J.B Nguyễn Hữu Vinh
Sáng
nay (20/5), Quốc hội Việt Nam mới nhóm họp để bàn bạc và ra những
“quyết sách” quan trọng. Vấn đề bauxite Tây Nguyên được nhiều tầng lớp
nhân dân và cán bộ, kể cả các bậc lão thành hết sức quan tâm.
Những
người quan tâm mong chờ một cuộc bàn bạc cụ thể để dừng lại dự án này
cứu lấy Tây Nguyên, không đưa những kẻ luôn rắp tâm bành trướng, xâm
lược đất nước ta vào mái nhà Tây Nguyên, bảo đảm an ninh quốc phòng cho
đất nước và thực chất là cứu lấy đất nước Việt Nam.
Vậy mà ngay
từ hôm kia, 18/5, Trần Đình Đàn – Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội đã biết
trước kết quả cuộc họp với lời tuyên bố thẳng thừng: “Quốc hội hoàn
toàn ủng hộ chủ trương khai thác bô-xít”?
Như
vậy là đã rõ, chẳng cần họp nữa thì Quốc hội vẫn có kết quả là hoàn
toàn ủng hộ chủ trương khai thác bauxite? Tất cả những ý kiến khác
chiều chỉ là “tiếng kêu trong sa mạc”?
Người ta tự hỏi, vì sao
vấn đề chưa đưa ra bàn đã biết được trước kết quả? Phải chăng là Quốc
hội Việt Nam luôn đồng lòng, đồng thuận trong mọi vấn đề nên nếu có đưa
ra thì cũng vẫn có kết quả là “hoàn toàn ủng hộ”?
Hay bởi dự án
bauxite ở Tây Nguyên là chuyện chẳng có gì để phải mất công bàn bạc?
Hoàn toàn không phải thế. Với nhận thức của nhiều người từ dân thường
đến các trí thức rất hiểu ý nghĩa và những tác hại của dự án này.
Ngoài
những lo ngại về tính kinh tế của dự án, những lo ngại về môi trường bị
hủy hoại thì vấn đề nhức nhối nhất là an ninh quốc phòng. Trong báo cáo
tại phiên khai mạc Quốc hội sớm nay, Ủy ban Kinh tế của Quốc hội đã nêu
lên vấn đề “lao động nước ngoài vào Việt Nam ở các dự án do nước ngoài
trúng thầu”.
Tại các dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên, các
nhà thầu Trung Quốc đã đưa người của họ vào để thực hiện, con số là bao
nhiêu? Họ là ai, có đúng là những công nhân lao động phổ thông hay đó
là đội quân thứ 5, thứ 6 của những âm mưu bành trướng? Trong khi Hoàng
Sa, Trường Sa và những vùng biên ải của đất nước đang ngày đêm bị bọn
xâm lược xâm lấn, chiếm giữ thì việc rước thêm một đội quân Tàu vào Mái
nhà Tây Nguyên có ảnh hưởng thế nào đến an ninh quốc phòng, giữ gìn đất
nước?
Những câu hỏi đó của mọi người dân đang đặt lên bàn của
Quốc hội với những hi vọng các “đại biểu của dân” hiểu được ý nghĩa của
vấn đề mà bàn bạc thấu đáo những mặt lợi, hại ở dự án này.
Vậy nhưng, trái bóng chưa lăn thì tỷ số đã được báo trước.
Qua lời phát biểu này, người ta nhớ đến hai vụ việc đã qua:
- Vụ án bán độ bóng đá của đội tuyển U23 VN năm 2005:
Trước
khi diễn ra trận đấu giữa đội tuyển U23 VN và đội tuyển U23 Myanmar tại
SEA Games 23 vào ngày 24-11-2005, Lý Quốc Kỳ đã đưa 240 triệu đồng
(thông qua Trương Tấn Hải) cho Lê Quốc Vượng và một số cầu thủ bóng đá
U23 VN để dàn xếp tỉ số trận đấu (đá thắng cách biệt 1 bàn), với mục
đích dùng tỉ số này để đánh bạc bằng hình thức cá cược bóng đá. Kết quả
là cầu thủ cá độ đã chịu bản án 4 năm 6 tháng tù giam.
Quốc hội hay đại hội Đảng?
Ở trên diễn đàn Quốc hội, việc ông Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội thông báo trước kết quả, tỷ số của cuộc họp nói lên ý nghĩa gì?
Nên nhớ đây không phải là ông ta dự đoán, mà là khẳng định hẳn hoi nhé. Vậy thì việc cá cược phải chắc ăn lắm.
Phải
chăng ông Trần Đình Đàn, người có tài tiên tri mọi vấn đề, kể cả vấn đề
nhức nhối nhất? Nếu điều này đúng, thì chắc Quốc hội khỏi họp cả tháng
làm gì cho tốn tiền của và công sức biểu diễn. Chỉ cần ông Trần Đình
Đàn phán là ra kết quả.
Nếu không đúng, thì trước hết phải kỷ
luật ngay ông Chủ nhiệm văn phòng Quốc hội mà ăn nói hồ đồ này. Nếu
những vấn đề cơ mật, những vấn đề quan trọng của đất nước được đưa ra
Quốc hội chỉ để biểu diễn vì kết quả đã có trước như vụ bauxite này,
thì quả là hao tiền tốn của vô ích của nhân dân.
- Vụ bầu xác chết vào làm Ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam:
Tại
Đại hội Đảng cộng sản Việt Nam lần thứ 8. Ngày 28/6/1996 ông Nguyễn
Đình Tứ đã chết đột ngột. Vậy nhưng đến mấy ngày sau đó, ngày 30/6/1996
ông Nguyễn Đình Tứ vẫn được đưa lên bầu, mà lại bầu vào Bộ Chính trị
hẳn hoi.
Chỉ đến khi bầu xong mới có thông báo: Ông Tứ đã chết
Chuyện
này làm nhiều người khi đó ngạc nhiên, chẳng lẽ nội bộ có mấy ông với
nhau trong bộ Chính trị, mà ông Tứ chết mấy ngày những ông khác còn
không biết để phải bầu một xác chết làm ủy viên Bộ Chính trị?
Với
câu nói của Trần Đình Đàn về ý kiến của Quốc hội trong vấn đề bauxite,
nó đúng với tính chất của vụ nào trong hai vụ việc trên?
Chẳng lẽ Quốc hội Việt Nam cũng đang là một sân diễn, một nơi có thể cá độ?
Lời
phát biểu khẳng định của Trần Đình Đàn đù vô tình hay hữu ý, đều coi
các đại biểu Quốc hội Việt Nam như những con rối mà ông hoặc ai đó có
thể điều khiển, giật dây?
Câu hỏi này dành cho các đại biểu Quốc hội trả lời.
Hà Nội, Ngày 20 tháng 5 năm 2009 J.B Nguyễn Hữu Vinh
|