Lê Sáng
1) Đánh lận con đen ở lĩnh vực chính trị:
Trong
lần trả lời phỏng vấn cách đây vài ngày, Trần Văn Truyền - Tổng thanh
tra chính phủ của bộ máy nhà nước cộng sản Việt Nam lại lần nữa đánh
lận con đen – Xin trích nguyên văn:
Ông có kiến nghị gì về cơ chế kiểm soát, xử lý liên quan đến hoa hồng?
Trần Văn Truyền - Tổng thanh tra chính phủ: Phải
nói là giữa hoa hồng và hối lộ có ranh giới chưa rõ ràng. Người ta thì
nói đó là hoa hồng còn mình thì nói là hối lộ. Hoa hồng thì người ta
coi là bình thường còn hối lộ là phạm tội. Cái nào là hoa hồng, cái nào
là hối lộ cũng cần rõ ràng trong cơ chế quản lý. Việc này cần bàn kỹ
với các cơ quan chức năng.
Ví dụ ở Mỹ, từ nhân viên khách sạn
đến các nhà hàng họ đều đòi tiền boa và coi đó là bình thường nhưng ở
ta nếu một nhân viên đòi hay nhận tiền boa, tiền hoa hồng thì sẽ bị lên
án ngay – (Hết trích).
Chỉ cần một người có kiến thức sơ
đẳng về luật pháp cũng thấy cái mà Trần Văn Truyền gọi là “chưa có ranh
giới rõ ràng” thì ngay cả luật pháp ngụy quyền lực nhân dân của csvn
cũng đã qui định rõ ràng rồi. Ở góc độ lập pháp, vấn đề phân định rõ
ràng giữa “tiền hoa hồng” và “tiền hối lộ” là rất dễ, dễ đến mức một
sinh viên luật từ năm thứ tư trở đi đã có thể làm được.
Cái
khó không phải ở chỗ phân định khái niệm, mà là ở góc độ quản lý, ngăn
ngừa kẻ gian, đấu tranh chứng minh tội phạm nhận hối lộ. Kẻ nhận hối lộ
đương nhiên bất hợp tác với cơ quan điều tra. Kẻ đưa hối lộ cũng thường
bất hợp tác với cơ quan điều tra. Do đó cả hai thường ngụy tạo việc đưa
- nhận hối lộ dưới hình thức “tiền hoa hồng”.
Trần Văn Truyền
cố tình đánh lận trách nhiệm xây dựng khái niệm trong các văn bản luật
của cơ quan lập pháp - Với trách nhiệm quản lý, trách nhiệm điều tra
của cơ quan hành pháp. (Xin chú giải thêm: Trong bộ máy nhà nước cộng
sản, cơ quan điều tra nằm trong hệ thống cơ quan hành pháp).
Cơ
quan lập pháp ở Việt Nam là quốc hội bù nhìn, toàn những kẻ không
chuyên nghiệp, chẳng có hiểu biết gì về kỹ năng xây dựng pháp luật cả…
Mỗi lần hội họp cãi nhau om tỏi, chỉ vì không hiểu các thuật ngữ pháp
lý… Những người có chuyên môn thấy rất nực cười.
Như thế làm
sao qui trách nhiệm cho các đại biểu quốc hội? Nói gì đến truy cứu
trách nhiệm họ??? Đổ tội lỗi lên đầu mấy ông “bình vôi” là hoà cả làng,
chẳng ai việc gì, chẳng ai phản ứng… Quốc hội làm luật không rõ “tiền
hoa hồng” với “tiền hối lộ” thì chính phủ làm sao mà ngăn chặn tham
nhũng được? Lỗi này không thuộc cơ quan hành pháp.
Đánh lận
đến thế mà Trần Văn Truyền vẫn chưa yên tâm, ông ta còn cố vớt vát thêm
bằng việc so sánh cái gọi là tiền “boa” ở bên Mỹ và ở ta (Việt Nam) với
ngụ ý xã hội Mỹ đâu đâu cũng đòi tiền boa, còn ở ta không có chuyện đó,
nếu ai đòi hỏi thì bị lên án ngay… Thật là bôi bác. Một người có hiểu
biết, có đầu óc phân tích, dùng ngay câu chữ trong lời văn của Trần Văn
Truyền cũng lý giải được âm mưu đánh lận con đen này:
Đúng là
ở Mỹ nhân viên khách sạn, nhà hàng sau khi phục vụ thêm theo yêu cầu
của khách, họ xin tiền boa cho cá nhân họ thật. Nhưng đó là các việc
làm trên mức nhiệm vụ của họ và có yêu cầu của khách. Xin lưu ý là chỉ
có nhân viên nhà hàng khách sạn thôi, chứ không phải cả nhân viên nhà
nước Mỹ đâu nhé - Nhưng cách phát biểu của Trần Văn Truyền làm cho
người ta cảm giác là ở Mỹ mọi nơi, mọi chỗ, mọi nhân viên đều đòi tiền
boa.
Còn ở ta, thì sao? Thực tế các khách sạn nhân viên vẫn
được tiền boa, vẫn xin tiền boa từ khách nếu giúp họ khuân vác đồ lúc
đến lúc đi… Còn trong các nhà hàng, nếu ai đó nhờ nhân viên chạy đi mua
bao thuốc lá mà trong nhà hàng không có… họ cũng vẫn cho nhân viên đó
tiền boa… Những việc này ở ta (Việt Nam) chẳng khác gì ở Mỹ. Làm gì có
ai lên án nhân viên nhà hàng khách sạn ở ta xin tiền boa như vậy đâu?
Cũng chẳng có ai keo kiệt không trả tiền boa trong trường hợp này cả.
Những
việc này ở Mỹ, hay ở ta đều bình thường chứ không phải như Trần Văn
Truyền nói, chỉ có ở Mỹ mới bình thường, còn ở ta là không bình thường.
Vấn đề là ở chỗ tư cách người đòi tiền boa, tiền hoa hồng – Nhân viên
nào? Nhân viên nhà hàng khách sạn hay nhân viên nhà nước? Họ có phải
làm những việc ngoài nghĩa vụ của họ hay không?
Vậy âm mưu
đánh lận con đen của Trần Văn Truyền ở đây là gì? Đó là ông ta ví nhân
viên khách sạn nhà hàng bên Mỹ với Nhân viên nhà nước ở Việt Nam. Nếu
nhân viên nhà nước mà đòi tiền boa, thì không chỉ ở Việt Nam, mà bất cứ
nơi nào trên thế giới cũng đều là bất hợp pháp đều bị lên án cả. Nhưng
cách ăn nói ví von này của Trần Văn Truyền làm cho người nghe thấy rằng
ở ta đạo đức xã hội ngặt hơn, nghiêm hơn, trong sạch hơn, nặng hơn ở
Mỹ…
Như thế Trần Văn Truyền đánh lận nhiều lần, giữa 2 tư cách, 2 sự việc, 2 bản chất xã hội với nhau:
• Đánh lận trách nhiệm của cơ quan lập pháp - với trách nhiệm của cơ quan hành pháp.
• Đánh lận tư cách giữa nhân viên khách sạn nhà hàng - với nhân viên nhà nước.
• Đánh lận hành vi đòi tiền boa, với hành vi đòi tiền hối lộ.
• Đánh lận bản chất xã hội Mỹ với bản chất xã hội Việt Nam.
Đánh
lận con đen để giảm tải, giảm áp lực dư luận xã hội lên bộ máy nhà
nước, lên cán bộ đảng viên cộng sản đang tham nhũng tràn lan, trộm cướp
tiền bạc sống trên xương máu của nhân dân…
Đánh lận con đen
như là “tài năng” của người cộng sản. Ngay cả những hành vi, những việc
làm đã mịt mùng trong thời gian, khi cần cũng vẫn được cộng sản lôi ra
“xào xáo” rồi phao lên những “giá trị” rất mới, rất hợp thời … Như vụ
việc Hồ Chí Minh tiếp xúc với một viên phi công Mỹ, bị Nhật bắn rơi
trên không phận chiến khu của Việt Minh năm 1945 - Vụ việc chỉ có thế,
rồi ông Hồ ra lệnh cho thuộc cấp thả viên phi công Mỹ này về Hà Nội để
hồi hương. Vậy mà đến nay, bộ máy tuyên truyền của việt gian cộng sản
úp mở kể lại chuyện cũ với hàm ý, Hồ Chí Minh khi xưa đã muốn theo Mỹ…
Nhưng người Mỹ đã bỏ lỡ một cơ hội hợp tác với Việt Nam. Nay csvn theo
Mỹ cũng là một việc làm không nằm ngoài những dự tính của Hồ. Giọng
điệu của những kẻ chuyên nghề đánh lận con đen!
2) Đánh lận con đen trong lĩnh vực tôn giáo:
Trong
chính sách đối với các tôn giáo ở Việt Nam, khởi đầu của việc đánh lận
con đen, là người cộng sản triệt để khai thác các yếu tố khác biệt của
tôn giáo với truyền thống văn hoá dân tộc. Triệt để khai thác sự khác
biệt giữa các tôn giáo với nhau… Để đẩy tôn giáo vào thế đối lập với
nhân dân, mâu thuẫn với nhau. Rồi chính quyền cộng sản tìm cách đồng
hoá mình với giá trị cao đẹp của các tôn giáo – Họ lôi kéo người dân
theo như theo một tôn giáo thay thế… Như thế chưa đủ - Nhà nước cộng
sản tiếp tục đánh lận các lễ nghi có hình thức bên ngoài, với sự giáo
dục về giáo lý, về lương tâm bên trong của các tôn giáo. Họ cho các lễ
nghi hình thức được thoải mái hơn trong khi cấm đoán nền giáo dục của
tôn giáo đó. Rồi họ phát ngôn rằng đó là tự do tôn giáo. Ai cũng biết,
và csvn cũng thừa hiểu làm như thế, các tôn giáo sẽ ngày càng mờ nhạt,
và chỉ là các tổ chức mang tính hình thức.
Tự dân tộc Việt Nam
của chúng ta, từ xưa đến nay không khởi phát được một tôn giáo nào. Các
tôn giáo lớn như Đạo Phật, Đạo Công Giáo, Đạo Hồi… Đều được truyền từ
những nơi khác, bởi các giáo sĩ khác huyết thống với chúng ta mang đến…
Đạo Phật khi truyền vào nước ta cũng phải trải qua thăng trầm, cũng có
lúc bị nhà nước phong kiến sơ khai của cha ông chúng ta cấm đoán, thậm
chí giết chóc… Nhưng cũng có lúc Đạo Phật trở thành quốc giáo, các hoà
thượng được trọng vọng… Đạo Công Giáo thì lịch sử đã ghi nhận rất đầy
đủ, thậm chí đến cả ngày giờ, danh tánh giáo dân tu sĩ tử đạo… Và sử
sách của chính cộng sản hôm nay cũng phải vinh danh những giáo sĩ Công
Giáo đã giúp dân tộc ta bộ chữ quốc ngữ, xây dựng nền văn minh mới, có
phương tiện nắm bắt rất nhanh chóng, thuận tiện khoa học kỹ thuật tiên
tiến của nhân loại…
Nhưng csvn lại úp mở phân định ra đạo này
thì gần dân tộc Việt hơn, đạo kia thì theo Tây… Và bắt đầu đánh lận
giữa vấn đề tôn giáo với vấn đề dân tộc. Giữa cách mạng giải phóng dân
tộc với cuộc bành trướng của chủ nghĩa cộng sản. Trong cuộc cách mạng
vô sản đẫm máu của người cộng sản, những gì tốt đẹp đều được cộng sản
giành lấy. Những gì là sai lầm hậu quả… Họ đều tìm cách đổ lên đầu
những nhóm người khác… Và giáo dân tu sĩ các tôn giáo luôn được họ “ưu
tiên”… Họ lợi dụng các tu sĩ nhẹ dạ cả tin cho các mưu đồ chính trị.
Nhưng xong việc họ thẳng tay phế bỏ, thậm chí thủ tiêu…
Khi
lên cầm quyền chính thức vào năm 1945 cộng sản coi tôn giáo như một thế
lực thù địch. Nhưng csvn cũng biết rằng nếu để lộ chân tướng vô đạo,
giết người không gớm tay… Sẽ không thể lừa bịp được người dân Việt vốn
có truyền thống coi trọng đạo nghĩa, khinh bỉ những kẻ vô đạo, vô luân.
Cho nên csvn áp dụng triệt để thủ đoạn đánh lận con đen, để tự đặt họ
vào vị thế như là một tôn giáo, như một đạo pháp.
Khởi đầu, Hồ Chí Minh gặp gỡ các giáo sĩ Công Giáo, chụp hình thân mật, rồi ông ta phát biểu rằng: Chúng
tôi với các cụ đều giống nhau. Các cụ thì thì lo cho dân cuộc sống ngày
sau trên thiên đàng. Còn chúng tôi lo cho dân cuộc sống ngày nay như
thiên đàng. - Bởi Hồ biết rằng cộng sản quá mỏng trong lòng con
người khi so với một tôn giáo hàng ngàn năm… Nên ông ta đánh lận việc
làm của ông ta với việc làm của các tu sĩ Công Giáo… Thật là trơ trẽn,
một tên cộng sản lưu manh mà lại giống một tu sĩ ư ???
Đối với
Phật Giáo, csvn có vẻ mềm mỏng hơn, nhưng thực chất thì rất thâm hiểm
và cũng chẳng nương tay nếu các tăng ni phật tử làm trái ý… Ngày nay
csvn đang tìm cách đưa Phật Giáo Quốc Doanh lên hàng Quốc Giáo với việc
cất chùa, đúc tượng, mở lễ hội, trưng bày tượng… Y như mở lễ hội hoa
anh đào, hay trưng bày kỹ nghệ tin học mới vậy.
Csvn can thiệp
thô bạo vào các hoạt động mở lớp tu học phật pháp. Kiểm soát chặt chẽ
việc mở lớp dậy giáo lý cho Phật tử… Đến cuốn Phật Quang Đại Tự Điển
của Hoà Thượng Thích Quảng Độ biên dịch trong tù, khi Ngài mãn hạn,
giám thị trại giam không trả gây khó khăn và làm mất công sức mấy năm
trời của Ngài. Đến nay csvn vẫn không cho xuất bản, cuốn sách phải xuất
bản tại hải ngoại Trong khi đó chính luật pháp ngụy quyền cộng sản cũng
không liệt cuốn sách vào danh mục cấm xuất bản, cấm phổ biến.
Csvn
đánh lận việc xây chùa, đúc tượng với việc dạy giáo lý nhà Phật – Nhưng
giáo lý nhà Phật dậy rằng Phật Giáo hoàn hoan mỹ khi không còn chùa
không còn tượng - Tức là lúc Đạo Phật đã ăn vào tâm khảm con người - Phật tử dần chuyển thành Phật…
Thiếu giáo dục, thiếu tu luyện giáo lý, thì xây bao nhiêu cái chùa, đúc
bao nhiêu pho tượng để một người phá được u minh ngộ được đạo Phật đây?
Từ chính sách của csvn, hình thành lớp người trong xã hội cộng
sản tự cho là mình theo Đạo Phật nhưng không nắm bắt được giáo lý nhà
Phật, họ lập luận đơn sơ rằng: Chỉ cần thành tâm khấn vái là Phật sẽ phù hộ.
Ngay như câu tụng cửa miệng: Nam mô Adi Đà Phật - Họ cũng không hiểu
được ý nghĩa của nó. Thậm chí, có nơi, có người còn hiểu theo “khảo
cứu” của các “nhà văn hoá”, của các giáo sư tiến sĩ XHCN với nghĩa là:
Nam vô Adi Đà Phật - Tức nước Nam không có đạo Phật. Sau 1986, csvn
cưỡng bức tất cả các tăng ni Phật Giáo vào một “hợp tác xã Phật Giáo”
với cái tên rất kêu là Giáo hội Phật Giáo Việt Nam – Nhưng lại là thành
viên của mặt trận tổ quốc.
Cùng với các tăng sĩ quốc doanh
csvn chế ra đủ thứ khẩu hiệu nhằm đánh lận con đen, lừa bịp Phật Tử,
điển hình là câu khẩu hiệu: “ĐẠO PHÁP – DÂN TỘC - CHỦ NGHĨA XÃ HỘI” .
Dân tộc và chủ nghĩa xã hội thì họ đã đánh lận với nhau từ trước rồi.
Nay thêm vào ĐẠO PHÁP nữa là xong. Họ để đạo pháp lên đầu cho có vẻ
quan trọng. Nhưng cơ chế một xã hội luôn là nền móng của mọi thiết chế,
kể cả tôn giáo. Trong cơ chế XHCN thì đạo pháp ở đầu hay ở cuối cũng
chẳng có nghĩa gì… Nhưng làm như thế, họ đã đạt được mục đích đánh lận
con đen trong câu từ tuyên truyền lừa dối nhân dân, những người thiếu
thốn đủ thứ không có phương tiện kiểm chứng chứ chưa nói đến phương
tiện phản bác các vấn đề cộng sản áp đặt…
Với Công Giáo, csvn
khó “chế tạo” tu sĩ, khó làm giả giáo dân hơn, thì họ tìm cách đánh lận
chính sách tiêu diệt Công Giáo của đảng cộng sản với cái gọi là quần
chúng tự phát “Bức xúc của người dân về một tôn giáo phản động”. Đến
tận khi đang viết bài này, người viết còn nhận được tin tức về việc
công an cộng sản Hà Nội xua đám quần chúng nhân dân xông vào nhà thờ
Thái Hà lớn tiếng đe doạ linh mục tu sĩ, cấm không cho thổi kèn đánh
trống, hát lễ… kể cả trong khuôn viên nhà thờ vì làm điếc tai chúng…
Đây là kế xúi nguyên dục bị, mượn tay giết người - Một kiểu đánh lận
con đen đểu cáng nhất trong giới lưu manh.
Với Phật Giáo Hoà
Hảo, và với Đạo Cao Đài. Csvn dựng lên những tu sĩ do họ bổ nhiệm, trao
các cơ sở thờ tự cho những tu sĩ này quản lý và chỉ cho nhưng tu sĩ này
hành lễ… Rồi họ quay phim chụp hình những buổi “hội - lễ” đó, và biện
minh rằng đó là tự do tôn giáo. Ngay như xương cốt Đức Hộ Pháp Phạm
Công Tắc của Đạo Cao Đài, được Ngài di chiếu trước khi chết tại
Camphuchia là chỉ khi nào Việt Nam là thể chế trung lập mới được đưa
Ngài về. Nhưng năm 2007, Nhà nước csvn làm mọi áp lực với Camphuchia và
cho đám tu sĩ tay sai đưa cốt Ngài về với trống dong cơ mở… và sự có
mặt của cả chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết… Thật là quá lố. Các tu sĩ
và giáo dân Cao Đài trung thành với tín lý nguyên tổ của đạo thì bị bỏ
tù, bị giam lỏng, bị sách nhiễu… Chẳng thể phản đối được cách hữu hiệu…
Sẽ không bao giờ có thể liệt kê cho đủ những thủ đoạn đánh lận
con đen của đảng cộng sản, của người cộng sản, của nhà nước cộng sản
trong suốt quá trình họ cầm quyền ở Việt Nam…
3) Sự thực và lương tâm tôn giáo sẽ làm phá sản mọi âm mưu đánh lận con đen để giải thoát người dân Việt:
Cộng
sản Việt Nam đánh lận con đen trong lĩnh vực chính trị, rồi lấy kinh
nghiệm này để áp dụng sang lĩnh vực tôn giáo. Nhưng thật khốn nạn cho
âm mưu đen tối của họ. Tôn giáo, lương tâm tôn giáo là lĩnh vực chưa có
thế lực vật chất nào có thể lý giải cho đủ, chứ chưa nói đến việc có
thể cưỡng bức được… Csvn sống nhờ vào đủ thứ giả dối nên rất sợ sự
thực. Lương tâm tôn giáo thì diễn biến khôn lường cho cộng sản và chẳng
run sợ khi cộng sản mang cái chết ra đe doạ…
Sách nhà Phật đã viết: Giặc đến Bồ Đề giặc tự tan. Phúc Âm Thiên Chúa Giáo cũng ghi: Người ta sống không nguyên bởi bánh, nhưng còn bởi những lời do Chúa phán ra. - Cộng sản Việt Nam kiểm soát lời nói của Chúa bằng cách nào? Vậy mà họ đang hung hăng tiến đến Bồ Đề…
Đánh
lận con đen là một thủ đoạn lừa dối tinh vi. Nó chỉ vô hiệu khi chính
những người bị lừa dối nhận ra. Muốn họ nhận ra, xin những ai đã biết,
đừng chỉ trích, đừng nói nặng lời với những người dân lành còn mê muội
trong xã hội cộng sản… Như thế chỉ càng làm họ xa lánh nguồn tin sự
thực mà thôi…
Hãy bằng mọi cách có thể, loan đi sự thực, đem
tin tức sự thực đến với người dân Việt trong nước. Sự thực sẽ làm con
người tỉnh ngộ. Khi họ tỉnh ngộ, họ sẽ giải thoát chính họ, và giải
thoát xã hội, giải thoát dân tộc… Hãy loan truyền sự thực một cách
không ngừng không nghỉ đó chính là yêu nước và cứu dân tộc trong giai
đoạn hiện nay.
Lê Sáng
Thời sự - Xã hội
Thứ Ba, 26/05/2009, 07:48
Tổng Thanh tra Chính phủ:
Nhận quà không báo cáo là sai
TP - “Quy định hiện hành đã nói rõ về việc công chức
phải công khai việc nhận quà tặng, quà biếu và nếu không chấp hành sẽ
bị xem xét xử lý”- Ông Trần Văn Truyền, Tổng Thanh tra Chính phủ trao
đổi với báo chí bên hành lang Quốc hội ngày 25/5.
|
Ông Trần Văn Truyền. Ảnh: Hồng Vĩnh
|
Ông Truyền nói: Nếu nhẹ thì ở mức kỷ luật hành chính,
còn nặng, để lại hậu quả nghiêm trọng thì sẽ xử lý nghiêm. Về nguyên
tắc khi công chức được doanh nghiệp, cá nhân biếu, tặng thì phải báo
cáo và nộp số tiền đó vào quỹ cơ quan. Còn nhận tiền rồi không báo cáo
và coi đó như tiền hoa hồng là sai.
Thực tế đã có trường hợp bị xử lý về việc nhận quà
tặng, quà biếu nhưng không báo cáo. Gần đây là việc Chủ tịch tỉnh Cao
Bằng công khai số tiền được biếu tặng và dùng số tiền đó để hoạt động
từ thiện.
Theo quy định, cán bộ công chức phải kê khai tài sản nhưng hiện nay việc này làm rất chậm?
Việc kê khai chậm là do vướng phải hai vấn đề chính là
đối tượng và nội dung thực hiện. Hiện có những người không giữ chức vụ
nhưng ở trong phạm vi cần phải kê khai thì vẫn còn chưa có quy định rõ
ràng. Do quy định đối tượng chưa rõ nên khi triển khai chậm.
"Tới
đây, Chính phủ sẽ nghiên cứu, bổ sung thêm quy định về nhận quà, tặng
quà trong trường hợp nào là bình thường, trường hợp nào bất thường.
Ví dụ ở Mỹ, từ
nhân viên khách sạn đến các nhà hàng họ đều đòi tiền boa và coi đó là
bình thường nhưng ở ta nếu một nhân viên đòi hay nhận tiền boa, tiền
hoa hồng thì sẽ bị lên án ngay.
Ông Trần Văn Truyền
|
Thứ hai là ngay ở trong bảng hướng dẫn kê khai cũng
còn nhiều điều rắc rối. Ngay tôi đọc bảng kê khai cũng không biết kê
khai thế nào! Ví dụ tài sản phát sinh thì kê khai nhưng tài sản giảm đi
thì lại không có mục kê khai.
Do vậy tôi có thể nói tôi có một, hai hay ba cái nhà
nhưng cuối cùng tôi cũng chả biết tổng tài sản của tôi là bao nhiêu.
Tôi đã kiểm tra và cái này là do trách nhiệm của Thanh tra Chính phủ.
Tôi nhận trách nhiệm về điều đó.
Kết quả công tác thanh tra về công tác phòng chống tham nhũng ở sáu địa phương vừa qua như thế nào, thưa ông?
Kiểm tra cụ thể tại các sở, ngành, xã, phường thì có
thể nói là việc thực hiện chưa đạt đến độ tự giác. Mức độ tự nguyện
cũng mới ở mức nhận thức hưởng ứng chung chứ chưa biến thành hành động
của mình. Nghĩa là còn hạn chế và kém. Nội dung kiểm tra nhiều là các
biện pháp phòng ngừa thì thấy có một bộ phận không nhỏ các đơn vị làm
chưa đến nơi đến chốn.
Việc nữa là liên quan đến xét xử các vụ việc liên quan
đến tham nhũng một số nơi giải quyết tốt, dứt điểm. Một số nơi trong
việc chấp hành có vi phạm nguyên tắc đạo đức ứng xử và có ít nhất trên
100 trường hợp cán bộ công chức bị xử lý vì vi phạm quy tắc đạo đức ứng
xử này.
Hoa hồng hay hối lộ?
Ông đánh giá thế nào về vấn đề chống tham nhũng
liên quan đến yếu tố nước ngoài, đặc biệt là các dự án đầu tư trong hợp
tác quốc tế thời gian qua?
Tốt nhất là rà soát lại cơ chế sử dụng vốn đầu tư nước
ngoài. Trên cơ sở quản lý chung đó mới tính đến cơ chế quản lý và đầu
tư các dự án. Ví dụ mình quản lý một số dự án ODA của Nhật Bản hay của
một số nước khác thì phải phân định rõ được trách nhiệm của đối tác bên
ngoài và của ta đến đâu.
Thường các dự án dù họ phân bổ, giải quyết vốn cho
chúng ta nhưng thẩm định dự án đến khi giao nhận dự án thì phần nhiều
các đối tác nước ngoài đều có sự tác động. Mình vay vốn ai thì đương
nhiên phải ưu tiên trở lại doanh nghiệp nước đó nhận thầu. Do vậy rất
khó để phân định. Bộ KH&ĐT đang xây dựng một quy định để từ đó xác
định trách nhiệm của đối tác cũng như của chúng ta. Khi làm rõ được
việc này thì không có việc trách nhiệm đổ qua đổ lại lẫn nhau.
Ông có kiến nghị gì về cơ chế kiểm soát, xử lý liên quan đến hoa hồng?
Phải nói là giữa hoa hồng và hối lộ có ranh giới chưa
rõ ràng. Người ta thì nói đó là hoa hồng còn mình thì nói là hối lộ.
Hoa hồng thì người ta coi là bình thường còn hối lộ là phạm tội. Cái
nào là hoa hồng, cái nào là hối lộ cũng cần rõ ràng trong cơ chế quản
lý. Việc này cần bàn kỹ với các cơ quan chức năng.
Ví dụ ở Mỹ, từ nhân viên khách sạn đến các nhà hàng họ
đều đòi tiền boa và coi đó là bình thường nhưng ở ta nếu một nhân viên
đòi hay nhận tiền boa, tiền hoa hồng thì sẽ bị lên án ngay.
P.Tuyên – N.Tuấn (ghi)
Đánh lận con đen từ chính trị đến tôn giáo
Lê Sáng
1) Đánh lận con đen ở lĩnh vực chính trị:
Trong
lần trả lời phỏng vấn cách đây vài ngày, Trần Văn Truyền - Tổng thanh
tra chính phủ của bộ máy nhà nước cộng sản Việt Nam lại lần nữa đánh
lận con đen – Xin trích nguyên văn:
Ông có kiến nghị gì về cơ chế kiểm soát, xử lý liên quan đến hoa hồng?
Trần Văn Truyền - Tổng thanh tra chính phủ: Phải
nói là giữa hoa hồng và hối lộ có ranh giới chưa rõ ràng. Người ta thì
nói đó là hoa hồng còn mình thì nói là hối lộ. Hoa hồng thì người ta
coi là bình thường còn hối lộ là phạm tội. Cái nào là hoa hồng, cái nào
là hối lộ cũng cần rõ ràng trong cơ chế quản lý. Việc này cần bàn kỹ
với các cơ quan chức năng.
Ví dụ ở Mỹ, từ nhân viên khách sạn
đến các nhà hàng họ đều đòi tiền boa và coi đó là bình thường nhưng ở
ta nếu một nhân viên đòi hay nhận tiền boa, tiền hoa hồng thì sẽ bị lên
án ngay – (Hết trích).
Chỉ cần một người có kiến thức sơ
đẳng về luật pháp cũng thấy cái mà Trần Văn Truyền gọi là “chưa có ranh
giới rõ ràng” thì ngay cả luật pháp ngụy quyền lực nhân dân của csvn
cũng đã qui định rõ ràng rồi. Ở góc độ lập pháp, vấn đề phân định rõ
ràng giữa “tiền hoa hồng” và “tiền hối lộ” là rất dễ, dễ đến mức một
sinh viên luật từ năm thứ tư trở đi đã có thể làm được.
Cái
khó không phải ở chỗ phân định khái niệm, mà là ở góc độ quản lý, ngăn
ngừa kẻ gian, đấu tranh chứng minh tội phạm nhận hối lộ. Kẻ nhận hối lộ
đương nhiên bất hợp tác với cơ quan điều tra. Kẻ đưa hối lộ cũng thường
bất hợp tác với cơ quan điều tra. Do đó cả hai thường ngụy tạo việc đưa
- nhận hối lộ dưới hình thức “tiền hoa hồng”.
Trần Văn Truyền
cố tình đánh lận trách nhiệm xây dựng khái niệm trong các văn bản luật
của cơ quan lập pháp - Với trách nhiệm quản lý, trách nhiệm điều tra
của cơ quan hành pháp. (Xin chú giải thêm: Trong bộ máy nhà nước cộng
sản, cơ quan điều tra nằm trong hệ thống cơ quan hành pháp).
Cơ
quan lập pháp ở Việt Nam là quốc hội bù nhìn, toàn những kẻ không
chuyên nghiệp, chẳng có hiểu biết gì về kỹ năng xây dựng pháp luật cả…
Mỗi lần hội họp cãi nhau om tỏi, chỉ vì không hiểu các thuật ngữ pháp
lý… Những người có chuyên môn thấy rất nực cười.
Như thế làm
sao qui trách nhiệm cho các đại biểu quốc hội? Nói gì đến truy cứu
trách nhiệm họ??? Đổ tội lỗi lên đầu mấy ông “bình vôi” là hoà cả làng,
chẳng ai việc gì, chẳng ai phản ứng… Quốc hội làm luật không rõ “tiền
hoa hồng” với “tiền hối lộ” thì chính phủ làm sao mà ngăn chặn tham
nhũng được? Lỗi này không thuộc cơ quan hành pháp.
Đánh lận
đến thế mà Trần Văn Truyền vẫn chưa yên tâm, ông ta còn cố vớt vát thêm
bằng việc so sánh cái gọi là tiền “boa” ở bên Mỹ và ở ta (Việt Nam) với
ngụ ý xã hội Mỹ đâu đâu cũng đòi tiền boa, còn ở ta không có chuyện đó,
nếu ai đòi hỏi thì bị lên án ngay… Thật là bôi bác. Một người có hiểu
biết, có đầu óc phân tích, dùng ngay câu chữ trong lời văn của Trần Văn
Truyền cũng lý giải được âm mưu đánh lận con đen này:
Đúng là
ở Mỹ nhân viên khách sạn, nhà hàng sau khi phục vụ thêm theo yêu cầu
của khách, họ xin tiền boa cho cá nhân họ thật. Nhưng đó là các việc
làm trên mức nhiệm vụ của họ và có yêu cầu của khách. Xin lưu ý là chỉ
có nhân viên nhà hàng khách sạn thôi, chứ không phải cả nhân viên nhà
nước Mỹ đâu nhé - Nhưng cách phát biểu của Trần Văn Truyền làm cho
người ta cảm giác là ở Mỹ mọi nơi, mọi chỗ, mọi nhân viên đều đòi tiền
boa.
Còn ở ta, thì sao? Thực tế các khách sạn nhân viên vẫn
được tiền boa, vẫn xin tiền boa từ khách nếu giúp họ khuân vác đồ lúc
đến lúc đi… Còn trong các nhà hàng, nếu ai đó nhờ nhân viên chạy đi mua
bao thuốc lá mà trong nhà hàng không có… họ cũng vẫn cho nhân viên đó
tiền boa… Những việc này ở ta (Việt Nam) chẳng khác gì ở Mỹ. Làm gì có
ai lên án nhân viên nhà hàng khách sạn ở ta xin tiền boa như vậy đâu?
Cũng chẳng có ai keo kiệt không trả tiền boa trong trường hợp này cả.
Những
việc này ở Mỹ, hay ở ta đều bình thường chứ không phải như Trần Văn
Truyền nói, chỉ có ở Mỹ mới bình thường, còn ở ta là không bình thường.
Vấn đề là ở chỗ tư cách người đòi tiền boa, tiền hoa hồng – Nhân viên
nào? Nhân viên nhà hàng khách sạn hay nhân viên nhà nước? Họ có phải
làm những việc ngoài nghĩa vụ của họ hay không?
Vậy âm mưu
đánh lận con đen của Trần Văn Truyền ở đây là gì? Đó là ông ta ví nhân
viên khách sạn nhà hàng bên Mỹ với Nhân viên nhà nước ở Việt Nam. Nếu
nhân viên nhà nước mà đòi tiền boa, thì không chỉ ở Việt Nam, mà bất cứ
nơi nào trên thế giới cũng đều là bất hợp pháp đều bị lên án cả. Nhưng
cách ăn nói ví von này của Trần Văn Truyền làm cho người nghe thấy rằng
ở ta đạo đức xã hội ngặt hơn, nghiêm hơn, trong sạch hơn, nặng hơn ở
Mỹ…
Như thế Trần Văn Truyền đánh lận nhiều lần, giữa 2 tư cách, 2 sự việc, 2 bản chất xã hội với nhau:
• Đánh lận trách nhiệm của cơ quan lập pháp - với trách nhiệm của cơ quan hành pháp.
• Đánh lận tư cách giữa nhân viên khách sạn nhà hàng - với nhân viên nhà nước.
• Đánh lận hành vi đòi tiền boa, với hành vi đòi tiền hối lộ.
• Đánh lận bản chất xã hội Mỹ với bản chất xã hội Việt Nam.
Đánh
lận con đen để giảm tải, giảm áp lực dư luận xã hội lên bộ máy nhà
nước, lên cán bộ đảng viên cộng sản đang tham nhũng tràn lan, trộm cướp
tiền bạc sống trên xương máu của nhân dân…
Đánh lận con đen
như là “tài năng” của người cộng sản. Ngay cả những hành vi, những việc
làm đã mịt mùng trong thời gian, khi cần cũng vẫn được cộng sản lôi ra
“xào xáo” rồi phao lên những “giá trị” rất mới, rất hợp thời … Như vụ
việc Hồ Chí Minh tiếp xúc với một viên phi công Mỹ, bị Nhật bắn rơi
trên không phận chiến khu của Việt Minh năm 1945 - Vụ việc chỉ có thế,
rồi ông Hồ ra lệnh cho thuộc cấp thả viên phi công Mỹ này về Hà Nội để
hồi hương. Vậy mà đến nay, bộ máy tuyên truyền của việt gian cộng sản
úp mở kể lại chuyện cũ với hàm ý, Hồ Chí Minh khi xưa đã muốn theo Mỹ…
Nhưng người Mỹ đã bỏ lỡ một cơ hội hợp tác với Việt Nam. Nay csvn theo
Mỹ cũng là một việc làm không nằm ngoài những dự tính của Hồ. Giọng
điệu của những kẻ chuyên nghề đánh lận con đen!
2) Đánh lận con đen trong lĩnh vực tôn giáo:
Trong
chính sách đối với các tôn giáo ở Việt Nam, khởi đầu của việc đánh lận
con đen, là người cộng sản triệt để khai thác các yếu tố khác biệt của
tôn giáo với truyền thống văn hoá dân tộc. Triệt để khai thác sự khác
biệt giữa các tôn giáo với nhau… Để đẩy tôn giáo vào thế đối lập với
nhân dân, mâu thuẫn với nhau. Rồi chính quyền cộng sản tìm cách đồng
hoá mình với giá trị cao đẹp của các tôn giáo – Họ lôi kéo người dân
theo như theo một tôn giáo thay thế… Như thế chưa đủ - Nhà nước cộng
sản tiếp tục đánh lận các lễ nghi có hình thức bên ngoài, với sự giáo
dục về giáo lý, về lương tâm bên trong của các tôn giáo. Họ cho các lễ
nghi hình thức được thoải mái hơn trong khi cấm đoán nền giáo dục của
tôn giáo đó. Rồi họ phát ngôn rằng đó là tự do tôn giáo. Ai cũng biết,
và csvn cũng thừa hiểu làm như thế, các tôn giáo sẽ ngày càng mờ nhạt,
và chỉ là các tổ chức mang tính hình thức.
Tự dân tộc Việt Nam
của chúng ta, từ xưa đến nay không khởi phát được một tôn giáo nào. Các
tôn giáo lớn như Đạo Phật, Đạo Công Giáo, Đạo Hồi… Đều được truyền từ
những nơi khác, bởi các giáo sĩ khác huyết thống với chúng ta mang đến…
Đạo Phật khi truyền vào nước ta cũng phải trải qua thăng trầm, cũng có
lúc bị nhà nước phong kiến sơ khai của cha ông chúng ta cấm đoán, thậm
chí giết chóc… Nhưng cũng có lúc Đạo Phật trở thành quốc giáo, các hoà
thượng được trọng vọng… Đạo Công Giáo thì lịch sử đã ghi nhận rất đầy
đủ, thậm chí đến cả ngày giờ, danh tánh giáo dân tu sĩ tử đạo… Và sử
sách của chính cộng sản hôm nay cũng phải vinh danh những giáo sĩ Công
Giáo đã giúp dân tộc ta bộ chữ quốc ngữ, xây dựng nền văn minh mới, có
phương tiện nắm bắt rất nhanh chóng, thuận tiện khoa học kỹ thuật tiên
tiến của nhân loại…
Nhưng csvn lại úp mở phân định ra đạo này
thì gần dân tộc Việt hơn, đạo kia thì theo Tây… Và bắt đầu đánh lận
giữa vấn đề tôn giáo với vấn đề dân tộc. Giữa cách mạng giải phóng dân
tộc với cuộc bành trướng của chủ nghĩa cộng sản. Trong cuộc cách mạng
vô sản đẫm máu của người cộng sản, những gì tốt đẹp đều được cộng sản
giành lấy. Những gì là sai lầm hậu quả… Họ đều tìm cách đổ lên đầu
những nhóm người khác… Và giáo dân tu sĩ các tôn giáo luôn được họ “ưu
tiên”… Họ lợi dụng các tu sĩ nhẹ dạ cả tin cho các mưu đồ chính trị.
Nhưng xong việc họ thẳng tay phế bỏ, thậm chí thủ tiêu…
Khi
lên cầm quyền chính thức vào năm 1945 cộng sản coi tôn giáo như một thế
lực thù địch. Nhưng csvn cũng biết rằng nếu để lộ chân tướng vô đạo,
giết người không gớm tay… Sẽ không thể lừa bịp được người dân Việt vốn
có truyền thống coi trọng đạo nghĩa, khinh bỉ những kẻ vô đạo, vô luân.
Cho nên csvn áp dụng triệt để thủ đoạn đánh lận con đen, để tự đặt họ
vào vị thế như là một tôn giáo, như một đạo pháp.
Khởi đầu, Hồ Chí Minh gặp gỡ các giáo sĩ Công Giáo, chụp hình thân mật, rồi ông ta phát biểu rằng: Chúng
tôi với các cụ đều giống nhau. Các cụ thì thì lo cho dân cuộc sống ngày
sau trên thiên đàng. Còn chúng tôi lo cho dân cuộc sống ngày nay như
thiên đàng. - Bởi Hồ biết rằng cộng sản quá mỏng trong lòng con
người khi so với một tôn giáo hàng ngàn năm… Nên ông ta đánh lận việc
làm của ông ta với việc làm của các tu sĩ Công Giáo… Thật là trơ trẽn,
một tên cộng sản lưu manh mà lại giống một tu sĩ ư ???
Đối với
Phật Giáo, csvn có vẻ mềm mỏng hơn, nhưng thực chất thì rất thâm hiểm
và cũng chẳng nương tay nếu các tăng ni phật tử làm trái ý… Ngày nay
csvn đang tìm cách đưa Phật Giáo Quốc Doanh lên hàng Quốc Giáo với việc
cất chùa, đúc tượng, mở lễ hội, trưng bày tượng… Y như mở lễ hội hoa
anh đào, hay trưng bày kỹ nghệ tin học mới vậy.
Csvn can thiệp
thô bạo vào các hoạt động mở lớp tu học phật pháp. Kiểm soát chặt chẽ
việc mở lớp dậy giáo lý cho Phật tử… Đến cuốn Phật Quang Đại Tự Điển
của Hoà Thượng Thích Quảng Độ biên dịch trong tù, khi Ngài mãn hạn,
giám thị trại giam không trả gây khó khăn và làm mất công sức mấy năm
trời của Ngài. Đến nay csvn vẫn không cho xuất bản, cuốn sách phải xuất
bản tại hải ngoại Trong khi đó chính luật pháp ngụy quyền cộng sản cũng
không liệt cuốn sách vào danh mục cấm xuất bản, cấm phổ biến.
Csvn
đánh lận việc xây chùa, đúc tượng với việc dạy giáo lý nhà Phật – Nhưng
giáo lý nhà Phật dậy rằng Phật Giáo hoàn hoan mỹ khi không còn chùa
không còn tượng - Tức là lúc Đạo Phật đã ăn vào tâm khảm con người - Phật tử dần chuyển thành Phật…
Thiếu giáo dục, thiếu tu luyện giáo lý, thì xây bao nhiêu cái chùa, đúc
bao nhiêu pho tượng để một người phá được u minh ngộ được đạo Phật đây?
Từ chính sách của csvn, hình thành lớp người trong xã hội cộng
sản tự cho là mình theo Đạo Phật nhưng không nắm bắt được giáo lý nhà
Phật, họ lập luận đơn sơ rằng: Chỉ cần thành tâm khấn vái là Phật sẽ phù hộ.
Ngay như câu tụng cửa miệng: Nam mô Adi Đà Phật - Họ cũng không hiểu
được ý nghĩa của nó. Thậm chí, có nơi, có người còn hiểu theo “khảo
cứu” của các “nhà văn hoá”, của các giáo sư tiến sĩ XHCN với nghĩa là:
Nam vô Adi Đà Phật - Tức nước Nam không có đạo Phật. Sau 1986, csvn
cưỡng bức tất cả các tăng ni Phật Giáo vào một “hợp tác xã Phật Giáo”
với cái tên rất kêu là Giáo hội Phật Giáo Việt Nam – Nhưng lại là thành
viên của mặt trận tổ quốc.
Cùng với các tăng sĩ quốc doanh
csvn chế ra đủ thứ khẩu hiệu nhằm đánh lận con đen, lừa bịp Phật Tử,
điển hình là câu khẩu hiệu: “ĐẠO PHÁP – DÂN TỘC - CHỦ NGHĨA XÃ HỘI” .
Dân tộc và chủ nghĩa xã hội thì họ đã đánh lận với nhau từ trước rồi.
Nay thêm vào ĐẠO PHÁP nữa là xong. Họ để đạo pháp lên đầu cho có vẻ
quan trọng. Nhưng cơ chế một xã hội luôn là nền móng của mọi thiết chế,
kể cả tôn giáo. Trong cơ chế XHCN thì đạo pháp ở đầu hay ở cuối cũng
chẳng có nghĩa gì… Nhưng làm như thế, họ đã đạt được mục đích đánh lận
con đen trong câu từ tuyên truyền lừa dối nhân dân, những người thiếu
thốn đủ thứ không có phương tiện kiểm chứng chứ chưa nói đến phương
tiện phản bác các vấn đề cộng sản áp đặt…
Với Công Giáo, csvn
khó “chế tạo” tu sĩ, khó làm giả giáo dân hơn, thì họ tìm cách đánh lận
chính sách tiêu diệt Công Giáo của đảng cộng sản với cái gọi là quần
chúng tự phát “Bức xúc của người dân về một tôn giáo phản động”. Đến
tận khi đang viết bài này, người viết còn nhận được tin tức về việc
công an cộng sản Hà Nội xua đám quần chúng nhân dân xông vào nhà thờ
Thái Hà lớn tiếng đe doạ linh mục tu sĩ, cấm không cho thổi kèn đánh
trống, hát lễ… kể cả trong khuôn viên nhà thờ vì làm điếc tai chúng…
Đây là kế xúi nguyên dục bị, mượn tay giết người - Một kiểu đánh lận
con đen đểu cáng nhất trong giới lưu manh.
Với Phật Giáo Hoà
Hảo, và với Đạo Cao Đài. Csvn dựng lên những tu sĩ do họ bổ nhiệm, trao
các cơ sở thờ tự cho những tu sĩ này quản lý và chỉ cho nhưng tu sĩ này
hành lễ… Rồi họ quay phim chụp hình những buổi “hội - lễ” đó, và biện
minh rằng đó là tự do tôn giáo. Ngay như xương cốt Đức Hộ Pháp Phạm
Công Tắc của Đạo Cao Đài, được Ngài di chiếu trước khi chết tại
Camphuchia là chỉ khi nào Việt Nam là thể chế trung lập mới được đưa
Ngài về. Nhưng năm 2007, Nhà nước csvn làm mọi áp lực với Camphuchia và
cho đám tu sĩ tay sai đưa cốt Ngài về với trống dong cơ mở… và sự có
mặt của cả chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết… Thật là quá lố. Các tu sĩ
và giáo dân Cao Đài trung thành với tín lý nguyên tổ của đạo thì bị bỏ
tù, bị giam lỏng, bị sách nhiễu… Chẳng thể phản đối được cách hữu hiệu…
Sẽ không bao giờ có thể liệt kê cho đủ những thủ đoạn đánh lận
con đen của đảng cộng sản, của người cộng sản, của nhà nước cộng sản
trong suốt quá trình họ cầm quyền ở Việt Nam…
3) Sự thực và lương tâm tôn giáo sẽ làm phá sản mọi âm mưu đánh lận con đen để giải thoát người dân Việt:
Cộng
sản Việt Nam đánh lận con đen trong lĩnh vực chính trị, rồi lấy kinh
nghiệm này để áp dụng sang lĩnh vực tôn giáo. Nhưng thật khốn nạn cho
âm mưu đen tối của họ. Tôn giáo, lương tâm tôn giáo là lĩnh vực chưa có
thế lực vật chất nào có thể lý giải cho đủ, chứ chưa nói đến việc có
thể cưỡng bức được… Csvn sống nhờ vào đủ thứ giả dối nên rất sợ sự
thực. Lương tâm tôn giáo thì diễn biến khôn lường cho cộng sản và chẳng
run sợ khi cộng sản mang cái chết ra đe doạ…
Sách nhà Phật đã viết: Giặc đến Bồ Đề giặc tự tan. Phúc Âm Thiên Chúa Giáo cũng ghi: Người ta sống không nguyên bởi bánh, nhưng còn bởi những lời do Chúa phán ra. - Cộng sản Việt Nam kiểm soát lời nói của Chúa bằng cách nào? Vậy mà họ đang hung hăng tiến đến Bồ Đề…
Đánh
lận con đen là một thủ đoạn lừa dối tinh vi. Nó chỉ vô hiệu khi chính
những người bị lừa dối nhận ra. Muốn họ nhận ra, xin những ai đã biết,
đừng chỉ trích, đừng nói nặng lời với những người dân lành còn mê muội
trong xã hội cộng sản… Như thế chỉ càng làm họ xa lánh nguồn tin sự
thực mà thôi…
Hãy bằng mọi cách có thể, loan đi sự thực, đem
tin tức sự thực đến với người dân Việt trong nước. Sự thực sẽ làm con
người tỉnh ngộ. Khi họ tỉnh ngộ, họ sẽ giải thoát chính họ, và giải
thoát xã hội, giải thoát dân tộc… Hãy loan truyền sự thực một cách
không ngừng không nghỉ đó chính là yêu nước và cứu dân tộc trong giai
đoạn hiện nay.
Lê Sáng
Thời sự - Xã hội
Thứ Ba, 26/05/2009, 07:48
Tổng Thanh tra Chính phủ:
Nhận quà không báo cáo là sai
TP - “Quy định hiện hành đã nói rõ về việc công chức
phải công khai việc nhận quà tặng, quà biếu và nếu không chấp hành sẽ
bị xem xét xử lý”- Ông Trần Văn Truyền, Tổng Thanh tra Chính phủ trao
đổi với báo chí bên hành lang Quốc hội ngày 25/5.
|
Ông Trần Văn Truyền. Ảnh: Hồng Vĩnh
|
Ông Truyền nói: Nếu nhẹ thì ở mức kỷ luật hành chính,
còn nặng, để lại hậu quả nghiêm trọng thì sẽ xử lý nghiêm. Về nguyên
tắc khi công chức được doanh nghiệp, cá nhân biếu, tặng thì phải báo
cáo và nộp số tiền đó vào quỹ cơ quan. Còn nhận tiền rồi không báo cáo
và coi đó như tiền hoa hồng là sai.
Thực tế đã có trường hợp bị xử lý về việc nhận quà
tặng, quà biếu nhưng không báo cáo. Gần đây là việc Chủ tịch tỉnh Cao
Bằng công khai số tiền được biếu tặng và dùng số tiền đó để hoạt động
từ thiện.
Theo quy định, cán bộ công chức phải kê khai tài sản nhưng hiện nay việc này làm rất chậm?
Việc kê khai chậm là do vướng phải hai vấn đề chính là
đối tượng và nội dung thực hiện. Hiện có những người không giữ chức vụ
nhưng ở trong phạm vi cần phải kê khai thì vẫn còn chưa có quy định rõ
ràng. Do quy định đối tượng chưa rõ nên khi triển khai chậm.
"Tới
đây, Chính phủ sẽ nghiên cứu, bổ sung thêm quy định về nhận quà, tặng
quà trong trường hợp nào là bình thường, trường hợp nào bất thường.
Ví dụ ở Mỹ, từ
nhân viên khách sạn đến các nhà hàng họ đều đòi tiền boa và coi đó là
bình thường nhưng ở ta nếu một nhân viên đòi hay nhận tiền boa, tiền
hoa hồng thì sẽ bị lên án ngay.
Ông Trần Văn Truyền
|
Thứ hai là ngay ở trong bảng hướng dẫn kê khai cũng
còn nhiều điều rắc rối. Ngay tôi đọc bảng kê khai cũng không biết kê
khai thế nào! Ví dụ tài sản phát sinh thì kê khai nhưng tài sản giảm đi
thì lại không có mục kê khai.
Do vậy tôi có thể nói tôi có một, hai hay ba cái nhà
nhưng cuối cùng tôi cũng chả biết tổng tài sản của tôi là bao nhiêu.
Tôi đã kiểm tra và cái này là do trách nhiệm của Thanh tra Chính phủ.
Tôi nhận trách nhiệm về điều đó.
Kết quả công tác thanh tra về công tác phòng chống tham nhũng ở sáu địa phương vừa qua như thế nào, thưa ông?
Kiểm tra cụ thể tại các sở, ngành, xã, phường thì có
thể nói là việc thực hiện chưa đạt đến độ tự giác. Mức độ tự nguyện
cũng mới ở mức nhận thức hưởng ứng chung chứ chưa biến thành hành động
của mình. Nghĩa là còn hạn chế và kém. Nội dung kiểm tra nhiều là các
biện pháp phòng ngừa thì thấy có một bộ phận không nhỏ các đơn vị làm
chưa đến nơi đến chốn.
Việc nữa là liên quan đến xét xử các vụ việc liên quan
đến tham nhũng một số nơi giải quyết tốt, dứt điểm. Một số nơi trong
việc chấp hành có vi phạm nguyên tắc đạo đức ứng xử và có ít nhất trên
100 trường hợp cán bộ công chức bị xử lý vì vi phạm quy tắc đạo đức ứng
xử này.
Hoa hồng hay hối lộ?
Ông đánh giá thế nào về vấn đề chống tham nhũng
liên quan đến yếu tố nước ngoài, đặc biệt là các dự án đầu tư trong hợp
tác quốc tế thời gian qua?
Tốt nhất là rà soát lại cơ chế sử dụng vốn đầu tư nước
ngoài. Trên cơ sở quản lý chung đó mới tính đến cơ chế quản lý và đầu
tư các dự án. Ví dụ mình quản lý một số dự án ODA của Nhật Bản hay của
một số nước khác thì phải phân định rõ được trách nhiệm của đối tác bên
ngoài và của ta đến đâu.
Thường các dự án dù họ phân bổ, giải quyết vốn cho
chúng ta nhưng thẩm định dự án đến khi giao nhận dự án thì phần nhiều
các đối tác nước ngoài đều có sự tác động. Mình vay vốn ai thì đương
nhiên phải ưu tiên trở lại doanh nghiệp nước đó nhận thầu. Do vậy rất
khó để phân định. Bộ KH&ĐT đang xây dựng một quy định để từ đó xác
định trách nhiệm của đối tác cũng như của chúng ta. Khi làm rõ được
việc này thì không có việc trách nhiệm đổ qua đổ lại lẫn nhau.
Ông có kiến nghị gì về cơ chế kiểm soát, xử lý liên quan đến hoa hồng?
Phải nói là giữa hoa hồng và hối lộ có ranh giới chưa
rõ ràng. Người ta thì nói đó là hoa hồng còn mình thì nói là hối lộ.
Hoa hồng thì người ta coi là bình thường còn hối lộ là phạm tội. Cái
nào là hoa hồng, cái nào là hối lộ cũng cần rõ ràng trong cơ chế quản
lý. Việc này cần bàn kỹ với các cơ quan chức năng.
Ví dụ ở Mỹ, từ nhân viên khách sạn đến các nhà hàng họ
đều đòi tiền boa và coi đó là bình thường nhưng ở ta nếu một nhân viên
đòi hay nhận tiền boa, tiền hoa hồng thì sẽ bị lên án ngay.
P.Tuyên – N.Tuấn (ghi)
|