Ngày 24/05/2009, trang mạng
Vietnamnet đã đăng
bản báo cáo số 91/BC-CP ký ngày 22-5-2009 của Chính phủ Cộng hòa
Xã hội chủ nghĩa Việt Nam gửi Quốc hội về vấn đề bauxite.
BauxiteVietnam.Info xin có mấy lời
bình luận bước đầu.
Một: về hoàn cảnh ra đời bản báo
cáo – Một cách đối phó với dư luận, từ lúng túng che giấu đến chỗ
buộc phải công khai hóa.
Không cần nói thêm, ai ai cũng thấy vấn đề
bauxite đang làm cho cả xã hội Việt
Nam
lo lắng. Chưa bao giờ một sự kiện lại được nhân dân quan tâm đến vậy:
cho tới hôm nay, riêng trên mạng
bauxitevietnam.info
đã có tới hai ngàn chữ ký phản đối chủ
trương này, đòi công cuộc khai thác đó phải được lui lại vào một
thời điểm thích hợp, khi các thế hệ sau vững vàng hơn về chính trị (minh
bạch hơn, ít khả năng gây tham nhũng hơn) cũng như về kinh tế (trình
độ kỹ thuật cao hơn và năng lực chi phối khả năng sinh lợi cũng chủ
động hơn).
Làn sóng phản đối đó đã khiến cho vấn đề
bauxite từ vị thế được đặt ra
như một việc đã rồi với việc khởi
công công trình vào cuối năm 2008, đã phải xem xét lại, các tư liệu
bị lục tung, nhiều vấn đề được đưa ra ánh sáng.
Phản ứng của
giới cầm quyền ban đầu còn rất tự tin.
Cuộc hội thảo ở Khách sạn Melia tháng 4 năm
2009 thực chất mới đầu cũng chỉ thuộc vào loại “hội nghị tung hô
được dàn cảnh” (mượn lời một người nói “tôi rất cảnh giác” trên
Vietnamnet, ngày
8-5-2009); mới đầu là như vậy, song cuối cùng ông Hoàng Trung Hải đã
phải kết luận: “không làm
bauxite bằng mọi giá”. Tiếp đó, ông Đoàn Văn Kiển trả lời báo
chí vẫn còn lên giọng năm ăn
năm thua, mà giới thạo tin nghĩ ngay đến việc nếu có năm ăn thì
cũng lại đem tiền vào túi nhóm lợi ích nào đó như đã thấy qua vụ
xuất lậu hàng triệu tấn than thổ phỉ sang Trung Quốc. Bị phản ứng,
mấy quan chức cao hơn định dùng “uy tín” riêng cứu vãn, nói như đùa
“đã ra đâu vào đâu mà cần đưa ra Quốc hội”, tuy thế thâm tâm cũng
phải suy xét lại, dù vẫn còn cho vài ba vị phát ngôn thăm dò dư luận;
các dân biểu chưa họp đã bị công bố thay rằng “Quốc Hội sẽ ủng hộ,
sẽ thông qua”.
Cuối cùng, việc công bố bản báo cáo của Chính
phủ coi như một sự tôn trọng dư luận xã hội của các công dân. Người
hiểu biết và lương thiện bao giờ cũng hiền hòa: “thế
cũng tốt, có còn hơn không”.
Hai: về tính chính danh của bản
báo cáo - Người được ủy quyền báo cáo đang đối diện với những câu
hỏi của dư luận.
Bản báo cáo số 91/BC-CP ký ngày 22-5-2009 của
Chính phủ Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam gửi
Quốc hội về vấn đề bauxite do ai ký? Không phải đích thân ông Thủ
tướng ký. Cũng không phải ông Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải đầy tự
tin trước đây thường xông ra thay mặt Thủ tướng -
Hội nghị Melia
mà “thành công tốt đẹp” thì chắc chắn ông sẽ
được nhận công lao. Cũng không phải một ông
Bộ trưởng sạch
nào khác ký thừa ủy quyền, mà đứng tên báo cáo
của Chính phủ lại là một ông Bộ trưởng đang bị dư luận yêu cầu phải
ra điều trần.
Ông Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng đang
bị dư luận cật vấn những chuyện tày đình. Ông quản lý một trang mạng
có đuôi gov.vn nhưng không biết vì lý do gì trong ba năm liền
đã để cho nhà cầm quyền Trung Hoa thao túng, dùng diễn đàn đó phổ
biến chủ trương của Bắc Kinh mà chỉ để lọt một nhận định như Hoàng
Sa và Trường Sa là của Trung Hoa cũng đủ để đưa người tắc trách ra
Tòa án Binh! Ông Vũ Huy Hoàng chưa giải trình vụ đó, lý ra nếu không
có luật miễn tố đại biểu Quốc hội thì khó có thể yên. Ông còn một sơ
suất không nhỏ nữa mà ở xã hội thực sự dân chủ thế nào cũng bị hạch:
đã dung túng Thứ trưởng Lê Dương Quang lên án những chữ ký
Kiến nghị
gồm nhiều người dân trong nước và cả những trí
thức Việt kiều ở nước ngoài là “kém
xây dựng, hoàn toàn dựa trên những thông tin sai lệch, dựng chuyện,
[…]
thậm chí mang tính kích động và bị các tổ chức
phản động lợi dụng”.
Người như thế mà lại được thừa ủy quyền gửi một
báo cáo có tầm chiến lược quốc gia lên cơ quan quyền lực cao nhất
của đất nước, phỏng có chính
danh không? Hội đồng Chính phủ ủy
thác cho ông trình bày làm sao tránh được phản ứng nhiều chiều của
công luận? Vì thiếu tính chính danh, nên ông Vũ Huy Hoàng chắc chắn
không thể trả lời những câu hỏi liên quan đến tính pháp lý của vấn
đề bauxite, chẳng hạn:
ai ủy
quyền đưa chủ trương cụ thể khai thác bauxite vào bản Tuyên bố chung
giữa Đảng CS Việt
Nam và
Đảng CS Trung Hoa từ năm 2001? Giả
sử chủ trương đó là đã có cùng với Đại hội lần IX và lần X của Đảng
CS Việt Nam, thì hà tất phải đem chuyện đó ra ký trong Tuyên bố
chung với Trung Hoa? Ông Vũ Huy Hoàng không là Ủy viên Bộ Chính trị
như ông Thủ tướng nên càng không thể trả lời thay.
Ba: về cách lập luận của bản báo
cáo – Quanh co, hứa hẹn không có cơ sở và né tránh vấn đề bức thiết
nhất.
Phải nói rằng toàn bộ các
biện pháp trong bản báo
cáo số 91/BC-CP ký ngày 22-5-2009 của Chính phủ Cộng hòa Xã hội chủ
nghĩa Việt Nam gửi Quốc hội về vấn đề bauxite
chỉ là những khẩu hiệu mà
những đại biểu Quốc hội – vốn rất thiếu thông tin – sẽ rất dễ xuôi
tai. Toàn bộ những con số về trữ lượng, về sản lượng, về đường lối
phát triển, v.v. thực chất là
những lời hứa hoàn toàn không có gì
để tin cậy rằng chúng là khả
tín và khả thi.
Chẳng hạn, báo cáo viết: “Chính phủ thống nhất
với ý kiến góp ý về việc cần thiết phải xem xét, điều chỉnh và
thời sự hóa một cách thích hợp các
mục tiêu và giải pháp đầu tư khai thác chế biến quặng bô-xít trong
Quy hoạch” (Mục 5, Về quy hoạch sản lượng các dự án). Nếu hiểu “thời
sự
hóa” có nghĩa là “thường xuyên cập nhật”
tình hình để báo cáo Quốc hội, thì ngay ở đây đã có chuyện khó hiểu.
Báo cáo viết: “Cả 3 dự án này
đều đã có đối tác nước ngoài mong muốn hợp tác đầu tư, bao gồm
Chalco (Trung Quốc), Alcoa (Mỹ) và BHPM (Anh)”
(10. Về hiệu quả kinh tế - xã hội của dự án). Khó hiểu ở chỗ nào?
Báo cáo viết: “Ngoài ra, hiện
nay một số nhà sản xuất alumin lớn trên thế giới như Chalco, Alcoa,
BHPB, UC-Russal vẫn đang thể hiện mong muốn hợp tác đầu tư sản xuất
alumin tại Việt Nam v.v. vì vậy có cơ sở để tin cậy và an tâm về
hiệu quả kinh tế”. Trên kia vừa nói “thời sự hóa”, ngay đó đã
quên không cập nhật việc công ty Alcoa của Mỹ rút khỏi dự án Nhân Cơ
rồi, còn “mong muốn hợp tác đầu tư” ở chỗ nào nữa? Và công ty BHPM
là công ty nào và đang “mong muốn hợp tác đầu tư” đến đâu thì chỉ có
những nhóm quyền lợi nào đó mới biết thôi!
Báo cáo cũng viết: “Số
lượng lao động Trung Quốc tại công trường nhà máy alumin hiện nay (tháng
5 năm 2009) khoảng 600 người, lao động Việt Nam khoảng 350 người”
(12. Về vấn đề người lao động nước ngoài tại dự án). Sự thật là cho
tới nay chuyện lao động nước ngoài vẫn còn hết sức tù mù. Một khi
vẫn chưa có báo cáo khảo sát
độc lập nào được tiến hành, thì mọi việc vẫn chưa minh bạch, ai
mà tin được? Dĩ nhiên, càng không thể tin được vào những lời hứa hẹn
về những giải pháp kỹ thuật và những giải pháp giám sát. Ông Bộ
trưởng Bộ Khoa học - Công nghệ - Môi trường có thể đứng ra nhận
trách nhiệm giám sát. Chúng tôi đoán vậy. Nhưng có giám sát dễ hơn
vụ Vedan không? Ông Bộ trưởng có dám ký cam kết sau khi ông về hưu
vài năm, môi trường bị hủy hoại tồi tệ, nhân dân có quyền truy cứu
trách nhiệm của ông không, và khi đó sẽ làm gì để “truy tố vắng mặt”
ông?
Điều nghiêm trọng hơn cả là chuyện an ninh -
quốc phòng ở Tây Nguyên. Trong vấn đề này, bản báo cáo tỏ vẻ lo lắng,
song lại cãi theo lối chơi
chữ và suy diễn thiếu căn cứ như sau:
“Về
vấn đề trên (tức an ninh - quốc
phòng
–
BXVN),
Chính phủ xin báo cáo như sau: Theo tiêu chí thứ 4 trong Nghị quyết
66 của Quốc hội thì “Dự án, công trình đầu tư tại địa bàn đặc biệt
quan trọng đối với quốc gia về quốc phòng, an ninh” thuộc dự án quan
trọng quốc gia.
Thông báo số 245-TB/TW ngày 24
tháng 4 năm 2009 của Bộ Chính trị xác định:
“Tây
Nguyên là khu vực nhạy cảm, cần đặc biệt quan tâm đến vấn đề an ninh,
quốc phòng cho cả trước mắt và lâu dài...”. [Chỗ
này, báo cáo phải thêm chữ “nhưng”, nếu không sẽ làm người đọc lẫn
báo cáo với thông báo của Bộ Chính trị]
[Nhưng] Đến nay, chưa có một
quy định hoặc quyết định cụ thể nào của Quốc hội và Chính phủ về
“đưa
Tây Nguyên vào địa bàn đặc biệt quan trọng đối với quốc gia về quốc
phòng, an ninh”
và điều chỉnh bởi Nghị quyết 66. Bởi vì nếu như vậy, thì được hiểu
là tất cả các dự án ở Tây Nguyên, không trừ một dự án nào, không phụ
thuộc vào quy mô, tính chất, cũng sẽ phải trình ra Quốc hội để thông
qua chủ trương đầu tư”.
Thiết nghĩ, một
sự coi thường những nhắc nhở trong kết luận của Bộ Chính trị và cố
tình lờ đi những nhận định sâu sắc của Đại tướng Võ Nguyên Giáp,
Trung tướng Đồng Sỹ Nguyên và các tướng lĩnh khác, cũng như một cách
lập luận đập nhập chuyện này vào chuyện kia như vậy,
trước một hiện thực cực kỳ nghiêm trọng
đang đặt ra trên “mái nhà Đông Dương” mà cả dân tộc đang hàng
ngày hàng giờ nhìn lên với tất cả
hồi hộp
lo lắng
thì
tính cách thiếu nghiêm chỉnh của bản báo cáo là đã quá hiển nhiên,
không cần phải
bình luận gì thêm! Chúng
tôi mong mỏi Quốc hội ưu tiên xem xét và khẳng định lại điểm mấu
chốt này: Có hay không Tây
Nguyên chính là địa bàn đặc biệt quan trọng đối với quốc gia về quốc
phòng an ninh.
Tóm lại, việc
báo cáo trước Quốc hội về một vấn đề nóng bỏng mà ai ai cũng nhìn
thấy nhưng đã bị lần lữa, né tránh, thế không đừng được phải đưa ra
thì văn bản lại tỏ ra thiếu tinh thần thực sự cầu thị. Giả sử Quốc
hội chất vấn nội dung báo cáo này, thì ông Thủ tướng, Ủy viên Bộ
Chính trị Đảng cầm quyền đứng ra trả lời, hay là để ông Bộ trưởng
đang bị nghi vấn trả lời thay? Và nếu như ông Bộ trưởng đó, đến lượt
mình, lại ủy quyền cho một ông Thứ trưởng cỡ ông Lê Dương Quang trả
lời thay (và chịu trách nhiệm hộ), thì khi đó kỷ cương phép nước còn
gì nữa?
Không thể dửng dưng, phó mặc trước sinh mệnh
dân tộc! Xin đừng đánh mất tỉnh táo!
Bauxite Việt Nam
|