách mạng nổi tiếng và thần tượng của Đảng Cộng sản Việt Nam,
nhưng đấy chỉ là một bản lí lịch dùng cho các buổi lễ lạt mà thôi… Công
trình nghiên cứu này theo sát những quá trình phức tạp, kéo dài hàng
chục năm, trong đó những hành động dũng cảm nổi tiếng của Tôn Đức Thắng
đã bị xuyên tạc hay đơn giản là bịa ra và - tuỳ theo nhu cầu lịch sử và
chính trị - được Đảng sử dụng như một công cụ tuyên truyền” (*).
(Ancestries
of Vietnamese Communism illuminates the real and imagined lives of Ton
Duc Thang (1888-1980), a celebrated revolutionary activist and
Vietnamese communist icon, but it is much more than a conventional
biography…. The study traces the decades-long, complex processes in
which famous heroic episodes in Ton Duc Thang’s life were manipulated
or simply fabricated and-depending on prevailing historical and
political necessities-utilized as propaganda by the Communist Party”).
Sự
nghiệp cách mạng của bác Tôn, từ nay, kể như là đi… xuống. Nói tình
ngay thì dân Việt đã biết là bác ấy “xuống” lâu rồi, chớ đâu có cần
phải chờ đến lúc được cái ông giáo sư ở tuốt bên Huê Kỳ… phát hiện.
Trước đó cả thập niên, vào năm 1995, nhà xuất bản Văn Nghệ (California) đã cho trình làng cuốn Thư gửi Mẹ và Quốc hội
của Nguyễn Văn Trấn. Qua cuốn sách này, Chủ tịch Nước Tôn Đức Thắng
được toàn dân hết sức thương cảm và ái ngại - sau khi nghe ông than
thân, bằng một câu chửi thề, được ghi lại, nơi trang 266, như sau:
“Đ… mẹ, tao cũng sợ!”
(*) chuyển dịch bởi Phạm Minh Ngọc.
Thiệt,
nghe mà muốn ứa nước mắt. Cỡ Đại tướng đang cầm quân mà bị bắt phải cầm
quần cũng lật đật cầm liền (và cầm chặt) thì Chủ tịch Nước - nghĩ cho
cùng - đâu có là cái đinh gì, trong vòng tay của Đảng. Sợ là phải (giá)
và là chuyện mà ai cũng… thông cảm được.
Điều
đáng tiếc (và rầy rà) là thiên hạ lại không đủ bao dung để nhắm mắt làm
ngơ trước những con đường, những cơ quan, và trường học đã (lỡ) mang
tên Tôn Đức Thắng. Cứ để nguyên như vậy cũng (hơi) kỳ nhưng thay thì
kẹt lắm, nếu chưa muốn nói là kẹt lớn. Rồi mấy cái tên bác Nguyễn Luơng
Bằng, bác Lê Duẩn, bác Trường Chinh… - và cả đống những mấy bác và mấy
chú (thổ tả) khác nữa - không lẽ cũng phải thay luôn? Tốn kém bộn à,
chớ đâu phải chuyện chơi, mấy cha?
Cũng
như trường hợp của em Lê Văn Tám, tôi xin đề nghị “một giải pháp tình
thế” như sau: cứ giữ tên bác Tôn đi, chỉ đổi chút xíu thôi. Thay vì “c”
ta sửa thành “t” trong chữ “đức” là… rồi. Tôn Đức Thắng sẽ biến thành
Tôn Đứt Thắng. Gọn bâng. Vừa yên được lòng người, vừa đỡ mất lòng Bác,
lại cũng đỡ tốn công và tốn của.
Vấn đề
của em Tám và bác Tôn, cứ khoanh vùng lại như vậy - kể như - là mát
trời ông Địa! Bây giờ xin nói đến chuyện (linh tinh) của bác Hồ. Bác
này thì tăm tiếng (và tai tiếng) hơn bác kia… chút xíu!
Sau khi
bản sao bức thư của anh Nguyễn Tất Thành (xin vào học Trường Thuộc Địa)
được phát tán tùm lum, và sau khi cả nước đều biết rằng kiệt tác Những mẩu chuyện về cuộc đời hoạt động của Hồ Chủ tịch
do chính bác Hồ là tác giả thì dư luận - trong cũng như ngoài nước -
bắt đầu rục rịch đòi đổi tên Thành phố Hồ Chí Minh, và san bằng cái
lăng của ổng.
Vì có
cả trăm con đường, công viên, trường học, tượng đài… mang tên Lê Văn
Tám nên chuyện thay đổi mới khó khăn, tốn kém. Chớ chỉ có một địa danh
mang tên Hồ Chí Minh (quang vinh) thì chuyện đổi thay, xem ra, là
chuyện nhỏ. Stalingrad hay Leningrad đều đã được giải phóng, và trở về
với cái tên cũ của nó thì không cớ chi mà cái tên Sài Gòn lại bị mất
luôn.
Vụ cái lăng thì còn… khỏe nữa. Nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh đã có dự kiến như sau:
“Tôi đề
nghị một phương pháp xử lý lăng Hồ Chí Minh như vầy: chôn ông ta thật
sâu dưới lòng đất, ngay nơi xác ông ta đang quàn, rồi dán lên bên
trong, bên ngoài của tất cả những bức tường, trần và các lối đi trong
lăng những đầu lâu của những nạn nhân, ưu tiên là những nạn nhân trong
cải cách ruộng đất, và đổi tên thành: LĂNG NHỮNG NẠN NHÂN CỦA CHỦ NGHĨA
CỘNG SẢN VIỆT NAM.”
Nguyễn
Quốc Chánh nói vừa dứt lời thì đã có một thằng cha (mả mẹ) nào đó lật
đật ôm bác Hồ bỏ gọn vô… Đại Nam Quốc tự, ở Bình Dương. Theo tường
thuật của báo Tuổi Trẻ Online,
đọc được vào ngày 10 tháng 2 năm 2007, bên trong chính điện của ngôi
chùa này thờ tượng đức Phật, vua Hùng Vương và… Chủ tịch Hồ Chí Minh!
Bên ngoài là khu giải trí có vườn thú, biển nhân tạo, và khu khách sạn
năm ngàn phòng - giá thuê rẻ rề hà 1.000 phòng được thiết kế theo kiểu
cung điện với giá 5-200 USD/phòng/đêm, 4.000 phòng còn lại có giá 5-30
USD/phòng/đêm!
Ở đâu có mật là có ruồi. Rồi ra, đĩ điếm ở bến Ninh Kiều, cũng như ở khắp mọi nơi sẽ đổ về nhiều (hơn dân) là cái chắc.
Dù có
tượng Phật (làm vì) bên trong chính điện, với cái thứ chùa chiền tào
lao và uế tạp (với sở thú, khu ăn chơi, phòng ngủ và đĩ điếm kề bên)
như thế, người Việt có tên gọi dành riêng cho nó là dâm từ.
Dâm từ, theo Việt Nam Tự Điển – Khai Trí Tiến Đức là "đền thờ thần bất chính". Còn theo Đại Nam Quấc Âm Tự Vị
của Huỳnh - Tịnh Paulus (Imprimerie Rey, Curol & Cie : Sài Gòn
1895, trang 219) là miếu thờ yêu quái. Ở dâm từ, dân gian hay thờ cúng
những… dâm thần! Hồ Chí Minh vốn vẫn thường bị coi là một tay gian
thần. Nay, thêm tước vị dâm thần nữa thì e (hơi) quá tải.
“Who controls the past, controls the future; who controls the present, controls the past.” Khi
viết dòng chữ này, trong tác phẩm Nineteen Eighty - Four, vào năm 1948,
George Orwell đã có thể hình dung ra được những thủ đoạn ma mãnh (của
những chế độ toàn trị) trong việc ngụy tạo lịch sử.
Điều mà
George Orwell không ngờ tới là kỹ thuật truyền thông tân tiến sẽ dẫn
dắt nhân loại bước vào Thời đại Thông tin. Ở thời đại này, mọi cố gắng
đánh tráo dĩ vãng chỉ tạo ra được những trò hề lố bịch mà thôi.
|