Vi Đức Hồi
Được tin thân mẫu tôi lâm bệnh hiểm nghèo,một
buổi sáng mùa hè ,anh Ngô Quỳnh,quê Yên Dũng,Bắc Giang, đang làm ăn ở Hà Nội
điện cho tôi:”sáng mai,(28/6/2008)cháu lên thăm bà,khi nào đến cháu điện chú ra
đón”.Hôm sau gần 12h trưa,Quỳnh điện cho tôi.Tôi đi xe máy ra đón,thấy có cả
Phạm Văn Trội,quê Thường Tín,Hà Tây(nay là Hà Nội).Mừng quá,tôi gọi xe cửu lai
Phạm Văn Trội về nhà tôi.Lịch trình,cơm nước xong,tôi đưa anh em đến thăm thân
mẫu tôi đang ở bên nhà chú em tôi cách nhà tôi gần cây số.Sau khi đi kiểm
tra,xét nghiệm tại bệnh viện K Hà Nội,bệnh viện kết luận bà bị bênh ung thư gan
giai đoạn cuối,bệnh viện khuyên nên đưa bà về phục dưỡng,chăm sóc,bà đã hết khả
năng cứu chữa.Gia đình tôi thống nhất tạm thời đưa bà về nhà chú em tôi để chăm
sóc thời gian,khi bệnh lâm nặng sẽ đưa về quê,lúc này gia đình vẫn chưa cho bà
biết bà bị bệnh hiểm nghèo. Tôi nói với các chú em tôi rằng: nếu để bà ở nhà
tôi,một số anh em bạn bè,chiến hữu trong “làng dân chủ” đến thăm thì chắc chắn
công an sẽ dở trò,có thể gây cơn xốc khôn lường cho bà.Thế rồi mọi tính toán của
tôi đều chính xác đến tuyệt đối.
Ba anh em,chú cháu mới bắt đầu ngồi vào ăn
cơm,thì một tốp công an huyện ập đến nhà.Vẫn bác trưởng khu,và một công an viên
của khu dẫn tốp công an gồm ba người đến,bác trưởng khu giới thiệu là ba đồng
chí công an huyện phụ trách địa bàn thị trấn đến làm việc với các anh.Rút kinh
nghiệm lần trước đụng độ với Phương Anh cũng tại nhà tôi,lần này họ không vu
cáo, đặt điều như lần trước mà đi thẳng vào nội dung đã được sắp đặt.
-Chúng tôi thông báo cho các anh
biết, ông Hồi đã có thông báo của trên kết luận là tên phản động(trước đó,ngày
12/6/2008, họ đưa tôi ra đấu tố trước công chúng và tuyên cáo tôi là kẻ phản
động),nên hôm nay các anh đến nhà ông Hồi,chúng tôi có trách nhiêm đến kiểm tra
các anh là ai? ở đâu đến? đến có việc gì?quan hệ với ông Hồi thế nào?trước hết
các anh xuất trình giấy chứng minh nhân dân!
Ngô Quỳnh và Phạm Văn Trội trịnh
trọng đưa giấy chứng minh nhân dân cho họ và thưa!
-Chúng tôi là những người bạn thân
quen anh Hồi,chúng tôi được tin thân mẫu anh Hồi lâm bệnh hiểm nghèo,chúng tôi
lên thăm bà.
Tấm chứng minh thư nhân dân của
hai anh(Quỳnh và Trội) được từng người soi xét rất kỹ lưỡng rồi chuyền tay từ
người này,sang người khác.
-Chúng tôi tiến hành lập biên
bản,ghi lời khai!một viên sỹ quan thông báo.
-Vâng!các anh cứ làm theo chức
trách, nhiệm vụ của mình.
Cuộc làm việc diễn ra rất nghiêm
túc,yên lặng và trân trọng.Ngô Quỳnh và Phạm Văn Trội lần lượt trả lời những câu
hỏi mà công an yêu cầu.Biên bản ghi lời khai lập xong, đọc cho mọi người cùng
nghe và cùng ký tên, đương sự mỗi người giữ một bản,trưởng khu giữ một bản và
tất nhiên công an giữ một bản theo đúng quy định. Cuộc làm việc kết thúc nhanh
chóng,mọi người uống nước rồi chuyển sang nói chuyện khác.Những tưởng mọi chuyện
đã kết thúc ở đây,nhưng mãi họ vẫn không ra về,họ cứ nấn ná ở lại hình như còn
chờ việc gì đó,nhìn vẻ mặt họ có gì rất sốt ruột,hết người này đứng lên ra ngoài
lại đến người khác thay phiên nhau điện thoại,nhắn tin dồn rập,không hiểu còn
việc gì nữa đây!
Thế rồi một đoàn người xuất
hiện,lập tức ba công an huyện phụ trách địa bàn tháo chuồn,còn để lại mình bác
trưởng thôn với một công an viên của khu.Bí thư chi bộ khu phố dẫn đầu đoàn
đến.Mọi người chần trừ,do dự không muốn vào nhà tôi,một người tiên phong(người
này trong cuộc đấu tố tôi trước toàn dân khu phố(khu an thịnh,thị trấn hữu
lũng,lạng sơn)vừa diễn ra cách đây không lâu, được phân công làm mũi nhọn và
được bồi dưỡng,tập luyện kỹ càng để ra mặt mạt sát tôi)gắt gỏng, thúc dục mọi
người khẩn chương đi vào nhà tôi và ông ta là người xông thẳng vào nhà tôi đầu
tiên tròng đoàn người kéo đến.Trong bối cảnh ngươì ngồi,người đứng nhốn nháo(vì
nhà tôi không đủ ghế để cho mọi người ngồi),trưởng khu thông báo:chúng tôi là
những người dân ở khu phố, được tin có người lạ mặt đến nhà anh Hồi,chúng tôi
đến kiểm tra những người lạ mặt,vì anh Hồi đã được cấp trên kết luận và thông
báo là kẻ phản động, để đảm bảo an ninh chính trị trên địa bàn dân cư, chúng tôi
yêu cầu các anh cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ tuỳ thân và các anh cho biết đến
đây làm gì?quan hệ thế nào với anh Hồi?các anh ở đâu đến?lại một lần nữa Phạm
Văn Trội trình bày lại lý do đến đây cho mọi người nghe.
-Chúng tôi là những người bạn thân
quen anh Hồi, được tin mẹ anh Hồi lâm bệnh hiểm nghèo,chúng tôi đến thăm.Công an
vừa đến làm việc với chúng tôi xong, đây biên bản đây!và chứng minh thư của hai
chúng tôi đây! gửi các bác kiểm tra.Phạm Văn Trội nói.
Lại hết người này đến người kia
chuyền tay nhau xem biên bản và chứng minh thư của hai vị khách.
Người được gọi là mũi nhọn của
đoàn bắt đầu cà khịa với tôi:
-Mày ngu lắm Hồi ạ.
Tôi bắt đầu tranh luận với ông,
ông ta đứng phắt dậy xông vào trước mặt tôi xỉa xói,xỉ vả tôi đủ thứ,tôi chỉ
cười và ngồi yên để xem ông ta làm gì!mọi người can ngăn ông ta, được thể ,ông
ta lại càng lên nước hung hăng hơn.Bí thư chi bộ khu phố phải quát to bắt ông ta
im ngay và ngồi xuống, ông ta mới nguôi và chịu ngồi xuống ghế.Tôi nhìn thẳng
vào ông ta cười vẻ khinh bỉ, ông ta lại càng tức nhưng không làm gì được. Những
ngày sau gặp tôi ông ta nghoảnh mặt đi,không hiểu ông ta ngượng hay vì căm ghét
tôi,tôi cũng không rõ.Tiểu sử,thân thế sự nghiệp của ông ta thì mọi người dân ở
khu phố này đã quá rõ,tôi lại càng hiểu rõ hơn.Tôi mà kể ra đây thì lại trở
thành kẻ trả đũa,kẻ tầm thường, nên xin miễn vậy.Chả thế mà sau cuộc đấu tố
tôi,nhiều người ở khu phố than thở rằng:thiếu gì người mà đi lấy ông này làm đầu
têu,người như thế mà đòi đi dạy người khác,lên lớp thiên hạ thì chỉ tội người ta
cười cho,chẳng biết các ông nghĩ thế nào?
Tại nhà tôi,mấy người cốt cán thì
người này nói,người kia nói,tranh nhau nói,chẳng ai chịu nghe ai,họ cũng không
tiến hành lập biên bản,ghi chép gì.Hai vị khách thỉnh thoảng chen vào giải
thích cho họ.
-Xong đây rồi các anh đi đâu?người
được mệnh danh là mũi nhọn hỏi.
-Tôi đi đâu thì đó là việc của
tôi,tôi không có trách nhiệm báo cáo ở đây.Phạm Văn Trội trả lời.
Người kia tịt họng không hỏi
nữa.Lúc này anh Trội rút chiếc máy ảnh kỹ thuật số ra,không hiểu với mục đích là
để chụp hình ảnh đang diẽn ra hay làm gì thì tôi không hiểu,lập tức có cớ để mâý
người có trách nhiệm dẫn đầu đoàn phản ứng:
-Thằng kia,mày làm gì?mày định
chụp ảnh,ghi hình bọn tao phải không?
-Không.Tôi tắt đi để khỏi tốn
pin,từ nãy tôi cứ để mở máy mà không biết.
-Không được rồi!thằng này nó ghi
âm,ghi hình đưa ra nước ngoài, chết mình rồi!tịch thu máy ngay, áp giải nó lên
uỷ ban để làm rõ vấn đề này ngay! mọi người nhao nhao lên làm ầm ĩ cả khu vực,
người đi đường dừng lại xem,dân chúng ùn ùn kéo đến.
-Lập biên bản ngay!
-Không cần lập ở đây,cứ giải nó
lên uỷ ban sẽ làm việc!
-Vậy thì đi ngay!mày có đi không?
Đi hay không thì bảo!
-Tôi đi!nhưng tôi yêu cầu có công
an mặc đồng phục dẫn tôi đi và phải bảo đảm an toàn cho tôi.
-Công an đâu!tìm công an về đây để
đưa nó đi ngay!
Lúc này cậu công an được trên phân
công canh giữ tôi suốt ngày đêm ngay sau khi cuộc đấu tố tôi diễn ra vào ngày
12/6/2008,cậu ta cắm chốt ở nhà ngay sát tường nhà tôi,cậu ta đi sang và nhận
lời dẫn hai người khách của tôi lên trụ sở uỷ ban nhân dân thị trấn.Hai người
khách chào tôi rồi đi theo họ.Ra khỏi nhà tôi,tôi thấy tất cả mọi người đều đi
về nhà mình,chẳng có ai đi theo hai vị khách của tôi ra uỷ ban thị trấn.Vậy là
nhiệm vụ của họ đã xong,mà đã xong rồi thì đương nhiên”tất cả lại về” .Tôi điện
thoại cho Trội và Quỳnh mấy lần nhưng không liên lạc được.Đến chiều tầm khoảng
14h,xe công an đưa Trội và Quỳnh qua nhà tôi,Trội xuống xe đến chào tôi,còn
Quỳnh không xuống,Trội thông báo:” Quỳnh bị đánh đau lắm nên không xuống chào
anh được,anh thông cảm”
-Đánh thế nào? ở đâu? Ai đánh?tôi
hỏi.
-Bị đánh ở tại trụ sở uỷ ban thị
trấn,một người lạ mặt đánh.Công an lờ đi để cho nó đánh.
-Fm có sao không?bị đánh không?
-Có nhưng không đau bằng Quỳnh.
-Thôi được rồi về đi!một công an
áp giải đi cùng nhắc nhở.
-Thôi em về đây!có gì gặp nhau
sau!
Xe đưa hai người ra đường.Nửa
tiếng sau tôi gọi điện nhưng vẫn mất liên lạc,mãi sau Trội điện cho tôi,tôi mừng
quá vội hỏi han tình hình.
-Em bị đánh đau lắm anh Hồi ạ!
-Lại bị đánh à? đánh thế nào, ở
đâu?
-Khi xe đưa ra đến đường 1A,họ đưa
xuống bên dưới một đoạn,rồi ngừng xe cho bọn em xuống.Một tốp hơn chục người
trực sẵn đó lao vào đánh bọn em tới tấp,công an họ đứng ngoài nhìn,bọn em ngất
xỉu đi rồi họ mới thôi.Bây giờ em đang bị chảy máu đây này.Anh nói chuyện với
Quỳnh nhé!
-Cháu bị một tên to khoẻ xông vào
uỷ ban đánh cháu túi bụi,cháu gục xuống rồi họ lôi lên ghế doạ:”lần sau còn bén
mảng đến đây tao đánh cho nát xương!”thế rồi ra đường 1A,họ tổ chức đón lõng có
đến hơn chục người,xe đưa đến tốp người này rồi họ bắt xuống thế là họ xông vào
đánh,lần này chủ yếu họ đánh anh Trội,cháu cũng bị đánh nhưng nhẹ hơn.Anh Trội
phải xé mất chiếc áo sơ mi để lau máu.Cháu với anh Trội bị đánh đau nhưng thương
nhất vẫn là chú,chú là người đau nhất,cháu hiểu.Mong chú vững vàng vượt qua.
-Yên tâm đi!chú quen với sự khốn
nạn này lắm rồi.
Tôi chuẩn bị tinh thần để đối mặt
với công an vì đinh ninh rằng họ sẽ triệu tập tôi để thẩm vấn.Thực tình thì đối
với tôi không phải chỉ lần này mà đã nhiều lần tôi rất muốn được họ triệu tập
tôi để có cơ hội đối mặt với công an,tôi lấy làm thích thú và tự hào vì biết
rằng bản thân tôi không phạm tội,nên sẵn sàng tận dụng cơ hội này để một mặt
hiểu thêm được về những âm mưu,thủ đoạn của họ,mặt khác cũng thông qua đó để
mình trưởng thành lên,vững vàng lên và thật sự tôi đã trưởng thành do có nhiều
cuộc đối mặt với họ.Tôi đã nhiều lần tuyên bố với công an rằng:tôi có thể làm
việc với các anh cả tuần,cả tháng thậm chí cả năm cũng không sao!vì tôi có rất
nhiều thời gian.Nhưng lần này thì không thấy họ đả động gì đến tôi,vậy là họ đã
“qua mặt tôi”.
Sự việc vừa diễn ra chưa nguôi thì
sự viẹc khác lại đến.10h đêm ngày 1/7/2008,Phạm Đức Chính, ở Hà Nội điện cho tôi
thông báo:”em đang trên đường lên anh,khoảng hơn tiếng nữa là đến”.Tôi nói rằng
“có gì để mai, đêm hôm đi lại bất lợi”.Nói vậy thôi chứ tôi vẫn đinh ninh rằng
cậu ta nói đùa!khoảng 11h30,tôi lại nghe điện của cậu ta thông báo:”em đã đến
thị trấn ,anh ra đón em”,tôi giật mình vội phóng xe ra gặp,hai anh em rủ nhau
vào quán điểm tâm bát cháo lấy lại sức.
-Em đọc trên mạng thấy chúng nó
đánh Phạm Văn Trội và Ngô Quỳnh,em tức quá,quyết tâm lên xem sự thể ra sao!
-Tôi đảm bảo ngày mai chú sẽ bị
đánh!
-Khi lên đây em đã sẵn sàng
rồi,chấp nhận cho nó đánh,chịu đau tý để lột mặt nạ nó ra,bố bảo nó cũng không
dám đánh mình chết,hoặc để lại thường tích!ngày xưa các cụ ta khi tham gia hoạt
động cách mạng,”coi thân sống chỉ còn một nửa”vậy mà còn “liều mình như chẳng
có!”,mình chịu đau tý có sao đâu!
-Tất nhiên,nhưng cũng đề phòng
trong khi đánh nó không kiểm soát nổi,quá khích hoặc quá tay,gây hậu quả khôn
lường!
-Không có chuyện đó đâu,anh yên
tâm!
- Khuya rồi,vào nhà nghỉ để nghỉ
thôi,tối nay anh cùng nghỉ với em,mai sẽ tính.Bây giờ mà vào nhà anh thì cả thị
trấn này cả đêm nay sẽ không ai được ngủ cho mà xem!
-Vâng,em hiểu!
Phó đội trưởng đội an ninh cùng
hai sỹ quan an ninh của đồn công an huyện vừa đi xe máy qua quan sát,tôi liền
chỉ tay cho Phạm Đức Chính.
-Đây công an đang lượn lờ,theo rõi
đây!tý nữa hoặc sáng sớm mai họ sẽ ập đến nhà nghỉ để hạch sách ta!
-Mặc chúng muốn làm gì thì làm.
Hai anh em đi vào nhà nghỉ,chúng
tôi tâm sự đủ mọi chuyện trên đời,rồi Chính yêu cầu tôi nói chi tiết về tình
hình Phạm Văn trội và Ngô Quỳnh bị đánh thế nào!tôi kể chi tiết đầu đuôi sự việc
diễn ra.
-Khốn nạn!thôi nghỉ tý đi anh, để
xem mai nó dở trò khốn nạn gì nữa đây!
Lúc này đã là 5h sáng,tôi về qua
nhà, hẹn 7h30 tôi sang rồi đi ăn sáng. Đúng hẹn tôi sang thì đã thấy hai sỹ quan
công an huyện có tên Được và Nhật cùng trưởng công an thị trấn đang làm việc với
Phạm Đức Chính tại phòng tiếp tân nhà nghỉ.Thấy tôi vào,viên sỹ quan phụ trách
khu vực địa bàn thị trấn khoát tay:”Anh Hồi đợi đấy,chúng tôi đang làm việc với
người này!”.Người chủ nhà nghỉ đến gần tôi thông báo:”6h30,họ đã đến hạch sách
em đủ thứ chuyện,nào là nhà hàng lâu nay không khai báo khách nghỉ,nào là không
nộp thuế đúng hạn.…chúng tôi đến kiểm tra”.
-Bọn chúng lấy cớ để hạch sách
người khách này đấy mà!
-Vâng,em biết!
Tôi đứng ngoài chờ, điện thoại ở
các nơi gọi đến tôi để hỏi thăm tình hình Phạm Đức Chính hiện tình ra sao! mãi
đến 8h30,cuộc làm việc mới kết thúc,hai anh em dẫn nhau đi ăn,Chính kể lại cho
tôi nghe toàn bộ diễn biến cuộc làm việc,tôi khẳng định:”bọn chúng sẽ dở chò đểu
cáng để chơi mình cho mà xem”.Chính đồng tình “rất có thể”. Điện thoại gọi cho
Chính liên tục,cuộc nào Chính cũng trả lời:”hiện vẫn bình an,tý nữa ra đường về
thế nào thì chưa biết”
Cơm xong,tôi đưa Chính vào thăm
thân mẫu tôi đang nằm ở nhà chú em tôi,rồi ghé qua nhà tôi rồi về Hà Nội.Trên
đường về thấy hai sỹ quan có tên Được và Nhật vẫn ngồi quán nước gần ngã tư thị
trấn,thấy tôi và Chính đi qua,họ còn cười và chào chúng tôi.Tôi nói với Chính:”
bọn này vẫn chờ ta,chứng tỏ nó sẽ dở trò”.
-Vâng.Kệ nó.Chính đáp.
Ghé qua nhà tôi một lát rồi tôi
đưa Chính ra đường 1A để Chính về,qua ngã tư một đoạn,xuất hiện một chiếc xe máy
lai một người to cao lực lưỡng,trên vai vác một thanh kiếm tuốt trần,dài khoảng
1m bám theo sau.Một chiếc ôtô 4 chỗ ngồi mầu trắng hãng Cam ry đời cũ,mang biển
số 29K, đi qua,xi nhan rẽ phải chặn xe Phạm Đức Chính lại,hai người từ trên xe
xuống hùng hổ:”mẹ mày ép xe bố hả”.Chiếc xe máy chở người cầm kiếm trắng tuốt
cũng dừng lại.Thế là cả bốn người to khoẻ lực lưỡng xúm vào đánh Phạm Đức Chính
túi bụi,tôi ra sức can ngăn, được thể họ càng hung hăng tợn,họ đánh vào đầu,vào
gáy,vào ngực.Tên cầm kiếm rí vào cổ,vào lưng nhưng chỉ là để doạ, để uy hiếp chứ
không mạnh tay chém.Người giữ,kẻ đánh liên tục,tới tấp,làm cho Chính ngã lăn ra
đường, ô tô đi đường phải dừng lại rồi lách sang lề đường để đi.Lúc này một tốp
người ở chi cục thuế của huyện đi ăn cơm trưa,qua đó thấy sự việc đang diễn
ra,một anh dừng xe quát :”chúng mày thôi ngay đi, Đánh thế được rồi,dân chúng
đầy đường đây này,hay ho gì!lập tức 4 tên dừng lại,lên xe phóng thẳng đi. Ô
tô,xe máy đi đường dừng lại,khách ăn trưa ở mấy quán xung quanh cũng đổ xô đến
xem,tôi dìu cậu ta vào một quán ăn gần đó.Người cán bộ chi cục thuế lúc nãy quát
bọn kia nói với tôi:”mọi người biết cả rồi anh Hồi ạ,anh tìm cách đưa cậu ta về
đi”.Lúc này đài RFA, đài Chân Trời Mới,nhiều người trong nước, ngoài nước tới
tấp gọi điện đến,Phạm Đức Chính đang đau mà vẫn phải tiếp chuyện họ.Tôi bắt xe
cho Chính về Hà Nội trước,còn tôi đi xe của Chính về sau,hẹn gặp nhau tại bến xe
Lương Yên.Người cán bộ ở chi cục thuế gọi tôi,tôi vào uống vớí họ chén rượu và
có lời cảm ơn.
-Bọn em chia sẻ với anh!
-Vâng rất cảm ơn.Tôi đáp.
Tôi gửi xe máy của tôi ở nhà
hàng,rồi đi xe máy của Phạm Đức Chính về Hà Nội, đến nơi, Chính cùng mấy người
bạn của Chính đón tôi,chia sẻ cùng tôi. Chúng tôi kéo nhau về nhà Chính,vợ cậu
ta đi làm chưa về,nhưng biết chồng mình đã về đến nhà,điện về hỏi thăm chia sẻ
căm phẫn, khinh bỉ những hành động côn đồ, đốn mạt vừa diễn ra.Chia tay với mọi
người,tôi về Lạng Sơn,vào nhà hàng lấy xe,mấy người làm ở đó thi nhau hỏi.
-Anh có biết tên mấy thằng đánh
không?
-Sao không biết.Người ở đây với
nhau sao không biết!
-Khốn nạn nhỉ!bọn em sợ quá,nó vác
kiếm dài ngoẵng,tưởng nó chém chết thằng đấy,khủng khiếp quá!một người nhận xét.
-Nó ngu gì mà chém chết,chết ra
đấy ai để nó yên.Bọn công an nó trị bác Hồi đấy mà! nếu không bọn này làm gì nó
biết ai, mà nó có gì hằn thù nhau đâu,phải không?nhưng mà làm thế dã man quá!một
người khác xen vào.
-Bọn lâm tặc mà!nó bảo sao chả
nghe vậy,không làm theo nó sao được!ai bảo kê cho nó!hội bọn nó cả đấy,nó phải
dựa vào nhau để kiếm chác chứ.Nó là thằng phải thi hành thôi.
-Anh biết hết rồi,từ lần trước
thằng nào đánh anh cúng biết.Chúng nó là công cụ của công an thôi,chỉ có điều là
làm cái nghề đâm thuê,chém mướn này nó để đời mãi mãi, khi qua rồi tự thấy mình
đã không phải,rồi đến cái chò liên minh ma quỷ này đến lúc nào đó tan dã,thì bọn
chúng sẽ thấy ân hận cho mà xem.
Ngay tối hôm đó,mấy người ở Hà Nội
điện cho tôi thông báo:Trần khải Thanh Thuỷ,Nguyễn Kim Thu,cùng một số chị em
dân oan sẽ lên thăm thân mẫu tôi, để thách thức với công an Lạng Sơn.Tôi liền
thông báo thân mẫu tôi đã chuyển về quê, đường xa, đi lại khó khăn lắm,nhưng họ
nói mấy chị em vẫn quyết tâm lên,tôi phải khuyên giải mãi họ mới chịu.Một số bạn
bè của Nguyễn Phương Anh,Ngô Quỳnh,Phạm Văn Trội,Phạm Đức Chính điện cho tôi hỏi
tên tuổi, địa chỉ,thậm chí có người hỏi về con cái của những người trực tiếp
đánh,những kẻ chỉ đạo đánh người vô tội,học ở đâu,trường nào?tôi gạt phăng ngay
và khuyên giải họ đừng nuôi mối hận thù,vì đó là tiểu nhân.Ai cũng có cơ hội để
trả thù lẫn nhau mà cứ đeo đẳng ý đồ đó thì sự hận thù sẽ không bao giờ trả
được.
Sáng hôm sau,một bác cán bộ nghỉ
hưu,sáng nào ông ta cũng đi bộ tập thể dục qua trước nhà tôi,biết hôm qua lại có
chuyện,thấy tôi mở cửa, ông vào tâm sự.
-Nghe nói hôm qua lại xẩy ra
chuyện?
-Vâng.Chúng nó tổ chức ra đường 1A
chặn xe đánh một cậu ở Hà Nội lên thăm bà em.
-Làm cái trò ấy thì bẩn quá,người
ta lên thăm người ốm,lại mượn tay người khác đánh úp thì quá khốn nạn! cậu nghĩ
thế nào về những vụ xẩy ra liên tiếp thế này?
-Mục tiêu của họ là đánh em,họ tập
trung cô lập em,họ làm thế để mọi người khiếp sợ không ai bén mảng đến đây,nhưng
họ đã lầm,nhiều người điện cho em là tiếp tục đến để thách thức với công an,em
khuyên họ thôi đi,chẳng giải quyết được gì,vừa bị đau mà làm tình hình thêm phức
tạp.
-Bản thân mấy thằng trực tiếp đánh
người ta thì có tốt đẹp gì đâu, ở đây ai chẳng biết.Tất nhiên là công an bắt nó
làm,nó phải làm thôi!chúng nó có đánh đau lắm không?
-Những anh em bị đánh chắc chắn
là rất đau,bản thân em cũng rất đau,nhưng rồi cùng với thời gian,vết đau sẽ
lành,còn những kẻ đứng ra tổ chức, đạo diễn,những người chỉ vì muốn có được chút
đặc quyền để kiếm miếng cơm,manh áo dễ dàng hơn người khác một chút mà bất chấp
đạo lý,sẵn sàng xả thân theo cự chỉ huy của kẻ khác thì rồi đây họ sẽ tự hổ thẹn
với chính mình,với bàn dân thiên hạ,vì thiên hạ ai mà chẳng biết họ là ai!người
như thế nao!tại sao họ phải ra tay làm những việc trái với luân thường đạo
lý!bất cứ một công dân nào nếu vi phạm pháp luật đều bị pháp luật điều chỉnh.Nhà
nước ta có cả bộ máy chính quyền khổng lồ,riêng lực lượng công an có đến gần nửa
triệu người,sống trên những đồng tiền thuế của nhân dân đóng góp,họ được Đảng
giao bảo vệ Đảng,bảo vệ Nhà Nước,bảo vệ pháp luật,nếu những người này vi phạm
pháp luật thì công an họ khác biết cách xử xự,không phải mượn tay những người
khác.Nhưng chỉ vì họ là những “con chiên không ngoan đạo” mà tức tối,dùng những
tiểu xảo đê hèn nhất để uy hiếp,phủ đầu hòng khuất phục thì quả là tầm tiểu
nhân,cách làm đó chỉ để người khác coi thường và mãi mãi bị coi thường.
-Chú nói thì đúng rồi.Ai cũng biết
như vậy,nhưng ở cái xã hội này lẽ phải thuộc về kẻ có quyền.Thôi chú cũng phải
biết nhường nhịn đi một tý,không nó hành cho khổ lắm.
-Vâng.
-Thời cuộc luân hồi,còn nước thì
cá đớp kiến,cạn nước thì kiến đớp cá.
-Em không nghĩ như vậy.
-Đó là sự thật,rồi chú xem!
Viết đến đây, đột nhiên tôi lại
nhớ đến ngày mồng 1 tết nguyên đán năm nay,ngày giỗ đầu của cụ Hoàng Minh
Chính,tôi đến thắp nén hương cho cụ,vừa đến cổng,có một người chạy tới tự xưng
là công an Hà Nội nói với tôi.
-Anh Hồi vào nhà ông Chính phải
không?
-Vâng,tôi vào nhà cụ Chính thắp
nén hương cho cụ.
-Anh vào thắp hương rồi ra nhé,
đừng làm gì cho phức tạp ra.
-Anh nói gì tôi không hiểu!
-Không. Ý em nói là anh đừng tụ
tập,họp hành,bàn bạc gì ở trong ấy,cứ thắp hương xong rồi về.
Tôi vào làm thủ tục xong rồi xin phép gia đình
về luôn.Thực tình tôi cũng muốn về sớm vì là ngày tết mồng 1 tháng giêng.Ra đến
cổng,người tự xưng là công an Hà Nội lại chạy ra đón tôi.
-Anh Hồi còn đi đâu nữa không?
-Tôi về luôn thôi,ngày tết bận lắm.
-Vâng.Bọn em rất biết về anh,vì là công việc mà
anh Hồi!bọn em không như ở trên kia,anh xuống đây liên tục, anh biết đấy,trừ
trường hợp anh quá đáng thì bọn em mới phải làm việc với anh,còn bình thường đi
thăm thân,anh cứ thoải mái.Em đọc trên mạng em biết đúng là công an rừng có
khác,nghe mà khủng khiếp.Thời đại văn minh mà đi làm những trò mọi rợ thế sao
được!Nhưng thôi mỗi nơi một khác anh ạ.
-Anh biết không!tôi nói:trước cách mạng tháng
10 nga,chính Lê Nin nói với các"đồng chí”của mình rằng:”muốn cho chế độ nga
hoàng này sụp đổ một cách nhanh chóng thì hãy tìm cách đẩy nó lên đến tột đỉnh
của sự khốn nạn”, ở ta chẳng cần ai đẩy mà tự họ khác đẩy nó lên đến đỉnh điểm
đó.
-Thôi anh nói thế thì em biết thế,em không tham
gia vào việc này,anh về đi,em cũng đi đây.Người công an Hà Nội nói.
Tôi định kết thúc phần bài viết ở đây, nhưng
lại sực nhớ đến một sự kiện quan trọng, đó là hội nghị về nhân quyền thế giới
vừa được tổ chức tại geneva,thuỵ sĩ hôm 8/5/2009 vừa qua.Tại hội nghị này,thứ
trưởng thường trực bộ ngoại giao Việt Nam đã trịnh trọng trình bày bản báo
cáo:”kiểm điểm tình hình thực hiện nhân quyền tại việt nam”,báo cáo có
đoạn:”trình độ nhận thức của bộ phận nhà nước kể cả Tw và địa phương về quyền
con người còn nhiều hạn chế;không chỉ không nắm được các quy định của pháp luật
quốc tế,nghĩa vụ của việt nam với tư cách là quốc gia thành viên của các công
ước quốc tế về quyền con người,mà đôi khi còn nắm không chắc các quy định của
luật pháp và chủ chương chính sách của nhà nước,do vậy có nơi,có lúc còn để xảy
ra các vụ việc vi phạm,làm hạn chế và ảnh hưởng quyền của người dân”.
Đây là cách hành xử của Đảng cộng sản việt nam
mỗi khi gặp nạn, Đảng luôn đổ lỗi cho cấp dưới, đổ lỗi cho những người tổ chức
thực hiện.Phải thôi vì những người con ưu tú của Đảng luôn là những người thiếu
hiểu biết pháp luật,có như vậy mới đủ “năng lực”để thực thi nhiệm vụ của Đảng.
Đây cũng là chủ chương,chính sách lớn xuyên suốt của Đảng,bởi chỉ có những kẻ
thiếu hiểu biết pháp luật mới dám bất chấp pháp luật,cả gan chà đạp lên pháp
luật,thực hiện thắng lợi mọi chủ chương của Đảng.Xem ra Đảng thật cao tay.
Còn
nữa
Vi Đức Hồi
|