Hồ Chí Minh mất năm 1969, và như thường lệ
Hà Nội cũng đã tưng bừng tổ chức kỷ niệm ngày sinh nhật của ông ta. Không chỉ
để “giữ thể diện”, chế độ CSVN cũng đang gắng giữ hình ảnh “người cộng sản làm
ra tiền” để bám lấy quyền lực. Tuy nhiên, kể từ khi chiếc xe tăng Liên Xô của
Bắc Việt cán đổ cánh cổng Dinh Độc Lập ở Sài Gòn, hơn 3 thập kỷ trôi qua Đảng
CSVN đã liên tiếp đi từ thất bại này đến … thất bại khác.
Việt Nam ngày nay là một trong số những chế
độ tham nhũng nhất trên thế giới, và trong năm 2008 được sắp hạng thứ 121 trên
180 quốc gia trong danh sách “Minh bạch Quốc tế”. Việt Nam cũng
là một trong những quốc gia nghèo với thu nhập bình quân đầu người chỉ vài đô
la một ngày. Mới đầu, người cộng sản đổ lỗi những thất bại về kinh tế lên “đế
quốc Pháp, Mỹ”, nhưng dần dà họ không thể bào chữa cho luận điệu này được nữa. Năm
tháng của công cuộc “Đổi Mới” càng chồng chất và con hổ Việt Nam vẫn
còn mê ngủ trong rừng. Tuy nhiên, cuộc chiến thắng của người cộng sản trên toàn
cõi Việt Nam, ngay từ đầu đã chết yểu, vì đã được an bài bằng các khuôn mẫu
kinh tế lụn bại và nạn tham nhũng tràn lan,... cũng như hồ sơ vi phạm nhân
quyền của họ, thì sự thất bại chẳng qua là một vết thương tự hoại.
Nguồn gốc của tất cả những vấn nạn của Việt
Nam hôm nay bắt nguồn từ những định hướng ban đầu của nó. Trong thập
niên 50s, Hồ Chí Minh và Đảng của ông ta đã ra tay giết khoảng 50,000 người ở
miền Bắc. Đó là “Cuộc Cải Cách ruộng đất” mà thật ra là một cuộc cải cách về
cách giam đói và giết hàng chục ngàn nông dân và chủ đất. Trước đó, trong suốt
thập niên 30s và 40s, “Bác Hồ” và băng đảng đã loại bỏ các đối thủ chính trị
bằng những cuộc ám sát. Hơn nữa, những cuộc giết người theo kiểu Mafia này đã
giết và thủ tiêu những người quốc gia yêu nước chân chính thuộc các đảng phái
như Quốc Dân Đảng và Đại Việt.
Cũng nhờ sử dụng chính sách khủng bố này mà
“Bác Hồ” và đồ đệ Võ Nguyên Giáp mới có thể nắm lấy được quyền lực. Cuộc thảm
sát Mậu Thân năm 1968 tại cố đô Huế, cuộc thảm sát bằng cách ném vào lửa hàng
trăm đồng bào Thượng ở làng Đak Sơn là những bằng chứng rõ rệt cho sự tàn ác
của Hồ Chí Minh. Sau khi cưỡng chiếm miền Nam, cộng
sản cũng sát hại thêm tối thiểu 80,000 người trong các trại “Cải tạo” tập trung
kiểu Stalinnit.
Ngày hôm nay con cháu của họ Hồ noi theo “huyền
thoại” của ông ta bằng cách rập khuôn theo Trung Cộng, Bắc Hàn, Cuba, Miến Điện
và Iran, duy trì quyền lực bằng bạo lực và kiểm duyệt báo chí. Vào Tháng 3 năm
2009, Hội Phóng Viên Không Biên Giới đã tuyên bố Việt Nam là “kẻ thù của
internet”, và bất cứ công dân nào chỉ cần tuyên bố chỉ trích chế độ thì công an
sẽ đến tận nhà với cái còng sắt.
Việc đàn áp người thiểu số vẫn tiếp diễn.
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ thừa nhận có chuyện hàng trăm người Thượng bị công an mật
vụ giết và ngày hôm nay vẫn còn hàng trăm người Thượng bị cầm tù vì lý do chính
trị và tôn giáo.
Thật ra người Thượng Đề-Ga từ mấy thập niên
qua đã là nạn nhân của chính sách “diệt chủng” bằng nhiều cách triệt tiêu, giết
dần mòn. Cuộc tàn sát những người thiểu số này bắt đầu từ năm 1975 qua việc xử
tử hay nhốt tù hằng loạt các nhà lãnh đạo chính trị hoặc tôn giáo của họ. Phần
hai của chính sách này là nhắm vào việc cướp đi nguồn sống của họ bằng cách
cưỡng chiếm đất đai, buộc họ phải chạy đi lánh nạn ở nơi khác. Người Thượng hôm
nay trở thành những người nghèo khổ ngay trên chính mảnh đất, những cánh rừng
giàu có của họ, mà hiện đang bị các công ty của quân đội tận triệt khai thác.
Đàn áp tôn giáo đối với tín đồ Thiên Chúa
Giáo vẫn tiếp diễn, và hồi tháng 4 năm 2008 có một nữ tín đồ người Thượng 42
tuổi tên là Puih Hbat bị bắt chỉ vì nhóm nguyện tại gia. Các quan chức của Tòa
Đại Sứ Hoa Kỳ và Liên Hiệp Âu Châu đã điều tra trường hợp này nhưng cho đến nay
vẫn không có thêm tin tức gì trong khi thân nhân của bà ta tin rằng bà đã bị
giết chết trong tù.
Đảng CSVN
chối bỏ những cáo buộc vi phạm nhân quyền nhưng tìm cách xoa dịu những quan tâm
của các nhà đầu tư. Hồi năm 2006 Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh có tuyên bố “Tham
nhũng đe dọa sự tồn vong của chế độ”, thế nhưng tham nhũng có hệ thống tiếp tục
ăn sâu vào các giai tầng của chế độ. Vấn đề ở chỗ Hà Nội là một chế độ cứng đầu
nhất và không như nước anh em Liên Xô trước đây, Hà Nội chưa bao giờ là một thể
chế cộng sản tương đối dễ thở, chịu phủ nhận đường lối sắt máu của Stalin. Hà
Nội từng lên tiếng phản đối việc Krushchev hạ bệ Stalin vì tội lạm sát và tệ
tôn sùng lãnh tụ, mà vẫn gọi Stalin là “một người cộng sản chân chính”, mặc dầu
Stalin đã từng giết hàng triệu người dân nước mình.
Ngày nay
truyền thồng báo chí Việt Nam vẫn
còn ra rả luận điệu hoang tưởng về “các thế lực thù địch phản động nước ngoài”.
Hà Nội đi xa đến mức tố cáo Sáng Hội Người Thượng
là khủng bố tại diễn đàn Liên Hiệp Quốc. Thất bại với sự tố cáo phi lý này, Hà
Nội tiếp tục đàn áp trả thù người Thượng.
Trong một
trò hề lố bịch, tờ báo Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của nhà nước, trên số báo
ngày 6 tháng 5 năm 2008 đã chạy hàng tít “Chủ
nghĩa Mác-Lê Nin vô địch muôn năm”. Lời lẽ công kích chủ nghĩa tư bản này
cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến các đoàn thương gia phương Tây đến Việt Nam kiếm lợi
nhờ thị trường lao động rẻ.
Dầu sao
công cuộc đổi mới cũng còn chậm chạp và những lời tuyên truyền ngon ngọt cũng
chẳng thể cứu chữa được căn bênh di căn của cộng sản. Vào tháng 3 năm 2009, Ủy
ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam có trụ sở tại Paris đã tiết lộ một “Tài liệu tuyệt mật”
của đảng Cộng sản Việt Nam trong việc “nuôi dưỡng sợ hãi” để đàn áp người dân
nhằm củng cố quyền lực đảng ít nhất “trong 20 năm tới”.
Như một
chiến công kỳ lạ của Việt Nam đang
tiếp diễn: Cộng sản ở bên ngoài, Tư bản ở bên trong và ... tham nhũng khắp mọi nơi.
Cũng lạ thật, mặc dầu thù nghịch với tôn giáo nhưng chế độ Hà Nội lại tạo dựng
riêng cho mình một thứ tôn giáo. Họ rập khuôn bắt chước ướp xác Hồ như Lê Nin
để trưng bày và thần thánh hóa vì ông ta không lập gia đình. Sự thật thì Hồ có
nhiều nhân tình và nữ văn sĩ Dương Thu Hương cho biết để giữ kín bí mật này,
đảng đã ra tay hạ sát một người tình của Hồ tên là Xuân vào năm 1957. Bùi Tín,
một cựu đại tá Bắc Việt, đào thoát vào năm 1989, cũng xác nhận các mối quan hệ
tình cảm của Hồ, và cũng đừng quên là Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh, người leo rất
nhanh trên bước thang danh vọng, bị đồn đãi là con rơi của Hồ Chí Minh!
Trong khi
các thế lực tìm cách đánh thức Việt Nam, thì ngoại
viện và các giao dịch thương mại cũng chẳng thể rũ sạch được hệ thống tham
nhũng của Hà Nội. Chế độ này đang bám lấy quyền lực và việc chuyển tiếp đến một
nền dân chủ thật sự đang bị đám con cháu cứng đầu của Bác là Đảng CSVN ngăn
cản.
Lê Minh phỏng dịch theo "Ho Chi Minh’s Gift A legacy of corruption, economic ruin, repression and ethnic cleansing" của Scott Johnson, The Epoch Times 27/05/2009
Scott Johnson là một luật sư, nhà văn và nhà hoạt động nhân quyền chuyên về các vấn đề ở Đông Nam Á.
|